Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 28: Hung hiểm ám chiến

Tác giả: Khát Trí
Chọn tập

” Trong lúc hai huynh đệ vẫn còn đang tranh cãi bất phân thắng bại cái vấn đề lãng nhách đó thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa”Rầm! Rầm!”.

Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến đám sư tỷ sư muội kia.

“Ai?” Từ Ngạo Thiên hỏi lớn.

“Ngạo Thiên, mở cửa, là vi sư.”

Từ Ngạo Thiên lè lưỡi, nhảy xuống giường chạy ra mở cửa. Ngoài cửa bảy đang đứng bảy người, chính là đám trưởng lão của Ngọc Hư cung, nhưng Bách Hạo không có mặt trong nhóm này, mà thay vào đó là lão đạo sĩ khi trước đã dẫn bọn nó lên Côn lôn. Lão đạo sĩ vẫn bộ dạng ấy, lôi thôi bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, trên mặt từng tầng đất bẩn, giống như là đã rất nhiều năm không hề tắm rửa rồi vậy.

Vừa thấy lão đạo sĩ Từ Ngạo Thiên không nhìn được hét lên:”Lão đạo sĩ chết toi lão làm sao lại ở chỗ này?”

“Cốc!!!” một tiếng trầm đục vang lên, Từ Ngạo Thiên hàm răng cắn chặt vào môi hai tay ôm đầu thống khổ ngồi chổm hổm dưới đất.

Xoa xoa ngón tay, lão đạo sĩ hừ một tiếng nói:”Xem ra ngươi quả thật là muốn luyện thiết đầu công, dậy ngươi bao nhiêu lần rồi mà vẫn sửa không được.”

Lúc này, trong phòng truyền ra giọng nói lãnh đạm của Phương Tử Vũ:”Lão đầu mắc dịch, lão tới đây làm gì?”

Chưởng môn Bách Huyền chân nhân sắc mặt trầm xuống, lão đạo sĩ lắc đầu cười khổ nói:”Ngay cả thằng bé này cũng gọi ta như vậy, lão nhân gia mệnh thật khổ a. Chỉ có điều ta cũng không dám chọc giận tên bé con nhà ngươi, ngay cả chưởng môn ngươi cũng dám đối nghịch thì chẳng có gì đảm bảo ngươi sẽ không hủy đi mấy cái khớp xương già này của ta.”

Chưởng môn trầm giọng nói:”Nó dám!”

Phương Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Từ Ngạo Thiên vẫn như cũ ôm đầu ngồi chổm hổm trên mặt đất thống khổ kêu lên:”Lão…. Sư thúc tổ, vì sao chỉ đánh mỗi mình ta?”

Lão đạo sĩ cười”hắc hắc”” nói:”Bởi vì ngươi dễ bắt nạt.”

“Đánh rắm!” Từ Ngạo Thiên không cam lòng hét lên, thấy lão đạo sĩ lại giơ tay lên chuẩn bị gõ xuống, nó hoảng sợ chạy vội vào trong phòng.

Lão đạo sĩ quay đầu lại nhìn chưởng môn nói:”Tên đồ đệ này bị ngươi làm hỏng rồi.”

Chưởng môn cười khổ lắc đầu, vươn tay ra hướng lão đạo sĩ cung kính nói:”Mời sư thúc!”

Lão đạo sĩ cũng không khách sáo, lập tức cất bước đi vào trong phòng, chưởng môn và đám chưởng lão theo sau lão nối đuôi nhau đi vào.

Mọi người vừa mới tiến vào trong phòng không hẹn mà gặp ánh mắt đầu tiên là dừng lại trên khuôn mặt của Phương Tử Vũ, vẫn đang ngồi trên giường, Phương Tử Vũ không chịu yếu thế ánh mắt nhìn thẳng về phía bọn họ. Bảy lão và một tên thiếu niên tám đôi mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nhau, không một ai mở miệng nói chuyện. Từ Ngạo Thiên ở một bên rốt cuộc chịu không nổi ho khan một tiếng, đánh vỡ bầu không khí kỳ quặc đó.

