Editor: Trà sữa trà xanh
Trong quán cà phê.
“Thuộc tổng, việc cô giao tôi đã làm, có phải cô nên đem số tiền còn lại cho tôi không?” Bùi Nhã Phi sắc mặt tái nhợt, mắt lạnh đưa mắt nhìn người phụ nữ đối diện.
Thuộc Oái Nương khẽ mỉm cười, bưng ly cà phê từ từ khuấy, dư quang khóe mắt nhanh chóng liếc một cái bộ dạng của Bùi Nhã Phi, thật lâu không đáp lại.
Lần này Bùi Nhã Phi đã chịu khổ. Bản thân chính là một người tính tình nóng nảy, nhiệm vụ lần này chính là một hành hạ, hơn nữa đối với người giao nhiệm vụ trước mắt cô không thể đắc tội, lần này đã hao tổn một lượng máu của Bùi Nhã Phi.
Điều này cũng không trách Bùi Nhã Phi, ai kêu đây là nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, trên trời rơi xuống đây? Ban đầu, Bùi Nhã Phi mới vừa đến Trung Quốc, bị người khác mang tới Macao, hồ đồ si mê đánh bạc, kết quả không chỉ có thiếu nợ đánh bạc, còn bị thiếu lãi suất cao.
Mới vừa đi vào thị trường Trung Quốc, căn bản không có show nào, thu vào càng thêm cực kỳ bé nhỏ, dựa hết vào mấy tiệc rượu được sắp xếp, căn bản không cách nào trả sạch món nợ, làm cho Bùi Nhã Phi không ngủ được, thật là khó chịu.
Nhưng mà, lúc này Thuộc Oái Nương không sớm không muộn xuất hiện trước mặt Bùi Nhã Pho, chẳng những chủ động ra tay tương trợ, đồng ý giúp cô trả sạch khoản nợ, còn giúp cô tìm được chỗ của Lạc Thiểu Trạch.
Trên đời không có bữa trưa miễn phí, Thuộc Oái Nương giúp Bùi Nhã Phi trả nợ với điều kiện duy nhất chính là khiến Lạc Thiểu Trạch lần nữa si mê mình, yêu mình, sau đó quật ngã công ty Thịnh Hành, cuối cùng đẩy cha của Lạc Thiểu Trạch là Lạc Văn Huy lên đoạn đầu đài.
“Thì ra là thiếu nợ, tôi sẽ trả gấp đôi!” Đây là lời nói của Thuộc Oái Nương nói với Bùi Nhã Phi.
Mặc dù nói không biết thâm thù đại hận là việc gì, nhưng mà bằng vào Thuộc Oái Nương chịu bỏ ra món tiền khổng lồ hơn nữa dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, Bùi Nhã Phi có thể hiểu thù này là khắc cốt minh tâm.
Cô đã từng thử hỏi, mỗi lần đều bị Thuộc Oái Nương hung hăng nhìn, hơn nữa tư liệu của Thuộc Oái Nương cô không có thu hoạch, cho nên không quan tâm nhiều, làm xong chuyện này sẽ lấy tiền đi.
Nhưng mà, tiền vẫn chậm chạp không đưa đủ, Bùi Nhã Phi không khỏi đứng ngồi không yên.
Thuộc Oái Nương giơ tay lên cầm thìa cà phê chậm rãi khuấy động, khóe miệng giơ lên như cũ an ổn giắt trên mặt không có một tia thay đổi, “Thế nào, cô rất vội sao?”
“Đó là đương nhiên, ngài cũng không phải không biết, cho nên tôi mới hi sinh nhiều thế, không phải do khoản nợ này sao? Cầu xin cô đưa hết tiền cho tôi đi, nếu không . . . . . Nếu không đám người kia sẽ tìm tới cửa. Ngài cũng biết, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm . . . . . .”
Đối mặt với Bùi Nhã Phi đang tha thiết nắm lấy tay của mình, Thuộc Oái Nương cũng không động tâm, ngược lại hơi ngưỡng về phía sau tựa vào trên lưng sofa, lấy ra khăn tay đặt ở dưới mũi, bộ dạng ghét bỏ.
Lần này, Bùi Nhã Phi rất là khó chịu, mím chặt miệng thu tay về.
“Không phải là tôi không cho, chính cô hỏi một chút mình, có phải thật vậy hay không bắt được lòng của Lạc Thiểu Trạch rồi sao? Tôi không hồ đồ, cô làm tới trình độ nào rồi, đừng tưởng rằng mình không nói tôi liền không biết. Phải biết, mỗi một bước cô đi tôi nhìn thấy!”
Lời nói lạnh lùng khiến Bùi Nhã Phi nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, một cỗ khí lạnh từ trong lòng rỉ ra bức ngực, cô cắn môi, ánh mắt chán nản, nhưng mà không phục còn lầm bầm mấy câu.
“Tôi đều thừa nhận, còn không được sao? Thiệt là, tại sao phải yêu cầu cao như vậy. . . . . .”