Khi Lãnh Vô Tâm chỉ huy dân chúng chạy lại tường thành cứu chữa thương binh, quân Đông Hải đã đánh tan đợt sóng tấn công đầu tiên của địch nhân, lưu lại mấy trăm cỗ thi thể, hơn mười xe chắn tên, lâu xa, vô số cung tên và binh khí.
Công sự binh do bách tính hợp thành, không ngừng vận chuyển đá tảng, gốc gỗ lên tường thành, bổ sung cho đợt tiêu hao vừa rồi, trên tường thành quân dân tấp nập qua lại.
Mỗi một đạo mệnh lệnh được Từ Ngạo Thiên phát ra, tướng lĩnh đều tuân theo không hề do dự.
Phía quân Lăng Hào trống trận nổi lên, tàn binh mới lui lại, một đội năm ngàn quân khác lại bắt đầu xông về phía tường thành, điều này khiến cho bọn họ ứng đối không kịp.
Từ Ngạo Thiên quay sang nhìn Phương Tử Vũ cười khổ, nói:
-Tiêu hao chiến chúng ta đánh không nổi, nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng chúng ta chống đỡ không được đến ngày mai. Đệ có biện pháp nào không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Phương Tử Vũ suy nghĩ một lát, nói:
-Muốn thắng cần phải có sĩ khí cường đại.
Từ Ngạo Thiên sửng sốt nói:
-Sĩ khí cường đại lấy ở đâu bây giờ?
Phương Tử Vũ chỉ về phía lá cờ chủ tướng ở phía xa nói:
-Lấy ít đánh nhiều, xông vào chủ tướng trận địa của bọn chúng.
Từ Ngạo Thiên nhíu mày nói:
-Quá xa, nếu để cho bọn chúng cắt đứt đường lui, ngoại trừ huynh đệ chúng ta ra, sợ rằng không một ai có thể sống sót trở về.
Phương Tử Vũ nghiêng đầu nhìn nó, nói:
-Thủ hạ đánh tiếp cũng là chết, không bằng liều một phen.
Từ Ngạo Thiên trầm tư một hồi lâu, cắn răng gật đầu, xoay người lại hét lớn:
-Thiết Huyết kỵ chuẩn bị xuất thành nghênh địch!
Một trăm Thiết Huyết kỵ tập hợp ở cửa thành đợi xuất phát.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đều cưỡi chiến mã, Từ Ngạo Thiên quét mắt nhìn qua khuôn mặt thành viên của Thiết Huyết kỵ, lớn tiếng hỏi:
-Các ngươi có sợ chết không?
Thiết Huyết kỵ đồng thanh hô lớn:
-Không sợ!
-Đánh rắm!- Từ Ngạo Thiên hét lớn:-Ai không sợ chết? Là người đều sợ chết! Ta cũng sợ chết. Nhưng phải xem chúng ta chết như thế nào, bây giờ ta mang theo một trăm người các ngươi xông ra ngoài cùng hai vạn quân triển khai cận chiến, phần lớn trong số chúng ta rất có thể sẽ chết trên chiến trường, nói cho ta biết, chúng ta vì sao phải xông ra ngoài chịu chết?
Phương Tử Vũ thản nhiên nhìn Từ Ngạo Thiên, trong mắt chợt lóe lên tia tán thưởng. Hơn trăm tên Thiết Huyết kỵ cùng đám binh sĩ đang làm việc ở gần đó, dân chúng đều đưa mắt nhìn nhau không một ai trả lời, trên đời này có người nào cổ vũ sĩ khí của binh lính trước khi ra trận kiểu như vậy không? Người khác sẽ nói với binh sĩ, sẽ không để cho bọn hắn chịu chết, còn Từ Ngạo Thiên thì ngược lại, nói cho bọn hắn biết lần này đi là tìm chết, đến rốt cuộc là đề cao sĩ khí hay còn là chèn ép sĩ khí đây?
