Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 148: Có lời cứ nói, có rắm mau thả

Tác giả: Vũ Cô Nương
Chọn tập

Editor: Trà sữa trà xanh

Không biết vì sao, nghe lời này, Lạc Mật Mật có chút kinh hãi, “Em gái anh nha, rốt cuộc anh có ý tứ gì?”

“Cái cô nhóc này có thể văn minh một chút hay không, thuở bé cô không có học khóa tư tưởng phẩm đức hả, Lão sư không có dạy cô không thể tùy tiện mắng chửi người sao?”

Lạc Mật Mật cười hắc hắc, “Ngượng ngùng, lúc tôi còn nhỏ là lớn lên ở nước Mĩ, trong khóa học không có môn tư tưởng phẩm đức, huống chi, trong từ điển của tôi lễ phép là như vậy. Anh nói cho tôi biết đi, lời vừa rồi của anh rốt cuộc là ý gì?”

“Tôi nói hôm nay anh trai cô đính hôn, ở Đại Tửu Điếm Đế Hào, cô biết không?” Người nam nói xong, len lén trong kính chiếu hậu nhìn biểu tình của Lạc Mật Mật.

“Dừng xe!”

Thét lên một tiếng, người nam hoảng hốt đạp phanh một phen.

“Cô làm gì vậy, như vậy sẽ bị dọa người chết đấy!” Người nam bắt đầu nổi điên. Thật không biết người phụ nữ này là ngôi sao gây rối nào, đoạn đường này thật là thêm kiến thức.

Lạc Mật Mật vịn tay nắm cửa, cả người giật mình.

“Anh nói cái gì, Lạc Thiểu Trạch cùng ai đính hôn? . . . . . .”

“Cùng Bùi Nhã Phi, chính là người anh ta đi nước Pháp tìm đó.” Người nam bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lái, “Tiểu chủ, rốt cuộc là đi hay không đi?”

Lần này, giàu có đẹp trai thành tài xế xe taxi rồi.

Hồi lâu, Lạc Mật Mật không nói gì, chỉ nơi đó không ngừng tức giận, toàn thân giống như là bị người đánh thuốc tê, không có một chút tri giác.

Đây rốt cuộc là thế nào? Không phải tất cả thật tốt sao? Tại sao trong lúc bất chợt muốn đính hôn đây? Lạc Thiểu Trạch, đến tột cùng anh đang làm gì, có phải sau lưng em anh đã làm rất nhiều chuyện d;d;lqd em không biết chuyện?

“Lái xe, mang tôi đến khách sạn (= quán rượu).” Giọng nói trầm ổn vang lên, Lạc Mật Mật thẳng tắp ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, mặt không chút thay đổi.

Người nam không nói gì tiếp tục lái xe. Xe dừng lại trước siêu thị, Lạc Mật Mật nhìn một chút ngoài cửa sổ, hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, “Nếu như anh không muốn đưa cứ việc nói thẳng, không cần phải ném tôi ở địa phương này chứ? Chẳng lẽ là muốn tôi đi dọa người sao?”

“Chúng ta lại không oán không sầu, sao tôi lại đối đãi với cô như vậy.” Người nam tà mị cười một tiếng, “Chở hay không chở cô cũng không có cho tôi cơ hội lựa chọn nha, nhanh lên xuống xe, cô nghĩ mình sẽ mặc quần áo bệnh nhân đi tham gia nghi thức đính hôn hả?”

Những lời này hình như nói rất đúng.

Lạc Mật Mật không biết có phải là mê muội hay không, cứ như vậy đi theo một người đàn ông xa lạ vào siêu thị mua quần áo, sau đó lại ngoan ngoãn trở về trong xe. Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cô đang động kinh.

Ngồi vững vàng, Lạc Mật Mật chăm chú liếc mắt nhìn. Cẩn thận nhìn, người đàn ông này dáng dấp cũng không tệ lắm, tướng mạo xuất chúng, thân hình kiện tráng ăn mặc cũng rất thời trang, càng làm người ta say mê chính là đôi mắt mê người lộ ra hơi thở đặc biệt, nụ cười chiêu bài này không biết mê đảo bao nhiêu thiếu nữ.

“Này, anh tên gì?” Lạc Mật Mật hướng về phía cái gương nhỏ sửa sang lại tóc của mình, thuận miệng ném ra một câu nói.

Người nam cười híp mắt xoay mặt, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng vui mừng, “Hắc, rốt cuộc cô cũng biết hỏi tên tuổi của tôi nữa à, thật không dễ dàng. Có phải cô cảm thấy tôi rất đẹp trai, muốn cùng tôi làm bạn bè?”

“Anh quá tự luyến đi, có lời cứ nói, có rắm thì phóng. Chỉ hỏi anh vài điều mà lại nhiều chuyện như vậy!” Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, “Tôi chỉ muốn biết anh tên là gì, tiền mua quần áo này tôi sẽ trả anh sau.”

Người nam không vui gì xoay người lại phát động xe hơi, “Được chưa, đừng có ở đây châm chọc tôi, những vật này tôi còn mua nổi.”

