Sắc trời u ám, trên bầu trời mơ hồ tiếng sấm nổ vang, giống như dự báo quyết định mà hai huynh đệ chí tình chí nghĩa sẽ phải đối mặt.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ sóng vai đứng trên tường thành, đón từng cơn gió mát hiu hiu, dưới ánh mắt chăm chú của muôn người nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Nếu nói là nói chuyện với nhau, không bằng nói là chỉ một mình Từ Ngạo Thiên tự mình nói chuyện, còn Phương Tử Vũ thì từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng.
Thanh âm của Từ Ngạo Thiên rất nhỏ, nhóm binh sĩ tuần tra xung quanh đều không nghe thấy hắn nói cái gì, sắc mặt của Phương Tử Vũ vẫn một mực lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, còn Từ Ngạo Thiên thì sắc mặt một mực khó coi.
Không ai nghĩ đến việc lại gần nghe lén bọn họ, tuy rằng nơi này đa số mọi người chưa thấy qua Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, nhưng sự tích của bọn họ đã sớm lưu truyền rộng rãi thâm nhập vào lòng người. Tuy rằng hai người bọn họ đã hơn năm năm không xuất hiện, tuy rằng thế lực Đông Hải quận là phần lớn công lao của Lý Phong và Lãnh Vô Tâm, nhưng địa vị của bọn họ bất luận thế nào cũng không thay đổi, giống như sự trung thành của Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đối với Từ Ngạo Thiên, bất luận là ai cũng không thể ly gián.
Trong năm năm sau khi Từ Ngạo Thiên chết đi và Phương Tử Vũ mất tích, từng có vài lần, tướng lĩnh cấp dưới thỉnh cầu Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đoạt vị, nắm binh tự lập, đương nhiên kết quả cuối cùng của những kẻ này là bị chém đầu đi diễu phố thị chúng. Khiến cho tướng lĩnh không dám hoài nghi lòng trung của hai người đối với Từ Ngạo Thiên, đương nhiên, trong đó cũng không thể thiếu Phương Tử Vũ một mình chặn đứng mấy vạn đại quân, cảnh tượng đó khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Mỗi một binh lính mới gia nhập thế lực của Từ Ngạo Thiên, bài học đầu tiên dạy cho bọn họ cũng là một điều bắt buộc đó là nói cho bọn họ nghe về trận chiến khiến thiên kinh địa động ngày trước.
Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên bất luận là lão binh, tân binh hay là dân chúng, ánh mắt của bọn họ đối với hai vị chủ công đặc biệt trẻ tuổi này ngoại trừ kính sợ còn lại chính là kính nể.
– Tử Vũ…
– Đệ đi.
Phương Tử Vũ sau khi nghe hết những đại sự phát sinh trong năm năm qua liền lạnh lùng ngắt lời Từ Ngạo Thiên.
Sắc mặt Từ Ngạo Thiên khẽ biến, nắm chặt bả vai của Phương Tử Vũ nói:
– Huynh không phải có ý như vậy.
– Đệ biết.
– Huynh đã từng nói, cho dù trời sập xuống cũng có kẻ làm ca ca ta gánh giúp đệ.
Phương Tử Vũ nhìn hắn một chút, nhẹ giọng nói:
– Còn thủ hạ? Còn dân chúng?
Phương Tử Vũ mặc dù nói ngắn gọn, chẳng qua Từ Ngạo Thiên cũng hiểu được ý tứ của hắn. Nếu như Từ Ngạo Thiên cương quyết đứng bên cạnh Phương Tử Vũ, như vậy hắn cũng sẽ trở thành đại địch của tu chân giới. Nếu hắn chỉ có một mình thì thật ra không cần để ý gì, nhưng vấn đề là phía sau Từ Ngạo Thiên còn có hơn mười vạn thủ hạ, hơn trăm vạn dân chúng. Xây dựng một địa phương bình yên vẫn là tâm nguyện từ trước cho đến nay của hắn, nơi này là kết quả tâm huyết của hai huynh đệ bọn họ làm sao có thể nói bỏ là bỏ. Lại nói, cho dù Từ Ngạo Thiên thoát ly thế lực của mình, nhưng người khác sẽ không cho là như vậy, hòa thượng chạy được nhưng chùa không chạy được là danh ngôn chí lý, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tu chân tới, bởi vì quan hệ của hắn và Phương Tử Vũ mà mang đến tại nạn cho dân chúng nơi đây, đây cũng là việc Từ Ngạo Thiên không hy vọng nhìn thấy.