Đợi một lát, Từ Ngạo Thiên chỉ về phía dân chúng và binh sĩ sớm đã vây kín xung quanh, kêu lên:
-Các ngươi nhìn đi, nơi này có thân nhân của các ngươi, có đồng đội của các ngươi! Nếu thành này bị phá, bọn họ sẽ thế nào đây? Vài vạn bách tính trong thành sẽ thế nào đây? Nói cho ta biết!
Câu cuối cùng”Nói cho ta biết” Từ Ngạo Thiên dường như dùng hết sức lực là rống lên, thanh âm cương quyết quanh quẩn bên trong thành.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều yên lặng, không một ai dám mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng ngựa thở phì phò không ngừng truyền ra.
Từ Ngạo Thiên lại chỉ vào dân chúng, ở phụ cận càng lúc tụ tập lại đó càng nhiều, hô lên:
-Chết, có nhẹ tựa lông hồng, có nặng tựa Thái sơn! Nơi này là nhà của chúng ta, mà bọn họ là thân nhân của chúng ta, là bằng hữu của chúng ta, nếu cái mạng của Từ Ngạo Thiên ta có thể đổi được an toàn của những người này, ta nguyện ý chết! Chỉ cần có thể bảo vệ được thân nhân của mình, ta chết cũng nhắm mắt! Nói cho ta biết, chúng ta vì sao phải đi tìm chết?
Thành viên Thiết Huyết kỵ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên, một tên trong đó giơ cao binh khí trong tay rống lên:
-Tôi muốn bảo vệ thân nhân của tôi!
Tiếp sau đó càng lúc càng có nhiều người hét lên:
-Vì bảo vệ thân nhân! Vì bảo vệ quê hương!…..
Đến cuối cùng, ngay cả binh sĩ và dân chúng toàn thành đều hét lớn. Khẩu hiệu liên tiếp vang lên, rung trời chuyển đất, ngay cả Phương Tử Vũ khuôn mặt lạnh lẽo đứng ở bên cạnh, cũng cảm thấy một loại khí thế trào dâng, máu nóng sôi sục cả lên.
-Vì bảo vệ thân nhân! Vì bảo vệ quê hương! Vì bảo vệ thân nhân! Vì bảo vệ quê hương!…- Mới bắt đầu thanh âm còn có chút rối loạn dần dần trở nên thống nhất, đến cuối cùng vài vạn người trong thành Đông hải đồng thời hô to, thiên địa cũng phải biến sắc.
Từ Ngạo Thiên sống mũi cay cay, hốc mắt cũng đã ươn ướt, hít sâu một hơi, giơ cao thanh trường kiếm trong tay hét lớn:
-Ta sẽ là người đầu tiên xông vào địch quân, cũng là kẻ cuối cùng rút lui. Ta không cầu các vị huynh đệ lập nhiều công lao, chỉ cầu mọi người đoàn kết, tận lực giữ gìn tánh mạng của bản thân! Vì thân nhân mà chiến!
Tất cả mọi người trong thành đồng loạt hét lớn:
-Vì thân nhân mà chiến!
Từ Ngạo Thiên xoay người lại hét lớn:
-Mở cổng thành! Xuất kích!
-Ầm!- Theo thanh âm đinh tai nhức óc của tiếng cầu treo đổ xuống, Từ Ngạo Thiên cưỡi ngựa dẫn đầu xông ra, Phương Tử Vũ theo sát sau lưng nó, tiếp đó là một trăm tên Thiết Huyết kỵ.
Một hàng hơn một trăm người cưỡi ngựa lao ra, thấy người là giết.
Đội ngũ công thành của địch nhân không nghĩ đến Đông Hải lại dám mở cổng thành, nhất thời hỗn loạn cả lên, bỏ chạy tứ tán.
Trên tường thành cầm cái bình đầy dầu hỏa, đem dầu hỏa rưới lên chiến xa công thành của địch nhân, rồi lập tức phóng hỏa đốt, càng tăng thêm thanh thế.
