Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 140: Anh em, anh cản trở tín hiệu điện thoại di động của tôi rồi !

Tác giả: Vũ Cô Nương
Chọn tập

Editor: Trà sữa trà xanh

Lạc Mật Mật hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt Lạc Văn Huy, hai tay nắm cánh tay của Lạc Văn Huy đong đưa qua lại, giống như tiểu miêu dịu ngoan, bộ dáng làm nũng thật là đáng yêu, “Ai nha, ba, ba xem cho tới bây giờ con đều không nhận sai, như ba biết đó. Nhưng hôm nay con muốn nhận sai với ba, con biết trước đó không cùng ba thương lượng xong tự tiện chuyển trường là con không đúng, nhưng ba đại nhân đại lượng tha thứ cho con đi. Thật ra thì, ba nghĩ đi, tự con chọn mới là đúng là điều mình muốn nhất, mới tốt cho con nha. Con đã trưởng thành, rất nhiều chuyện chính mình có thể quyết định.”

“Con trưởng thành, mà lại không để ba ở trong mắt nha, có thể không nghe lời của ba sao!” Lạc Văn Huy nhìn con gái đang làm nũng với mình, giọng nói hòa hoãn rất nhiều.

Xem ra, căn bản ba không phải là muốn cho cô chuyển trường, chính là muốn cho cô ăn cá mềm nha, con đường này đi đúng rồi. Không phải chỉ là chịu thua sao, cô gái nhỏ như cô có thể co có thể duỗi, nhất định có thể giải quyết được!

“Tốt lắm tốt lắm, ba, con làm sai, bình thường ba đối với con tốt nhất, cần gì phải chấp nhất việc nhỏ này với con. Hiện tại con cùng ba đi uống trà buổi trưa có được hay không? Hai ba con chúng ta thật lâu cũng không có cùng nhau đi dạo một chút, đi thôi!”

Có câu nói, con gái đúng là tiểu miêu bên người của ba, mấy câu nói đó khiến Lạc Văn Huy hưởng thụ vô cùng. Dù sao thật lâu không có gặp mặt, Lạc Văn Huy cũng không muốn vừa tới Trung Quốc liền cùng người nhà huyên náo không vui. Trong mắt ông, chuyển trường là chuyện nhỏ, nhưng không nghe lời ông là đại sự. Hôm nay mặt mũi đã lấy lại được, còn có lý do gì tiếp tục xử lí đây. Vì vậy, dưới sự nài ép của Lạc Mật Mật, Lạc Văn Huy vẫn là cười híp mắt ra cửa.

Nhìn bóng lưng của Lạc Mật Mật biến mất, Lạc Thiểu Trạch ôm cổ của Khương Ngọc Trân, không khỏi có điều cảm thán, “Hiện tại ba cũng có biến hóa, không còn là hòn đá không thể hòa tan kia, hiện tại Mật Mật của chúng ta cũng có thể chế phục ba, mẹ, vậy sau này chúng ta được cứu rồi.”

Khương Ngọc Trân nhẹ nhàng gật đầu một cái, mỉm cười nhìn phương xa, “Đúng vậy, Mật Mật cũng đã trưởng thành, chủ ý cũng thay đổi nhiều đấy.”

Chợt Khương Ngọc Trân cúi đầu, cau mày lục loại mọi nơi, tiếp theo không ngừng ở trên người Lạc Thiểu Trạch ngửi tới ngửi lui, chợt níu quần áo của Lạc Thiểu Trạch bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Trạch nhi, có phải đã mấy ngày con không có tắm? Tại sao trên người có cổ mùi vị. . . . . .”

“Vậy sao?” Lạc Thiểu Trạch cúi đầu ngửi cổ áo, chợt nhớ tới cái gì liền thật xin lỗi, “Vâng, mấy ngày nay con đều ở đây công ty vội vàng xử lý chuyện, thật không có thời gian. Được rồi, mẹ, cái gì mẹ cũng đừng nói ahhh… Con đi tắm, con lập tức đi tắm ngay.”

