Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 59: Kế trung hữ kế

Tác giả: Khát Trí
Chọn tập

Mấy ngày nay, Chương Động sớm đã lửa giận đầy bụng không chỗ phát tiết, lúc này, một roi quất xuống lưng tên đội trưởng làm cho hắn thoải mái hơn rất nhiều, nhịn không được hung hăng quất thêm một roi nữa. Chương Động nghĩ đến mãnh tướng Trương Phi thời tam quốc, những lúc rỗi rãi rất thích đem binh sĩ trói vào cột, sau đó hung hăng quất roi, hóa ra Trương Phi cũng là vì hỏa khí quá mạnh, muốn phát tiết trên người đám binh sĩ.

Chương Động không phải là Trương Phi, hắn dẫn quân chinh chiến lâu năm, hiểu rất rõ một khi đám binh sĩ ly tâm, hắn sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Thu lại roi ngựa, Chương Động nhìn xuống tên đội trưởng đang quỳ trên mặt đất quát:

-Ngươi dẫn quân không tốt, hi sinh vài trăm huynh đệ, lấy quân pháp luận tội đáng phải chém đầu. Bản tướng quân niệm tình ngươi trung tâm, can đảm hơn nữa chính trực, tận tụy hết mình, hôm nay trọng tội mà chỉ phạt nhẹ, đánh ngươi hai roi làm cảnh cáo, ngươi phục hay không phục?

Tên đội trưởng sớm đã toàn thân vô lực, ngay cả giọng nói cũng biến đổi, yếu ớt đáp:

-Thuộc hạ cam chịu xử phạt.

Chương Động phất tay, lập tức hai tên binh sĩ đi lên dìu đỡ tên đội trưởng đi xuống.

Chương Động lại trầm giọng hỏi:

-Quân sư, chúng ta đi vào rừng hay không?

Vẫn một mực lạnh lùng theo dõi nãy giờ, Lãnh Vô Tâm thong thả nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

-Khu rừng đó chắc chắn là phải vào, chỉ có điều đại quân sẽ không đồng loạt xông vào.

Chương Động ngạc nhiên nói:

-Vì sao không thể đồng thời xông vào rừng?

Lãnh Vô Tâm chỉ vào đám đầu người dầy đặc phía trước và phía sau nói:

-Chúng ta nhiều người như vậy chen chúc lại một chỗ, vạn nhất đối phương phóng hỏa đốt rừng, chúng ta phải làm sao đây?

Chương Động trầm tư một lát, gật đầu nói:

-Quân sư nói rất đúng, vậy theo ý của quân sư, chúng ta nên làm như thế nào thì tốt?

Lãnh Vô Tâm cười nói:

-Xếp thành trận hình chữ nhất(一), đem phạm vi tìm kiếm mở rộng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, giữa các binh sĩ có thể hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa vạn nhất đối phương phóng hỏa đốt rừng, tối đa cũng chỉ tổn thất một số ít binh sĩ ở khu vực đám cháy mà thôi.

Chương Động gật đầu khen kế hay, lập tức mệnh lệnh cho đám binh sĩ y theo lời của Lãnh Vô Tâm, xếp thành trận hình chữ nhất, mỗi hàng ba trăm người, cẩn thận tìm tòi, chầm chậm tiến về phía trước.

Tiến vào rừng hồi lâu, đám người Chương Động một đường thuận lợi không bị ngăn trở, trong lòng Chương Động cũng thoáng buông lỏng, sau cùng cười lớn nói:

-Kế sách của quân sư không ngờ hay vậy, ta thấy Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ bất quá cũng chỉ đến thế này thôi.

-Thật vậy sao?- Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo rành rọt truyền vào tai mỗi người, giọng nói này vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác chủ nhân của giọng nói này cũng giống như một loài động vật máu lạnh. Chương Động và Lãnh Vô Tâm cùng với mấy tên võ lâm cao thủ luôn theo sau Chương Động đồng thời rùng mình, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trên một chạc cây cách mặt đất không cao, một thiếu niên quần áo đen đang đứng đó, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cao thẳng, trong tay cầm một thanh cương đao, hai mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, mái tóc đen dài theo gió khẽ lay động, quang cảnh này khiến cho người ta rung động nhưng lại có thêm vài phần quỷ dị nói không nên lời.