Trống trận nổi lên.
Lăng Hào cười lạnh một tiếng, vung tay lên, tên cầm cờ phía sau lập tức làm ra động tác vẫy cờ tương ứng. Đại quân nhìn thấy cờ chỉ huy liền mở rộng ở giữa triển khai ngăn cản, đội ngũ kỵ binh hai cánh từ hai bên trái phải đánh tới tiếp viện, hình thành thế bao vây lấy Thiết Huyết kỵ, nhất thời tiếng hò hét rung trời.
Từ Ngạo Thiên hét lớn một tiếng, một người một ngựa dẫn đầu xông vào giữa đại quân, Phương Tử Vũ và Thiết Huyết kỵ theo sát sau lưng nó nối đuôi xông vào, Thiết Huyết kỵ như mũi kiếm nhọn đâm vào địch quân, thế không thể nào ngăn cản.
Chiến trường huyết chiến không phải là luận bàn võ công bình thường, Từ Ngạo Thiên vô cùng hiểu rõ cái đạo lý này, cũng biết rằng ở trên chiến trường, cho dù ngươi võ công thông thiên, chỉ cần không chú ý để rơi vào biển người, cũng sẽ bị làm cho mệt chết.
Đội quân hai bên cánh của Lăng Hào đã khép lại, hình thành vô số vòng tròn, đem Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ và một trăm Thiết Huyết kỵ vây vào giữa. Từ bên ngoài nhìn vào, căn bản là nhìn không thấy thân ảnh của Thiết Huyết kỵ, một mảnh đen thui đều là nhân mã quân Lăng Hào.
Từ Ngạo Thiên hiểu rằng tính mạng của Thiết Huyết kỵ tất cả đều nằm trong tay mình, một khi nó không thể thành công dẫn Thiết Huyết kỵ đật phá đi ra, kết quả cuối cùng chỉ là chết không toàn thay. Lúc này, Từ Ngạo Thiên đã không còn tác phong nhân từ nương tay, từng chiêu từng chiêu liều mạng, mỗi kiếm đâm ra sẽ có một kẻ hét lên rồi đổ xuống. Phương Tử Vũ hành động càng thêm tự nhiên lưu sướng, không biết từ khi nào đoạt được một thanh trường kiếm trong tay địch nhân, hai tay đao kiếm hợp nhất, tiên thiên chân khí thấu qua thân thể bắn ra, bất cứ kẻ nào đứng gần nó trong vòng bán kính ba bước, toàn bộ bị chém thành từng khúc từng khúc như cắt đậu hủ.
Thiết Huyết kỵ theo sát phía sau hai người, mỗi người đều đang liều mạng, mặc dù mỗi người bọn họ đều là tinh anh được Từ Ngạo Thiên lựa chọn kỹ càng, tự tay huấn luyện ra, nhưng dù sao song quyền nan địch tứ thủ. Binh khí của địch quân từ bốn phương tám hướng đâm tới, có thể ngăn được đằng trước thì không ngăn được mặt sau, Thiết Huyết kỵ đã hơn một nửa nhân số chết ngay tại trận, hơn nữa mỗi một người chết đi khuôn mặt đều không toàn vẹn, toàn thân trên dưới không một chỗ nào hoàn hảo.
Nhìn thấy chiến hữu từng người từng người một ngã xuống trước mắt mình, Từ Ngạo Thiên đã chém giết đến đỏ mắt. Một thanh trường mâu từ bên trái lén đâm tới, nó nghiêng người né tránh phần yếu hại, trường mâu xoẹt qua bụng nó lưu lại vết máu dài, kéo xuống một mảnh y phục. Từ Ngạo Thiên nắm lấy trường mâu, một kiếm chém xuống đầu lâu của tên lính cầm trường mâu, lại đem trường mâu trong tay ném ra, ngay lập tức xuyên qua ba người.
Từ Ngạo Thiên trường kiếm vung lên, quát to:
-Giết!