Từ Ngạo Thiên nói:”Chết….” Thấy lão đạo sĩ hung hăng trừng mắt nhìn nó, vội vàng sửa lại nói:”Sư thúc tổ, lão nhân gia ngài không phải là đang nhập thế vân du sao? Như thế nào lại trở về?”

Lão đạo sĩ nhe răng, để lộ ra mấy cái răng vàng ệch, cười nói:”Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy ta có thể không trở về gấp được sao!?” Quay đầu nhìn Phương Tử Vũ nói:”Bé con, tiến bộ thật nhanh a.” Vừa dứt lời, đem một tay khoát lên vai Phương Tử Vũ.

Khi bàn tay chạm vào vai, Phương Tử Vũ lập tức cảm thấy một cỗ chân khí cường đại từ bàn tay của lão đạo sĩ truyền vào cơ thể, đè ép xương bả vai nó vang lên”răng rắc”. Trong cơ thể, bốn cỗ chân khí tự động vận hành chống cự lại cỗ chân khí ngoại lai này. Phương Tử Vũ sắc mặt trầm xuống, thầm nghĩ:”Hóa ra lão đầu này cũng là cao thủ.” Nguyên lai, bốn cỗ chân khí trong cơ thể của Phương Tử Vũ mặc dù vẫn một mực sống chết chống cự lại cỗ chân khí của lão đạo sĩ, nhưng vẫn không phải là đối thủ, bị chân khí của lão chèn ép lũ lượt bại lui.

Trên trán Phương Tử Vũ rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nếu như để cho chân khí của lão đạo sĩ đột phá qua tuyến phòng ngự xâm nhập được vào đan điền vậy thì bí mật của nó sẽ bị lão đạo sĩ hoàn toàn nắm rõ. Cắn chặt hàm răng, Phương Tử Vũ vận khởi toàn bộ chân khí phóng về phía cỗ chân khí ngoại lai kia.

Bách Độ đứng ở một bên thấy trên trán Phương Tử Vũ lấm tấm mồ hôi, hoảng sợ nói:”Sư thúc xin thủ hạ lưu tình.”

Chưởng môn Bách Huyền an ủi nói:”Sư muội yên tâm, sư thúc chỉ muốn kiểm tra tu vi của Tử Vũ mà thôi, sẽ không có việc gì đâu.”

Bách Độ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi im lặng không nói nữa, nhưng vẫn lo lắng nhìn lão đạo sĩ và Phương Tử Vũ hai người đang ám đấu trước mặt

Kỳ thật lão đạo sĩ lúc này có khổ mà không nói ra được, lão vốn muốn nhìn xem nguyên anh của Phương Tử Vũ lớn bé mức độ nào rồi, nào ngờ rằng, chân khí vừa nhập thể, trong cơ thể Phương Tử Vũ lập tức sinh ra bốn cỗ chân khí hiệp lực đến chống cự. Nên biết rằng, nếu tu chân phái luyện đan tâm pháp trong cơ thể tuyệt đối không thể tồn tại loại chân khí thứ hai, mà trong cơ thể của Phương Tử Vũ sinh ra bốn đạo chân khí như vậy chỉ có thể nói nó đã tu luyện bốn loại tâm pháp. Phương Tử Vũ là người mà lão tự thân dẫn tiến vào Ngọc Hư cung, nếu nó quả thật đang âm thầm tu luyện tâm pháp của môn phái tu chân khác vậy thì tội danh này lão đạo sĩ cũng không thể nào gánh chịu nổi, bởi vậy lão không thể không gia tăng thêm vài phần lực độ muốn đột phá phòng ngự của Phương Tử Vũ tiếp nhập vào đan điền của nó nhìn xem việc này rốt cuộc việc này là như thế nào.

