Bách Kiếp vừa mừng vừa sợ, tuy rằng tối hôm qua đã được Từ Ngạo Thiên nhắc nhở, biết Phương Tử Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội này đến tìm kẻ thù báo thù, nhưng ông tuyệt đối không ngờ tới phương thức xuất trận của Phương Tử Vũ lại kiêu ngạo như thế, vừa mới xuất hiện đã chấn nhiếp toàn trường.
Bách Kiếp và Bách Độ đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự vui mừng trong mắt đối phương.
Đứa nhỏ, trưởng thành rồi, không cần vì hắn lo lắng nữa.
Toàn trường vô cùng yên tĩnh, không có tiếng kêu sợ hãi cũng không có lời tức giận chửi bới, tất cả ánh mắt đều tập trung ở một nơi, một khuôn mặt anh tuấn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trần Tâm cắn chặt răng, dù sao nơi này cũng là địa phương của nàng, nếu có người xảy ra chuyện ở trong Tiên Cư Phái, nàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Cố nén kinh hãi trong lòng, hai tay nàng chống trên hai thành ghế muốn đứng lên.
Lúc này, một bàn tay to lớn ôn nhu nhẹ đặt trên vai của nàng, quay đầu nhìn lại, chính là trượng phu của Trần Tâm đang hướng nàng khe khẽ lắc đầu. Ở Bồng Lai tiên cảnh mấy ngày nay, các nam đệ tử đến ở rể trong Tiên Cư Phái cũng đã lần lượt xuất hiện cùng người khác gặp mặt, mà nam tử này đã từng là đệ tử xuất chúng của một đại phái, bây giờ là trượng phu của Trần Tâm- Vọng Hải.
Vọng Hải chậm rãi đứng lên, Trần Tâm sắc mặt khẽ biến, vội vàng kéo tay hắn lại hướng hắn khẽ lắc đầu. Vọng Hải khẽ cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng, đang chuẩn bị hướng Phương Tử Vũ đi đến.
Đúng lúc này, ba trăm Thiết Huyết kỵ đi theo Từ Ngạo Thiên đến đây không hẹn mà cùng quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô to:
– Tham kiến Nguyệt Vương điện hạ.
Vọng Hải chấn động, cùng Trần Tâm và người đứng đầu các phái sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi. Bọn họ thiếu chút nữa đã quên lời thề tối hôm trước của Từ Ngạo Thiên, có người sâu không thể lường này và thêm vào ba trăm Thiết Huyết kỵ nhanh nhẹn dũng mãnh, kết quả của ngày hôm nay sẽ vô cùng thảm liệt.
Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Từ Ngạo Thiên đứng ở trên đài, chỉ là hắn vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt thậm chí mang theo một chút tươi cười, nhìn không ra được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
– Đứng lên đi.
Như trước vẫn là thanh âm lạnh lẽo kia:
– Ta không phải là Nguyệt Vương của các ngươi.
Trong đó một gã Thiết Huyết vệ, cũng chính là một người trong”Anh hùng thập nhị vệ” lúc trước sống sót cung kính nói:
– Ngài vĩnh viễn cũng là Nguyệt Vương của chúng tôi, chỉ cần Ngài nói một câu, Thiết Huyết vệ nguyện vì Nguyệt Vương vượt nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.
– Vượt nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ! Nguồn tại http://Truyện FULL
Ba trăm người đồng thời hô to, khiến trong lòng mọi người đều chấn động.
– Đứng lên, không cần các ngươi ra tay.
Phương Tử Vũ chậm rãi đi qua bên người Thiết Huyết vệ, nhìn về phía bốn người Bách Kiếp, hơi gật đầu một cái, chỉ có chính hắn biết, một cái gật đầu kia chỉ là hướng tới Bách Độ.
Khi đi ngang qua bên đài, Phương Tử Vũ dừng bước chân, nhẹ nhàng nói một tiếng:
– Ca.
Từ Ngạo Thiên khẽ cười nói:
– Đi thôi, nhớ kỹ huynh đã nói qua, trời sụp xuống cũng có huynh gánh.
– Dạ.
Một tiếng”Dạ” đã bao hàm tâm tình vô hạn, cảm kích, kính trọng, nhớ…
– Phương Tử Vũ.