Khi Lãnh Vô Tâm chỉ huy dân chúng chạy lại tường thành cứu chữa thương binh, quân Đông Hải đã đánh tan đợt sóng tấn công đầu tiên của địch nhân, lưu lại mấy trăm cỗ thi thể, hơn mười xe chắn tên, lâu xa, vô số cung tên và binh khí.
Công sự binh do bách tính hợp thành, không ngừng vận chuyển đá tảng, gốc gỗ lên tường thành, bổ sung cho đợt tiêu hao vừa rồi, trên tường thành quân dân tấp nập qua lại.
Mỗi một đạo mệnh lệnh được Từ Ngạo Thiên phát ra, tướng lĩnh đều tuân theo không hề do dự.
Phía quân Lăng Hào trống trận nổi lên, tàn binh mới lui lại, một đội năm ngàn quân khác lại bắt đầu xông về phía tường thành, điều này khiến cho bọn họ ứng đối không kịp.
Từ Ngạo Thiên quay sang nhìn Phương Tử Vũ cười khổ, nói:
-Tiêu hao chiến chúng ta đánh không nổi, nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng chúng ta chống đỡ không được đến ngày mai. Đệ có biện pháp nào không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Phương Tử Vũ suy nghĩ một lát, nói:
-Muốn thắng cần phải có sĩ khí cường đại.
Từ Ngạo Thiên sửng sốt nói:
-Sĩ khí cường đại lấy ở đâu bây giờ?
Phương Tử Vũ chỉ về phía lá cờ chủ tướng ở phía xa nói:
-Lấy ít đánh nhiều, xông vào chủ tướng trận địa của bọn chúng.
Từ Ngạo Thiên nhíu mày nói:
-Quá xa, nếu để cho bọn chúng cắt đứt đường lui, ngoại trừ huynh đệ chúng ta ra, sợ rằng không một ai có thể sống sót trở về.
Phương Tử Vũ nghiêng đầu nhìn nó, nói:
-Thủ hạ đánh tiếp cũng là chết, không bằng liều một phen.
Từ Ngạo Thiên trầm tư một hồi lâu, cắn răng gật đầu, xoay người lại hét lớn:
-Thiết Huyết kỵ chuẩn bị xuất thành nghênh địch!
Một trăm Thiết Huyết kỵ tập hợp ở cửa thành đợi xuất phát.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đều cưỡi chiến mã, Từ Ngạo Thiên quét mắt nhìn qua khuôn mặt thành viên của Thiết Huyết kỵ, lớn tiếng hỏi:
-Các ngươi có sợ chết không?
Thiết Huyết kỵ đồng thanh hô lớn:
-Không sợ!
-Đánh rắm!- Từ Ngạo Thiên hét lớn:-Ai không sợ chết? Là người đều sợ chết! Ta cũng sợ chết. Nhưng phải xem chúng ta chết như thế nào, bây giờ ta mang theo một trăm người các ngươi xông ra ngoài cùng hai vạn quân triển khai cận chiến, phần lớn trong số chúng ta rất có thể sẽ chết trên chiến trường, nói cho ta biết, chúng ta vì sao phải xông ra ngoài chịu chết?
Phương Tử Vũ thản nhiên nhìn Từ Ngạo Thiên, trong mắt chợt lóe lên tia tán thưởng. Hơn trăm tên Thiết Huyết kỵ cùng đám binh sĩ đang làm việc ở gần đó, dân chúng đều đưa mắt nhìn nhau không một ai trả lời, trên đời này có người nào cổ vũ sĩ khí của binh lính trước khi ra trận kiểu như vậy không? Người khác sẽ nói với binh sĩ, sẽ không để cho bọn hắn chịu chết, còn Từ Ngạo Thiên thì ngược lại, nói cho bọn hắn biết lần này đi là tìm chết, đến rốt cuộc là đề cao sĩ khí hay còn là chèn ép sĩ khí đây?
