Editor: Trà sữa trà xanh
Phòng cà phê.
Nhận được điện thoại của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch không nghĩ ra được, nhưng suy nghĩ một chút dù sao đã từng ra tay cứu giúp, Lạc Thiểu Trạch bất chấp đi vào phòng cà phê.
Trong quán cà phê ấm áp, khắp nơi đều là từng cặp tình nhân đang cười đùa, anh anh em em, ở trong phòng nhỏ tràn đầy mùi hương cà phê lộ ra hạnh phúc của mình.
Nhưng, Lạc Thiểu Trạch ngồi đối diện Bùi Nhã Phi rất không thoải mái.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Lạc Thiểu Trạch sửa sang một chút tây trang, ngồi ở đốidiện không vẻ gì, tầm mắt lại nhìn ngoài cửa sổ.
“Không nghĩ tới anh sẽ tới gặp em.” Tròng mắt Bùi Nhã Phi lóe lên, khóe miệng dịu dàng giơ lên, “Em cho là anh không muốn gặp em đấy.”
“Đừng nói lời như vậy, lần trước làm phiền cô thả cho chúng ta một con ngựa, nếu không tôi cũng không thể tìm được Mật Mật nhanh như vậy, nói đến nhà còn phải cám ơn cô.”
Vốn lời cảm ơn trong miệng Lạc Thiểu Trạch thốt ra nên nhiệt tình nhưng lại lạnh lẽo lạnh nhạt. Nhưng, như vậy cũng đã khiến Bùi Nhã Phi cảm thấy rất thoải mái, dù sao đây chính là lời nói lọt tai dễ nghe nhất mấy ngày cô được nghe.
Bùi Nhã Phi thâm tình nhìn bạch mã hoàng tử trước mặt, da thịt màu mật ong này lộ ra ngoài hơi thở đàn ông ấy làm cho người ta mê muội, khuynh tâm, để cho cô không nhịn được đưa tay phải ra, cầm thật chặt tay của Lạc Thiểu Trạch đặt ở bên cạnh bàn, nhưng lại bị mắt lạnh của Lạc Thiểu Trạch sau khi thấy thật nhanh rút về.
Hành động như vậy thật khiến Bùi Nhã Phi có chút không thoải mái, nhưng về điểm này có chút ôn tồn làm lòng cô sinh nhộn nhạo, “Thiểu Trạch, thật ra có một số chuyện cho dù em biết chân tướng, em nghĩ em cũng có thể không nói, chỉ cần anh nói, anh yêu cầu, trong lòng anh còn có em, ta có thể vĩnh viễn không nói.”
Nghe lời này, chân mày Lạc Thiểu Trạch từ từ chặt vặn, không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người phụ nữa đang động tình trước mắt, những lời này nhưng nghe trong lỗ tai, Lạc Thiểu Trạch vẫn có một tia phản ứng.
“Lời của cô là có ý gì?”
“Em biết Lạc Mật Mật không phải em gái ruột của anh, cô ấy và nhà của anh không có bất kỳ quan hệ máu mủ, đúng không?” Bùi Nhã Phi chăm chú nhìn phản ứng của Lạc Thiểu Trạch phía đối diện, không nháy mắt một cái.
“Cô là nghe ai nói?” Thiếu chút nữa Lạc Thiểu Trạch từ trên ghế đứng lên, nhưng rất lý trí nhanh khống chế mình, tay bắt được cái ghế lần nữa ngồi vững vàng.
“Dù sao đây là thật, em biết rõ. Em tự mình biết và có chứng cớ.”
Lạc Thiểu Trạch lặng lẽ thở ra một hơi, liếc nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt, “Nói đi, cô muốn cái gì?”
Đôi tay Bùi Nhã Phi đặt trên đùi, thẹn thùng nói, “Thiểu Trạch, chỉ cần anh nguyện ý cùng em ở chung một chỗ, em nghĩ em có thể không nói chuyện này ra .”
Lạc Thiểu Trạch xì mũi coi thường, không kìm được cười lạnh ra ngoài, “Bùi Nhã Phi, cô cảm thấy chuyện này có thể sao?”
“Tại sao không thể đây? Trong lòng chúng ta đều còn có đối phương không phải sao? Biết gia đình anh lâu như vậy, em biết rõ mọi người đều đang giấu giếm điều bí mật này, nhất là đối với Lạc Mật Mật. Dựa vào cha mẹ của hai người, chắc chắn sẽ không nguyện ý cho Lạc Mật Mật biết chuyện này, bởi vì bọn họ không muốn tổn thương Lạc Mật Mật. . . . . .”
“Nhưng, Mật Mật đã sớm biết.” Lạc Thiểu Trạch trừng mắt một cái Bùi Nhã Phi ở đối diện, ánh mắt cười nhạo quét qua cô ngó ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên Bùi Nhã Phi có hơi thất vọng nhìn bốn phía, không thể tin tưởng chuyện này thì ra là đơn giản như vậy, cô không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu không ngừng suy nghĩ.
Lạc Thiểu Trạch ngồi ở đối diện vẫn không nhúc nhích trên bàn cà phê, thấy Bùi Nhã Phi không nói thêm gì nữa, anh từ từ đứng lên chỉnh quần áo chuẩn bị đi.