Vọng Hải rốt cuộc không để ý sự ngăn cản của Trần Tâm, gọi lại Phương Tử Vũ.
Một chân của Phương Tử Vũ vốn đã bước ra chậm rãi thu hồi, xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vọng Hải hướng phía mình đi tới và Trần Tâm đang theo sát phía sau Vọng Hải. Các trưởng lão của Tiên Cư Phái lo lắng chưởng môn xảy ra chuyện, cũng vội vàng theo sát phía sau Trần Tâm.
Đi tới trước người Phương Tử Vũ, Vọng Hải nhìn thật sâu thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi này, kẻ đã sớm nổi danh khắp thiên hạ, cái tên tựa như tử thần trong truyền thuyết. Trầm giọng nói:
– Không biết Ma Tôn đến Tiên Cư Phái chúng ta làm gì?
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:
– Giết người.
Hai chữ vô cùng đơn giản, lại khiến cho trái tim của tất cả mọi người không khỏi co thắt lại.
Vọng Hải trầm giọng nói:
– Giết ai? Thiên hạ anh hùng sao? Ngươi nên biết, Tiên Cư Phái ta sẽ không tọa sự bất quản (mặc kệ mọi việc)…
Phương Tử Vũ lạnh lùng ngắt lời:
– Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ thuận tay diệt Tiên Cư Phái.
Tiên Cư Phái mọi người sắc mặt đại biến, Vọng Hải lại càng giận dữ cười to, nói:
– Ta đây sẽ nhìn xem Ma Tôn có phần năng lực này hay không.
– Không được.
Một thân ảnh nhỏ nhắn phóng tới.
– Ngữ nhi, lui ra.
Người tới chính là Tiên Ngữ cùng với Lục Tử Huyên được những kẻ nhiều chuyện gọi là nhị tiên tử, nàng không để ý đến lời nói của Vọng Hải, ngược lại vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Phương Tử Vũ, nhẹ giọng nói:
– Ông ấy là phụ thân của ta, ngươi…
Phương Tử Vũ nhìn nàng một chút, nói:
– Xem như nể mặt ngươi, ta bỏ qua cho hắn.
Lời này vừa ra, toàn trường lại là một mảnh kinh ngạc, mọi người đều biết Phương Tử Vũ từng hai lần cứu Lục Tử Huyên người được gọi là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, do đó quan hệ của hai người không giống như bình thường. Nhưng mọi người không nghĩ tới Phương Tử Vũ lại còn quen biết với hải ngoại đệ nhất tiên tử Tiên Ngữ, càng khiến người đố kỵ vận tốt của hắn.
Vọng Hải giận dữ nói:
– Còn không biết là ai buông tha ai.
Trần Tâm vội vàng tiến đến bên tai Vọng Hải, thấp giọng nói một câu. Vọng Hải sắc mặt khẽ biến, quay đầu không thể tin tưởng hỏi:
– Hắn chính là người cứu Tiên Ngữ trong tay con thượng cổ ma thú kia?
Trần Tâm nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này ngay cả các trưởng lão ở bên cạnh cũng đã biến sắc, không nghĩ tới thiếu niên này chính là người có đại ân với Tiên Cư Phái nửa năm trước.