Cũng không biết là kẻ nào đột nhiên hét lên một câu:-Phương Tử Vũ!- Đám binh sĩ ngay lập tức náo loạn cả lên.

Chương Động quát tháo không ngừng, mà Lãnh Vô Tâm thì một mực cẩn thận đánh giá Phương Tử Vũ, thiếu niên này cùng nổi danh với Từ Ngạo Thiên, tuổi khoảng mười bảy, mười tám, vừa xuất đạo đã danh chấn thiên hạ, suốt đường hành quân làm cho bọn họ ăn nhiều đau khổ.

Ánh mắt của Phương Tử Vũ cũng chỉ chăm chú nhìn Lãnh Vô Tâm, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo bất kỳ một tình cảm nào khác đó để cho Lãnh Vô Tâm cảm thấy bản thân giống như một con ếch đang bị một đầu rắn độc nhìn chằm chằm, ở trước mặt Phương Tử Vũ hắn hiện ra nhỏ bé vô lực như vậy sao, Lãnh Vô Tâm không khỏi lắc đầu cười khổ.

Phương Tử Vũ chăm chú nhìn Lãnh Vô Tâm một hồi, sau đó mới đem ánh mắt chuyển lên trên người Chương Động, trong mắt nó chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, một cỗ sát khí từ trong rừng xông thẳng lên trời, dọa cho đám chim chóc xung quanh hoảng sợ bay tứ tán.

Chương Động đang chỉ huy binh sĩ, cảm nhận áp lực từ phía trước đè ép lên người mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phương Tử Vũ nhảy lên bay xuống, khí thế phát ra từ thanh cương đao trong tay nó đã quấn chặt lấy hắn.

Chương Động hoảng sợ, muốn lùi lại vài bước, nhưng quên mất rằng hắn đang ngồi trên lưng ngựa, nhảy về phía sau một cái rồi thuận theo mông ngựa ngã xuống đất, chính cú ngã này đã cứu hắn một mạng, đao khí của Phương Tử Vũ xuyên qua, đem chiến mã của Chương Động chém thành hai nửa.

Lúc này, bốn cái thân ảnh từ sau lưng Chương Động phóng ra xông về phía Phương Tử Vũ, bốn người này chính là bốn bị cao thủ võ lâm được Chương Động dùng vàng mời đến, bọn họ vẫn một mực tránh trong doanh trại không ra mặt, nhưng một khi Chương Động gặp nạn bọn họ sẽ không thờ ơ đứng nhìn, vạn nhất Chương Động xảy ra chuyện gì, vàng của bọn họ cũng sẽ mất hết.

Phương Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bả cương đao trong tay quét ngang về phía trước, đao khí mênh mông từ trên đao bắn ra, phát ra tiếng rít ghê người. Rừng rậm sóng khí nổi lên cuồn cuộn như phong ba bão táp, cỏ dại, đá vụn bắn ra khắp nơi, bùn đất bị lốc lên từng mảng lớn.

Một đao khủng bố này khiến cho bốn bị cao thủ đương trường biến sắc, bốn người đồng thời sử xuất ra bản lĩnh sở trường, khó khắn lắm mới tránh thoát đao khí, cùng Phương Tử Vũ chiến thành một vòng.

Một tên đạo sĩ trong đó đâm về phía Phương Tử Vũ một kiếm, kiếm khí vàng nhạt xuyên qua trường kiếm bắn ra, Phương Tử Vũ sử dụng Lăng Hư bộ khó khắn lắm mới tránh thoát được, nhưng trong lòng kinh hãi, tên đạo sĩ này cũng là một tu chân giả.

Tiếng đao kiếm va chạm vang lên không dứt bên tai, đám binh sĩ ở bên cạnh chen vào không được, chỉ có thể ở bên cạnh đứng xem hò hét trợ uy cho bốn bị cao thủ. Tứ đại cao thủ và Phương Tử Vũ đem hết toàn bộ sức lực giao đấu, không một ai bảo lưu, đều thi triển ra võ công lợi hại nhất trong đời mình.

