-Ngươi là ai?- Giọng nói không âm không dương của phán quan một lần nữa lại vang lên.
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:- Phương Tử Vũ.
Chuyển Luân vương ánh mắt hờ hững nhìn phán quan, phán quan gật đầu, vội vàng lật xem cuốn sổ trong tay. Qua một hồi lâu mới hướng Chuyển Luân vương cung kính nói:
-Bẩm diêm vương, tư liệu về người này đã tìm được.
-Đọc.- Một chữ vô cùng đơn giản, nhưng mơ hồ lộ ra uy nghiêm vô thượng. Đây là Chuyển Luân vương trong thập điện diêm la trong truyền thuyết sao? Quả thực là khiến cho người ta có một loại cảm giác không giận mà oai.
Ngừng lại một chút, phán quan nhìn vào cuốn sổ đọc lên:
-Phương Tử Vũ, nam, dương thọ vốn là hai ba, báo thù uổng mạng. Bởi vì thời kỳ niên thiếu kham phá thiên đạo, mệnh số đã cải, đắc đạo tu chân, mệnh số vẫn chưa biết. Cha, Phương Hạo Nhiên. Mẹ, … Ách…- Phán quan sửng sốt một hồi, len lén liếc nhìn Phương Tử Vũ một cái, mới tiếp tục đọc:- Mẹ, công chúa cửu vĩ yêu hồ nhất tộc, Băng Thiến.
-Ồ!?- Chuyển Luân vương nổi lên hứng thú nhìn Phương Tử Vũ, hỏi:
– Ngươi là kết hợp thể giữa người và yêu sao?
Phương Tử Vũ ôm chặt lấy cánh tay, ánh mắt không tình cảm dán chặt trên người Chuyển Luân vương.
Đúng lúc này, bên ngoài một trận ồn ào. Đầu trâu và mặt ngựa vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Phương Tử Vũ đang đứng trước bàn Chuyển Luân vương, hai tên hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói:
-Tiểu thần vô dụng…
Chuyển Luân vương khẽ hừ một tiếng, đầu trâu và mặt ngựa lập tức sợ hãi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Chuyển Luân vương không tiếp tục để ý đến đầu trâu và mặt ngựa đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt hứng thú vẫn như cũ đánh giá trên dưới toàn thân Phương Tử Vũ, thanh âm trầm thấp nói:
-Kết hợp giữa người và yêu, quả thật là thiên cổ kỳ văn*.
Điều này cũng khó trách Chuyển Luân vương có thể sinh ra hứng thú đối với Phương Tử Vũ, phải biết rằng từ xưa đến nay, chuyện người và yêu giao phối nhiều không đếm xuể, nhưng người và yêu trời sinh cấu tạo bên trong khác nhau, cho nên từ khi trời đất hình thành đến nay chưa bao giờ xuất hiện thế hệ sau sinh bởi người và yêu. Mà Phương Tử Vũ, lại là kẻ thứ nhất trong lịch sử là hậu đại do người và yêu kết hợp sinh ra.
Chuyển Luân vương trong mắt chợt lóe ánh sáng, Phương Tử Vũ tức thì toàn thân khẽ run lên. Nó đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, dường như cái nhìn mới vừa rồi của Chuyển Luân vương đã đem nó trong trong ngoài ngoài nhìn thông suốt.
Chuyển Luân vương gật đầu, tựa như tự nói với bản thân, nói:
-Chẳng trách được tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi như vậy, hóa ra là có thể đem yêu pháp đạo thuật kết hợp tu luyện. Ài dà, đáng tiếc, đáng tiếc.
Chuyển Luân vương liên tục lắc đầu, nhưng không nói đáng tiếc điều gì. Ngừng lại một lát, ánh mắt của ông ta lại rơi xuống thanh trường đao trong tay Phương Tử Vũ, khẽ nhíu mày lộ ra một bộ dáng suy tư. Một lát sau, Chuyển Luân vương dường như nhớ ra điều gì đó, hít sâu vào một hơi, một lần nữa cẩn thận quan sát thanh trường đao, thần sắc biến ảo không ngừng.
Đại điện thực yên tĩnh, không một ai dám lên tiếng quấy nhiễu. Đám tiểu quỷ đốc xúc nhóm quỷ hồn đến xét xử yên lặng xếp thành hàng, đứng ở bên ngoài chờ đợi, phán quan cũng không nói gì, đầu trâu mặt ngựa vẫn như cũ quỳ trên mặt đất càng không dám mở miệng. Phương Tử Vũ vẫn một bộ dạng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Chuyển Luân vương, nhưng trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, lão Chuyển Luân vương này tại sao cứ một mực nhìn chằm chằm vào thanh trường đao trong tay nó?