Một bên là huynh đệ, một bên là dân chúng. Vì huynh đệ, cho dù phải đối địch với cả thiên hạ hắn cũng không sợ, hắn chỉ sợ mang đến tai họa cho những người dân này. Nhưng nếu hắn để mặc Phương Tử Vũ một mình rời đi thì chính là biểu hiện từ nay về sau chỉ có thể độc lập tồn tại. Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Từ Ngạo Thiên lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan (khó cả đôi đường).
Phương Tử Vũ một mực nhìn khuôn mặt của Từ Ngạo Thiên, chú ý sắc mặt không ngừng biến đổi của hắn, có vẻ gặp phải vấn đề khó lựa chọn, cũng có vẻ thống khổ. Đôi môi mấp máy, Phương Tử Vũ muốn nở một nụ cười, nhưng lại phát hiện vô luận mình làm như thế nào cũng không cười nổi, đành phải vỗ vỗ bả vai của Từ Ngạo Thiên, thấp giọng nói một câu:
– Đại ca, bảo trọng.
Khi Từ Ngạo Thiên phản ứng lại thì Phương Tử Vũ đã tung mình nhảy xuống thành, vài cái nhún người đã đi xa.
– Tử Vũ!
Từ Ngạo Thiên vươn tay về phía Phương Tử Vũ rời đi như muốn giữ lại, kết quả phát hiện mình không giữ được gì. Cuối cùng, nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ nện một quyền trên tường thành, tức thì đập vỡ một khối đá lớn hộ thành.
Binh lính xung quanh và dân chúng đang ra vào dưới cổng thành đã sớm bị hành động của Phương Tử Vũ làm cho ngây người, tuy rằng hiện tại thế tục giới đã biết chuyện liên quan tới người tu chân, nhưng chân chính có thể gặp qua cũng chỉ có một ít người. Không giống như vừa rồi, nhị chủ công mà bọn họ kính sợ, Phương Tử Vũ người mà một mình chặn đứng mấy vạn đại quân, một mình diệt một môn phái tu chân lại cứ như vậy từ trên tường thành cao mấy chục thước nhẹ nhàng nhảy xuống, thân mình còn chưa chạm đất người đã nhẹ nhàng đi xa, việc này ở trong mắt người thường quả thực chính là thần tích. Sau lại thấy, một quyền khi bi thống của Từ Ngạo Thiên đập nát đá hộ thành, khiến cho binh lính xung quanh hưng phấn không thôi, thầm nghĩ mình thật sự chọn được một chủ công tốt.
Tuy rằng bọn họ không biết Phương Tử Vũ vì sao đột nhiên bay đi, nhưng tất cả mọi người đều biết danh hiệu của hắn và Từ Ngạo thiên không thể tách rời, có thể Phương Tử Vũ chỉ tạm thời đi ra ngoài làm việc, cho nên cũng không có bao nhiêu người quá mức để ý việc Phương Tử Vũ rời đi.
Duy nhất cảm thụ được một phần phân ly bi thương, chỉ có một người cô độc đứng thẳng ở trên tường thành, thiếu niên đó lại không thể bộc lộ sự bi thương dưới ánh mắt chăm chú của quân dân dưới thành.
Một cánh tay nhỏ bé mềm mại ở phía sau nhẹ nhàng khoát lên lưng Từ Ngạo Thiên, hắn chậm rãi quay người, thấy vẻ mặt của Lăng Nguyệt chăm chú nhìn mình. Từ Ngạo Thiên nhẹ lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
– Hắn đi rồi, vĩnh viễn cũng không về được.
Lăng nguyệt cả người run rẩy một chút, rất nhanh liền bình tĩnh nói:
– Nơi này gió lớn, huynh mới vừa tỉnh lại, đi về trước đi.
Tuy rằng Lăng Nguyệt vẫn tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng trong giọng nói rõ ràng còn có một chút run rẩy.
Từ Ngạo Thiên lắc lắc đầu nói:
– Hãy để ta đứng đây một lát.
– Từ đại ca…
– Muội đi về trước đi.
Lăng Nguyệt yên lặng một lát, thấp giọng nói:
– Muội ở lại cùng huynh.