Về một phương diện khác, Phương Tử Vũ cũng không hề hi vọng lão đạo sĩ biết được bí mật của bản thân, một khi để cho lão đột phá được phòng ngự của mình tiến vào đan điền, lão đạo sĩ sẽ phát hiện nguồn gốc ma công trong cơ thể nó, đến lúc đó sẽ phát sinh ra chuyện gì thì ai cũng không thể nào đoán được, khả năng lớn nhất đó là đám người trước mặt này sẽ phế đi một thân công lực của bản thân.

Nghĩ đến công lực mà bản thân mình vất vả lắm mới có thể tu luyện được bị phế đi, từ này về sau hết hi vọng báo thù, Phương Tử Vũ bất giác một lần nữa lại đổ mồ hôi, cắn chặt răng, điên cuồng huy động hết toàn bộ chân nguyên trong bốn khối khí sống chết chống cự lại chân khí của lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ trong lòng hoảng sợ, không có nghĩ tới Phương Tử Vũ lại điên cuồng đến như vậy, dám liều mạng hao hết chân nguyên điều động toàn bộ chân khí đến chống cự lão. Lão đạo sĩ không khỏi lắc đầu than khổ, lão lúc này có muốn ngừng lại cũng đã không được nữa rồi, nếu cứ kiên trì tiếp tục đối với Phương Tử Vũ sẽ tạo thành thương tổn rất lớn, rất có khả năng một thân công lực sẽ bởi vậy mà bị phế bỏ cũng không chừng.

Nếu lão thu hồi chân khí, trong cơ thể Phương Tử Vũ lúc này như cơn sóng dữ, một khi lão lui bước, chân khí của Phương Tử Vũ lúc này không kịp thu hồi sẽ phản công lại lão, khi đó lão sẽ bị trọng thương, kết quả đó lão cũng không muốn nhìn thấy, cân nhắc kỹ càng lão đạo sĩ chỉ có thể tiếp tục duy trì tình trạng trước mắt một lần nữa suy nghĩ biện pháp.

Đám người đang đứng ở bên cạnh lúc này không hề hay biết hai người bọn họ đã rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ Bách Độ, những người còn lại đều một bộ dáng ung dung bình thản. Chưởng môn liếc mắt nhìn Bách Kiếp nói:”Đồ đệ của đệ quả nhiên là giỏi, gần sáu năm đã đạt đến Nguyên anh hậu kỳ, là người đầu tiên trong tu chân giới từ trước đến nay. Người làm sư phụ như đệ cũng được nở mày nở mặt.”

Bách Kiếp cười nói:”Vậy sao, đệ tử của chưởng môn sư huynh cũng không kém, tu chân sáu năm liền đạt tới Tâm động trung kỳ, đó cũng là một sự nghiệp vĩ đại a.”

Chưởng môn xua tay nói:”So với đồ đệ của sư đệ thì vẫn còn kém xa.”

“Làm sao có chuyện đó được, Tử Vũ chỉ là vận khí tốt mà thôi, nếu không có cơ duyên, đệ thấy ngay cả Tâm động kỳ nó cũng không có khả năng đạt đến.”

Chưởng môn mỉm cười gật đầu, một bộ dáng gật gù đắc ý. Đang chuẩn bị nói tiếp thì chợt nghe Bách Độ hét lớn:”Sư thúc, không thể!”

Mọi người theo tiếng hét mà nhìn lại, chỉ thấy lão đạo sĩ khuôn mặt căng thẳng, trên đó mơ hồ ẩn hiện tử khí. Lại nhìn Phương Tử Vũ, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, mặt mũi trắng bệch. Hiển nhiên hai người lúc này đã không phải là đang thăm dò chân khí.

Từ Ngạo Thiên giật nẩy mình, lao về phía hai người, bị chưởng môn giữ chặt lại, quát:”Không được làm bậy, hai người bọn họ lúc này đang liều mạng so đấu chân khí với nhau, vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.”

Từ Ngạo Thiên nghe vậy cũng không dám tiếp tục lao về phía hai người nữa, mở miệng hét lớn:”Lão già chết tiệt, mau thả đệ đệ của ta ra. Có nghe không hả!”

Đám trưởng lão chẳng còn lòng dạ nào để ý đến Từ Ngạo Thiên, chỉ nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ và Phương Tử Vũ đang sống chết so đấu với nhau.