Qua một hồi lâu, ánh mắt của Chuyển Luân vương bắt đầu chuyển vị trí, thuận theo trường đao một đường đi lên dừng lại trên thân người Phương Tử Vũ, trong lúc vô ý lướt qua mai Thiên Địa càn khôn giới đang đeo ở trên tay nó, Chuyển Luân vương sửng sốt một chút, rốt cuộc sắc mặt đại biến.
Mãi một lúc lâu sau, Chuyển Luân vương mới thở dài một tiếng, hỏi:
-Phương Tử Vũ, ngươi xông vào âm tào địa phủ là vì chuyện gì?
-Tìm người.
-Người nào?
-Từ, Ngạo, Thiên.
Ánh mắt của Chuyển Luân vương nhìn về phía phán quan, phán quan vội vàng lật xem cuốn sổ trong tay, một lát sau mới cung kính nói:
-Bẩm diêm vương, Từ Ngạo Thiên, nam, đã chết, chết oan. Chỉ có điều…Hắn chính là kẻ vừa mới được dùng Băng tinh ngọc phách.
Chuyển Luân vương gật đầu:
-Hóa ra là kẻ đó. Không sai, kẻ này đích xác đã tới đây. Nó vốn phải tiến nhập luân hồi trọng tân chuyển thế, nhưng nhục thân bị người ta dùng Băng Tinh Ngọc Phách trấn trụ, hồn phách không cách nào luân hồi, cho nên ta để cho nó trước hết ở trong quỷ vực tạm một thời gian, đợi sau khi thời gian hiệu lực của Băng tinh ngọc phách mất đi thì tiếp tục luân hổi.
Chuyển Luân vương cười khổ, tiếp tục nói:
-Chỉ có điều, Băng tinh ngọc phách là tuyệt phẩm đan dược được nhân gian tu chân giới tinh luyện thành, hơn nữa là vật có một không hai. Dược hiệu của nó khi nào thì biến mất, điều này ta cũng không biết được, có lẽ là mấy trăm năm, cũng có lẽ là vĩnh viễn không biến mất. Nhưng chỉ cần nó tự nguyện, ta cũng đồng ý cho nó lưu lại quỷ vực tiếp tục tu quỷ đạo.
Phương Tử Vũ lạnh nhạt nói:
-Tôi muốn mang huynh ấy trở về.
Phán quan cười lạnh, nói:
-Phương Tử Vũ, ngươi cho âm tào địa phủ là nơi nào đây, há để cho…
Chuyển Luân vương trầm giọng nói:
-Phán quan.
Phán quan bĩu môi không dám nói tiếp, chỉ đành phẫn nộ lui lại.
Chuyển Luân vương nhìn Phương Tử Vũ nói:
-Địa phủ có quỷ củ của địa phủ, dương thọ của nó đã hết, không thể tiếp tục nghịch cải thiên mệnh.
-Nếu tôi nhất định phải dẫn huynh ấy đi thì sao?
Phán quan và đầu trâu mặt ngựa mặt đều hiện ra vẻ tức giận, chỉ là e ngại đang trên diêm vương điện, không dám quá mức làm càn. Chuyển Luân vương cũng khẽ cau mày, hỏi ngược lại:
-Phương Tử Vũ, nhà ngươi có tin tưởng khiêu chiến địa phủ ta?
Phương Tử Vũ lắc đầu nói:
-Không có.
-Vậy tại sao ngươi dám xuất lời ngông cuồng?
Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm vào Chuyển Luân vương, trong mắt toát ra ý kiên định vô cùng, nói:
– Huynh ấy, tôi nhất định phải mang đi.
-Không sợ bản thân hình thần câu diệt?
-Phải.
Chuyển Luân vương trầm ngâm một trận, mở miệng nói:
-Tốt, ta đáp ứng ngươi.
Phán quan vội vàng nói:
-Diêm vương…
Chuyển Luân vương phất tay ngăn cản phán quan, tiếp tục nói:
-Chỉ có điều muốn sửa lại dương thọ vốn không phải là chuyện dễ, ta bản thân là diêm vương cũng không thể tùy ý thay đổi. Phương Tử Vũ, ta cấp cho nhà ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể bình yên xông qua mười tám tầng địa ngục, người, ngươi lập tức có thể mang đi.
-Được.- Phương Tử Vũ quả quyết nói:- Ta sấm(xông vào).