Từng hàng cây lớn trong đao khí, kiếm khí ầm ầm đổ xuống, không ít binh sĩ đứng xem bị đao khí hoặc kiếm khí khẽ quét qua ngay lập tức thân thể nơi đó, huyết nhục tứ tán.

Phương Tử Vũ tuy không chiếm được thượng phong, nhưng bởi vì kỳ công”Long Thần quyết”, bốn người trong sân nhất thời cũng không làm gì được nó, chiếu đấu cứ như vậy giằng co đi xuống.

Chương Động và Lãnh Vô Tâm hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phương Tử Vũ, bọn họ đều biết nó và Từ Ngạo Thiên đều thuộc hàng võ lâm cao thủ, nhưng không biết lại lợi hại đến loại trình độ này, Phương Tử Vũ chỉ bằng lực lượng của một người đã có thể chiến đấu ngang tay với bốn vị cao thủ, nếu thêm vào Từ Ngạo Thiên thì sao? Lãnh Vô Tâm đột nhiên nhớ ra, Từ Ngạo Thiên cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy toàn bộ binh sĩ đều bị hấp dẫn lại đây, đang tập trung tinh thần theo dõi cuộc chiến trong sân, những binh sĩ ở vòng ngoài cùng vì cách xa quá nhìn không rõ hoặc bị người đứng trước che lấp tầm mắt, liền trèo lên cây đứng xem.

Lãnh Vô Tâm con mắt xoay chuyển, suy nghĩ cẩn thận vì sao chỉ một mình Phương Tử Vũ xuất hiện, ngay lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng hô to:

-Đừng tụ lại, mau tản ra, mau tìm……

Đúng lúc này,”Vút” một tiếng, bốn phía khu rừng đột nhiên nổi lên vô số điểm lửa, dưới tác dụng của gió dẫn động rất nhanh biến thành đám lửa lớn, đem đại bộ phận Từ quân bao vây trong vòng lửa.

Từ quân đại loạn, đám binh sĩ ào ào như chim vỡ tổ liều mạng chạy ra ngoài khu rừng, chỉ cần không cẩn thận bị ngã xuống đất lập tức bị những người phía sau chạy đến tươi sống đạp chết, những tên chạy chậm lập tức bị hỏa thiêu lăn lộn trên mặt đất.

Lãnh Vô Tâm há hốc miệng nói không ra lời, việc mà hắn lo sợ nhất đã xảy ra.

Trong rừng đột nhiên toát ra vô số bóng người, từng mũi hỏa tiễn được bắn về phía Từ quân, hỏa tiễn không bắn trúng người, rơi xuống cành cây, lá khô khiến cho đám lửa càng mở rộng.

Lãnh Vô Tâm không dám tin tưởng nhìn đám người vừa mới xông ra, chẳng lẽ hắn đoán sai rồi? Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đem quân ẩn nấp trong khu rừng, lại cố ý giết sạch đám binh sĩ dò đường làm cho hắn, tên quân sư ngu ngốc luôn tự cho là đúng, trúng kế? Nếu thật sự là như vậy, tâm trí của hai người này cao đến mức khiến cho người ta sợ hãi, suy nghĩ của mình sớm đã bị người ta nhất nhất đoán ra, trận chiến này còn phải đánh sao?

Lúc này, đám binh sĩ Từ quân đã chạy thoát khỏi phạm vi đám cháy lại lần lượt quay đầu chạy trở lại, Lãnh Vô Tâm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ bọn chúng lương tâm cắn rứt mà trở lại cứu chủ?

Đáp án rất nhanh xuất hiện trước mắt hắn, chỉ thấy phía sau xuất hiện một đám người đông đúc, dẫn đầu chính là Từ Ngạo Thiên.

Tại sao Từ Ngạo Thiên lại từ phía sau chạy đến? Chẳng lẽ….

Lãnh Vô Tâm con mắt một lần nữa xoay tròn, đã hoàn toàn hiểu rõ mưu kế của hai người này, không khỏi lắc đầu cười khổ. Đây hoàn toàn là trong kế có kế, Lãnh Vô Tâm thua tâm phục khẩu phục.