Bách Kiếp đầu đầy mồ hôi, nói:”Bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây.”

Chưởng môn lắc đầu không nói, lão biết chuyện mà Bách Kiếp đang lo lắng. Nên biết so đấu chân khí một phương vĩnh viễn sẽ chịu thiệt, một khi bị chân khí của đối phương đánh vào, bên phe thua cuộc sẽ bị thương tổn rất khó khôi phục, rất có khả năng một thân công lực sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.

Mặc dù lúc trước Bách Kiếp chịu ảnh hưởng bởi lời cảnh báo của lão đạo sĩ mà không quá để ý đến Phương Tử Vũ, nhưng có được một tên đệ tử xuất sắc đến như vậy làm sư phụ cũng cảm thấy nở mày nở mặt. Trong khoảng thời gian hai năm Phương Tử Vũ mất tích, Bách Độ cứ dăm bữa nửa tháng lại đến nói chuyện với Bách Kiếp, mà đối với vị sư muội được sư phụ yêu quí này, Bách Kiếp không dám phản bác lại quá mức, chỉ có thể ậm ậm ừ ừ cho qua, trong lòng không chút để ý. Chỉ có điều, mưa dầm thấm sâu, Bách Kiếp cũng bị Bách Độ thuyết phục đã thông suốt hơn được một ít, cũng hiểu ra rằng thành tiên hay thành ma chính là ở trong tâm của mỗi người, đồ đệ trong tương lai là tốt là xấu đều quyết định bởi người sư phụ đã dậy nó.

Thêm vào đó, Bách Kiếp tu chân mấy trăm năm, trước khi thu Phương Tử Vũ làm đồ đệ đã thu nhận sáu gã đồ đệ, bọn họ đều là những người có tư chất bình thường, mặc dù tên đệ tử thứ sáu Diệp Phong tư chất tốt hơn chút nhưng cũng chỉ thuộc trung thượng đẳng, cùng với hai người Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên vĩnh viễn không thể so sánh. Có những nhân tố này, Bách Kiếp đối với Phương Tử Vũ dần dần mở rộng tấm lòng, lần này sau khi Phương Tử Vũ trở về, lão đã quyết tâm về sau sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nhưng sự đời ai ngờ được, quan hệ sư đồ giữa hai người còn chưa được cải thiện thì đã xảy ra một cái phiền toái như thế.

Bách Kiếp lúc này trong lòng rối tung, chỉ có thể cầu thần bái phật hi vọng lão đạo sĩ hạ thủ lưu tình, đừng để cho Phương Tử Vũ bị thương vào căn cốt, nếu không cho dù dùng bất cứ loại linh đan diệu dược nào đi nữa thì cuộc đời này của Phương Tử Vũ rất khó có thể đạt đến tiên đạo chi cảnh. nguồn TruyenFull.vn

Mà lúc này Phương Tử Vũ cũng đã đến bên bờ cực hạn, chân khí trong cơ thể rất nhanh sẽ hao hết, chân khí của lão đạo sĩ mặc dù không tiếp tục tiến nhập thêm một bước nhưng cũng không lùi lại, bất đắc dĩ Phương Tử Vũ chỉ có thể liều mạng. Tư tưởng”Không thành công, thì thành nhân” nó liều mạng bòn rút chân nguyên, lúc này dường như đã trống trơn trong đan điền. Đen, đỏ, trắng, tím bốn khối chân khí đã tiêu hao hoàn toàn chỉ còn lại bốn lạp giống như nội đan hình tròn phân biệt là đỏ, đen, tím, trắng, không còn là khối khí cường đại giống như lúc đầu nữa. Chúng giống như bốn con chó nhỏ bị cạo sạch lông, trụi lủi trông thật đáng thương. Phương Tử Vũ theo chân nguyên hao hết mà lúc này đã bắt đầu lâm vào trạng thái bán hôn mê, còn lại chỉ là ý thức như cũ một mực chống cự lại sự xâm nhập của chân khí của lão đạo sĩ.