Chuyển Luân vương gật đầu:
-Phương Tử Vũ, đừng trách ta không có nhắc nhở nhà ngươi trước, cái gọi là sấm đó là trải qua. Nhà ngươi phải đi qua từng tầng từng tầng một của mười tám tầng địa ngục, còn sống như cũ đi ra mới được tính là hoàn thành.
Ngừng lại một chút rồi lại nói:
-Mười tám tầng địa ngục ngươi hẳn là đã nghe qua, người thường ngay cả một tầng đều chịu không được, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể đi qua hết mười tám tầng địa ngục. Phương Tử Vũ, ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ?
Phương Tử Vũ gật đầu, hỏi:
-Ở đâu?
-Đầu trâu mặt ngựa.
-Tiểu thần tại.
-Dẫn nó đi mười tám tầng địa ngục.
-Tôn diêm vương pháp chỉ.
Đầu trâu mặt ngựa đứng dậy sau đó hướng Phương Tử Vũ nói:
-Đi theo chúng ta.
Phương Tử Vũ đưa mắt nhìn Chuyển Luân vương một cái, chỉ là khuôn mặt ngăm đen của ông ta nhìn không ra là vui hay là giận, hướng Chuyển Luân vương khẽ gật đầu, mới cùng đầu trâu mặt ngựa đi ra khỏi đại điện.
-Diêm vương.- Phán quan tiến lên nói:- Điều này không hợp quy củ.
Chuyển Luân vương thở dài một tiếng, lắc đầu không nói. Qua một hồi lâu mới nói:- Phán quan.
-Vâng.
-Ngươi đi mời Địa Tạng Bồ Tát đến đây.
Phán quan ngạc nhiên nói:
-Việc này cũng phải kinh động đến Bồ Tát sao? Truyện được copy tại Truyện FULL
-Kẻ này tuyệt không đơn giản như ngươi tưởng đâu, đi đi, đem sự việc nơi đây chi tiết bẩm báo Bồ Tát, Bồ Tát tự mình sẽ định đoạt.
-Vâng.- Phám quan cung kính đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Trong đại điện vang lên tiếng lầm bầm của Chuyển Luân vương:
-Rốt cuộc và phúc hay là họa?
*=chuyện lạ hiếm thấy, chuyện lạ ngàn năm
-Ngươi là ai?- Giọng nói không âm không dương của phán quan một lần nữa lại vang lên.
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:- Phương Tử Vũ.
Chuyển Luân vương ánh mắt hờ hững nhìn phán quan, phán quan gật đầu, vội vàng lật xem cuốn sổ trong tay. Qua một hồi lâu mới hướng Chuyển Luân vương cung kính nói:
-Bẩm diêm vương, tư liệu về người này đã tìm được.
-Đọc.- Một chữ vô cùng đơn giản, nhưng mơ hồ lộ ra uy nghiêm vô thượng. Đây là Chuyển Luân vương trong thập điện diêm la trong truyền thuyết sao? Quả thực là khiến cho người ta có một loại cảm giác không giận mà oai.
Ngừng lại một chút, phán quan nhìn vào cuốn sổ đọc lên:
-Phương Tử Vũ, nam, dương thọ vốn là hai ba, báo thù uổng mạng. Bởi vì thời kỳ niên thiếu kham phá thiên đạo, mệnh số đã cải, đắc đạo tu chân, mệnh số vẫn chưa biết. Cha, Phương Hạo Nhiên. Mẹ, … Ách…- Phán quan sửng sốt một hồi, len lén liếc nhìn Phương Tử Vũ một cái, mới tiếp tục đọc:- Mẹ, công chúa cửu vĩ yêu hồ nhất tộc, Băng Thiến.
-Ồ!?- Chuyển Luân vương nổi lên hứng thú nhìn Phương Tử Vũ, hỏi:
– Ngươi là kết hợp thể giữa người và yêu sao?
Phương Tử Vũ ôm chặt lấy cánh tay, ánh mắt không tình cảm dán chặt trên người Chuyển Luân vương.
Đúng lúc này, bên ngoài một trận ồn ào. Đầu trâu và mặt ngựa vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Phương Tử Vũ đang đứng trước bàn Chuyển Luân vương, hai tên hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói:
-Tiểu thần vô dụng…
Chuyển Luân vương khẽ hừ một tiếng, đầu trâu và mặt ngựa lập tức sợ hãi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Chuyển Luân vương không tiếp tục để ý đến đầu trâu và mặt ngựa đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt hứng thú vẫn như cũ đánh giá trên dưới toàn thân Phương Tử Vũ, thanh âm trầm thấp nói:
-Kết hợp giữa người và yêu, quả thật là thiên cổ kỳ văn*.