Đôi tay của Lạc Thiểu Trạch ngăn Khương Ngọc Trân lại, anh biết mẹ của mình thích sạch sẽ nhất, nếu buông ra để cho bà cằn nhằn, đây chính là không dứt, nói đến đầu của mình nổ ra cũng không ngừng. Mắt thấy máy hát của mẹ mới vừa được ngăn lại, Lạc Thiểu Trạch như trút được gánh nặng chạy đến phòng ngủ, chỉ chốc lát sau liền nghe trong phòng tắm tiếng bọt nước vẩy ra.

Khương Ngọc Trân vừa nhìn hướng phòng ngủ của Lạc Thiểu Trạch, vừa không nhịn được lắc đầu, tùy tâm thở dài, “Đứa nhỏ này, chỉ sợ mình nói nó. Thật ra thì mình không phải muốn nói nó không tắm, là muốn cho nó yêu quí chính mình hơn, công việc không cần liều mạng như vậy. Hiện tại thì tốt rồi, muốn nói người ta cũng không cho cơ hội.”

“Không đúng.” Khương Ngọc Trân chợt ý thức được chỗ không thích hợp, nghiêng đầu nhìn bóng dáng con trai trong phòng tắm, “Trạch nhi không phải là người không sạch sẽ, người trẻ tuổi một ngày thay mấy bộ quần áo đều là chuyện thường như cơm bữa, làm sao sẽ mấy ngày không tắm đây? Trước kia cũng chưa từng có xuất hiện tình huống như thế nha! Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì sao?”

Khương Ngọc Trân nhạy cảm từ từ đi vào phòng ngủ, vừa không thể tưởng tượng nổi phe phẩy đầu, vừa cầm quần áo dơ của Lạc Thiểu Trạch lên muốn đi giặt. Đang lúc ấy, điện thoại của Lạc Thiểu Trạch vang lên.

Là một tin nhắn.

Khương Ngọc Trân tò mò liếc mắt nhìn. Nếu là trước kia, Khương Ngọc Trân chỉ định sẽ không đi nhìn điện thoại của bọn nhỏ, bởi vì ở Mĩ, ba mẹ hết sức tôn trọng quyền riêng tư của con cái. Nhưng, dù sao Khương Ngọc Trân có quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, con trai lớn như vậy đều không tìm bạn gái kết hôn, trong nội tâm bà rất gấp gáp.

Huống chi, bà cảm thấy con trai không được bình thường, xem điện thoại di động một chút có lẽ có thể tìm được vật mình muốn.

Cho nên, lần này, bà không có chống lại lòng hiếu kỳ, cầm điện thoại của con trai lên nhìn. Này không nhìn không gấp gáp, vừa nhìn lại chọc bà tức muốn chết.

“Thiểu Trạch, rất lâu không có có gặp anh, ra ngoài nói chuyện với em được chứ? Chỉ một đêm . . . . . Em thật sự rất khó chịu, nếu như không có anh em cũng không biết sống như thế nào. Thiểu Trạch, giúp em một chút, hiện tại em cần năm ngàn vạn, em sẽ trả lại anh. Em biết rõ, giữa chúng ta vẫn còn nhớ đối phương, cho nên nhất định anh sẽ không cự tuyệt em nữa?”

Chữ kí là Bùi Nhã Phi.

Cầm thật chặt điện thoại di động, cả người Khương Ngọc Trân đều muốn tức điên rồi. Vạn vạn lần bà không nghĩ tới, bộ dáng ngăn cản Bùi Nhã Phi lần trước cũng không có ngăn được cô ta gặp Trạch nhi, xem ra là bà đánh giá thấp người phụ nữ này rồi. Cư nhiên bây giờ muốn Trạch nhi theo cô ta một đêm, đây là ý gì, là coi con trai mình là trai bao sao? Hay là hai người bọn nó vẫn luôn ở chung một chỗ?