“Anh đã hào phóng, như vậy làm phiền anh giúp đỡ tôi.” Lạc Mật Mật bắt đầu trang điểm.

“Nhờ cái gì?” Người nam ngẩng mắt nhìn kính chiếu hậu.

“Giả bộ làm bạn trai của tôi.” Lạc Mật Mật nghiêm túc trang điểm, nhìn cũng chưa từng nhìn người phía trước.

Người nam đột nhiên thắng gấp, mắt của Lạc Mật Mật liền trợn lên trán.

“Anh làm cái gì vậy, muốn chết à, không thấy tôi đang trang điểm sao? Tôi phát hiện anh chính là cố ý, không phải chỉ là ngồi trên xe anh, mặc quần áo của anh, chỉ như vậy liền muốn trả thù tôi sao!” Lạc Mật Mật vẻ mặt gấp gáp nói.

Người nam từ từ quay người lại, bất mãn nhìn Lạc Mật Mật, “Được rồi, không cần như bà điên? Muốn tôi giả làm bạn trai của cô, nhất định phải thục nữ một chút!”

Bà nội cái quả bóng nhỏ, lúc nào thì Lạc Mật Mật tôi muốn người khác quản.

Nhưng mà lần này tình huống đặc biệt. Tôi nhẫn nhịn, tôi nhẫn nhịn, nhịn nữa, tiếp tục nhịn nữa. . . . . .

Đại Tửu Điếm Đế Hào.

“Anh hai, anh nói coi tại sao lão đại lại lựa chọn kết hôn cùng Bùi Nhã Phi đây? Nếu Lạc Mật Mật biết, chẳng phải là muốn ngất trời sao?” Tô Trạch tựa vào trên người của Mạc Triết Hiên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn buổi lễ.

Mạc Triết Hiên liếc mắt nhìn Tô Trạch một cái, sau đó ghét bỏ đẩy hắn ra, “Cậu cứ nói đi, không dám nói cho Lạc Mật Mật biết sao? Nếu cô nhóc này tới, đoán chừng chuyện gì chúng ta cũng không làm được.”

Văn Y đứng ở một bên yên lặng gật đầu một cái, chu cái miệng nhỏ nhắn bộ dáng đáng tiếc, “Sao Mật Mật của chúng ta lại mệnh khổ như vậy, đến cuối cùng vương tử của mình vẫn bị người khác đoạt đi, hơn nữa giấu diếm không cho biết. Nếu biết trước, không chừng còn chưa chuẩn bị tâm lý đấy!”

“Không lẽ em vì đáng thương cho Mật Mật, liền nói cho cô ấy biết.” Tô Trạch ghé đầu lại gần Văn Y, mặt mờ mịt.

Mạc Triết Hiên đỡ mắt kính, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ một cái vào bả vai của Tô Trạch, “Tôi nói này, Tô Trạch, cầu xin cậu có thể động não hay không, đừng cả ngày như người tương hồ, nếu Văn Y nói cho Mật Mật biết, bây giờ chúng ta còn có thể đứng ở chỗ này sao? Văn Y còn có thể đáng tiếc sao?”

“Sâu xa quá.” Tô Trạch sờ sờ ót của mình, bừng tỉnh hiểu ra, “Nhưng, tại sao tôi thấy Lạc Mật Mật đây?”

Văn Y dùng sức đẩy, bất mãn nói, “Được d’d;lqd rồi, anh đừng ở nơi đó giả bộ, anh như vậy rất hù dọa chúng ta đó.”

“Nhưng, hình như tôi cũng nhìn thấy.” Mạc Triết Hiên tiếp tục đỡ mắt kính, nhìn chằm chằm về phía cửa chính.

Văn Y nhìn Mạc Triết Hiên, lại nhìn Tô Trạch, không khỏi bị hai người này làm cho buồn cười, điều chỉnh bản thân, theo ánh mắt của hai người nhìn sang.

“A ——” Một tiếng thét vang lên, tiếng thét của Văn Y thiếu chút nữa hù chết Tô Trạch.

“Hel¬lo, mọi người khỏe, Văn Y, cậu đón tiếp mình như vậy sao.”

Lạc Mật Mật kéo cánh tay của một người đàn ông, mặc dạ phục màu hồng, mặt tinh xảo diễm lệ đi tới bên cạnh ba người, thuận tay khép miệng đang mở lớn của Văn Y lại.

Tô Trạch không thể tin được ánh mắt của chính mình, mặt kinh ngạc tiến tới trước mặt Lạc Mật Mật, cố gắng đến bóp mặt của cô, bị Lạc Mật Mật kịp thời lấy tay đánh rụng.

“Ai nha má ơi, thật sự là cô à, càng không muốn gặp người nào liền. . . . . .”

Không đợi Tô Trạch nói xong, Mạc Triết Hiên liền lôi hắn đến phía sau mình, trên mặt nở nụ cười tiến lên đón.

Tô Trạch đáng chết này, nói gì mà nói, lời càng khó nghe càng nói, không lẽ muốn Lạc Mật Mật tức giận sao? !

