Tô Trạch và Mạc Triết Hiên sau khi đi, hồi lâu Lạc Thiểu Trạch cũng không có lật lại phần văn kiện kia. Nói thật, trong lòng Lạc Thiểu Trạch rất mâu thuẫn, sau bao nhiêu năm anh không biết nên đối mặt với khuôn mặt quen thuộc đó như thế nào, cùng với cô trình diễn yêu đương thân mật, đối với anh đó là thách thức khó khăn.
Nhưng vì công ty suy nghĩ, không muốn ba tới Trung Quốc, không muốn Mật Mật cùng anh tách ra, lần này phải làm.
Nhưng Mật Mật bên kia phải nói thế nào đây? Cô ấy có thể hiểu nỗi khó xử của anh không?
Cả đêm, Lạc Thiểu Trạch cứ ngồi thẳng tắp trên bàn không có rời đi.
Ngày hôm sau, khắp nơi trên Internet tin giật gân về công ty thời trang Thịnh Hành. “Người mẫu nổi tiếng Bùi Nhã Phi là phát ngôn cho trang phục mới của công ty Thịnh Hành”, rồi “tổng giám đốc công ty Thịnh Hành Lạc Thiểu Trạch dắt tay người phát ngôn Bùi Nhã Phi, tương truyền hai người đã từng là người yêu,” cái gì “đẹp trai giàu có Lạc Thiểu Trạch công ty Thịnh Hành cùng người đẹp trang nhã Bùi Nhã Phi tái hợp “…
Tin tức báo chí long trời lở đất như là nước lũ bộc phát không bị ngăn trở đập vào mắt mọi người, rung động mọi người.
Đồng thời, trong trường đại học cũng rung động tuyệt đối không kém so với xã hội, suy nghĩ một chút trong suy nghĩ của nữ sinh thì Lạc Thiểu Trạch của chúng ta là điển hình của đẹp trai giàu có thành đạt, cư nhiên bây giờ lại có bạn gái, tin tức đả thương bao nhiêu trái tim nhỏ của các thiếu nữ.
“Haizzz, cậu thấy sao? Bạch mã hoàng tử của chúng ta kết hôn, chính là Bùi Nhã Phi đó, là người trong tiết mục giải trí gần đây đó…”
“Ừ, mình biết rồi, chính là cái cô tóc dài cao ráo trắng trẻo đúng không, haizzz, mình không biết như thế nào cả, tại sao tổng giám đốc Lạc lại coi trọng cô ấy chứ?”
“Thật ra thì mình cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, đẹp trai giàu có thành đạt xứng với người đẹp trắng trẻo sang trọng quý phái chứ sao.”
“. . . . . .”
Lạc Mật Mật cầm bài thi phờ phạc rũ rượi đi vào phòng học, phát hiện mấy nữ sinh đang đứng phía trước cầm Ipad tám chuyện say sưa.
Thật ra cô không có hứng thú với những người bạn học không quen này, nhưng nghe được “tổng giám đốc Lạc” cái từ này, vẫn có điểm giật mình.
Để xuống bài thi, Lạc Mật Mật cảm thấy không yên tâm, lập tức vọt tới phía trước, “Này các mỹ nữ, tôi mới vừa nghe các cô thảo luận về “tổng giám đốc Lạc” cái gì đó, có phải có tin tức gì à? Có thể cho tôi mượn xem được không?
Cô gái cầm Ipad mỉm cười nhìn Lạc Mật Mật, thân thiện đưa máy tính bảng, “Cô cũng có hứng thú với cái này à, nhớ nhanh đưa cho chúng tôi nhé, cho cô mượn này.”
Không nhìn không biết, vừa nhìn thì giật mình.
Lạc Mật Mật nhìn dòng chữ rậm rạp chằng chịt trên trang web kia cùng hình ảnh mập mờ ngọt ngào, trong đầu nổ tung.
Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra!
Thế nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Lạc Mật Mật giơ Ipad nặng nề đập chủ nhân, hồn phách thất lạc trở về chỗ ngồi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bánh nướng áp chảo anh đã sớm thấy qua Bùi Nhã Phi rồi à? Chẳng lẽ chuyện của chúng ta trong khoảng thời gian này tất cả đều là gặp dịp thì chơi thôi sao? Tại sao lại muốn gạt em, tại sao đến cuối cùng anh vẫn chọn cô ấy, tại sao em lại là người cuối cùng biết chuyện?…
Quá khứ, anh lựa chọn Bùi Nhã Phi, em cũng là người cuối cùng được biết, em làm bộ như không có gì xảy ra, có thể cố làm thông minh ở bên người các ngươi đi tới đi lui, nhịn đau nhìn bọn anh cười đùa ngọt ngào.
Sau đó, các người chia tay, em cũng là người cuối cùng được biết, khi anh lựa chọn sang Pháp tìm kiếm Bùi Nhã Phi em mới hiểu các ngươi đã xảy ra chuyện gì đó. Không phải em là người vô tâm, mà là anh lừa gạt em thật là khổ…