Điều này cũng khó trách Chuyển Luân vương có thể sinh ra hứng thú đối với Phương Tử Vũ, phải biết rằng từ xưa đến nay, chuyện người và yêu giao phối nhiều không đếm xuể, nhưng người và yêu trời sinh cấu tạo bên trong khác nhau, cho nên từ khi trời đất hình thành đến nay chưa bao giờ xuất hiện thế hệ sau sinh bởi người và yêu. Mà Phương Tử Vũ, lại là kẻ thứ nhất trong lịch sử là hậu đại do người và yêu kết hợp sinh ra.
Chuyển Luân vương trong mắt chợt lóe ánh sáng, Phương Tử Vũ tức thì toàn thân khẽ run lên. Nó đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, dường như cái nhìn mới vừa rồi của Chuyển Luân vương đã đem nó trong trong ngoài ngoài nhìn thông suốt.
Chuyển Luân vương gật đầu, tựa như tự nói với bản thân, nói:
-Chẳng trách được tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi như vậy, hóa ra là có thể đem yêu pháp đạo thuật kết hợp tu luyện. Ài dà, đáng tiếc, đáng tiếc.
Chuyển Luân vương liên tục lắc đầu, nhưng không nói đáng tiếc điều gì. Ngừng lại một lát, ánh mắt của ông ta lại rơi xuống thanh trường đao trong tay Phương Tử Vũ, khẽ nhíu mày lộ ra một bộ dáng suy tư. Một lát sau, Chuyển Luân vương dường như nhớ ra điều gì đó, hít sâu vào một hơi, một lần nữa cẩn thận quan sát thanh trường đao, thần sắc biến ảo không ngừng.
Đại điện thực yên tĩnh, không một ai dám lên tiếng quấy nhiễu. Đám tiểu quỷ đốc xúc nhóm quỷ hồn đến xét xử yên lặng xếp thành hàng, đứng ở bên ngoài chờ đợi, phán quan cũng không nói gì, đầu trâu mặt ngựa vẫn như cũ quỳ trên mặt đất càng không dám mở miệng. Phương Tử Vũ vẫn một bộ dạng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Chuyển Luân vương, nhưng trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, lão Chuyển Luân vương này tại sao cứ một mực nhìn chằm chằm vào thanh trường đao trong tay nó?
Qua một hồi lâu, ánh mắt của Chuyển Luân vương bắt đầu chuyển vị trí, thuận theo trường đao một đường đi lên dừng lại trên thân người Phương Tử Vũ, trong lúc vô ý lướt qua mai Thiên Địa càn khôn giới đang đeo ở trên tay nó, Chuyển Luân vương sửng sốt một chút, rốt cuộc sắc mặt đại biến.
Mãi một lúc lâu sau, Chuyển Luân vương mới thở dài một tiếng, hỏi:
-Phương Tử Vũ, ngươi xông vào âm tào địa phủ là vì chuyện gì?
-Tìm người.
-Người nào?
-Từ, Ngạo, Thiên.
Ánh mắt của Chuyển Luân vương nhìn về phía phán quan, phán quan vội vàng lật xem cuốn sổ trong tay, một lát sau mới cung kính nói:
-Bẩm diêm vương, Từ Ngạo Thiên, nam, đã chết, chết oan. Chỉ có điều…Hắn chính là kẻ vừa mới được dùng Băng tinh ngọc phách.
Chuyển Luân vương gật đầu:
-Hóa ra là kẻ đó. Không sai, kẻ này đích xác đã tới đây. Nó vốn phải tiến nhập luân hồi trọng tân chuyển thế, nhưng nhục thân bị người ta dùng Băng Tinh Ngọc Phách trấn trụ, hồn phách không cách nào luân hồi, cho nên ta để cho nó trước hết ở trong quỷ vực tạm một thời gian, đợi sau khi thời gian hiệu lực của Băng tinh ngọc phách mất đi thì tiếp tục luân hổi.
Chuyển Luân vương cười khổ, tiếp tục nói:
-Chỉ có điều, Băng tinh ngọc phách là tuyệt phẩm đan dược được nhân gian tu chân giới tinh luyện thành, hơn nữa là vật có một không hai. Dược hiệu của nó khi nào thì biến mất, điều này ta cũng không biết được, có lẽ là mấy trăm năm, cũng có lẽ là vĩnh viễn không biến mất. Nhưng chỉ cần nó tự nguyện, ta cũng đồng ý cho nó lưu lại quỷ vực tiếp tục tu quỷ đạo.