Không trách được con trai có cái gì không đúng, sẽ không lại cùng người phụ nữ này có quan hệ chứ?

Năm ngàn vạn! Há miệng là năm ngàn vạn! Người đàn bà này có phải điên rồi hay không, chẳng lẽ coi Lạc gia là máy rút tiền rồi hả?

Khương Ngọc Trân càng nghĩ càng tức giận, bà không thể đồng ý con trai của mình cùng người đàn bà này gặp mặt, càng sẽ không cho phép con trai của mình lại bị ngưới đàn bà này lợi dụng. Bà giương mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch trong phòng tắm, cắn môi quyết định.

“Thật xin lỗi, tôi không có nhiều tiền như vậy cho cô, cũng sẽ không đi cùng cô, cô bỏ cái ý nghĩ đó đi. Về sau cô không cần tìm tôi, loại đàn bà hạ đẳng như cô ta gặp đã cảm thấy ghê tởm, coi như là ngã vào tôi tôi đều không lạ gì. Chuyện lúc trước tôi sớm liền quên mất, mời tự trọng. Còn nữa, từ đó về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Cô nên biết điều!”

Chữ ký là Lạc Thiểu Trạch.

Khương Ngọc Trân nâng cao cằm, híp mắt ác độc nhìn màn hình di động. Thật ra, bà rất muốn kích động bấm điện thoại hung hăng mắng Bùi Nhã Phi cho thông suốt. Nhưng, bà hiểu hơn, cởi chuông phải do người buộc chuông, loại phụ nữ như Bùi Nhã Phi này, chỉ có thái độ của Lạc Thiểu Trạch mới có tác dụng nhất .

Đối với bà mẹ thời thượng mà nói, sử dụng loại sản phẩm điện tử này quả thực là một đĩa đồ ăn. Không cần mấy bước, Khương Ngọc Trân liền kéo số điện thoại của Bùi Nhã Phi vào danh sách đen, quyết liệt cự tuyệt điện thoại gọi tới cùng tin nhắn, hơn nữa nhanh nhẹn thủ tiêu sạch sẽ toàn bộ tin nhắn.

Bà cảm thấy ít nhất như vậy có thể bảo đảm người phụ nữ này cũng tìm không được con trai của mình nữa rồi.

Bày đặt sử dụng di động tốt, Khương Ngọc Trân xì mũi coi thường, cầm quần áo dơ lên đi ra khỏi phòng ngủ. 13639221

“Ai nha, cậu cũng đừng ở đó nói bậy, mình có thể cùng anh ấy chấp nhặt sao? Chỉ là, Văn Y, mình muốn cùng cậu nói, cậu suy tính một chút, bánh nướng áp chảo đề nghị thật là khá.” Chỗ ngồi gần cửa sổ trong phòng cà phê, Lạc Mật Mật thao thao bất tuyệt.

Đây chính là từ trước tới nay trong cuộc đời cô, lần đầu tiên cùng Khuê Mật ra ngoài hẹn hò. Trước kia ở Mĩ, Lạc Mật Mật căn bản không có bạn bè như thế. Không phải không thể kết giao bạn bè, mà là cô thích độc lai độc vãng, không muốn người khác cùng mình thân cận quá, hơn nữa do tính tình dễ cáu giận của cô, rất nhiều người mỗi lần cố gắng đến gần cô đều sẽ bị cô kiên định cự tuyệt.

Cho nên kết quả chính là người bên cạnh cô không phải là không muốn mà là không dám một chỗ cùng cô. Đây cũng chính là tại sao ở Trung Quốc làm quen Văn Y, Lạc Mật Mật cũng quyết định bắt Lạc Thiểu Trạch lại, mới có thể cố gắng biến mình thành một người phụ nữ hoàn toàn, phải có tình yêu của mình cùng khuê mật.

