Editor: Trà sữa trà xanh
Thấy Lạc Thiểu Trạch vẫn không nhúc nhích, khóe miệng Bùi Nhã Phi lộ ra một tia vui mừng, trong giây lát đó lại chuyển thành ngưng thương, đè thấp giọng nói đau lòng không dứt.
“Thiểu Trạch, em biết trong lòng của em một mực nhớ anh, tình yêu của em không biến mất. Năm đó, em chuẩn bị cùng anh đi đăng kí kết hôn, nhưng mà, em vừa ra khỏi phòng thì gặp ba em. Ba không cho em đi tìm ngươi, còn đem em. . . . . .”
Bùi Nhã Phi nhẹ nhàng khóc sụt sùi, từ từ lau nước mắt, “Còn nhốt em. Em muốn chạy, em đã thử qua rất nhiều phương pháp, thậm chí từ trong cửa sổ leo ra ngoài, cũng đều thất bại. Rất nhanh ba xông vào trong nhà, mạnh mẽ đưa em sang Pháp, sau đó cắt tất cả liên lạc của em.
Em ở nước Pháp một thân một mình, bạn bè bên Mĩ cũng không liên lạc được. Em tìm tin tức về anh, nhưng mà không thu hoạch được gì. Rốt cuộc, em biết anh đã đến Trung Quốc, em liền xin công ty đại diện tới Trung Quốc phát triển, thật vất vả biết anh đang làm việc ở đâu.
Có lẽ là trời cao có mắt, rốt cuộc an bài chúng ta gặp mặt. Nhưng mà, anh không nghe em giải thích, vẫn cự tuyệt em, em, rất khổ sở.”
Bùi Nhã Phi thật chặt ôm Lạc Thiểu Trạch đang đần độn, lớn tiếng nức nở, “Thiểu Trạch, anh có biết em yêu anh nhiều lắm không? Em một mực nhớ anh, anh biết không. . . . . .”
Đối mặt với lời giải thích của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch giống như đột nhiên bị người khác rút sạch linh hồn. Nhiều năm oán hận vào thời khắc này trong nháy mắt tan ra, thế nhưng cảm giác cũng không thoải mái, liền giống bị đột nhiên rút sạch máu, chỉ còn lại thân xác khô cạn, không có linh hồn.
“Tất cả là thật sao?” Cặp mắt vô hồn nhìn phía trước, mặt của Lạc Thiểu Trạch không chút thay đổi, cả người cũng ngây người.
Tựa hồ thế giới trong nháy mắt biến thành trống không, cái gì cũng không có hình dạng. Lạc Thiểu Trạch không biết nên hay không nên tin tưởng lời nói của Bùi Nhã Phi, nhưng mà nói xong những lời này vẫn còn ngớ ngẫn.
Không nghe rõ ràng Lạc Thiểu Trạch nhẹ giọng lầm bầm, Bùi Nhã Phi từ từ nâng khuôn mặt đầy nước đầy mất mác nhìn chằm chằm vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch.
Giờ phút này lòng của Bùi Nhã Phi giống như là con nai đang chạy loạn, chỉ sợ Lạc Thiểu Trạch lần nữa đầy mình ra xa.
“Chúng ta về nhà. . . . . .”
Không thể tin được lời nói của Lạc Thiểu Trạch. Lạc Thiểu Trạch cư nhiên để cho cô cùng anh về nhà? !
Mặt Bùi Nhã Phi lộ nụ cười kinh hỉ, rất vui mà khóc. Ngồi ở bên giường Lạc Thiểu Trạch vẫn như người đầu gỗ, thẳng tắp nhìn vách tường màu trắng, thế nhưng cũng không làm trở ngại cái ôm kích động của Bùi Nhã Phi, trong giây lát đó cả gian phòng bệnh tràn đầy tiếng hoan hô vui mừng của Bùi Nhã Phi.
Cứ như vậy, Bùi Nhã Phi cùng lạc Thiểu Trạch trở lại biệt thự, từ từ dưỡng thương.
Sau cơn mưa đó mùa thu rất lạnh, giống như là lòng của Lạc Mật Mật, lần lượt chờ đợi cùng hi vọng đều bị hủy diệt, cái lạnh lộ ra chân tướng.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Lạc Mật Mật tựa như Du Hồn ở trong trường học bay tới bay lui, cả ngày phờ phạc rã rượi dần dần gầy gò.
Đi ở lối đi bộ, bất tri bất giác cô lại đi tới biệt thự màu trắng quen thuộc trước mặt, nhìn biệt thự xa dần, Lạc Mật Mật ngơ ngác nhìn bầu trời.
“Nước quá trong ắt không có cá, nhân chí tiện tắc vô địch. Lạc Mật Mật ơi Lạc Mật Mật, cô lại còn đến nơi này, cô đã quên bên trong đó có một đàn ông xấu đã đối xử với cô như thế nào? Cô lại không khơi dậy vết thương trong lòng!”
Lạc Mật Mật chỉ vào cái bóng của mình trên dất, trách mắng thật là vui vẻ, xoay người đi, mới vừa bước được hai bước lại lui trở lại.