Mấy ngày nay, Chương Động sớm đã lửa giận đầy bụng không chỗ phát tiết, lúc này, một roi quất xuống lưng tên đội trưởng làm cho hắn thoải mái hơn rất nhiều, nhịn không được hung hăng quất thêm một roi nữa. Chương Động nghĩ đến mãnh tướng Trương Phi thời tam quốc, những lúc rỗi rãi rất thích đem binh sĩ trói vào cột, sau đó hung hăng quất roi, hóa ra Trương Phi cũng là vì hỏa khí quá mạnh, muốn phát tiết trên người đám binh sĩ.

Chương Động không phải là Trương Phi, hắn dẫn quân chinh chiến lâu năm, hiểu rất rõ một khi đám binh sĩ ly tâm, hắn sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Thu lại roi ngựa, Chương Động nhìn xuống tên đội trưởng đang quỳ trên mặt đất quát:

-Ngươi dẫn quân không tốt, hi sinh vài trăm huynh đệ, lấy quân pháp luận tội đáng phải chém đầu. Bản tướng quân niệm tình ngươi trung tâm, can đảm hơn nữa chính trực, tận tụy hết mình, hôm nay trọng tội mà chỉ phạt nhẹ, đánh ngươi hai roi làm cảnh cáo, ngươi phục hay không phục?

Tên đội trưởng sớm đã toàn thân vô lực, ngay cả giọng nói cũng biến đổi, yếu ớt đáp:

-Thuộc hạ cam chịu xử phạt.

Chương Động phất tay, lập tức hai tên binh sĩ đi lên dìu đỡ tên đội trưởng đi xuống.

Chương Động lại trầm giọng hỏi:

-Quân sư, chúng ta đi vào rừng hay không?

Vẫn một mực lạnh lùng theo dõi nãy giờ, Lãnh Vô Tâm thong thả nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

-Khu rừng đó chắc chắn là phải vào, chỉ có điều đại quân sẽ không đồng loạt xông vào.

Chương Động ngạc nhiên nói:

-Vì sao không thể đồng thời xông vào rừng?

Lãnh Vô Tâm chỉ vào đám đầu người dầy đặc phía trước và phía sau nói:

-Chúng ta nhiều người như vậy chen chúc lại một chỗ, vạn nhất đối phương phóng hỏa đốt rừng, chúng ta phải làm sao đây?

Chương Động trầm tư một lát, gật đầu nói:

-Quân sư nói rất đúng, vậy theo ý của quân sư, chúng ta nên làm như thế nào thì tốt?

Lãnh Vô Tâm cười nói:

-Xếp thành trận hình chữ nhất(一), đem phạm vi tìm kiếm mở rộng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, giữa các binh sĩ có thể hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa vạn nhất đối phương phóng hỏa đốt rừng, tối đa cũng chỉ tổn thất một số ít binh sĩ ở khu vực đám cháy mà thôi.

Chương Động gật đầu khen kế hay, lập tức mệnh lệnh cho đám binh sĩ y theo lời của Lãnh Vô Tâm, xếp thành trận hình chữ nhất, mỗi hàng ba trăm người, cẩn thận tìm tòi, chầm chậm tiến về phía trước.

Tiến vào rừng hồi lâu, đám người Chương Động một đường thuận lợi không bị ngăn trở, trong lòng Chương Động cũng thoáng buông lỏng, sau cùng cười lớn nói:

-Kế sách của quân sư không ngờ hay vậy, ta thấy Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ bất quá cũng chỉ đến thế này thôi.

-Thật vậy sao?- Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo rành rọt truyền vào tai mỗi người, giọng nói này vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác chủ nhân của giọng nói này cũng giống như một loài động vật máu lạnh. Chương Động và Lãnh Vô Tâm cùng với mấy tên võ lâm cao thủ luôn theo sau Chương Động đồng thời rùng mình, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trên một chạc cây cách mặt đất không cao, một thiếu niên quần áo đen đang đứng đó, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cao thẳng, trong tay cầm một thanh cương đao, hai mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, mái tóc đen dài theo gió khẽ lay động, quang cảnh này khiến cho người ta rung động nhưng lại có thêm vài phần quỷ dị nói không nên lời.