“Mật Mật, cô đã đến rồi, đã lâu không gặp cô.” Mạc Triết Hiên vừa tiến lên cùng Lạc Mật Mật hàn huyên, vừa ở phía sau khoát tay với Tô Trạch. Lần này, Tô Trạch ngược lại hiểu ý vô cùng nhanh, xoay người muốn đi vào trong.

Mạc Triết Hiên che trước mặt Lạc Mật Mật làm cô phải đáp mắt nhìn lên, liền nhìn thấy Tô Trạch lén lút, “Tô Trạch, anh đi đâu vậy?”

“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi muốn đi vệ sinh.” Tô Trạch từ từ xoay người lại, mặt lúng túng cười. Muốn đi báo tin cho lão đại, kết quả không có báo được ngược lại bị người ta bắt quả tang.

Lạc Mật Mật mỉm cười nghiêng đầu nhìn hắn, “Cái khách sạn này tôi rất quen thuộc, bên trong không có nhà vệ sinh, ở bên ngoài d.dlqd’ mới có, hình như anh đi nhầm đường rồi.”

Nhóc con, đừng cho là tôi không biết anh đi làm gì, trước mắt tôi còn dám dùng kế, anh còn non lắm.

“Hả? Vậy tôi không đi nữa.” Tô Trạch ảo não chạy trở lại, chạm mặt ánh mắt khi dễ quăng tới của Mạc Triết Hiên và Văn Y.

“Mật Mật, không phải cậu đang ở bệnh viện sao? Làm sao sẽ. . . . . .” Văn Y đứng ở một bên nội tâm vẫn cảm thấy áy náy, cho nên hồi lâu không nói gì, rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng, lại nói ra lời không nên nói nhất.

Lạc Mật Mật mỉm cười quay đầu nhìn Văn Y, nụ cười thật mỹ lệ, “À, bệnh cảm của mình hết rồi. Không đợi cậu đưa cơm trưa nữa, mình liền xuất viện.”

“Đúng vậy, đúng vậy nha, cậu xem mình lại quên nhớ đưa cơm trưa cho cậu rồi.” Văn Y nhìn Lạc Mật Mật tiếp tục phối hợp nói dối, không khỏi vui mừng nhướng mày, ngây thơ nói tiếp.

Lạc Mật Mật quét mắt nhìn ba người trước mắt, biểu tình lạnh nhạt ứng phó rất nhiều, “Tôi biết các ngươi rất vội nha, vừa vội vàng chuẩn bị nghi thức đính hôn, vừa nghĩ tới thế nào gạt tôi, thật là khổ cho các ngươi. Hôm nào, tôi cùng cha mẹ của tôi mời các ngươi ăn thật ngon, cảm ơn mọi người.”

Văn Y đứng ở một bên trong nháy mắt hóa đá, đưa tay muốn nắm cánh tay của Lạc Mật Mật, “Mật Mật, sao đột nhiên cậu lại khách khí như vậy?”

Tô Trạch cũng không thấy nguy hiểm tới gần, “Đúng vậy đúng vậy nha, đều là người nhà, cũng không cần nói khách khí như vậy!”

Lạc Mật Mật theo bản năng rút cánh tay của mình về, làm Văn Y bất thình lình mất mác. Đại tâm mật minh (trong tâm sáng tỏ).

“Vậy cũng không được, mấy chuyện này không thất lễ được đúng không?”

Những lời này giống như băng tuyết xa xôi, chắn mọi người ngoài cửa, trong nháy mắt băng hóa.

Đang lúc ấy thì, Lạc Thiểu Trạch dẫn Bùi Nhã Phi đi ra.

Đi về phía sân khấu, nụ cười hoan nghênh trên mặt Lạc Thiểu Trạch nở rộ, ánh đèn dưới sân khấu lóe lên, đám người bắt đầu khởi động, khắp nơi đều là bạn bè thương giới cùng ký giả phía chính phủ, vào thời khắc này, Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi thành tiêu điểm của buổi lễ.

Lời nói hoan nghênh vừa nói xong, nụ cười trên mặt Lạc Thiểu Trạch biến mất trong nháy mắt, ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm đám người trong một góc nhỏ, trong biển người Lạc Mật Mật cũng liếc mắt nhìn chăm chú.

Lạc Thiểu Trạch miệng hút khí lạnh thật sâu, chậm rãi định thần dẫn Bùi Nhã Phi xuống sân khấu mời rượu. Anh biết, trong đám người ở góc đó, Lạc Mật Mật một mực gắt gao nhìn mình.

Hôm nay Bùi Nhã Phi mặc dạ phục lửa đỏ, cười ngọt tựa như mật. Cô khoác cánh tay Lạc Thiểu Trạch thật chặt, giống như sợ vừa buông tay, người trước mắt sẽ biến mất.

Dĩ nhiên, nhất cử nhất động của người đàn ông trước mắt này, một cái nhăn mày một nụ cười cô đều rất để ý. Bao gồm trên mặt Lạc Thiểu Trạch đột nhiên bỏ lỡ nụ cười, cô dự cảm có tín hiệu nguy hiểm xung quanh.

Chọn tập
Bình luận