Nửa năm trước, Tiên Cư Phái thu được tin tức, ở trong khu vực Nam Hoang xuất hiện một con thượng cổ ma thú làm hại xung quanh. Nhân vật cấp Thái thượng trong môn, vị tán tiên kia của Tiên Cư Phái vẻ mặt hưng phấn muốn tự thân đi thu phục con thượng cổ ma thú đó, dù sao toàn thân nó đều là bảo bối. Sau khi xác định, trong Tiên Cư Phái quyết định do mấy vị trưởng lão cùng đi trước, lúc đó Tiên Ngữ cũng đòi đi theo, Vọng Hải và Trần Tâm thầm nghĩ đã có tán tiên ở bên cũng sẽ không có chuyện gì, lập tức cũng đồng ý để nàng đi ra ngoài tăng thêm kiến thức. Thế nhưng khi nhóm người này chạy tới Nam Hoang lại phát hiện thượng cổ ma thú kia đã sớm ăn no uống đủ trốn đi tiêu hóa, mọi người một đường tìm kiếm, lại đụng phải một tán tiên đồng dạng là tới tìm bảo. Tán tiên của Tiên Cư Phái và tán tiên kia một lời không hợp, hai người lập tức ra tay, một trận chiến đấu này có thể nói là thiên hôn địa ám, quỷ khóc thần sầu. Cuối cùng vẫn là tán tiên của Tiên Cư Phái thực lực hơn một chút, khó khăn lắm mới đem tán tiên kia trọng thương đuổi đi, nhưng chính bà ta cũng thân thụ trọng thương. Vào lúc này, con thượng cổ ma thú kia lại bị cuộc chiến của hai người lúc trước đánh thức, một đường tìm đến. Tán tiên sau khi bị thương liền ngồi xuống tại chỗ khôi phục, lúc này không thể loạn động bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma. Bốn vị trưởng lão của Tiên Cư Phái chịu trách nhiệm bảo hộ, nhưng dù sao tu vi kém quá nhiều, không được một hồi bốn vị trưởng lão đều vùi thân trong bụng ma thú, chỉ còn lại Tiên Ngữ và tán tiên sợ hãi không biết làm sao.
Tán tiên không thể di chuyển, Tiên Ngữ thực lực lại quá kém, tuy là như vậy, Tiên Ngữ vẫn là xông lên không chút cố kỵ, tán tiên chỉ có thể âm thầm lo lắng. Mới vừa tiếp xúc, Tiên Ngữ liền bị ma thú gây thương tích, tán tiên hoảng hốt, vốn định liều mạng tẩu hỏa nhập ma cũng phải cứu Tiên Ngữ từ trong miệng ma thú. Đúng lúc này, đột nhiên một người toàn thân hắc y, một nam tử cả người tản ra khí tức băng lãnh từ trên trời giáng xuống, không chỉ xuất thủ cứu Tiên Ngữ ra, hơn nữa đại phát thần uy, lấy cái giá cực nhỏ đương tràng giết chết con thượng cổ ma thú kia.
Bách Kiếp vừa mừng vừa sợ, tuy rằng tối hôm qua đã được Từ Ngạo Thiên nhắc nhở, biết Phương Tử Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội này đến tìm kẻ thù báo thù, nhưng ông tuyệt đối không ngờ tới phương thức xuất trận của Phương Tử Vũ lại kiêu ngạo như thế, vừa mới xuất hiện đã chấn nhiếp toàn trường.
Bách Kiếp và Bách Độ đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự vui mừng trong mắt đối phương.
Đứa nhỏ, trưởng thành rồi, không cần vì hắn lo lắng nữa.
Toàn trường vô cùng yên tĩnh, không có tiếng kêu sợ hãi cũng không có lời tức giận chửi bới, tất cả ánh mắt đều tập trung ở một nơi, một khuôn mặt anh tuấn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trần Tâm cắn chặt răng, dù sao nơi này cũng là địa phương của nàng, nếu có người xảy ra chuyện ở trong Tiên Cư Phái, nàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Cố nén kinh hãi trong lòng, hai tay nàng chống trên hai thành ghế muốn đứng lên.
Lúc này, một bàn tay to lớn ôn nhu nhẹ đặt trên vai của nàng, quay đầu nhìn lại, chính là trượng phu của Trần Tâm đang hướng nàng khe khẽ lắc đầu. Ở Bồng Lai tiên cảnh mấy ngày nay, các nam đệ tử đến ở rể trong Tiên Cư Phái cũng đã lần lượt xuất hiện cùng người khác gặp mặt, mà nam tử này đã từng là đệ tử xuất chúng của một đại phái, bây giờ là trượng phu của Trần Tâm- Vọng Hải.
Vọng Hải chậm rãi đứng lên, Trần Tâm sắc mặt khẽ biến, vội vàng kéo tay hắn lại hướng hắn khẽ lắc đầu. Vọng Hải khẽ cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng, đang chuẩn bị hướng Phương Tử Vũ đi đến.
Đúng lúc này, ba trăm Thiết Huyết kỵ đi theo Từ Ngạo Thiên đến đây không hẹn mà cùng quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô to:
– Tham kiến Nguyệt Vương điện hạ.