” Trong lúc hai huynh đệ vẫn còn đang tranh cãi bất phân thắng bại cái vấn đề lãng nhách đó thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa”Rầm! Rầm!”.

Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến đám sư tỷ sư muội kia.

“Ai?” Từ Ngạo Thiên hỏi lớn.

“Ngạo Thiên, mở cửa, là vi sư.”

Từ Ngạo Thiên lè lưỡi, nhảy xuống giường chạy ra mở cửa. Ngoài cửa bảy đang đứng bảy người, chính là đám trưởng lão của Ngọc Hư cung, nhưng Bách Hạo không có mặt trong nhóm này, mà thay vào đó là lão đạo sĩ khi trước đã dẫn bọn nó lên Côn lôn. Lão đạo sĩ vẫn bộ dạng ấy, lôi thôi bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, trên mặt từng tầng đất bẩn, giống như là đã rất nhiều năm không hề tắm rửa rồi vậy.

Vừa thấy lão đạo sĩ Từ Ngạo Thiên không nhìn được hét lên:”Lão đạo sĩ chết toi lão làm sao lại ở chỗ này?”

“Cốc!!!” một tiếng trầm đục vang lên, Từ Ngạo Thiên hàm răng cắn chặt vào môi hai tay ôm đầu thống khổ ngồi chổm hổm dưới đất.

Xoa xoa ngón tay, lão đạo sĩ hừ một tiếng nói:”Xem ra ngươi quả thật là muốn luyện thiết đầu công, dậy ngươi bao nhiêu lần rồi mà vẫn sửa không được.”

Lúc này, trong phòng truyền ra giọng nói lãnh đạm của Phương Tử Vũ:”Lão đầu mắc dịch, lão tới đây làm gì?”

Chưởng môn Bách Huyền chân nhân sắc mặt trầm xuống, lão đạo sĩ lắc đầu cười khổ nói:”Ngay cả thằng bé này cũng gọi ta như vậy, lão nhân gia mệnh thật khổ a. Chỉ có điều ta cũng không dám chọc giận tên bé con nhà ngươi, ngay cả chưởng môn ngươi cũng dám đối nghịch thì chẳng có gì đảm bảo ngươi sẽ không hủy đi mấy cái khớp xương già này của ta.”

Chưởng môn trầm giọng nói:”Nó dám!”

Phương Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Từ Ngạo Thiên vẫn như cũ ôm đầu ngồi chổm hổm trên mặt đất thống khổ kêu lên:”Lão…. Sư thúc tổ, vì sao chỉ đánh mỗi mình ta?”

Lão đạo sĩ cười”hắc hắc”” nói:”Bởi vì ngươi dễ bắt nạt.”

“Đánh rắm!” Từ Ngạo Thiên không cam lòng hét lên, thấy lão đạo sĩ lại giơ tay lên chuẩn bị gõ xuống, nó hoảng sợ chạy vội vào trong phòng.

Lão đạo sĩ quay đầu lại nhìn chưởng môn nói:”Tên đồ đệ này bị ngươi làm hỏng rồi.”

Chưởng môn cười khổ lắc đầu, vươn tay ra hướng lão đạo sĩ cung kính nói:”Mời sư thúc!”

Lão đạo sĩ cũng không khách sáo, lập tức cất bước đi vào trong phòng, chưởng môn và đám chưởng lão theo sau lão nối đuôi nhau đi vào.

Mọi người vừa mới tiến vào trong phòng không hẹn mà gặp ánh mắt đầu tiên là dừng lại trên khuôn mặt của Phương Tử Vũ, vẫn đang ngồi trên giường, Phương Tử Vũ không chịu yếu thế ánh mắt nhìn thẳng về phía bọn họ. Bảy lão và một tên thiếu niên tám đôi mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nhau, không một ai mở miệng nói chuyện. Từ Ngạo Thiên ở một bên rốt cuộc chịu không nổi ho khan một tiếng, đánh vỡ bầu không khí kỳ quặc đó.