Phương Tử Vũ lạnh nhạt nói:
-Tôi muốn mang huynh ấy trở về.
Phán quan cười lạnh, nói:
-Phương Tử Vũ, ngươi cho âm tào địa phủ là nơi nào đây, há để cho…
Chuyển Luân vương trầm giọng nói:
-Phán quan.
Phán quan bĩu môi không dám nói tiếp, chỉ đành phẫn nộ lui lại.
Chuyển Luân vương nhìn Phương Tử Vũ nói:
-Địa phủ có quỷ củ của địa phủ, dương thọ của nó đã hết, không thể tiếp tục nghịch cải thiên mệnh.
-Nếu tôi nhất định phải dẫn huynh ấy đi thì sao?
Phán quan và đầu trâu mặt ngựa mặt đều hiện ra vẻ tức giận, chỉ là e ngại đang trên diêm vương điện, không dám quá mức làm càn. Chuyển Luân vương cũng khẽ cau mày, hỏi ngược lại:
-Phương Tử Vũ, nhà ngươi có tin tưởng khiêu chiến địa phủ ta?
Phương Tử Vũ lắc đầu nói:
-Không có.
-Vậy tại sao ngươi dám xuất lời ngông cuồng?
Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm vào Chuyển Luân vương, trong mắt toát ra ý kiên định vô cùng, nói:
– Huynh ấy, tôi nhất định phải mang đi.
-Không sợ bản thân hình thần câu diệt?
-Phải.
Chuyển Luân vương trầm ngâm một trận, mở miệng nói:
-Tốt, ta đáp ứng ngươi.
Phán quan vội vàng nói:
-Diêm vương…
Chuyển Luân vương phất tay ngăn cản phán quan, tiếp tục nói:
-Chỉ có điều muốn sửa lại dương thọ vốn không phải là chuyện dễ, ta bản thân là diêm vương cũng không thể tùy ý thay đổi. Phương Tử Vũ, ta cấp cho nhà ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể bình yên xông qua mười tám tầng địa ngục, người, ngươi lập tức có thể mang đi.
-Được.- Phương Tử Vũ quả quyết nói:- Ta sấm(xông vào).
Chuyển Luân vương gật đầu:
-Phương Tử Vũ, đừng trách ta không có nhắc nhở nhà ngươi trước, cái gọi là sấm đó là trải qua. Nhà ngươi phải đi qua từng tầng từng tầng một của mười tám tầng địa ngục, còn sống như cũ đi ra mới được tính là hoàn thành.
Ngừng lại một chút rồi lại nói:
-Mười tám tầng địa ngục ngươi hẳn là đã nghe qua, người thường ngay cả một tầng đều chịu không được, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể đi qua hết mười tám tầng địa ngục. Phương Tử Vũ, ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ?
Phương Tử Vũ gật đầu, hỏi:
-Ở đâu?
-Đầu trâu mặt ngựa.
-Tiểu thần tại.
-Dẫn nó đi mười tám tầng địa ngục.
-Tôn diêm vương pháp chỉ.
Đầu trâu mặt ngựa đứng dậy sau đó hướng Phương Tử Vũ nói:
-Đi theo chúng ta.
Phương Tử Vũ đưa mắt nhìn Chuyển Luân vương một cái, chỉ là khuôn mặt ngăm đen của ông ta nhìn không ra là vui hay là giận, hướng Chuyển Luân vương khẽ gật đầu, mới cùng đầu trâu mặt ngựa đi ra khỏi đại điện.
-Diêm vương.- Phán quan tiến lên nói:- Điều này không hợp quy củ.
Chuyển Luân vương thở dài một tiếng, lắc đầu không nói. Qua một hồi lâu mới nói:- Phán quan.
-Vâng.
-Ngươi đi mời Địa Tạng Bồ Tát đến đây.
Phán quan ngạc nhiên nói:
-Việc này cũng phải kinh động đến Bồ Tát sao? Truyện được copy tại Truyện FULL
-Kẻ này tuyệt không đơn giản như ngươi tưởng đâu, đi đi, đem sự việc nơi đây chi tiết bẩm báo Bồ Tát, Bồ Tát tự mình sẽ định đoạt.
-Vâng.- Phám quan cung kính đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Trong đại điện vang lên tiếng lầm bầm của Chuyển Luân vương:
-Rốt cuộc và phúc hay là họa?
*=chuyện lạ hiếm thấy, chuyện lạ ngàn năm