Từ Ngạo Thiên không nói nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó mặc cho gió thổi, nhìn về phía xa nơi thân ảnh của đệ đệ sinh tử tương giao (sinh tử có nhau) vừa biến mất.
Qua hồi lâu, một tiếng”Ngạo Thiên” hiền hậu vang lên phá vỡ sự yên lặng này.
Từ Ngạo Thiên thấp giọng nói:
– Sư thúc tổ.
Lão đạo sĩ ở phía sau bước từng bước đi tới, hỏi:
– Nó đi rồi sao?
Từ Ngạo Thiên môi hơi giật giật, một lúc sau mới nói:
– Phải.
Lão đạo sĩ cùng hắn sóng vai đứng ở đầu tường, nói:
– Như vậy đúng là lựa chọn tốt nhất.
Từ Ngạo Thiên không nói gì, chỉ là trên mặt lộ ra một chút chua sót.
Lão đạo sĩ thở dài một hơi nói:
– Phương tiểu tử lần này gây họa thật sự quá lớn, ta mặc dù có tâm giúp hắn, nhưng cũng là lực bất tòng tâm.
-Con biết.
Lão đạo sĩ chăm chú nhìn Từ Ngạo Thiên hồi lâu, hỏi:
– Ngươi sẽ không trách lão nhân gia ta chứ?
Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:
– Con chỉ tự trách mình vô dụng, những việc Tử Vũ làm hết thảy đều là vì con…
.
– Đây là số mệnh a. Ài
Từ Ngạo Thiên trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng hỏi lại:
– Sư thúc tổ, bọn họ… Sẽ đối phó với đệ ấy như thế nào?
– Sau khi sự việc kia bại lộ, tu chân giới đã hạ Cách Sát lệnh, thề truy sát đến chân trời góc biển, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác.
– Không!
Từ Ngạo Thiên buột miệng lớn tiếng:
– Bọn họ không thể đối xử như vậy với Tử Vũ.
Lão đạo sĩ ánh mắt phức tạp nhìn hắn một chút, nhẹ giọng nói:
– Cách Sát lệnh đã hạ thì không thể sửa đổi. Ài, tin tức hai người các ngươi trở về lần này khẳng định không giấu được bao lâu, tin tưởng Đông Hải rất nhanh sẽ có người tu chân tụ tập. Đến lúc đó ngươi nhớ viện cớ cái gì cũng không biết, còn những cái khác để ta nói đi.
– Không! Như vậy là không công bằng với Tử Vũ…
Lão đạo sĩ nghiêm mặt:
– Ngạo Thiên, ngươi cũng biết hoàn cảnh hiện tại của ngươi? Truyện được copy tại Truyện FULL
– Con…
Lão đạo sĩ lời lẽ nghiêm khắc nói:
– Trước không nói lấy Đông Hải làm chính, hạnh phúc của hơn mười vạn binh lính và trăm vạn dân chúng đang nằm trong tay ngươi, hơn nữa nếu ngươi ngang nhiên kêu oan cho nó, nhất định mang đến tai họa cho Ngọc Hư Cung ta. Vì chuyện của Phương tiểu tử, hiện tại trong Ngọc Hư Cung đã xảy ra tranh chấp, nếu như ngươi lại gây thêm chuyện thì cơ nghiệp ngàn năm của Ngọc Hư Cung ta sẽ bị hủy hoại trong một sớm, ngươi tất nhiên là tội nhân thiên cổ!
Mắt Từ Ngạo Thiên ửng đỏ, nhưng vẫn cố nén không để mình rơi lệ. Lăng Nguyệt bên cạnh lệ đã sớm vương đầy mặt, chỉ là không dám khóc thành tiếng kinh động đến Từ Ngạo Thiên.
Lão đạo sĩ thở dài, ngữ khí có chút dịu đi:
– Phương tiểu tử một mình rời đi đã thấy được quyết tâm của nó, nó không muốn liên lụy đến ngươi a. Hài tử, đừng phụ phần khổ tâm này của nó.