Từ Ngạo Thiên nói:”Chết….” Thấy lão đạo sĩ hung hăng trừng mắt nhìn nó, vội vàng sửa lại nói:”Sư thúc tổ, lão nhân gia ngài không phải là đang nhập thế vân du sao? Như thế nào lại trở về?”

Lão đạo sĩ nhe răng, để lộ ra mấy cái răng vàng ệch, cười nói:”Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy ta có thể không trở về gấp được sao!?” Quay đầu nhìn Phương Tử Vũ nói:”Bé con, tiến bộ thật nhanh a.” Vừa dứt lời, đem một tay khoát lên vai Phương Tử Vũ.

Khi bàn tay chạm vào vai, Phương Tử Vũ lập tức cảm thấy một cỗ chân khí cường đại từ bàn tay của lão đạo sĩ truyền vào cơ thể, đè ép xương bả vai nó vang lên”răng rắc”. Trong cơ thể, bốn cỗ chân khí tự động vận hành chống cự lại cỗ chân khí ngoại lai này. Phương Tử Vũ sắc mặt trầm xuống, thầm nghĩ:”Hóa ra lão đầu này cũng là cao thủ.” Nguyên lai, bốn cỗ chân khí trong cơ thể của Phương Tử Vũ mặc dù vẫn một mực sống chết chống cự lại cỗ chân khí của lão đạo sĩ, nhưng vẫn không phải là đối thủ, bị chân khí của lão chèn ép lũ lượt bại lui.

Trên trán Phương Tử Vũ rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nếu như để cho chân khí của lão đạo sĩ đột phá qua tuyến phòng ngự xâm nhập được vào đan điền vậy thì bí mật của nó sẽ bị lão đạo sĩ hoàn toàn nắm rõ. Cắn chặt hàm răng, Phương Tử Vũ vận khởi toàn bộ chân khí phóng về phía cỗ chân khí ngoại lai kia.

Bách Độ đứng ở một bên thấy trên trán Phương Tử Vũ lấm tấm mồ hôi, hoảng sợ nói:”Sư thúc xin thủ hạ lưu tình.”

Chưởng môn Bách Huyền an ủi nói:”Sư muội yên tâm, sư thúc chỉ muốn kiểm tra tu vi của Tử Vũ mà thôi, sẽ không có việc gì đâu.”

Bách Độ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi im lặng không nói nữa, nhưng vẫn lo lắng nhìn lão đạo sĩ và Phương Tử Vũ hai người đang ám đấu trước mặt

Kỳ thật lão đạo sĩ lúc này có khổ mà không nói ra được, lão vốn muốn nhìn xem nguyên anh của Phương Tử Vũ lớn bé mức độ nào rồi, nào ngờ rằng, chân khí vừa nhập thể, trong cơ thể Phương Tử Vũ lập tức sinh ra bốn cỗ chân khí hiệp lực đến chống cự. Nên biết rằng, nếu tu chân phái luyện đan tâm pháp trong cơ thể tuyệt đối không thể tồn tại loại chân khí thứ hai, mà trong cơ thể của Phương Tử Vũ sinh ra bốn đạo chân khí như vậy chỉ có thể nói nó đã tu luyện bốn loại tâm pháp. Phương Tử Vũ là người mà lão tự thân dẫn tiến vào Ngọc Hư cung, nếu nó quả thật đang âm thầm tu luyện tâm pháp của môn phái tu chân khác vậy thì tội danh này lão đạo sĩ cũng không thể nào gánh chịu nổi, bởi vậy lão không thể không gia tăng thêm vài phần lực độ muốn đột phá phòng ngự của Phương Tử Vũ tiếp nhập vào đan điền của nó nhìn xem việc này rốt cuộc việc này là như thế nào.

Về một phương diện khác, Phương Tử Vũ cũng không hề hi vọng lão đạo sĩ biết được bí mật của bản thân, một khi để cho lão đột phá được phòng ngự của mình tiến vào đan điền, lão đạo sĩ sẽ phát hiện nguồn gốc ma công trong cơ thể nó, đến lúc đó sẽ phát sinh ra chuyện gì thì ai cũng không thể nào đoán được, khả năng lớn nhất đó là đám người trước mặt này sẽ phế đi một thân công lực của bản thân.