Cũng không biết là kẻ nào đột nhiên hét lên một câu:-Phương Tử Vũ!- Đám binh sĩ ngay lập tức náo loạn cả lên.

Chương Động quát tháo không ngừng, mà Lãnh Vô Tâm thì một mực cẩn thận đánh giá Phương Tử Vũ, thiếu niên này cùng nổi danh với Từ Ngạo Thiên, tuổi khoảng mười bảy, mười tám, vừa xuất đạo đã danh chấn thiên hạ, suốt đường hành quân làm cho bọn họ ăn nhiều đau khổ.

Ánh mắt của Phương Tử Vũ cũng chỉ chăm chú nhìn Lãnh Vô Tâm, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo bất kỳ một tình cảm nào khác đó để cho Lãnh Vô Tâm cảm thấy bản thân giống như một con ếch đang bị một đầu rắn độc nhìn chằm chằm, ở trước mặt Phương Tử Vũ hắn hiện ra nhỏ bé vô lực như vậy sao, Lãnh Vô Tâm không khỏi lắc đầu cười khổ.

Phương Tử Vũ chăm chú nhìn Lãnh Vô Tâm một hồi, sau đó mới đem ánh mắt chuyển lên trên người Chương Động, trong mắt nó chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, một cỗ sát khí từ trong rừng xông thẳng lên trời, dọa cho đám chim chóc xung quanh hoảng sợ bay tứ tán.

Chương Động đang chỉ huy binh sĩ, cảm nhận áp lực từ phía trước đè ép lên người mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phương Tử Vũ nhảy lên bay xuống, khí thế phát ra từ thanh cương đao trong tay nó đã quấn chặt lấy hắn.

Chương Động hoảng sợ, muốn lùi lại vài bước, nhưng quên mất rằng hắn đang ngồi trên lưng ngựa, nhảy về phía sau một cái rồi thuận theo mông ngựa ngã xuống đất, chính cú ngã này đã cứu hắn một mạng, đao khí của Phương Tử Vũ xuyên qua, đem chiến mã của Chương Động chém thành hai nửa.

Lúc này, bốn cái thân ảnh từ sau lưng Chương Động phóng ra xông về phía Phương Tử Vũ, bốn người này chính là bốn bị cao thủ võ lâm được Chương Động dùng vàng mời đến, bọn họ vẫn một mực tránh trong doanh trại không ra mặt, nhưng một khi Chương Động gặp nạn bọn họ sẽ không thờ ơ đứng nhìn, vạn nhất Chương Động xảy ra chuyện gì, vàng của bọn họ cũng sẽ mất hết.

Phương Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bả cương đao trong tay quét ngang về phía trước, đao khí mênh mông từ trên đao bắn ra, phát ra tiếng rít ghê người. Rừng rậm sóng khí nổi lên cuồn cuộn như phong ba bão táp, cỏ dại, đá vụn bắn ra khắp nơi, bùn đất bị lốc lên từng mảng lớn.

Một đao khủng bố này khiến cho bốn bị cao thủ đương trường biến sắc, bốn người đồng thời sử xuất ra bản lĩnh sở trường, khó khắn lắm mới tránh thoát đao khí, cùng Phương Tử Vũ chiến thành một vòng.

Một tên đạo sĩ trong đó đâm về phía Phương Tử Vũ một kiếm, kiếm khí vàng nhạt xuyên qua trường kiếm bắn ra, Phương Tử Vũ sử dụng Lăng Hư bộ khó khắn lắm mới tránh thoát được, nhưng trong lòng kinh hãi, tên đạo sĩ này cũng là một tu chân giả.

Tiếng đao kiếm va chạm vang lên không dứt bên tai, đám binh sĩ ở bên cạnh chen vào không được, chỉ có thể ở bên cạnh đứng xem hò hét trợ uy cho bốn bị cao thủ. Tứ đại cao thủ và Phương Tử Vũ đem hết toàn bộ sức lực giao đấu, không một ai bảo lưu, đều thi triển ra võ công lợi hại nhất trong đời mình.