Nói xong, Lão đạo sĩ cũng không đợi Từ Ngạo Thiên nói đã xoay người xuống thành. Lão từng bước một chậm rãi đi xuống, giờ khắc này Từ Ngạo Thiên phát hiện Lão đạo sĩ dường như đã già nua đi rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ đã sớm không còn bóng người thân, Từ Ngạo Thiên trong lòng tràn ngập bi thương lẩm bẩm:
– Tử Vũ…
Sắc trời u ám, trên bầu trời mơ hồ tiếng sấm nổ vang, giống như dự báo quyết định mà hai huynh đệ chí tình chí nghĩa sẽ phải đối mặt.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ sóng vai đứng trên tường thành, đón từng cơn gió mát hiu hiu, dưới ánh mắt chăm chú của muôn người nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Nếu nói là nói chuyện với nhau, không bằng nói là chỉ một mình Từ Ngạo Thiên tự mình nói chuyện, còn Phương Tử Vũ thì từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng.
Thanh âm của Từ Ngạo Thiên rất nhỏ, nhóm binh sĩ tuần tra xung quanh đều không nghe thấy hắn nói cái gì, sắc mặt của Phương Tử Vũ vẫn một mực lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, còn Từ Ngạo Thiên thì sắc mặt một mực khó coi.
Không ai nghĩ đến việc lại gần nghe lén bọn họ, tuy rằng nơi này đa số mọi người chưa thấy qua Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, nhưng sự tích của bọn họ đã sớm lưu truyền rộng rãi thâm nhập vào lòng người. Tuy rằng hai người bọn họ đã hơn năm năm không xuất hiện, tuy rằng thế lực Đông Hải quận là phần lớn công lao của Lý Phong và Lãnh Vô Tâm, nhưng địa vị của bọn họ bất luận thế nào cũng không thay đổi, giống như sự trung thành của Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đối với Từ Ngạo Thiên, bất luận là ai cũng không thể ly gián.
Trong năm năm sau khi Từ Ngạo Thiên chết đi và Phương Tử Vũ mất tích, từng có vài lần, tướng lĩnh cấp dưới thỉnh cầu Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đoạt vị, nắm binh tự lập, đương nhiên kết quả cuối cùng của những kẻ này là bị chém đầu đi diễu phố thị chúng. Khiến cho tướng lĩnh không dám hoài nghi lòng trung của hai người đối với Từ Ngạo Thiên, đương nhiên, trong đó cũng không thể thiếu Phương Tử Vũ một mình chặn đứng mấy vạn đại quân, cảnh tượng đó khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Mỗi một binh lính mới gia nhập thế lực của Từ Ngạo Thiên, bài học đầu tiên dạy cho bọn họ cũng là một điều bắt buộc đó là nói cho bọn họ nghe về trận chiến khiến thiên kinh địa động ngày trước.
Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên bất luận là lão binh, tân binh hay là dân chúng, ánh mắt của bọn họ đối với hai vị chủ công đặc biệt trẻ tuổi này ngoại trừ kính sợ còn lại chính là kính nể.
– Tử Vũ…
– Đệ đi.
Phương Tử Vũ sau khi nghe hết những đại sự phát sinh trong năm năm qua liền lạnh lùng ngắt lời Từ Ngạo Thiên.
Sắc mặt Từ Ngạo Thiên khẽ biến, nắm chặt bả vai của Phương Tử Vũ nói:
– Huynh không phải có ý như vậy.
– Đệ biết.
– Huynh đã từng nói, cho dù trời sập xuống cũng có kẻ làm ca ca ta gánh giúp đệ.
Phương Tử Vũ nhìn hắn một chút, nhẹ giọng nói:
– Còn thủ hạ? Còn dân chúng?
Phương Tử Vũ mặc dù nói ngắn gọn, chẳng qua Từ Ngạo Thiên cũng hiểu được ý tứ của hắn. Nếu như Từ Ngạo Thiên cương quyết đứng bên cạnh Phương Tử Vũ, như vậy hắn cũng sẽ trở thành đại địch của tu chân giới. Nếu hắn chỉ có một mình thì thật ra không cần để ý gì, nhưng vấn đề là phía sau Từ Ngạo Thiên còn có hơn mười vạn thủ hạ, hơn trăm vạn dân chúng. Xây dựng một địa phương bình yên vẫn là tâm nguyện từ trước cho đến nay của hắn, nơi này là kết quả tâm huyết của hai huynh đệ bọn họ làm sao có thể nói bỏ là bỏ. Lại nói, cho dù Từ Ngạo Thiên thoát ly thế lực của mình, nhưng người khác sẽ không cho là như vậy, hòa thượng chạy được nhưng chùa không chạy được là danh ngôn chí lý, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tu chân tới, bởi vì quan hệ của hắn và Phương Tử Vũ mà mang đến tại nạn cho dân chúng nơi đây, đây cũng là việc Từ Ngạo Thiên không hy vọng nhìn thấy.