Nghĩ đến công lực mà bản thân mình vất vả lắm mới có thể tu luyện được bị phế đi, từ này về sau hết hi vọng báo thù, Phương Tử Vũ bất giác một lần nữa lại đổ mồ hôi, cắn chặt răng, điên cuồng huy động hết toàn bộ chân nguyên trong bốn khối khí sống chết chống cự lại chân khí của lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ trong lòng hoảng sợ, không có nghĩ tới Phương Tử Vũ lại điên cuồng đến như vậy, dám liều mạng hao hết chân nguyên điều động toàn bộ chân khí đến chống cự lão. Lão đạo sĩ không khỏi lắc đầu than khổ, lão lúc này có muốn ngừng lại cũng đã không được nữa rồi, nếu cứ kiên trì tiếp tục đối với Phương Tử Vũ sẽ tạo thành thương tổn rất lớn, rất có khả năng một thân công lực sẽ bởi vậy mà bị phế bỏ cũng không chừng.

Nếu lão thu hồi chân khí, trong cơ thể Phương Tử Vũ lúc này như cơn sóng dữ, một khi lão lui bước, chân khí của Phương Tử Vũ lúc này không kịp thu hồi sẽ phản công lại lão, khi đó lão sẽ bị trọng thương, kết quả đó lão cũng không muốn nhìn thấy, cân nhắc kỹ càng lão đạo sĩ chỉ có thể tiếp tục duy trì tình trạng trước mắt một lần nữa suy nghĩ biện pháp.

Đám người đang đứng ở bên cạnh lúc này không hề hay biết hai người bọn họ đã rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ Bách Độ, những người còn lại đều một bộ dáng ung dung bình thản. Chưởng môn liếc mắt nhìn Bách Kiếp nói:”Đồ đệ của đệ quả nhiên là giỏi, gần sáu năm đã đạt đến Nguyên anh hậu kỳ, là người đầu tiên trong tu chân giới từ trước đến nay. Người làm sư phụ như đệ cũng được nở mày nở mặt.”

Bách Kiếp cười nói:”Vậy sao, đệ tử của chưởng môn sư huynh cũng không kém, tu chân sáu năm liền đạt tới Tâm động trung kỳ, đó cũng là một sự nghiệp vĩ đại a.”

Chưởng môn xua tay nói:”So với đồ đệ của sư đệ thì vẫn còn kém xa.”

“Làm sao có chuyện đó được, Tử Vũ chỉ là vận khí tốt mà thôi, nếu không có cơ duyên, đệ thấy ngay cả Tâm động kỳ nó cũng không có khả năng đạt đến.”

Chưởng môn mỉm cười gật đầu, một bộ dáng gật gù đắc ý. Đang chuẩn bị nói tiếp thì chợt nghe Bách Độ hét lớn:”Sư thúc, không thể!”

Mọi người theo tiếng hét mà nhìn lại, chỉ thấy lão đạo sĩ khuôn mặt căng thẳng, trên đó mơ hồ ẩn hiện tử khí. Lại nhìn Phương Tử Vũ, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, mặt mũi trắng bệch. Hiển nhiên hai người lúc này đã không phải là đang thăm dò chân khí.

Từ Ngạo Thiên giật nẩy mình, lao về phía hai người, bị chưởng môn giữ chặt lại, quát:”Không được làm bậy, hai người bọn họ lúc này đang liều mạng so đấu chân khí với nhau, vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.”

Từ Ngạo Thiên nghe vậy cũng không dám tiếp tục lao về phía hai người nữa, mở miệng hét lớn:”Lão già chết tiệt, mau thả đệ đệ của ta ra. Có nghe không hả!”

Đám trưởng lão chẳng còn lòng dạ nào để ý đến Từ Ngạo Thiên, chỉ nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ và Phương Tử Vũ đang sống chết so đấu với nhau.

