“Bây giờ Lão đại đang họp, coi như cô tới phòng làm việc cũng không có ai.”
Nhìn khuôn mặt khổ sở của Tô Trạch, Bùi Nhã Phi từ trong nội tâm không tin, “Đi họp thì tại sao anh không để cho tôi đi, tôi chờ anh ấy là được.”
Tô Trạch đưa tay ngăn lại, “Sao cô lại muốn đến phòng làm việc của người ta, còn không biết phải đợi đến lúc nào!”
Nghe lời này, trong nội tâm Bùi Nhã Phi hạ xuống hồi hộp, cô đột nhiên dừng bước, giương mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tô Trạch, “Anh có ý gì nha? Không phải là không muốn cho tôi gặp Thiểu Trạch chứ?”
“Tôi chính là không muốn cho cô gặp.” Tô trạch cũng dừng ở bên cạnh cô, ghét bỏ róc xương lóc thịt một cái, “Còn gặp cái gì, cô cho rằng chỉ một mình cô biết rõ chân tướng sao? Lần trước Lạc Mật Mật bị người bắt cóc, trong lòng chúng ta cũng rõ ràng là ai làm, đúng không? Nếu lão đại cho cô cơ hội rời đi, cô cần gì phải tự rước lấy nhục trở về dây dưa nữa đây?”
Bùi Nhã Phi đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn người trước mắt này, đột nhiên phát giác ấy là chính là xa lạ. Vào giờ phút này, Bùi Nhã Phi đột nhiên cảm thấy cả trái tim cũng lạnh, giống như là sẽ phải lập tức nứt vỡ nát.
“Những lời này là ý tứ của Lạc Thiểu Trạch sao?”
Tô trạch khinh thường liếc mắt nhìn, miệng bẹp bẹp mấy cái chán ghét không dứt, “Tôi cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa.”
“Có thừa hay không, tự tôi biết. Coi như là Thiểu Trạch nói, tôi cũng muốn chính miệng anh ấy nói cho tôi biết.” Nói xong, Bùi Nhã Phi cố chấp bước tiếp.
Tô Trạch đứng ở phía sau phiền muộn bĩu môi, bước nhanh đuổi theo, “Cô có thể nghe tôi khuyên không? Coi như cô đi tới phòng làm phòng cũng không cần vào lúc này nha, dì đang ở nơi đó?”
“Dì?” Bùi Nhã Phi bày ra ánh mắt liếc nhìn quá mức, “Anh nói là mẹ của Thiểu Trạch sao?”
Tô Trạch gật đầu một cái thật sâu.
Lúc Bùi Nhã Phi cùng Lạc Thiểu Trạch ở chung một chỗ thì Khương Ngọc Trân rất không coi trọng cô, thỉnh thoảng nói chút lời kích thích khuyên cô rời khỏi Lạc Thiểu Trạch. Về sau bọn họ chia tay, Khương Ngọc Trân đối với Bùi Nhã Phi lại biến ghét thành căm hận.
Bà ấy căm hận Bùi Nhã Phi làm cho con trai của mình không gượng dậy nổi, căm hận Bùi Nhã Phi đã vô tình cướp con mình đi, căm hận khiến Lạc Thiểu Trạch đến nay không kết hôn. . . . . . Bà ấy đổ lỗi tất cả bất hạnh xảy ra ở trên người con trai ở trên người Bùi Nhã Phi.
Tất cả, Bùi Nhã Phi đều biết rõ.
Khi xác định người đang ngồi trong phòng làm việc là Khương Ngọc Trân, Bùi Nhã Phi vẫn còn do dự. Suy nghĩ một chút bây giờ mình lỗ mãng như vậy cùng với bà ấy chạm mặt huyên náo, chẳng thà né tránh trước, về sau trở lại tìm Lạc Thiểu Trạch.
Dù sao mục đích đến đây của cô chỉ là muốn gặp Lạc Thiểu Trạch.
Ở mắt khinh bỉ của Tô Trạch, Bùi Nhã Phi từ từ xoay người, rũ đầu từ từ bước đi.
“Tô Trạch, Lạc tổng nói cháu đưa tài liệu cho dì xem, dì nhìn cũng không hiểu nghiệp vụ công ty, còn phải nhờ cháu đi một chuyến nha.”
Nghe giọng nói quen thuộc này, Bùi Nhã Phi nhất thời sửng sờ.
Bước chân dần đến gần.
“Tô Trạch, có phải bạn gái cháu hay không, sao không cho dì nhìn một chút đây?” Giọng nói ôn hòa sau lưng Bùi Nhã Phi vang lên, để cho cô đột nhiên cảm thấy lạnh người.
Tô Trạch đứng ở bên cạnh vội vàng khoát tay, lúng túng không thôi, “Dì, không phải, không phải, dì hiểu lầm. Cháu. . . . . .Cháu nên đi lấy tài liệu thôi!”
Tô Trạch ngược lại chạy trốn nhanh, để lại Khương Ngọc Trân mỉm cười đưa lưng về phía Bùi Nhã Phi.