Vọng Hải chấn động, cùng Trần Tâm và người đứng đầu các phái sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi. Bọn họ thiếu chút nữa đã quên lời thề tối hôm trước của Từ Ngạo Thiên, có người sâu không thể lường này và thêm vào ba trăm Thiết Huyết kỵ nhanh nhẹn dũng mãnh, kết quả của ngày hôm nay sẽ vô cùng thảm liệt.
Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Từ Ngạo Thiên đứng ở trên đài, chỉ là hắn vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt thậm chí mang theo một chút tươi cười, nhìn không ra được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
– Đứng lên đi.
Như trước vẫn là thanh âm lạnh lẽo kia:
– Ta không phải là Nguyệt Vương của các ngươi.
Trong đó một gã Thiết Huyết vệ, cũng chính là một người trong”Anh hùng thập nhị vệ” lúc trước sống sót cung kính nói:
– Ngài vĩnh viễn cũng là Nguyệt Vương của chúng tôi, chỉ cần Ngài nói một câu, Thiết Huyết vệ nguyện vì Nguyệt Vương vượt nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.
– Vượt nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ! Nguồn tại http://Truyện FULL
Ba trăm người đồng thời hô to, khiến trong lòng mọi người đều chấn động.
– Đứng lên, không cần các ngươi ra tay.
Phương Tử Vũ chậm rãi đi qua bên người Thiết Huyết vệ, nhìn về phía bốn người Bách Kiếp, hơi gật đầu một cái, chỉ có chính hắn biết, một cái gật đầu kia chỉ là hướng tới Bách Độ.
Khi đi ngang qua bên đài, Phương Tử Vũ dừng bước chân, nhẹ nhàng nói một tiếng:
– Ca.
Từ Ngạo Thiên khẽ cười nói:
– Đi thôi, nhớ kỹ huynh đã nói qua, trời sụp xuống cũng có huynh gánh.
– Dạ.
Một tiếng”Dạ” đã bao hàm tâm tình vô hạn, cảm kích, kính trọng, nhớ…
– Phương Tử Vũ.
Vọng Hải rốt cuộc không để ý sự ngăn cản của Trần Tâm, gọi lại Phương Tử Vũ.
Một chân của Phương Tử Vũ vốn đã bước ra chậm rãi thu hồi, xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vọng Hải hướng phía mình đi tới và Trần Tâm đang theo sát phía sau Vọng Hải. Các trưởng lão của Tiên Cư Phái lo lắng chưởng môn xảy ra chuyện, cũng vội vàng theo sát phía sau Trần Tâm.
Đi tới trước người Phương Tử Vũ, Vọng Hải nhìn thật sâu thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi này, kẻ đã sớm nổi danh khắp thiên hạ, cái tên tựa như tử thần trong truyền thuyết. Trầm giọng nói:
– Không biết Ma Tôn đến Tiên Cư Phái chúng ta làm gì?
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:
– Giết người.
Hai chữ vô cùng đơn giản, lại khiến cho trái tim của tất cả mọi người không khỏi co thắt lại.
Vọng Hải trầm giọng nói:
– Giết ai? Thiên hạ anh hùng sao? Ngươi nên biết, Tiên Cư Phái ta sẽ không tọa sự bất quản (mặc kệ mọi việc)…
Phương Tử Vũ lạnh lùng ngắt lời:
– Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ thuận tay diệt Tiên Cư Phái.
Tiên Cư Phái mọi người sắc mặt đại biến, Vọng Hải lại càng giận dữ cười to, nói:
– Ta đây sẽ nhìn xem Ma Tôn có phần năng lực này hay không.
– Không được.
Một thân ảnh nhỏ nhắn phóng tới.
– Ngữ nhi, lui ra.
Người tới chính là Tiên Ngữ cùng với Lục Tử Huyên được những kẻ nhiều chuyện gọi là nhị tiên tử, nàng không để ý đến lời nói của Vọng Hải, ngược lại vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Phương Tử Vũ, nhẹ giọng nói:
– Ông ấy là phụ thân của ta, ngươi…
Phương Tử Vũ nhìn nàng một chút, nói:
– Xem như nể mặt ngươi, ta bỏ qua cho hắn.
Lời này vừa ra, toàn trường lại là một mảnh kinh ngạc, mọi người đều biết Phương Tử Vũ từng hai lần cứu Lục Tử Huyên người được gọi là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, do đó quan hệ của hai người không giống như bình thường. Nhưng mọi người không nghĩ tới Phương Tử Vũ lại còn quen biết với hải ngoại đệ nhất tiên tử Tiên Ngữ, càng khiến người đố kỵ vận tốt của hắn.
Vọng Hải giận dữ nói:
– Còn không biết là ai buông tha ai.
Trần Tâm vội vàng tiến đến bên tai Vọng Hải, thấp giọng nói một câu. Vọng Hải sắc mặt khẽ biến, quay đầu không thể tin tưởng hỏi:
– Hắn chính là người cứu Tiên Ngữ trong tay con thượng cổ ma thú kia?
Trần Tâm nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này ngay cả các trưởng lão ở bên cạnh cũng đã biến sắc, không nghĩ tới thiếu niên này chính là người có đại ân với Tiên Cư Phái nửa năm trước.
Nửa năm trước, Tiên Cư Phái thu được tin tức, ở trong khu vực Nam Hoang xuất hiện một con thượng cổ ma thú làm hại xung quanh. Nhân vật cấp Thái thượng trong môn, vị tán tiên kia của Tiên Cư Phái vẻ mặt hưng phấn muốn tự thân đi thu phục con thượng cổ ma thú đó, dù sao toàn thân nó đều là bảo bối. Sau khi xác định, trong Tiên Cư Phái quyết định do mấy vị trưởng lão cùng đi trước, lúc đó Tiên Ngữ cũng đòi đi theo, Vọng Hải và Trần Tâm thầm nghĩ đã có tán tiên ở bên cũng sẽ không có chuyện gì, lập tức cũng đồng ý để nàng đi ra ngoài tăng thêm kiến thức. Thế nhưng khi nhóm người này chạy tới Nam Hoang lại phát hiện thượng cổ ma thú kia đã sớm ăn no uống đủ trốn đi tiêu hóa, mọi người một đường tìm kiếm, lại đụng phải một tán tiên đồng dạng là tới tìm bảo. Tán tiên của Tiên Cư Phái và tán tiên kia một lời không hợp, hai người lập tức ra tay, một trận chiến đấu này có thể nói là thiên hôn địa ám, quỷ khóc thần sầu. Cuối cùng vẫn là tán tiên của Tiên Cư Phái thực lực hơn một chút, khó khăn lắm mới đem tán tiên kia trọng thương đuổi đi, nhưng chính bà ta cũng thân thụ trọng thương. Vào lúc này, con thượng cổ ma thú kia lại bị cuộc chiến của hai người lúc trước đánh thức, một đường tìm đến. Tán tiên sau khi bị thương liền ngồi xuống tại chỗ khôi phục, lúc này không thể loạn động bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma. Bốn vị trưởng lão của Tiên Cư Phái chịu trách nhiệm bảo hộ, nhưng dù sao tu vi kém quá nhiều, không được một hồi bốn vị trưởng lão đều vùi thân trong bụng ma thú, chỉ còn lại Tiên Ngữ và tán tiên sợ hãi không biết làm sao.
Tán tiên không thể di chuyển, Tiên Ngữ thực lực lại quá kém, tuy là như vậy, Tiên Ngữ vẫn là xông lên không chút cố kỵ, tán tiên chỉ có thể âm thầm lo lắng. Mới vừa tiếp xúc, Tiên Ngữ liền bị ma thú gây thương tích, tán tiên hoảng hốt, vốn định liều mạng tẩu hỏa nhập ma cũng phải cứu Tiên Ngữ từ trong miệng ma thú. Đúng lúc này, đột nhiên một người toàn thân hắc y, một nam tử cả người tản ra khí tức băng lãnh từ trên trời giáng xuống, không chỉ xuất thủ cứu Tiên Ngữ ra, hơn nữa đại phát thần uy, lấy cái giá cực nhỏ đương tràng giết chết con thượng cổ ma thú kia.