Từng hàng cây lớn trong đao khí, kiếm khí ầm ầm đổ xuống, không ít binh sĩ đứng xem bị đao khí hoặc kiếm khí khẽ quét qua ngay lập tức thân thể nơi đó, huyết nhục tứ tán.

Phương Tử Vũ tuy không chiếm được thượng phong, nhưng bởi vì kỳ công”Long Thần quyết”, bốn người trong sân nhất thời cũng không làm gì được nó, chiếu đấu cứ như vậy giằng co đi xuống.

Chương Động và Lãnh Vô Tâm hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phương Tử Vũ, bọn họ đều biết nó và Từ Ngạo Thiên đều thuộc hàng võ lâm cao thủ, nhưng không biết lại lợi hại đến loại trình độ này, Phương Tử Vũ chỉ bằng lực lượng của một người đã có thể chiến đấu ngang tay với bốn vị cao thủ, nếu thêm vào Từ Ngạo Thiên thì sao? Lãnh Vô Tâm đột nhiên nhớ ra, Từ Ngạo Thiên cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy toàn bộ binh sĩ đều bị hấp dẫn lại đây, đang tập trung tinh thần theo dõi cuộc chiến trong sân, những binh sĩ ở vòng ngoài cùng vì cách xa quá nhìn không rõ hoặc bị người đứng trước che lấp tầm mắt, liền trèo lên cây đứng xem.

Lãnh Vô Tâm con mắt xoay chuyển, suy nghĩ cẩn thận vì sao chỉ một mình Phương Tử Vũ xuất hiện, ngay lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng hô to:

-Đừng tụ lại, mau tản ra, mau tìm……

Đúng lúc này,”Vút” một tiếng, bốn phía khu rừng đột nhiên nổi lên vô số điểm lửa, dưới tác dụng của gió dẫn động rất nhanh biến thành đám lửa lớn, đem đại bộ phận Từ quân bao vây trong vòng lửa.

Từ quân đại loạn, đám binh sĩ ào ào như chim vỡ tổ liều mạng chạy ra ngoài khu rừng, chỉ cần không cẩn thận bị ngã xuống đất lập tức bị những người phía sau chạy đến tươi sống đạp chết, những tên chạy chậm lập tức bị hỏa thiêu lăn lộn trên mặt đất.

Lãnh Vô Tâm há hốc miệng nói không ra lời, việc mà hắn lo sợ nhất đã xảy ra.

Trong rừng đột nhiên toát ra vô số bóng người, từng mũi hỏa tiễn được bắn về phía Từ quân, hỏa tiễn không bắn trúng người, rơi xuống cành cây, lá khô khiến cho đám lửa càng mở rộng.

Lãnh Vô Tâm không dám tin tưởng nhìn đám người vừa mới xông ra, chẳng lẽ hắn đoán sai rồi? Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đem quân ẩn nấp trong khu rừng, lại cố ý giết sạch đám binh sĩ dò đường làm cho hắn, tên quân sư ngu ngốc luôn tự cho là đúng, trúng kế? Nếu thật sự là như vậy, tâm trí của hai người này cao đến mức khiến cho người ta sợ hãi, suy nghĩ của mình sớm đã bị người ta nhất nhất đoán ra, trận chiến này còn phải đánh sao?

Lúc này, đám binh sĩ Từ quân đã chạy thoát khỏi phạm vi đám cháy lại lần lượt quay đầu chạy trở lại, Lãnh Vô Tâm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ bọn chúng lương tâm cắn rứt mà trở lại cứu chủ?

Đáp án rất nhanh xuất hiện trước mắt hắn, chỉ thấy phía sau xuất hiện một đám người đông đúc, dẫn đầu chính là Từ Ngạo Thiên.

Tại sao Từ Ngạo Thiên lại từ phía sau chạy đến? Chẳng lẽ….

Lãnh Vô Tâm con mắt một lần nữa xoay tròn, đã hoàn toàn hiểu rõ mưu kế của hai người này, không khỏi lắc đầu cười khổ. Đây hoàn toàn là trong kế có kế, Lãnh Vô Tâm thua tâm phục khẩu phục.

Chọn tập
Bình luận