Editor: Trà sữa trà xanh
Lạc Mật Mật đưa tay cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn, mắt vô hồn nhìn về phía phương xa, “Văn Y, cậu cố ý hỏi sao? Chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, cậu còn không hiểu mình? Có thể để cho mình khó chịu chỉ có duy nhất Lạc Thiểu Trạch, cho nên hiện tại mình khẳng định không muốn nhìn thấy nhất cũng là Lạc Thiểu Trạch.”
Nhìn bộ dạng Lạc Mật Mật, Văn Y từ từ thu hồi khóe miệng mỉm cười, trong đôi mắt tràn đầy quan tâm, “Thì ra là chính cậu cũng biết sao, mình cho là cậu đang tự mê mang đấy. Chỉ là, tại sao làm bản thân khổ sở như vậy? Cậu và Lạc Thiểu Trạch giận dỗi à?”
“Không có.” Lạc Mật Mật cúi đầu nhìn mặt bàn, vẻ mặt cứng ngắc, vừa nhìn là biết không nói dối.
Văn Y lại không ngốc, thấy bộ dạng của Lạc Mật Mật cũng biết khẳng định mình đã đoán đúng, “Không có mới là lạ.”
“Là quyết liệt.” Nói xong, nước mắt lạch cạch nhỏ xuống ở trên mu bàn tay, Lạc Mật Mật không cầm được ưu thương.
Những lời này làm Văn Y ở một bên kinh sợ, kinh ngạc quay đầu lại, có chút không tin lỗ tai của mình, nhưng chỉ chốc lát sau liền lộ vẻ bình hòa.
Cô biết, lần này Lạc Mật Mật nhất định là gặp phải chuyện lớn, hơn nữa còn là lạc Thiểu Trạch gây họa, nhưng cô không lo lắng.
Bởi vì cô có thể nhìn ra Lạc Mật Mật yêu Lạc Thiểu Trạch , trong đôi mắt của Lạc Thiểu Trạch có bóng dáng của Lạc Mật Mật, cho nên Văn Y có lý do tin tưởng tất cả rồi cũng sẽ tốt thôi.
“Nhất định là Lạc Thiểu Trạch chọc cậu tức giận. Chuyện gì có thể làm cho cậu nói lẫy nha, cậu không sợ trời không sợ đất, là ‘ tiểu mật điên khùng ’ mà quỷ gặp cũng phải chạy nha?”
Nghe lời này của Văn Y, Lạc Mật Mật nhịn không được cười. Biệt danh của mình lần đầu tiên bị nói ra vậy. Cũng thế, cô chính là một”Tiểu mật điên khùng” mà ai thấy cũng sẽ sợ, bởi vì môt khi bị chập rồi, sẽ rất là đau rát.
Nhưng, biệt danh này không có tác dụng với Lạc Thiểu Trạch. Không, phải là xuống tay không được.
Nhưng không xuống tay được thì sao mình có thể giành lấy tình yêu?
Ngược lại Lạc Mật Mật có chút hiểu rõ rồi. Bất kể mình có lỗi hay không, cũng không liên quan, lần này cô quyết định muốn “Duy trì một chuyến” .
Thấy hồi lâu Lạc Mật Mật không nói lời nào, Văn Y cảm thấy rất là kỳ quái, nhìn hai mắt của Lạc Mật Mật bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay sau đó Văn Y uống một hớp rượu, thâm tình nhìn khung cảnh trụy lạc trước mắt.
“Khi cậu chân chính thích một người, cậu mới có thể chú ý từng cái chi tiết của hắn, nhớ hắn từng ly từng tý, so đo tất cả của hắn. Chính là bởi vì như vậy cậu mới có thể tức giận với hắn, cố gắng để cho mình làm mặt dày ở trước mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện. Chỉ là cậu cảm thấy như vậy, cậu mới có thể làm cho hắn chú ý đến cậu, từ đó lưu lại dấu vết trong cuộc đời hắn. . . . . .”
Nghe những lời này, Lạc Mật Mật dừng thật lâu, ánh mắt ưu buồn nhìn ly rượu.
Thương anh mới quan tâm anh.
Chỉ chốc lát sau, chợt ý thức được mình luống cuống, Lạc Mật Mật liền vội vàng sửa sang lại vẻ mặt, cố ý xáp lại gần Văn Y.
“Cậu có thể trong sáng một chút không? Cậu ghê tởm chết được!”
Văn Y chợt đỏ mặt, xấu hổ làm nũng đánh Lạc Mật Mật mấy cái, “Cậu mới ghê tởm, người ta là giúp cậu phân tích nha, cậu còn không hiểu.”
“Văn Y giỏi rồi, mình biết cậu tốt bụng. Coi như giúp mình một chút, để cho mình có một đặt chân đất thôi. Chúng ta là tỷ muội, cậu không thể thấy chết mà không cứu sao.” Lạc Mật Mật lôi vạt áo của Văn Y, bĩu môi nói.
Văn Y bất đắc dĩ, “Đương nhiên là có thể, chỉ là chính cậu phải bảo đảm không có việc gì, thật tốt nha.”
Lạc Mật Mật yên lặng gật đầu một cái, ánh mắt ưu thương trở lại một lần nữa trên ly rượu.