Văn Y nhìn có bộ mặt phớt tỉnh của Lạc Mật Mật cùng mắt to phớt động nhai đi nhai lại, liền xì cười, vươn tay vén vén tóc của mình, “Mật Mật, chuyện như vậy không phải như cậu nghĩ đơn giản như vậy. . . . . .”

“Tại sao lại không đơn giản? Mẹ mình rất thích cậu, mà cậu vừa là. . . . . . ( cô nhi ) đúng không, cậu phải có một gia đình, trong mắt chúng ta cũng vì cậu mà cao hứng.” Lạc Mật Mật cẩn thận ngó biểu tình của Văn Y, dáng vẻ khổ sở này khiến Lạc Mật Mật có cảm giác khó chịu, “Chẳng lẽ cậu lại ghét bỏ mẹ mình, cảm thấy bà không thích hợp làm mẹ nuôi của cậu hay sao?”

“Không có không có!” Văn Y liên tiếp khoát tay, cô cảm thấy mình nào có tư cách gì nói người khác không thích hợp.

“Mình chỉ là cảm thấy xuất thân mình hèn mọn, nếu như nhận dì làm mẹ nuôi, người khác sẽ bàn tán.” Nói xong, Văn Y đỏ mặt cúi đầu.

Nghe nói thế, Lạc Mật Mật vung tay lên, “Cái gì cùng cái gì nha, cậu cũng không phải là ở Làng Giải Trí, cũng không phải là để cho cậu tìm cha nuôi, cậu bận tâm cái này làm gì? Mình cảm thấy rất tốt, cậu đừng suy nghĩ lung tung.”

Văn Y giơ tay lên còn muốn nói điều gì, bị Lạc Mật Mật một tay đánh trở về, “Được rồi, mình không muốn nghe người không có giới hạn nói, cậu vẫn là ngoan ngoãn nghe mình thôi.”

“Không phải, Mật Mật, cậu xem người nọ hình như là Lạc Thiểu Trạch. . . . . .” Văn Y đưa ngón tay chỉ ngoài cửa sổ, một người đàn ông mặc áo gió màu đen đang lén lén lút lút ở cửa phòng cà phê.

Lạc Mật Mật nhìn lên chăm chú, hắc, đó là Lạc Thiểu Trạch. Nhưng sao lại như kẻ trộm, chẳng lẽ đang trốn người nào sao?

Lần này kích thích con “Mao Mao Trùng” (con sâu róm) kia trong lòng của Lạc Mật Mật rồi, nếu như giờ phút này cô không đi làm chút gì, căn bản không có phương pháp ức chế ngứa ngáy nhiệt tình trong lòng. Bất kể Văn Y lôi kéo thế nào, Lạc Mật Mật vẫn yên tĩnh đi ra khỏi phòng cà phê.

“Chớ quá mức nha!” Văn Y nửa ngồi nửa đứng tựa vào bên bàn, mắt nhìn Lạc Mật Mật dần dần ra cửa. Đối với Lạc Mật Mật cô rất hiểu rõ, bộ dáng mặt cười xấu xa không biết sẽ làm ra chuyện gì tốt đấy.

Không hiểu nổi tại sao bánh nướng áp chảo giống như đặc vụ xuất hiện tại cửa phòng cà phê, chẳng lẽ là đặc biệt tới tìm cô sao? Hì hì, nhìn thấy anh thật cao hứng, bánh nướng áp chảo của em.

Lạc Mật Mật yên tĩnh đi tới phía sau Lạc Thiểu Trạch, vươn tay vốn định làm những gì, nhưng nhìn đến bóng lưng khẩn trương kia cùng quay đầu lại nhìn Văn Y một chút đang khoát tay, Lạc Mật Mật quyết định dịu dàng chào hỏi một chút thôi.

Cô từ từ lấy điện thoại di động ra, hai tay nắm điện thoại, “Này, anh em, làm phiền anh khiến cúi xuống, anh cản trở tín hiệu điện thoại di động của tôi rồi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky