Ở tu chân giới truyền lưu một một câu truyện tình đẹp mà thê lương.
Ở thời đại phong thần, từng có một tiên nữ trên trời được phái xuống phàm gian trợ giúp chân mệnh thiên tử. Trong thời gian đó, tiên tử kia trong một lần ngoài ý muốn suýt nữa bị chết, lại được một vị thiếu niên anh tuấn cứu. Vì thế, tiên tử yêu thiếu niên. Tiếc rằng thiên ý trêu người, thiếu niên kia sau khi tự nguyện sa ngã, nguyện cùng tà ma ngoại đạo làm bạn, tiên tử thương tâm, phải lựa chọn giữa tình yêu cùng chính nghĩa, cuối cùng vẫn tự tay chém đầu của người yêu xuống. Cuối cùng tiên tử ôm đầu của người yêu, ở trên đỉnh núi bi thương hóa thành tượng đá, tựu thành Vọng Thiên Phong như hiện giờ. Tiên tử ngày ngày nhìn trời, trông mong thượng thiên thương hại, có thể làm cho người yêu của mình trở lại bên người.
Chuyện xưa này được người đời kể lại, khiến cho vô số nam nữ si tình sau khi nghe thấy truyền thuyết này dĩ lệ tẩy diện (lấy lệ tẩy mặt), nhưng mỗi người sau khi cảm thụ qua sự bi thương của tiên tử đều tự hỏi, nếu thời gian quay ngược lại một lần nữa để cho tiên tử giết chết thiếu niên nọ, nàng còn có thể ra tay hay không? Đại bộ phận nam nhân đều nói, vì chính nghĩa đại nghĩa diệt thân. Đại bộ phận nữ tử nói sẽ không, tiên tử kia đã phải thương tâm một lần, nàng khẳng định không muốn lại đau khổ một lần nữa. Nếu thời gian quay lại, nàng nhất định sẽ khuyên thiếu niên cùng nàng quy ẩn, hai người cùng nhau chung sống đến bạc đầu.
Thế nhưng, thật có thể như ý được sao?
Trong khoảnh khắc Phương Tử Vũ nhìn thấy Lục Tử Huyên thì ký ức vốn đã bị chôn sâu dưới đáy lòng lại được mở ra, cái tên ngày ngày đêm đêm muốn quên đi kia thủy chung vẫn quanh quẩn ở trong lòng.
Còn có một khuôn mặt kia…
– Ngươi… Tên gọi là gì?
– Ta, ta gọi là Lục Tử Huyên.
– Ta gọi là Phương Tử Vũ. Truyện được copy tại Truyện FULL
– Lục Tử Huyên! Đáp ứng ta hai chuyện.
– Chuyện gì?
– Thứ nhất, sau này mặc kệ gặp phải khó khăn hay nguy hiểm gì, không đến một khắc cuối cùng cũng tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ bản thân.
– Được, nếu hôm nay ta có thể sống, ta đáp ứng ngươi. Còn chuyện thứ hai?
– Chuyện thứ hai… Chuyện thứ hai đó là… Nhớ rõ ta.
– Nhớ rõ ngươi?
Hai tay của thiếu niên mở rộng như một đôi cánh song song với bả vai, thoạt nhìn giống như một cây thánh giá, hoặc là một con chim ưng. Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua sót, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
– Không!
Cả đầu và tay của nàng đều với ra ngoài, tay nàng nhẹ nhàng quơ, muốn giữ lại thân thể của hắn, thế nhưng, nàng bắt lấy chỉ có gió núi hư vô mờ mịt. Nàng nhìn thân thể của Phương Tử Vũ nhanh chóng rơi xuống, trong mắt nàng tất cả đều là nụ cười bất đắc dĩ cuối cùng của Phương Tử Vũ. Cuối cùng, chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh đem khuôn mặt hoàn toàn che lấp.
Hắn, biến mất rồi.
Chuyện cũ lần lượt tái hiện trong lòng, không biết vì sao, Phương Tử Vũ đột nhiên nhớ lại câu chuyện cũ này. Khi mới lên Ngọc Hư Cung, ngoại trừ sư huynh thì không có mấy người nguyện ý nói chuyện với hắn, thậm chí ngay cả sư phó Bách Kiếp của hắn cũng chẳng quan tâm. Mãi đến sau khi Phương Tử Vũ mất tích trở về diện mạo đại biến, lúc này những nữ tử xinh đẹp đó mới đều bám lấy, điều này khiến Phương Tử Vũ cảm thấy sự dối trá của nhân tình. Mà một chuyện xưa này, cũng là lúc ấy không biết nữ đồ nào của Ngọc Hư Cung nói cho hắn nghe, lúc ấy hắn nghe qua liền quên, không nghĩ tới hiện tại khi gặp lại Lục Tử Huyên, chuyện xưa tưởng như đã sớm quên kia lại bất ngờ xuất hiện trong đầu.
Giờ phút này, Phương Tử Vũ đột nhiên phát giác, tình cảnh của mình và Lục Tử Huyên lại không khác mấy so với hai nhân vật chính trong chuyện xưa. Đều là thiếu niên cứu thiếu nữ, rồi sau đó thiếu niên sa ngã bị người đời khinh thường. Chỉ là không biết Lục Tử Huyên còn nhớ thiếu niên từng có bộ dáng xấu xí kia không? Nàng có giống như tiên tử trong chuyện xưa, chờ đợi mà si ngốc, trông mong mà si ngốc.
Cười khổ một chút, Phương Tử Vũ thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục chậm rãi uống rượu.
Bốn người Lục Tử Huyên đối với âm thanh ầm ỹ trong tửu lâu này dường như cảm thấy phiền chán, hơi nhíu mày, sau đó phát hiện chỗ của Phương Tử Vũ một góc vắng vẻ. Cô gái từng được Lục Tử Huyên gọi là sư muội nọ báo một tiếng, bốn người lập tức đi đến chỗ trống bên cạnh Phương Tử Vũ ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Thiếu niên kia dường như rất bất mãn đối với sự xoi mói của những người trong tửu lâu này, xoay người hung hăng trừng mắt nhìn người ngồi ở mỗi bàn, sau đó gõ gõ trường kiếm trong tay. Lúc này thực khách mới phát hiện thì ra bọn họ mỗi người trên người đều mang một thanh trường kiếm, hơn nữa bốn người đều xiêm y ngăn nắp, âm thầm đoán rằng mấy người này có thể không dễ chọc, vì thế thanh âm trong tửu lâu chậm rãi nhỏ dần. Nhưng tặc nhãn vẫn như cũ chăm chú trên người Lục Tử Huyên và một thiếu nữ khác, mà hai vị thiếu nữ, người đương sự thì dường như đối với những ánh mắt này đã tập thành thói quen, tự nhiên ở một bên tự nhiên trò chuyện.
– Hoa Mỹ, muội nói hắn sẽ có chuyện sao?
Lý Hoa Mỹ còn chưa trả lời, thiếu niên lúc trước đã chen vào:
– Chết là tốt nhất.
Lục Tử Huyên không vui nói:
– Tiễn Trạm sư huynh.
Một thiếu niên khác cũng vội vàng phụ họa:
– Tỷ, Tiễn sư huynh nói đúng đó. Hắn năm đó không phải cứu tỷ một mạng thôi sao, làm sao vẫn mãi để trong lòng như vậy. Hơn nữa, hắn hiện tại chính là đối tượng của tu chân giới Cách Sát lệnh, tỷ nếu muốn giúp hắn thì có thể hại cha và Cửu U sơn trang thảm rồi.
Lục Tử Huyên khẽ nhăn mày không nói gì, Tiễn Trạm vỗ nhẹ lên lưng Lục Thiên Kì cười ha ha nói:
– Thiên Kì không hổ là huynh đệ tốt của ta, Tử Huyên, Thiên Kì nói đúng đó, muội cần phải nghĩ nhiều hơn cho Cửu U sơn trang a.
Lục Thiên Kì cười mỉa nói:
– Đệ nói chính là sự thật, đúng không, tỷ phu.
Phương Tử Vũ ở bên cạnh nghe vậy thoáng run rẩy, trong lòng giống như nếm đủ ngũ vị (mặn, ngọt, chua, cay, đắng). Không nghĩ tới chuyện qua nhiều năm rồi mà Lục Tử Huyên thực sự vẫn nhớ tới mình, nhưng một tiếng”tỷ phu” của Lục Thiên Kì kia làm cho Phương Tử Vũ trong lồng ngực giống như phiên giang đảo hải sông cuộn biển gầm không dứt.
Một tiếng”tỷ phu” này cũng khiến Tiễn Trạm rất là vui vẻ, cười to nói:
– Ngoan, tiểu cữu tử (em vợ) đợi sau khi trở về tỷ phu sẽ nhờ luyện khí đại sư đặc biệt luyện chế cho đệ một thanh pháp kiếm tốt nhất.
Lục Thiên Kì cười hi hi nói:
– Vậy xin đa tạ tỷ phu trước.
Lý Hoa Mỹ khẽ”xí” một tiếng nói:
– Bát tự còn chưa xem, đã loạn nhận quan hệ.
Lục Thiên Kì ra vẻ kinh ngạc nói:
– Ài, Hoa Mỹ, muội nói như vậy có thể không đúng rồi. Tỷ phu cùng tỷ của huynh chính là từ nhỏ đã có hôn ước, huynh ấy làm tỷ phu của huynh cũng là chuyện sớm hay muộn, gọi trước như vậy cũng không có quan hệ gì.
Tiễn Trạm cười ha ha nói:
– Nói rất đúng. Sư muội a, Thiên Kì nói cũng không sai, Tử Huyên sớm hay muộn cũng là người của Tiễn gia ta. Ài, muội làm sao phải tức giận như vậy? Chẳng lẽ không nỡ xa Tử Huyên muốn làm nhị phòng của huynh chứ?
Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ đồng thời hừ một tiếng, mà Lục Thiên Kì đúng lúc đó cũng ho khan vài cái.
Tiễn Trạm cười to nói:
– Nói đùa thôi, nói đùa thôi. Lý sư muội chính là người trong lòng của Thiên Kì, huynh là tỷ phu sao lại đoạt người yêu của đệ chứ.
Lục Thiên Kì nghe vậy cười khẩy, Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ nghe hắn nói càng ngày càng thái quá, mặt đều đã biến sắc.
Lục Tử Huyên trầm giọng nói:
– Tiễn Trạm sư huynh, hôn ước của ta và huynh quả thật không thể thay đổi, nhưng không có nghĩa là ta không có ý nghĩ của mình, cho nên mời huynh sau này khi nói chuyện thì tôn trọng ý kiến của ta một chút. Còn nữa, xin đừng lấy Hoa Mỹ ra nói đùa. Thiên Kì, đệ cũng đừng nghĩ đến chuyện cóc ăn thịt thiên nga, hãy luyện công tốt cho ta, tương lai kế thừa Cửu U sơn trang của cha mới là đại sự của đệ.
Lục Thiên Kì sắc mặt trầm xuống:
– Tỷ, đệ và Hoa Mỹ chính là tình đầu ý hợp…
– Tình đầu ý hợp?
Lục Tử Huyên cười lạnh nói:
– Đó chính là đệ”tự tác đa tình” (tưởng ai cũng yêu mình).
Dứt lời đứng lên nói:
– Ta không muốn ăn, các ngươi tự mình ăn đi.
Sau đó xoay người rời khỏi tửu lâu.
Lý Hoa Mỹ than một tiếng, nói:
– Muội đi xem tỷ ấy.
Đợi sau khi Lý Hoa Mỹ và Lục Tử Huyên đồng thời rời đi, Tiễn Trạm sắc mặt xanh mét, oán hận nói:
– Nữ nhân này, thật sự phải dạy dỗ cho tốt.
Lục Thiên Kì cũng có sắc mặt khó coi nói:
– Tỷ phu…
Tiễn Trạm đưa tay ngăn lại nói:
– Yên tâm đi, Hoa Mỹ là của đệ, nàng chạy không được. Chẳng qua tỷ tỷ kia của đệ, hừ hừ, có nàng ở giữa làm khó dễ, chuyện của đệ cũng khó làm a.
Lục Thiên Kì vội la lên:
– Tỷ phu, vậy phải làm sao bây giờ?
– Làm sao bây giờ? Dễ thôi.
Tiễn trạm cười âm hiểm nói:
– Chờ nàng biến thành người của ta, sẽ đối với ta”thiên y bách thuận” (bảo gì nghe nấy), đến lúc đó ta đem Hoa Mỹ gả cho đệ, tin rằng nàng cũng không dám nói gì.
Lục Thiên Kì chấn động:
– Tỷ phu, huynh không phải là muốn…
– Làm sao? Dù sao nàng sớm muộn gì cũng là người của ta, thời gian sớm một chút thì có quan hệ gì. Thiên Kì, tiếng tỷ phu này của đệ cũng không phải là gọi chơi chứ?
Lục Thiên Kì sau khi suy tư một lát cắn răng nói:
– Cũng tốt, dù sao tỷ của đệ sớm muộn gì cũng phải gả cho huynh. Chuyện này đệ chỉ coi như không biết, tỷ phu, huynh ngàn vạn lần đừng đem đệ nói ra ngoài a, bằng không cha đệ khẳng định sẽ giết đệ.
Tiễn Trạm vỗ vỗ vai của hắn nói:
– Yên tâm, ta làm sao lại hại tiểu cữu tử của mình chứ.
– Hoa Mỹ kia…
Tiễn Trạm trong mắt hiện lên tinh mang:
– Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, khi ta”ra tay” với tỷ tỷ của đệ, đệ cũng thuận tay”làm luôn” Hoa Mỹ. Như vậy hai người các nàng mới không dám lộ ra.
Lục Thiên Kì mừng rỡ, vội vàng gật đầu. Nhìn một chút đồ ăn đầy bàn lại hỏi:
– Tỷ phu, cơm này chúng ta ăn hay không ăn?
– Không ăn.
Tiễn Trạm tiện tay ném một thỏi bạc, xoay người rời đi.
Chờ sau khi Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì rời đi, Phương Tử Vũ thở dài một tiếng, sau khi lẩm bẩm vài tiếng”Lục Tử Huyên”, cắn chặt răng, dứt khoát đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, một bàn khác cách đó không xa, cả bàn tổng cộng bảy tên đại hán đồng thời đứng dậy trả tiền rời đi.
Từ khi tiến vào tửu lâu, Phương Tử Vũ đã nhìn ra một bàn bảy người này đều là người tu chân, đều ở Tâm Động và Linh Tịch kì, tu vi quả thực không kém. Lúc này bọn họ truy ở phía sau đám người Lục Tử Huyên, có quan hệ gì hay không?
Phương Tử Vũ trong lòng vừa động, bỏ lại một thỏi bạc vụn vội vàng rời đi.
Ở tu chân giới truyền lưu một một câu truyện tình đẹp mà thê lương.
Ở thời đại phong thần, từng có một tiên nữ trên trời được phái xuống phàm gian trợ giúp chân mệnh thiên tử. Trong thời gian đó, tiên tử kia trong một lần ngoài ý muốn suýt nữa bị chết, lại được một vị thiếu niên anh tuấn cứu. Vì thế, tiên tử yêu thiếu niên. Tiếc rằng thiên ý trêu người, thiếu niên kia sau khi tự nguyện sa ngã, nguyện cùng tà ma ngoại đạo làm bạn, tiên tử thương tâm, phải lựa chọn giữa tình yêu cùng chính nghĩa, cuối cùng vẫn tự tay chém đầu của người yêu xuống. Cuối cùng tiên tử ôm đầu của người yêu, ở trên đỉnh núi bi thương hóa thành tượng đá, tựu thành Vọng Thiên Phong như hiện giờ. Tiên tử ngày ngày nhìn trời, trông mong thượng thiên thương hại, có thể làm cho người yêu của mình trở lại bên người.
Chuyện xưa này được người đời kể lại, khiến cho vô số nam nữ si tình sau khi nghe thấy truyền thuyết này dĩ lệ tẩy diện (lấy lệ tẩy mặt), nhưng mỗi người sau khi cảm thụ qua sự bi thương của tiên tử đều tự hỏi, nếu thời gian quay ngược lại một lần nữa để cho tiên tử giết chết thiếu niên nọ, nàng còn có thể ra tay hay không? Đại bộ phận nam nhân đều nói, vì chính nghĩa đại nghĩa diệt thân. Đại bộ phận nữ tử nói sẽ không, tiên tử kia đã phải thương tâm một lần, nàng khẳng định không muốn lại đau khổ một lần nữa. Nếu thời gian quay lại, nàng nhất định sẽ khuyên thiếu niên cùng nàng quy ẩn, hai người cùng nhau chung sống đến bạc đầu.
Thế nhưng, thật có thể như ý được sao?
Trong khoảnh khắc Phương Tử Vũ nhìn thấy Lục Tử Huyên thì ký ức vốn đã bị chôn sâu dưới đáy lòng lại được mở ra, cái tên ngày ngày đêm đêm muốn quên đi kia thủy chung vẫn quanh quẩn ở trong lòng.
Còn có một khuôn mặt kia…
– Ngươi… Tên gọi là gì?
– Ta, ta gọi là Lục Tử Huyên.
– Ta gọi là Phương Tử Vũ. Truyện được copy tại Truyện FULL
– Lục Tử Huyên! Đáp ứng ta hai chuyện.
– Chuyện gì?
– Thứ nhất, sau này mặc kệ gặp phải khó khăn hay nguy hiểm gì, không đến một khắc cuối cùng cũng tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ bản thân.
– Được, nếu hôm nay ta có thể sống, ta đáp ứng ngươi. Còn chuyện thứ hai?
– Chuyện thứ hai… Chuyện thứ hai đó là… Nhớ rõ ta.
– Nhớ rõ ngươi?
Hai tay của thiếu niên mở rộng như một đôi cánh song song với bả vai, thoạt nhìn giống như một cây thánh giá, hoặc là một con chim ưng. Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua sót, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
– Không!
Cả đầu và tay của nàng đều với ra ngoài, tay nàng nhẹ nhàng quơ, muốn giữ lại thân thể của hắn, thế nhưng, nàng bắt lấy chỉ có gió núi hư vô mờ mịt. Nàng nhìn thân thể của Phương Tử Vũ nhanh chóng rơi xuống, trong mắt nàng tất cả đều là nụ cười bất đắc dĩ cuối cùng của Phương Tử Vũ. Cuối cùng, chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh đem khuôn mặt hoàn toàn che lấp.
Hắn, biến mất rồi.
Chuyện cũ lần lượt tái hiện trong lòng, không biết vì sao, Phương Tử Vũ đột nhiên nhớ lại câu chuyện cũ này. Khi mới lên Ngọc Hư Cung, ngoại trừ sư huynh thì không có mấy người nguyện ý nói chuyện với hắn, thậm chí ngay cả sư phó Bách Kiếp của hắn cũng chẳng quan tâm. Mãi đến sau khi Phương Tử Vũ mất tích trở về diện mạo đại biến, lúc này những nữ tử xinh đẹp đó mới đều bám lấy, điều này khiến Phương Tử Vũ cảm thấy sự dối trá của nhân tình. Mà một chuyện xưa này, cũng là lúc ấy không biết nữ đồ nào của Ngọc Hư Cung nói cho hắn nghe, lúc ấy hắn nghe qua liền quên, không nghĩ tới hiện tại khi gặp lại Lục Tử Huyên, chuyện xưa tưởng như đã sớm quên kia lại bất ngờ xuất hiện trong đầu.
Giờ phút này, Phương Tử Vũ đột nhiên phát giác, tình cảnh của mình và Lục Tử Huyên lại không khác mấy so với hai nhân vật chính trong chuyện xưa. Đều là thiếu niên cứu thiếu nữ, rồi sau đó thiếu niên sa ngã bị người đời khinh thường. Chỉ là không biết Lục Tử Huyên còn nhớ thiếu niên từng có bộ dáng xấu xí kia không? Nàng có giống như tiên tử trong chuyện xưa, chờ đợi mà si ngốc, trông mong mà si ngốc.
Cười khổ một chút, Phương Tử Vũ thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục chậm rãi uống rượu.
Bốn người Lục Tử Huyên đối với âm thanh ầm ỹ trong tửu lâu này dường như cảm thấy phiền chán, hơi nhíu mày, sau đó phát hiện chỗ của Phương Tử Vũ một góc vắng vẻ. Cô gái từng được Lục Tử Huyên gọi là sư muội nọ báo một tiếng, bốn người lập tức đi đến chỗ trống bên cạnh Phương Tử Vũ ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Thiếu niên kia dường như rất bất mãn đối với sự xoi mói của những người trong tửu lâu này, xoay người hung hăng trừng mắt nhìn người ngồi ở mỗi bàn, sau đó gõ gõ trường kiếm trong tay. Lúc này thực khách mới phát hiện thì ra bọn họ mỗi người trên người đều mang một thanh trường kiếm, hơn nữa bốn người đều xiêm y ngăn nắp, âm thầm đoán rằng mấy người này có thể không dễ chọc, vì thế thanh âm trong tửu lâu chậm rãi nhỏ dần. Nhưng tặc nhãn vẫn như cũ chăm chú trên người Lục Tử Huyên và một thiếu nữ khác, mà hai vị thiếu nữ, người đương sự thì dường như đối với những ánh mắt này đã tập thành thói quen, tự nhiên ở một bên tự nhiên trò chuyện.
– Hoa Mỹ, muội nói hắn sẽ có chuyện sao?
Lý Hoa Mỹ còn chưa trả lời, thiếu niên lúc trước đã chen vào:
– Chết là tốt nhất.
Lục Tử Huyên không vui nói:
– Tiễn Trạm sư huynh.
Một thiếu niên khác cũng vội vàng phụ họa:
– Tỷ, Tiễn sư huynh nói đúng đó. Hắn năm đó không phải cứu tỷ một mạng thôi sao, làm sao vẫn mãi để trong lòng như vậy. Hơn nữa, hắn hiện tại chính là đối tượng của tu chân giới Cách Sát lệnh, tỷ nếu muốn giúp hắn thì có thể hại cha và Cửu U sơn trang thảm rồi.
Lục Tử Huyên khẽ nhăn mày không nói gì, Tiễn Trạm vỗ nhẹ lên lưng Lục Thiên Kì cười ha ha nói:
– Thiên Kì không hổ là huynh đệ tốt của ta, Tử Huyên, Thiên Kì nói đúng đó, muội cần phải nghĩ nhiều hơn cho Cửu U sơn trang a.
Lục Thiên Kì cười mỉa nói:
– Đệ nói chính là sự thật, đúng không, tỷ phu.
Phương Tử Vũ ở bên cạnh nghe vậy thoáng run rẩy, trong lòng giống như nếm đủ ngũ vị (mặn, ngọt, chua, cay, đắng). Không nghĩ tới chuyện qua nhiều năm rồi mà Lục Tử Huyên thực sự vẫn nhớ tới mình, nhưng một tiếng”tỷ phu” của Lục Thiên Kì kia làm cho Phương Tử Vũ trong lồng ngực giống như phiên giang đảo hải sông cuộn biển gầm không dứt.
Một tiếng”tỷ phu” này cũng khiến Tiễn Trạm rất là vui vẻ, cười to nói:
– Ngoan, tiểu cữu tử (em vợ) đợi sau khi trở về tỷ phu sẽ nhờ luyện khí đại sư đặc biệt luyện chế cho đệ một thanh pháp kiếm tốt nhất.
Lục Thiên Kì cười hi hi nói:
– Vậy xin đa tạ tỷ phu trước.
Lý Hoa Mỹ khẽ”xí” một tiếng nói:
– Bát tự còn chưa xem, đã loạn nhận quan hệ.
Lục Thiên Kì ra vẻ kinh ngạc nói:
– Ài, Hoa Mỹ, muội nói như vậy có thể không đúng rồi. Tỷ phu cùng tỷ của huynh chính là từ nhỏ đã có hôn ước, huynh ấy làm tỷ phu của huynh cũng là chuyện sớm hay muộn, gọi trước như vậy cũng không có quan hệ gì.
Tiễn Trạm cười ha ha nói:
– Nói rất đúng. Sư muội a, Thiên Kì nói cũng không sai, Tử Huyên sớm hay muộn cũng là người của Tiễn gia ta. Ài, muội làm sao phải tức giận như vậy? Chẳng lẽ không nỡ xa Tử Huyên muốn làm nhị phòng của huynh chứ?
Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ đồng thời hừ một tiếng, mà Lục Thiên Kì đúng lúc đó cũng ho khan vài cái.
Tiễn Trạm cười to nói:
– Nói đùa thôi, nói đùa thôi. Lý sư muội chính là người trong lòng của Thiên Kì, huynh là tỷ phu sao lại đoạt người yêu của đệ chứ.
Lục Thiên Kì nghe vậy cười khẩy, Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ nghe hắn nói càng ngày càng thái quá, mặt đều đã biến sắc.
Lục Tử Huyên trầm giọng nói:
– Tiễn Trạm sư huynh, hôn ước của ta và huynh quả thật không thể thay đổi, nhưng không có nghĩa là ta không có ý nghĩ của mình, cho nên mời huynh sau này khi nói chuyện thì tôn trọng ý kiến của ta một chút. Còn nữa, xin đừng lấy Hoa Mỹ ra nói đùa. Thiên Kì, đệ cũng đừng nghĩ đến chuyện cóc ăn thịt thiên nga, hãy luyện công tốt cho ta, tương lai kế thừa Cửu U sơn trang của cha mới là đại sự của đệ.
Lục Thiên Kì sắc mặt trầm xuống:
– Tỷ, đệ và Hoa Mỹ chính là tình đầu ý hợp…
– Tình đầu ý hợp?
Lục Tử Huyên cười lạnh nói:
– Đó chính là đệ”tự tác đa tình” (tưởng ai cũng yêu mình).
Dứt lời đứng lên nói:
– Ta không muốn ăn, các ngươi tự mình ăn đi.
Sau đó xoay người rời khỏi tửu lâu.
Lý Hoa Mỹ than một tiếng, nói:
– Muội đi xem tỷ ấy.
Đợi sau khi Lý Hoa Mỹ và Lục Tử Huyên đồng thời rời đi, Tiễn Trạm sắc mặt xanh mét, oán hận nói:
– Nữ nhân này, thật sự phải dạy dỗ cho tốt.
Lục Thiên Kì cũng có sắc mặt khó coi nói:
– Tỷ phu…
Tiễn Trạm đưa tay ngăn lại nói:
– Yên tâm đi, Hoa Mỹ là của đệ, nàng chạy không được. Chẳng qua tỷ tỷ kia của đệ, hừ hừ, có nàng ở giữa làm khó dễ, chuyện của đệ cũng khó làm a.
Lục Thiên Kì vội la lên:
– Tỷ phu, vậy phải làm sao bây giờ?
– Làm sao bây giờ? Dễ thôi.
Tiễn trạm cười âm hiểm nói:
– Chờ nàng biến thành người của ta, sẽ đối với ta”thiên y bách thuận” (bảo gì nghe nấy), đến lúc đó ta đem Hoa Mỹ gả cho đệ, tin rằng nàng cũng không dám nói gì.
Lục Thiên Kì chấn động:
– Tỷ phu, huynh không phải là muốn…
– Làm sao? Dù sao nàng sớm muộn gì cũng là người của ta, thời gian sớm một chút thì có quan hệ gì. Thiên Kì, tiếng tỷ phu này của đệ cũng không phải là gọi chơi chứ?
Lục Thiên Kì sau khi suy tư một lát cắn răng nói:
– Cũng tốt, dù sao tỷ của đệ sớm muộn gì cũng phải gả cho huynh. Chuyện này đệ chỉ coi như không biết, tỷ phu, huynh ngàn vạn lần đừng đem đệ nói ra ngoài a, bằng không cha đệ khẳng định sẽ giết đệ.
Tiễn Trạm vỗ vỗ vai của hắn nói:
– Yên tâm, ta làm sao lại hại tiểu cữu tử của mình chứ.
– Hoa Mỹ kia…
Tiễn Trạm trong mắt hiện lên tinh mang:
– Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, khi ta”ra tay” với tỷ tỷ của đệ, đệ cũng thuận tay”làm luôn” Hoa Mỹ. Như vậy hai người các nàng mới không dám lộ ra.
Lục Thiên Kì mừng rỡ, vội vàng gật đầu. Nhìn một chút đồ ăn đầy bàn lại hỏi:
– Tỷ phu, cơm này chúng ta ăn hay không ăn?
– Không ăn.
Tiễn Trạm tiện tay ném một thỏi bạc, xoay người rời đi.
Chờ sau khi Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì rời đi, Phương Tử Vũ thở dài một tiếng, sau khi lẩm bẩm vài tiếng”Lục Tử Huyên”, cắn chặt răng, dứt khoát đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, một bàn khác cách đó không xa, cả bàn tổng cộng bảy tên đại hán đồng thời đứng dậy trả tiền rời đi.
Từ khi tiến vào tửu lâu, Phương Tử Vũ đã nhìn ra một bàn bảy người này đều là người tu chân, đều ở Tâm Động và Linh Tịch kì, tu vi quả thực không kém. Lúc này bọn họ truy ở phía sau đám người Lục Tử Huyên, có quan hệ gì hay không?
Phương Tử Vũ trong lòng vừa động, bỏ lại một thỏi bạc vụn vội vàng rời đi.