Đợi một lát, Từ Ngạo Thiên chỉ về phía dân chúng và binh sĩ sớm đã vây kín xung quanh, kêu lên:
-Các ngươi nhìn đi, nơi này có thân nhân của các ngươi, có đồng đội của các ngươi! Nếu thành này bị phá, bọn họ sẽ thế nào đây? Vài vạn bách tính trong thành sẽ thế nào đây? Nói cho ta biết!
Câu cuối cùng”Nói cho ta biết” Từ Ngạo Thiên dường như dùng hết sức lực là rống lên, thanh âm cương quyết quanh quẩn bên trong thành.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều yên lặng, không một ai dám mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng ngựa thở phì phò không ngừng truyền ra.
Từ Ngạo Thiên lại chỉ vào dân chúng, ở phụ cận càng lúc tụ tập lại đó càng nhiều, hô lên:
-Chết, có nhẹ tựa lông hồng, có nặng tựa Thái sơn! Nơi này là nhà của chúng ta, mà bọn họ là thân nhân của chúng ta, là bằng hữu của chúng ta, nếu cái mạng của Từ Ngạo Thiên ta có thể đổi được an toàn của những người này, ta nguyện ý chết! Chỉ cần có thể bảo vệ được thân nhân của mình, ta chết cũng nhắm mắt! Nói cho ta biết, chúng ta vì sao phải đi tìm chết?
Thành viên Thiết Huyết kỵ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên, một tên trong đó giơ cao binh khí trong tay rống lên:
-Tôi muốn bảo vệ thân nhân của tôi!
Tiếp sau đó càng lúc càng có nhiều người hét lên:
-Vì bảo vệ thân nhân! Vì bảo vệ quê hương!…..
Đến cuối cùng, ngay cả binh sĩ và dân chúng toàn thành đều hét lớn. Khẩu hiệu liên tiếp vang lên, rung trời chuyển đất, ngay cả Phương Tử Vũ khuôn mặt lạnh lẽo đứng ở bên cạnh, cũng cảm thấy một loại khí thế trào dâng, máu nóng sôi sục cả lên.
-Vì bảo vệ thân nhân! Vì bảo vệ quê hương! Vì bảo vệ thân nhân! Vì bảo vệ quê hương!…- Mới bắt đầu thanh âm còn có chút rối loạn dần dần trở nên thống nhất, đến cuối cùng vài vạn người trong thành Đông hải đồng thời hô to, thiên địa cũng phải biến sắc.
Từ Ngạo Thiên sống mũi cay cay, hốc mắt cũng đã ươn ướt, hít sâu một hơi, giơ cao thanh trường kiếm trong tay hét lớn:
-Ta sẽ là người đầu tiên xông vào địch quân, cũng là kẻ cuối cùng rút lui. Ta không cầu các vị huynh đệ lập nhiều công lao, chỉ cầu mọi người đoàn kết, tận lực giữ gìn tánh mạng của bản thân! Vì thân nhân mà chiến!
Tất cả mọi người trong thành đồng loạt hét lớn:
-Vì thân nhân mà chiến!
Từ Ngạo Thiên xoay người lại hét lớn:
-Mở cổng thành! Xuất kích!
-Ầm!- Theo thanh âm đinh tai nhức óc của tiếng cầu treo đổ xuống, Từ Ngạo Thiên cưỡi ngựa dẫn đầu xông ra, Phương Tử Vũ theo sát sau lưng nó, tiếp đó là một trăm tên Thiết Huyết kỵ.
Một hàng hơn một trăm người cưỡi ngựa lao ra, thấy người là giết.
Đội ngũ công thành của địch nhân không nghĩ đến Đông Hải lại dám mở cổng thành, nhất thời hỗn loạn cả lên, bỏ chạy tứ tán.
Trên tường thành cầm cái bình đầy dầu hỏa, đem dầu hỏa rưới lên chiến xa công thành của địch nhân, rồi lập tức phóng hỏa đốt, càng tăng thêm thanh thế.