Một bên là huynh đệ, một bên là dân chúng. Vì huynh đệ, cho dù phải đối địch với cả thiên hạ hắn cũng không sợ, hắn chỉ sợ mang đến tai họa cho những người dân này. Nhưng nếu hắn để mặc Phương Tử Vũ một mình rời đi thì chính là biểu hiện từ nay về sau chỉ có thể độc lập tồn tại. Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Từ Ngạo Thiên lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan (khó cả đôi đường).
Phương Tử Vũ một mực nhìn khuôn mặt của Từ Ngạo Thiên, chú ý sắc mặt không ngừng biến đổi của hắn, có vẻ gặp phải vấn đề khó lựa chọn, cũng có vẻ thống khổ. Đôi môi mấp máy, Phương Tử Vũ muốn nở một nụ cười, nhưng lại phát hiện vô luận mình làm như thế nào cũng không cười nổi, đành phải vỗ vỗ bả vai của Từ Ngạo Thiên, thấp giọng nói một câu:
– Đại ca, bảo trọng.
Khi Từ Ngạo Thiên phản ứng lại thì Phương Tử Vũ đã tung mình nhảy xuống thành, vài cái nhún người đã đi xa.
– Tử Vũ!
Từ Ngạo Thiên vươn tay về phía Phương Tử Vũ rời đi như muốn giữ lại, kết quả phát hiện mình không giữ được gì. Cuối cùng, nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ nện một quyền trên tường thành, tức thì đập vỡ một khối đá lớn hộ thành.
Binh lính xung quanh và dân chúng đang ra vào dưới cổng thành đã sớm bị hành động của Phương Tử Vũ làm cho ngây người, tuy rằng hiện tại thế tục giới đã biết chuyện liên quan tới người tu chân, nhưng chân chính có thể gặp qua cũng chỉ có một ít người. Không giống như vừa rồi, nhị chủ công mà bọn họ kính sợ, Phương Tử Vũ người mà một mình chặn đứng mấy vạn đại quân, một mình diệt một môn phái tu chân lại cứ như vậy từ trên tường thành cao mấy chục thước nhẹ nhàng nhảy xuống, thân mình còn chưa chạm đất người đã nhẹ nhàng đi xa, việc này ở trong mắt người thường quả thực chính là thần tích. Sau lại thấy, một quyền khi bi thống của Từ Ngạo Thiên đập nát đá hộ thành, khiến cho binh lính xung quanh hưng phấn không thôi, thầm nghĩ mình thật sự chọn được một chủ công tốt.
Tuy rằng bọn họ không biết Phương Tử Vũ vì sao đột nhiên bay đi, nhưng tất cả mọi người đều biết danh hiệu của hắn và Từ Ngạo thiên không thể tách rời, có thể Phương Tử Vũ chỉ tạm thời đi ra ngoài làm việc, cho nên cũng không có bao nhiêu người quá mức để ý việc Phương Tử Vũ rời đi.
Duy nhất cảm thụ được một phần phân ly bi thương, chỉ có một người cô độc đứng thẳng ở trên tường thành, thiếu niên đó lại không thể bộc lộ sự bi thương dưới ánh mắt chăm chú của quân dân dưới thành.
Một cánh tay nhỏ bé mềm mại ở phía sau nhẹ nhàng khoát lên lưng Từ Ngạo Thiên, hắn chậm rãi quay người, thấy vẻ mặt của Lăng Nguyệt chăm chú nhìn mình. Từ Ngạo Thiên nhẹ lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
– Hắn đi rồi, vĩnh viễn cũng không về được.
Lăng nguyệt cả người run rẩy một chút, rất nhanh liền bình tĩnh nói:
– Nơi này gió lớn, huynh mới vừa tỉnh lại, đi về trước đi.
Tuy rằng Lăng Nguyệt vẫn tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng trong giọng nói rõ ràng còn có một chút run rẩy.
Từ Ngạo Thiên lắc lắc đầu nói:
– Hãy để ta đứng đây một lát.
– Từ đại ca…
– Muội đi về trước đi.
Lăng Nguyệt yên lặng một lát, thấp giọng nói:
– Muội ở lại cùng huynh.
