Tôi không đồng ý!” Lạc Thiểu Trạch giận dữ nói, “Tô Trạch đuổi cô ta đi, về sau không cho cô ta bước vào phòng làm việc của tôi nửa bước.”
“Thiểu Trạch, anh không thể đối xử với em như vậy, hiện tại chỉ có em có thể cứu vãn hình tượng công ty, cũng chỉ có em thật lòng đối xử với anh. Thiểu Trạch. . . . .”
Cùng Tô Trạch dây dưa lôi kéo một hồi, Bùi Nhã Phi cực kỳ miễn cưỡng ra khỏi phòng làm việc. Cứ tưởng cô một lần nữa xuất hiện trước mặt Lạc Thiểu Trạch, là có thể giống như mấy năm trước làm Lạc Thiểu Trạch rung động, ngoan ngoãn yêu mình, nhưng là, lần này, Bùi Nhã Phi tựa hồ đánh giá cao mình.
Nhưng mà muốn làm theo giao ước với Oái tổng, suy nghĩ thêm một chút tình cảnh của cô, Bùi Nhã Phi quyết định lần này coi như liều mạng, cũng muốn có thể dựa vào gần Lạc Thiểu Trạch.
Bên ngoài cao ốc văn phòng, mưa xối xả như trút nước chẳng biết lúc nào đã ào ào không ngừng. Nhìn từ trên trời giáng xuống mưa to, Bùi Nhã Phi cắn môi âm thầm nảy sinh ác độc.
Thời gian trôi qua thật lâu, Lạc Thiểu Trạch sửa sang lại một cái văn kiện, người mệt mỏi, cầm áo khoác lên đi tới cửa sổ, nhìn mưa to bên ngoài không khỏi sầu não, liền nhẹ nhàng thở dài.
“Cũng không biết Mật Mật có tốt không, thời gian dài như vậy, cũng không biết đang làm những gì. . . . . .” Lạc Thiểu Trạch từ từ cầm điện thoại di động trên bàn, giơ ngón tay lên muốn gọi, nhưng khi trên điện thoại hiển hiện ra khuôn mặt mỉm cười của Lạc Mật Mật thì anh nhanh chóng cúp máy.
Ngay sau đó thuận tay đem điện thoại bỏ vào túi áo, Lạc Thiểu Trạch bước vào thang máy.
Đi tới bãi đỗ xe ngầm, Lạc Thiểu Trạch nhanh nhẹn móc chìa khóa xe mở khóa xe, mở cửa xe chuẩn bị đi vào, chợt chốt mở cửa xe bị người khác giữ chặt.
Lạc Thiểu Trạch không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên quay đầu nhìn lại, mặt Bùi Nhã Phi lộ vẻ chân tình đứng ở bên cạnh anh.
“Thiểu Trạch.”
Một giọng nói dịu dàng, khiến Lạc Thiểu Trạch nhất thời nhớ lại khuôn mặt hồn nhiên tốt đẹp nhiều năm trước, nhưng mà bây giờ đứng ở trước mắt anh chỉ còn người kia năm đó, nhưng không có loại cảm giác năm ấy.
Lạc Thiểu Trạch hung hăng quay đầu lại, mặt không chút thay đổi, “Thế nào? Cô muốn nói gì?”
” Anh muốn biết sao?” Bùi Nhã Phi chợt kích động ngăn cửa xe, đôi tay nắm thật chặt bả vai Lạc Thiểu Trạch, “Thiểu Trạch, em biết anh giận em, nhưng mà anh biết không, ban đầu là em có nỗi khổ tâm . . . . .”
“Câm miệng của cô lại, tôi không muốn nghe gì nữa, cô tránh ra.” Lạc Thiểu Trạch ánh mắt tràn đầy thù hận, trừng mắt.
“Bất kể hôm nay anh đối xử với em thế nào, em đều muốn cho anh biết em vẫn yêu anh, anh nghe em giải thích được không?”
Đối mặt với bộ dạng Bùi Nhã Phi khổ sở cầu xin, trong lòng Lạc Thiểu Trạch không khỏi hơi bị run lên, nhưng là rất nhanh cảm xúc thù hận lấp đầy lồng ngực, anh nâng lên cánh tay dùng sức vung lên, dễ dàng đẩy Bùi Nhã Phi sang một bên, sau đó thật nhanh mở cửa xe, lái xe đi.
Bất kể Bùi Nhã Phi như thế nào gõ cửa sổ xe, Lạc Thiểu Trạch như cũ không chút biểu tình nhìn thẳng, lái xe đi.
Chiếc xe dưới ngọn đèn đường mờ tối trong đêm mưa xuyên qua, cửa sổ xe kích thích ngàn tầng mưa lãng, thấy rõ tâm Lạc Thiểu Trạch đang thấp thỏm không yên. Trước mắt không ngừng hiện lên năm đó cảnh tượng đau dớn năm đó. . . . .
Nhiều năm trước.
Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi đã từng yêu như chết đi sống lại, tình yêu không ngừng cảm động mỗi người, cảm giác ngọt ngào không ngừng quanh quẩn ở lòng của hai người.