Văn phòng cao ốc trang phục Thịnh Hành.
“Nhị ca, liền trong chốc lát thôi, anh giúp tôi chống đỡ, tôi muốn đi gặp Văn Y á.” Nắm lấy cánh tay của Mạc Triết Hiên, Tô Trạch nhìn qua giống như là một đại cô nương làm nũng.
Mạc Triết Hiên liếc mắt một cái, chẳng thèm ngó tới, “Cậu biết bây giờ là giờ làm việc không? Nếu ngộ nhỡ lão đại tìm cậu thì thế nào? Hơn nữa, buổi tối đi không được à.”
“Không đượ[email protected]/q’d, nhị ca anh biết tôi hẹn Văn Y bao lâu mới được đáp lại, người ta thật vất vả đồng ý cùng tôi uống trà buổi trưa, anh nói tôi có thể cứng rắn đổi thành buổi tối không, thật mất mặt. Anh giúp tôi một chút thôi…, hạnh phúc của lão đệ toàn bộ đều đặt trên người của anh đó.”
“Người có tình sẽ thành người một nhà.” Một giọng nữ mượt mà hấp dẫn sự chú ý của Mạc Triết Hiên và Tô Trạch, chỉ thấy Lạc Mật Mật từ cửa chính đi vào, khuôn mặt tràn đầy nụ cười tiến lên đón.
“Mật Mật sao cô lại tới đây?” Tô Trạch mắc phải sai lầm thứ hai, cư nhiên lại thốt lên câu hỏi như vậy.
“Thôi đi, tôi không thể tới sao? Hơn nữa tôi cũng đến giúp anh giải vây đây. Ừ, anh mau đi đi, chỉ cần về sau nhớ là anh thiếu tôi một cái nhân tình đó nhé.”
Tô Trạch mừng rỡ nhìn chằm chằm vào Lạc Mật Mật, chợt lại ngó sang Mạc Triết Hiên đang đứng bên cạnh. Mạc Triết Hiên bất đắc dĩ hít một hơi, nhẹ nhàng nháy mắt tỏ vẻ đồng ý.
Lạc Mật Mật nhìn hai anh chàng đẹp trai trước mặt không khỏi cảm thấy buồn cười, giơ tay lên vỗ bả vai Tô Trạch, giọng nói lanh lảnh mỉm cười, “Anh mau đi đi, lão đại của các anh tìm anh, tôi sẽ giúp anh, hơn nữa, tôi muốn tìm anh ấy nói chuyện một chút, còn không biết đàm thoại bao lâu.”
Nghe lời này, vẻ mặt tươi cười Tô Trạch nhất thời cứng đờ.
Tìm lão đại nói chuyện một chút? Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra là vì cái gì, như vậy anh lại không dám đi, ngộ nhỡ núi lửa phun ra, lão đại vẫn không thể gấp gáp tìm anh. Nhưng mà…
Tô Trạch do dự nhìn dưới mặt đất, không biết làm sao mới phải.
Đến nơi này một bước, Lạc Mật Mật cũng không muốn cùng Tô Trạch cằn nhằn, chạy bộ hướng văn phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch.
Mạc Triết Hiên sớm đã cảm thấy không ổn, vội vàng bước nhanh chắn phía trước mặt Lạc Mật Mật.
“Mật Mật, cô trước không nên đi vào, lão đại đang họp, có một vị khách hàng tương đối quan trọng, cô tùy tiện đi vào như vậy không tốt lắm. Bằng không chờ tôi vào thông báo một tiếng, đợi lát nữa cô lại tiến vào đi.”
“Tôi còn cần thông báo sao? Khách hàng gì mà tôi không thể thấy đâu? Có phải Bùi Nhã Phi ở bên trong, các người sợ chúng tôi gặp nhau nháo loạn cả lên à?”
Mạc Triết Hiên và Tô Trạch rối rít cúi đầu, khóe mắt lướt qua Lạc Mật Mật, mang theo một tia e ngại.
Lạc Mật Mật rất khó chịu, tức giận cắn răng đi tới giữa hai người, níu lấy lỗ tai hai người giận dữ không dứt. “Không đề cập cũng may, nhớ tới tôi liền tức giận, các người tự nhiên giúp đỡ Bùi Nhã Phi quấy rầy anh tôi, còn cố ý lừa gạt tôi. Nói, Bùi Nhã Phi cho các người chỗ tốt gì, để cho các người khăng khăng một mực như vậy?”
Tô Trạch đưa tay cầm lỗ tai bị nhéo đau, nhắm mắt nghiêng miệng, “Không có, chúng tôi nào dám, chuyện này là có nguyên nhân, Mật Mật, cô mau buông tay.”
Lạc Mật Mật từ từ buông tay, dùng ánh mắt không hiểu nhìn hai tiểu tốt này.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tôi còn là đi trước tìm Văn Y đây!” Tô Trạch nhìn thấy tình thế không ổn, không đợi Lạc Mật Mật cùng Mạc Triết Hiên phản ứng, thật nhanh biến mất ngoài cửa.
Lạc Mật Mật nhìn phương hướng Tô Trạch biến mất, giận dữ nói, “Thật là một tiểu quỷ nhát gan, ăn so với heo nhiều, chạy còn nhanh hơn thỏ. Cũng may, Mạc Triết Hiên tôi còn có anh, ừ, anh có thể nói cho tôi biết hay không?”
Lạc Mật Mật không có ý tốt tươi cười từ từ quay đầu lại, chỉ thấy một mảnh lành lạnh không gian trống không, Mạc Triết Hiên không biết đã sớm đi nơi nào.
Tình huống như thế lại làm cho Lạc Mật Mật càng thêm hiếu kỳ.
Nếu quả thật giống như Tô Trạch nói như vậy, có nguyên nhân bất đắc dĩ gì mà Lạc Thiểu Trạch lại làm một số hành động tựa hồ không thể để cho ai hiểu. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì đây? Lạc Mật Mật mê man.