Đã đến trình độ này, Bùi Nhã Phi không muốn vạch mặt, bởi vì thật sự tất cả mình đã thiết kế tốt, cô không nghĩ tới chuyện lại huyên náo tệ đến như vậy. Nếu quả thật đem ly rượu cầm đi hóa nghiệm, sợ rằng kết quả chỉ có thể làm cho mình càng thêm khó coi.
Mới vừa rồi đi vào phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi cố ý mang theo chai rượu đỏ từ Pháp đưa cho Lạc Thiểu Trạch, cố ý lấy lòng anh cũng lấy cớ đi họp để ly khai Mạc Triết Hiên và Tô Trạch.
Nhưng, cô ta và Lạc Thiểu Trạch có cái gì hội nghị để mở đâu?
Cái kia cũng là do mình ngụy trang mà thôi.
Ai kêu Thuộc Oái Nguyên nhất quyết không tha, đưa thêm cho mình nghiêm nghị yêu cầu. Bùi Nhã Phi quá mong đạt được mục đích, cô chỉ muốn mau chóng lấy được tiền trả hết khoản nợ, cho nên bất tri bất giác ở trong ly của Lạc Thiểu Trạch bỏ thuốc mê.
Chỉ có một chút mà thôi.
Bùi Nhã Phi không có ý muốn thương tổn đến Lạc Thiểu Trạch, cô chỉ muốn chụp mấy tấm hình, giao cho Thuộc Oái Nguyên làm chứng cứ, bắt lấy vật mình muốn.
Dĩ nhiên, nếu như những thứ này có một ngày rơi vào trong tay của Lạc Thiểu Trạch. Có thể lòng trách nhiệm của Lạc Thiểu Trạch tăng lên gấp bội lựa chọn trở lại bên cạnh mình vì mình “phụ trách”, đây chính là chuyện không thể tốt hơn được.
Vì vậy cô ta nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của mình, ngăn tây trang của Lạc Thiểu Trạch, khẩn trương cởi nút áo sơ mi của anh…
Nhưng chuyện còn chưa có bắt đầu, cư nhiên bị nha đầu trước mắt khuấy đảo thất bại, hơn nữa còn để cho mình ứng phó không kịp, khó có thể dứt ra. Bùi Nhã Phi giống như ăn phải con ruồi, ghê tởm khó chịu, ảo não không thôi.
Lần này bị người bắt nhược điểm, Bùi Nhã Phi tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng ngoài suy đoán của Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật muốn buông tha.
“Thế nào, cô tự kiểm điểm tội lỗi của mình sao? Không cần, cô chỉ cần ngoan ngoãn rời đi Thiểu Trạch, biến mất ở tầm mắt của chúng tôi, tất cả tôi sẽ không nói.”
Lạc Mật Mật quay lưng đi, cúi người đi tới trước mặt của Lạc Thiểu Trạch, dịu dàng và đau lòng sửa lại quần áo.
Nghe lời này, trong lòng Bùi Nhã Phi không thể nói tư vị gì. Hôm nay vận mệnh của mình lại để cho con nhóc này làm chủ sự, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mất mặt . Huống chi, tiếp tục như vậy thì thù lao của mình chẳng phải là…
“Làm sao có thể? Cho dù ta rời đi, Thiểu Trạch cũng sẽ không để ta rời khỏi.”
“Tại sao?”
Nhìn Bùi Nhã Phi nâng cằm lên, Lạc Mật Mật rốt cuộc hỏi nghi vấn thật lâu ẩn sâu trong lòng mình. Coi như không có nghe được Lạc Thiểu Trạch trả lời, xem một chút Bùi Nhã Phi nói thế nào, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
Bùi Nhã Phi mím chặt đôi môi, ngấc đầu lên vừa muốn nói chuyện, đột nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt nghiêm nghị của Lạc Thiểu Trạch.
Vào cái ngày đồng ý Bùi Nhã Phi làm người đại diện, Lạc Thiểu Trạch đưa ra điều kiện thứ nhất chính là không thể nói cho Lạc Mật Mật nguyên nhân.
Hơn nữa còn là điều kiện vô cùng nghiêm nghị.
Lời nói đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt xuống, “Cô, cô chính mình hỏi Lạc Thiểu Trạch đi! Tóm lại, tôi… Tôi không có cách nào cùng cô nói, cũng hy vọng cô không muốn đem chuyện nháo loạn, tôi đi trước.”
“Cô…” Không đợi Lạc Mật Mật dứt lời, Bùi Nhã Phi giơ túi lên, không để ý hình tượng thật nhanh chạy ra khỏi phòng làm việc.
Đây rốt cuộc là thế nào?
Lạc Mật Mật cúi đầu đưa mắt nhìn, trong đầu đầy nghi vấn không có người nào giải đáp. Đang lúc ấy, Lạc Thiểu Trạch nằm trên ghế sofa có phản ứng.
“Ai yêu, sao lại ngủ ở đây? Mật Mật…”
Thân ái mỹ nữ cùng soái ca, nhớ cho Vũ nhi đề cử, còn có nếu có thể cất giấu cùng nhắn lại, Vũ nhi sẽ rất hưng phấn, gõ chữ cũng sẽ càng thêm động lực