Bách Kiếp đầu đầy mồ hôi, nói:”Bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây.”

Chưởng môn lắc đầu không nói, lão biết chuyện mà Bách Kiếp đang lo lắng. Nên biết so đấu chân khí một phương vĩnh viễn sẽ chịu thiệt, một khi bị chân khí của đối phương đánh vào, bên phe thua cuộc sẽ bị thương tổn rất khó khôi phục, rất có khả năng một thân công lực sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.

Mặc dù lúc trước Bách Kiếp chịu ảnh hưởng bởi lời cảnh báo của lão đạo sĩ mà không quá để ý đến Phương Tử Vũ, nhưng có được một tên đệ tử xuất sắc đến như vậy làm sư phụ cũng cảm thấy nở mày nở mặt. Trong khoảng thời gian hai năm Phương Tử Vũ mất tích, Bách Độ cứ dăm bữa nửa tháng lại đến nói chuyện với Bách Kiếp, mà đối với vị sư muội được sư phụ yêu quí này, Bách Kiếp không dám phản bác lại quá mức, chỉ có thể ậm ậm ừ ừ cho qua, trong lòng không chút để ý. Chỉ có điều, mưa dầm thấm sâu, Bách Kiếp cũng bị Bách Độ thuyết phục đã thông suốt hơn được một ít, cũng hiểu ra rằng thành tiên hay thành ma chính là ở trong tâm của mỗi người, đồ đệ trong tương lai là tốt là xấu đều quyết định bởi người sư phụ đã dậy nó.

Thêm vào đó, Bách Kiếp tu chân mấy trăm năm, trước khi thu Phương Tử Vũ làm đồ đệ đã thu nhận sáu gã đồ đệ, bọn họ đều là những người có tư chất bình thường, mặc dù tên đệ tử thứ sáu Diệp Phong tư chất tốt hơn chút nhưng cũng chỉ thuộc trung thượng đẳng, cùng với hai người Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên vĩnh viễn không thể so sánh. Có những nhân tố này, Bách Kiếp đối với Phương Tử Vũ dần dần mở rộng tấm lòng, lần này sau khi Phương Tử Vũ trở về, lão đã quyết tâm về sau sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nhưng sự đời ai ngờ được, quan hệ sư đồ giữa hai người còn chưa được cải thiện thì đã xảy ra một cái phiền toái như thế.

Bách Kiếp lúc này trong lòng rối tung, chỉ có thể cầu thần bái phật hi vọng lão đạo sĩ hạ thủ lưu tình, đừng để cho Phương Tử Vũ bị thương vào căn cốt, nếu không cho dù dùng bất cứ loại linh đan diệu dược nào đi nữa thì cuộc đời này của Phương Tử Vũ rất khó có thể đạt đến tiên đạo chi cảnh. nguồn TruyenFull.vn

Mà lúc này Phương Tử Vũ cũng đã đến bên bờ cực hạn, chân khí trong cơ thể rất nhanh sẽ hao hết, chân khí của lão đạo sĩ mặc dù không tiếp tục tiến nhập thêm một bước nhưng cũng không lùi lại, bất đắc dĩ Phương Tử Vũ chỉ có thể liều mạng. Tư tưởng”Không thành công, thì thành nhân” nó liều mạng bòn rút chân nguyên, lúc này dường như đã trống trơn trong đan điền. Đen, đỏ, trắng, tím bốn khối chân khí đã tiêu hao hoàn toàn chỉ còn lại bốn lạp giống như nội đan hình tròn phân biệt là đỏ, đen, tím, trắng, không còn là khối khí cường đại giống như lúc đầu nữa. Chúng giống như bốn con chó nhỏ bị cạo sạch lông, trụi lủi trông thật đáng thương. Phương Tử Vũ theo chân nguyên hao hết mà lúc này đã bắt đầu lâm vào trạng thái bán hôn mê, còn lại chỉ là ý thức như cũ một mực chống cự lại sự xâm nhập của chân khí của lão đạo sĩ.

Chọn tập
Bình luận