Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, “Là thời đại nào rồi, anh không phải biết hiện tại lưu hành nấu phu gia đình sao? Đây chính là nấu cơm‘ nấu ’, trượng phu ‘ phu ’. Mau đứng lên cho em!”
Lạc Mật Mật nhanh nhẹn nhảy lên giường, giống như là bình thường dùng sức nhảy lên, trong miệng còn không ngừng lớn tiếng la hét.
“Đứng lên, đứng lên, anh không đứng dậy chính là Đại Cẩu Hùng!”
Lạc Thiểu Trạch thật là không cách nào nhịn được cô nhóc rồi, cảm giác cũng không ngủ được rồi, dứt khoát đứng lên xem cô muốn làm gì đi!
“Ai, tổ tông của anh, rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Bảo anh giặt quần áo nha, ừ, giặt quần áo dưới đất đi.” Lạc Mật Mật ôm ngực nhìn trời, dáng vẻ có chút hả hê.
“Tại sao anh phải giặt quần áo, cái này không phải là làm khó anh sao? Hơn nữa, tại sao anh phải nghe lời em, thiệt là.”
“Thôi đi, anh thiếu em lời xin lỗi phải không? Hơn nữa không phải anh nói muốn giải thích cho em nghe sao? Hơn nữa, coi như anh giải thích, còn phải xem em có muốn tha thứ cho anh không!”
Đứa nhỏ này, giống bị điên rồi, điều này cũng không giống như tính cách của cô, tình huống bình thường cô sẽ biết rõ mọi chuyện rồi nổi điên, thế nhưng lần này một chút cũng không nóng nảy đây?
“Mật Mật, anh. . . . . .”
“Anh cái gì anh, lời của anh trước nuốt về trong bụng đi, giặt quần áo đi.”
Lạc Thiểu Trạch ôm lấy ga giường vây quanh nửa người dưới, từ từ bò dậy, mặt xám như tro tàn, “Em cứ như vậy tiến vào sao?”
“Cứ như vậy.” Lạc Mật Mật không quan tâm.
“Vậy không phải là em nhìn thấy hết rồi sao?” Lạc Thiểu Trạch mồ hôi lộc cộc lộc cộc,
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, “Trên người anh còn có cái gì em cảm thấy xa lạ sao? Chính là triển lãm cho em xem em đều không có hứng thú.”
Đưa tay cầm lên gối đầu ném qua, Lạc Thiểu Trạch đỏ mặt giống tiểu cô nương, “Em nữ lưu manh, em đi ra ngoài cho anh, anh muốn mặc quần áo.”
Lạc Mật Mật biết điều xoay người muốn đi, chợt nhớ tới cái gì lập tức trở về, vừa hay nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch trần truồng mặc quần, thấy ánh mắt chằm chằm của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch bùm một cái lăn đến trên đất.
Lạc Thiểu Trạch đỡ mép giường, mặt lộ vẻ gân xanh, “Chuyện gì nữa? Xoay người lại cũng không nói một tiếng, em không biết anh đang mặc quần áo sao?”
Nhìn thoáng qua một chút, Lạc Mật Mật nhìn chằm chằm rồi rút ra kết luận “Thật to, so với lần trước vỗ tới còn lớn hơn.”
Trong đầu Lạc Mật Mật đều là bóng dáng tiểu đệ đệ của Lạc Thiểu Trạch, miệng đầy nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
“Hồ đồ!”
Lạc Mật Mật mỉm cười tựa tại cửa ra vào, “Anh kêu em đi ra ngoài, ngộ nhỡ anh lại ngủ nữa làm thế nào? Cho nên em phải nhìn chằm chằm anh.”
Lạc Thiểu Trạch gài khuy quần, nâng người lên trừng mắt liếc, “Lòng dạ hẹp hòi, phụ nữ chính là lòng dạ hẹp hòi.”
Mặc áo khoác, Lạc Thiểu Trạch không nhịn được ôm quần áo đi tới trên ban công, nhìn quần áo lại nhìn máy giặt, bĩu môi, “Mật Mật, phải giặt sao? Quần áo của anh em biết đều là có người làm giặt, cho tới bây giờ anh cũng chưa có giặt quần áo.”
“Anh không giặt, em liền không tha thứ cho anh, em sẽ đi.”
Lạc Thiểu Trạch lập tức níu lại Lạc Mật Mật, mặc dù lòng tràn đầy không muốn nhưng vẫn là không thể không nhịn xuống.
Vẫn cảm thấy uất ức, “Mật Mật, em xem tay anh này, giống như mới vừa lột da trứng gà, như vậy non. . . . . .”
“Làm rồi sẽ quen?”
Lạc Thiểu Trạch đen mặt, bộ mặt đều đen, hái cũng hái không xong.
Hắc hắc, Lạc Thiểu Trạch, em để cho anh nếm thử một chút mùi vị người phục vụ, coi như là trừng phạt anh, ai bảo anh quan tâm săn sóc Bùi Nhã Phi, anh chưa từng cho cô ta giặt quần áo đi, lần này em liền để cho cho anh giặt, hừ hừ!