Từ Ngạo Thiên không nói nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó mặc cho gió thổi, nhìn về phía xa nơi thân ảnh của đệ đệ sinh tử tương giao (sinh tử có nhau) vừa biến mất.
Qua hồi lâu, một tiếng”Ngạo Thiên” hiền hậu vang lên phá vỡ sự yên lặng này.
Từ Ngạo Thiên thấp giọng nói:
– Sư thúc tổ.
Lão đạo sĩ ở phía sau bước từng bước đi tới, hỏi:
– Nó đi rồi sao?
Từ Ngạo Thiên môi hơi giật giật, một lúc sau mới nói:
– Phải.
Lão đạo sĩ cùng hắn sóng vai đứng ở đầu tường, nói:
– Như vậy đúng là lựa chọn tốt nhất.
Từ Ngạo Thiên không nói gì, chỉ là trên mặt lộ ra một chút chua sót.
Lão đạo sĩ thở dài một hơi nói:
– Phương tiểu tử lần này gây họa thật sự quá lớn, ta mặc dù có tâm giúp hắn, nhưng cũng là lực bất tòng tâm.
-Con biết.
Lão đạo sĩ chăm chú nhìn Từ Ngạo Thiên hồi lâu, hỏi:
– Ngươi sẽ không trách lão nhân gia ta chứ?
Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:
– Con chỉ tự trách mình vô dụng, những việc Tử Vũ làm hết thảy đều là vì con…
.
– Đây là số mệnh a. Ài
Từ Ngạo Thiên trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng hỏi lại:
– Sư thúc tổ, bọn họ… Sẽ đối phó với đệ ấy như thế nào?
– Sau khi sự việc kia bại lộ, tu chân giới đã hạ Cách Sát lệnh, thề truy sát đến chân trời góc biển, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác.
– Không!
Từ Ngạo Thiên buột miệng lớn tiếng:
– Bọn họ không thể đối xử như vậy với Tử Vũ.
Lão đạo sĩ ánh mắt phức tạp nhìn hắn một chút, nhẹ giọng nói:
– Cách Sát lệnh đã hạ thì không thể sửa đổi. Ài, tin tức hai người các ngươi trở về lần này khẳng định không giấu được bao lâu, tin tưởng Đông Hải rất nhanh sẽ có người tu chân tụ tập. Đến lúc đó ngươi nhớ viện cớ cái gì cũng không biết, còn những cái khác để ta nói đi.
– Không! Như vậy là không công bằng với Tử Vũ…
Lão đạo sĩ nghiêm mặt:
– Ngạo Thiên, ngươi cũng biết hoàn cảnh hiện tại của ngươi? Truyện được copy tại Truyện FULL
– Con…
Lão đạo sĩ lời lẽ nghiêm khắc nói:
– Trước không nói lấy Đông Hải làm chính, hạnh phúc của hơn mười vạn binh lính và trăm vạn dân chúng đang nằm trong tay ngươi, hơn nữa nếu ngươi ngang nhiên kêu oan cho nó, nhất định mang đến tai họa cho Ngọc Hư Cung ta. Vì chuyện của Phương tiểu tử, hiện tại trong Ngọc Hư Cung đã xảy ra tranh chấp, nếu như ngươi lại gây thêm chuyện thì cơ nghiệp ngàn năm của Ngọc Hư Cung ta sẽ bị hủy hoại trong một sớm, ngươi tất nhiên là tội nhân thiên cổ!
Mắt Từ Ngạo Thiên ửng đỏ, nhưng vẫn cố nén không để mình rơi lệ. Lăng Nguyệt bên cạnh lệ đã sớm vương đầy mặt, chỉ là không dám khóc thành tiếng kinh động đến Từ Ngạo Thiên.
Lão đạo sĩ thở dài, ngữ khí có chút dịu đi:
– Phương tiểu tử một mình rời đi đã thấy được quyết tâm của nó, nó không muốn liên lụy đến ngươi a. Hài tử, đừng phụ phần khổ tâm này của nó.
Nói xong, Lão đạo sĩ cũng không đợi Từ Ngạo Thiên nói đã xoay người xuống thành. Lão từng bước một chậm rãi đi xuống, giờ khắc này Từ Ngạo Thiên phát hiện Lão đạo sĩ dường như đã già nua đi rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ đã sớm không còn bóng người thân, Từ Ngạo Thiên trong lòng tràn ngập bi thương lẩm bẩm:
– Tử Vũ…