Trống trận nổi lên.
Lăng Hào cười lạnh một tiếng, vung tay lên, tên cầm cờ phía sau lập tức làm ra động tác vẫy cờ tương ứng. Đại quân nhìn thấy cờ chỉ huy liền mở rộng ở giữa triển khai ngăn cản, đội ngũ kỵ binh hai cánh từ hai bên trái phải đánh tới tiếp viện, hình thành thế bao vây lấy Thiết Huyết kỵ, nhất thời tiếng hò hét rung trời.
Từ Ngạo Thiên hét lớn một tiếng, một người một ngựa dẫn đầu xông vào giữa đại quân, Phương Tử Vũ và Thiết Huyết kỵ theo sát sau lưng nó nối đuôi xông vào, Thiết Huyết kỵ như mũi kiếm nhọn đâm vào địch quân, thế không thể nào ngăn cản.
Chiến trường huyết chiến không phải là luận bàn võ công bình thường, Từ Ngạo Thiên vô cùng hiểu rõ cái đạo lý này, cũng biết rằng ở trên chiến trường, cho dù ngươi võ công thông thiên, chỉ cần không chú ý để rơi vào biển người, cũng sẽ bị làm cho mệt chết.
Đội quân hai bên cánh của Lăng Hào đã khép lại, hình thành vô số vòng tròn, đem Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ và một trăm Thiết Huyết kỵ vây vào giữa. Từ bên ngoài nhìn vào, căn bản là nhìn không thấy thân ảnh của Thiết Huyết kỵ, một mảnh đen thui đều là nhân mã quân Lăng Hào.
Từ Ngạo Thiên hiểu rằng tính mạng của Thiết Huyết kỵ tất cả đều nằm trong tay mình, một khi nó không thể thành công dẫn Thiết Huyết kỵ đật phá đi ra, kết quả cuối cùng chỉ là chết không toàn thay. Lúc này, Từ Ngạo Thiên đã không còn tác phong nhân từ nương tay, từng chiêu từng chiêu liều mạng, mỗi kiếm đâm ra sẽ có một kẻ hét lên rồi đổ xuống. Phương Tử Vũ hành động càng thêm tự nhiên lưu sướng, không biết từ khi nào đoạt được một thanh trường kiếm trong tay địch nhân, hai tay đao kiếm hợp nhất, tiên thiên chân khí thấu qua thân thể bắn ra, bất cứ kẻ nào đứng gần nó trong vòng bán kính ba bước, toàn bộ bị chém thành từng khúc từng khúc như cắt đậu hủ.
Thiết Huyết kỵ theo sát phía sau hai người, mỗi người đều đang liều mạng, mặc dù mỗi người bọn họ đều là tinh anh được Từ Ngạo Thiên lựa chọn kỹ càng, tự tay huấn luyện ra, nhưng dù sao song quyền nan địch tứ thủ. Binh khí của địch quân từ bốn phương tám hướng đâm tới, có thể ngăn được đằng trước thì không ngăn được mặt sau, Thiết Huyết kỵ đã hơn một nửa nhân số chết ngay tại trận, hơn nữa mỗi một người chết đi khuôn mặt đều không toàn vẹn, toàn thân trên dưới không một chỗ nào hoàn hảo.
Nhìn thấy chiến hữu từng người từng người một ngã xuống trước mắt mình, Từ Ngạo Thiên đã chém giết đến đỏ mắt. Một thanh trường mâu từ bên trái lén đâm tới, nó nghiêng người né tránh phần yếu hại, trường mâu xoẹt qua bụng nó lưu lại vết máu dài, kéo xuống một mảnh y phục. Từ Ngạo Thiên nắm lấy trường mâu, một kiếm chém xuống đầu lâu của tên lính cầm trường mâu, lại đem trường mâu trong tay ném ra, ngay lập tức xuyên qua ba người.
Từ Ngạo Thiên trường kiếm vung lên, quát to:
-Giết!