Rất lâu, trên màn hình cũng không có phát sáng, trong lòng Lạc Mật Mật u ám đến thật lâu.
Lạc Mật Mật đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bầu trời mờ mịt rơi vào trong bóng đêm, lưu lại ánh chiều tà trên chân trời phiêu đãng, bịn rịn không muốn rời đi, như vẽ lên cảnh biệt ly lúc có một tia sáng rực rỡ mỹ lệ.
Anh ấy có thể là bận rộn, có thể không nghe được điện thoại lúc tin nhắn vang lên, có thể anh ấy đi ra ngoài quên mang theo điện thoại di động….
Đếm không hết “có thể” làm cho Lạc Mật Mật rơi vào sự ngờ vực vô tận. Cô không muốn như vậy, loại cảm giác này quả thật là sầu não, nhưng càng cố gắng khống chế mình, đại não suy nghĩ lại càng loạn.
Lạc Mật Mật hung hăng lắc đầu, đi thẳng đến trước máy vi tính, mở thư mục tiểu thuyết ra.
Đôi tay đặt trên bàn phím, ánh mắt nhìn chằm chằm trên màn hình trắng, không có động tĩnh .
Không biết từ lúc nào, trên màn hình lại xuất hiện đầy chữ, tất cả đều lặp lại bốn chữ ___”Anh ấy không yêu mình*.”
Đột nhiên lấy lại tinh thần, Lạc Mật Mật kinh ngạc nhìn lên màn hình, khẩn trương cực kỳ.
“Tại sao? Chẳng lẽ cảm giác của mình là thật sao? Sẽ không, mình không tin, mình biết rõ Thiểu Trạch không phải là người như vậy, cho dù [email protected]/q’d Bùi Nhã Phi có trở lại thì thế nào? Anh ấy nói qua anh ấy yêu là mình! Vậy mình còn phải lo lắng cái gì? Rốt cuộc là đang lo lắng cái gì đây?…”
Càng không hiểu nổi mình đang suy nghĩ chuyện gì, càng làm cho mình khổ não. Cũng khó trách, Lạc Mật Mật mới chỉ là cô bé hai mươi tuổi, đối với tình yêu, còn rất ngờ nghệch.
Cô sợ mất đi, hơn nữa cô cảm giác rất rõ ràng Lạc Thiểu Trạch sớm muộn gì cũng sẽ rời mình đi.
Sự tự ti này làm cho Lạc Mật Mật lâm vào khủng hoảng, hai tay cô ôm đầu, co rúc trên ghế tuột xuống, từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng run rẩy.
“Ken két…” Chợt cửa mở ra.
Một người đàn ông đi vào, bước nhanh về phía Lạc Mật Mật, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, “Mật Mật, em làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì không thoải mái hay không?”
Giọng nói rất quen thuộc, là Thiểu Trạch, là bánh nướng áp chảo, anh ấy trở lại, anh ấy thật sự trở lại!
Lạc Mật Mật vui mừng ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiểu Trạch, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng, ôm lấy Lạc Thiểu Trạch.
“Anh trở lại, anh thật sự đã trở lại!” Đối với phản ứng mãnh liệt của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch lấy làm kỳ quái, từ từ kéo Lạc Mật Mật ra nghi hoặc nhìn cô, “Anh đương nhiên trở lại, em làm sao vậy?”
Vào giờ phút này, Lạc Mật Mật mới chậm lại, ý thức được mình không thích hợp, liền vội vàng sửa sang một chút tóc bị rối loạn lúc nãy, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.
“Mau dậy đi, ngồi như vậy sẽ rất mệt.” Lạc Thiểu Trạch đau lòng đỡ Lạc Mật Mật đứng dậy, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dòng chữ rậm rạp chằng chịt trong máy vi tính, nhưng lại bị Lạc Mật Mật bắt gặp được cử động của anh, Lạc Mật Mật hốt hoảng đóng máy vi tính, mỉm cười lúng túng với Lạc Thiểu Trạch.
“Ôi, viết tiểu thuyết không thể nhìn nha, hẹp hòi!” Lạc Thiểu Trạch cố tỏ ra so đo dẩu môi lên.
“Không có, chẳng qua là cảm thấy viết không hay, sợ anh cười em thôi.”
Lạc Thiểu Trạch cười cười, “Được rồi, đùa với em thôi, anh làm sao cười em, em là tâm can bảo bối của anh mà! Đến bây giờ em vẫn chưa đi làm cơm, có phải đang đợi anh à? Đói bụng chưa, anh đi làm cơm cho em ăn.”
Lạc Mật Mật ghét bỏ liếc nhìn, “Anh làm cơm, anh biết làm à?”
“Dĩ nhiên, đừng quên lần trước anh còn làm bữa ăn Tây cho em đó? Anh trước kia ở Pháp, tự mình có thể làm cơm, khi đó anh học được không ít thứ, có rất nhiều hồi ức khó quên!”
Nhìn Lạc Thiểu Trạch hả hê kể về trải nghiệm của mình ở nước Pháp, Lạc Mật Mật không biết mình chạm phải dây thần kinh gì, tự nhiên hỏi một câu hỏi như vậy.
* Nguyên gốc của câu “他不爱我”- “Anh ấy không yêu mình” chỉ có bốn từ, do từ “他” được dịch thành “Anh ấy” nên câu này dịch ra thành năm từ.