Con người được sinh ra như thế nào?
Theo như lời cổ thần truyền lưu lại, con người là do thần lấy bùn đất nặn thành.
Vậy thần từ đâu mà có?
Con người sau khi chết phải hồn quy địa phủ, chờ đợi thẩm phán, chờ đợi luân hồi.
Còn thần thì sao?
Thần sau khi chết phải đi nơi nào?
Về thần mộ, lại là chuyển gì xảy ra? Chẳng lẽ thần cũng có phần mộ?
Kể lại rằng ở thái cổ thời đại, thiên địa hỗn độn. Thần do thiên địa linh khí dưỡng dục mà sinh ra, hấp thu thiên địa tinh hoa mà trưởng thành. Bởi vậy, thần xuất hiện.
Ví dụ như Bàn Cổ, Nữ Oa, Phục Hi những thái cổ chúng thần này, sau khi sáng tạo ra thiên địa vạn vật và nhân loại liền biến mất trong thiên địa.
Cổ thần tồn tại hiện nay chẳng qua đều là từ trong nhân loại sinh ra, tu luyện mà thành, đều không phải là thái cổ chi thần.
Nhân tu luyện sau đó thành tiên, tiên tu luyện sau đó thành thần, vậy thần tu luyện sau đó sẽ phải đi đâu?
Về dấu vết của thái cổ chúng thần và bên ngoài thần giới có còn không gian nào khác nữa hay không, đều đã trở thành một câu đố.
Nhóm cổ thần tìm kiếm khắp nơi không mục đích, tìm kiếm mục tiêu của thần, tìm kiếm di tích của thái cổ chúng thần. Nhưng những người tìm được đều biến mất từ đó, còn lại vẫn là những kẻ đang mê mang tìm kiếm.
Thần mộ từ đâu mà có? Không một ai biết, cũng không một ai từng đi vào, phàm là kẻ tiến vào đều không có xuất hiện trở lại.
Thanh âm trong thần mộ nói ra có chút không rõ ràng, đông một câu, tây một câu, Phương Tử Vũ càng nghe đầu óc càng rối tung. Đến cuối cùng hắn mới miễn cưỡng hiểu được, nguyên lai thần mộ không phải là phần mộ của thần, mà là nơi trở về cuối cùng của thần.
Thế gian có sáng tối, nhân tâm có thiện ác. Thần mộ chính là nơi phân biệt thiện ác, là nơi quản lý ánh sáng và bóng tối. Vô luận là người hay là ma, là thiện hay là ác, chỉ cần đến cái địa phương này đều sẽ được cấp cho một lần cơ hội, một lần khảo nghiệm.
Thông qua được, thần mộ sẽ dẫn ngươi đi tìm di tích của thái cổ chúng thần.
Thất bại, đem hình thần câu diệt, ngay cả một tia linh hồn ấn ký cũng không tiếp tục lưu lại.
Thần mộ là khảo nghiệm cuối cùng đối với thần, cũng là nơi trở về duy nhất của thần.
Mà cái khảo nghiệm này tuyệt không đơn giản.
– Chuẩn bị xong chưa? Nguồn tại http://Truyện FULL
Phương Tử Vũ lắc lắc đầu nói:
– Ta không muốn đi tìm thái cổ chúng thần gì cả, ta chỉ muốn báo thù.
– Đi vào thần mộ, thì phải trải qua khảo nghiệm. Thành công rồi, muốn đi muốn ở tùy vào ngươi.
Phương Tử Vũ suy nghĩ một lát, hỏi:
– Khảo nghiệm điều gì?
– Trong tim ngươi cất giấu ma tính của bóng tối, khảo nghiệm của ngươi đó là, làm thế nào đối mặt với bản thân ngươi, với trái tim của ngươi.
– Không hiểu.
– Không cần hiểu, ngươi sẽ biết ngay thôi.
Đúng lúc này, trước mắt Phương Tử Vũ đột nhiên mơ hồ xuất hiện một bóng người, bóng người dần dần rõ ràng, không ngờ lại là chính bản thân hắn.
Phương Tử Vũ lúc này một thân hắc y, sắc mặt băng lãnh. Mà Phương Tử Vũ ở trước mặt thì một thân bạch sam, khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Đó là hắn sao? Trong ấn tượng của Phương Tử Vũ, bản thân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tươi cười sáng lạn đến như vậy, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác lạ thường.
– Đó là cái bóng của bản thân ngươi, mặt thiện của ngươi. Ngươi phải đánh bại nó, ngươi mới có thể thông qua khảo nghiệm.
– Chỉ đơn giản như vậy?
– Đơn giản? A a, chờ xem đi.
Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay phải xòe ra, một thanh trường đao đen sẫm xuất hiện trong tay. Hắn hét lớn một tiếng, hung hăng bổ một đao thật mạnh về phía”bản thân” ở trước mặt.
Phương Tử Vũ bạch y không hề có ý nghĩ né tránh, đứng tại đó mặc cho một đao xoẹt qua trên người mình.
“Phụt!!” Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu, Phương Tử Vũ biến sắc, hoảng sợ nói:
– Chuyện này là sao vậy?
– Ta nói rồi, đó chính là bản thân ngươi. Muốn giết nó chẳng khác nào giết chính ngươi, bây giờ ngươi còn cảm thấy đơn giản nữa không?
Phương Tử Vũ sắc mặt biến ảo không ngừng, hỏi:
– Giết không chết nó, ta làm sao thông qua?
– Cho ngươi một cái gợi ý, thần tính, ma tính, chỉ trong một ý niệm.
– Có ý tứ gì?
– Ta nói đã quá nhiều rồi. Đi thôi, hoặc là ngươi giết nó, hoặc là nó sẽ giết ngươi.
Nói xong câu này, giọng nói đó chìm vào yên lặng, mặc kệ là Phương Tử Vũ kêu gọi như thế nào đi nữa thủy chung vẫn không đáp lại.
Bất đắc dĩ, Phương Tử Vũ chỉ có thể nắm chặt trường đao, cẩn thận phòng bị.
Phương Tử Vũ phía đối diện mỉm cười ôn hòa, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, một thanh trường đao đen thui giống hệt xuất hiện ở trong tay.
“Xẹt, xẹt!” Hai vệt sao băng va chạm lẫn nhau.
“Ầm!” Trời long đất lở, nếu nơi này không phải là không gian hư ảo, ở bất kỳ chỗ nào bên ngoài, loại va chạm mãnh liệt này đủ để hủy diệt cả một hành tinh.
Hai vị thần toàn lực đánh nhau, tuyệt đối không phải là trò đùa.
Hai bóng người giao nhau xẹt qua, Phương Tử Vũ và bạch y thay đổi vị trí. Hai người đều thở hổn hển nhìn đối phương, ngay cả chỗ bị thương ở trên người cũng giống hệt nhau.
“Đáng chết!” Phương Tử Vũ thầm chửi một tiếng, lại một lần nữa xách đao xông lên. Vào lúc hắn động thủ thì bạch y cũng đồng thời đánh về phía hắn.
“Ầm!!” Lại một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, hai người đều bị sóng khí đánh bay. Khó khăn lắm mới ổn định lại được thân người, phát hiện ra bản thân đã thụ thương nặng không thể bù lại.
Bạch y Phương Tử Vũ nhếch môi cười, nâng trường đao lên một lần nữa đánh tới.
Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng, hai kích mới vừa rồi đã lấy đi toàn bộ khí lực của hắn, lúc này ngay cả tay cầm đao cũng không ngừng run rẩy, càng đừng nói đến chuyện phản kích.
Đao của bạch y càng lúc càng gần, một cỗ tử vong khí tức ngập trời đã hoàn toàn vây kín lấy Phương Tử Vũ.
Cứ thế này mà chết sao?
Phúc thúc, vú nuôi….. Còn có Từ Ngạo Thiên, Kim Mê, Lục Tử Huyên……
Rất nhiều khuôn mặt lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Hóa ra, hắn còn có vướng bận đấy chứ. Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng.
Đao của bạch y đã gần ngay trước mắt.
Đột nhiên, hai mắt Phương Tử Vũ bắn ra hai tia sáng, quát lớn:
– Đi chết đi!
“Ầm!!” Cả không gian ầm ầm rung chuyển.
*****
Bên ngoài thần mộ, tụ tập một đám đông.
Cơ hồ hơn nửa cổ thần đã nghe được tin tức mà chạy đến, hơn nữa trong đó còn có một đám người nhìn qua không giống thần.
Đó chính là đám người Từ Ngạo Thiên, tứ nữ và Thiết Huyết vệ.
Nguyên lai Phương Tử Vũ đi vào thần mộ đã gần trăm năm, đám người Từ Ngạo Thiên cũng nhân thời gian này lợi dụng linh khí nồng đậm ở nơi giao giới giữa tiên giới và thần giới để tu luyện, thành công đạt đến cảnh giới của thần.
Trăm năm, loáng một cái vội vàng mà qua.
Đột nhiên, thần mộ một trận chấn động kịch liệt, sau đó ánh sáng chói mắt chợt lóe lên rồi biến mất, Phương Tử Vũ đã đứng ở trước mặt mọi người.
– Oa, tiểu tử, ngươi rốt cuộc đi ra rồi! – Khoa Phụ vui vẻ giống như một đứa trẻ.
– Tử Vũ! – Đám người Từ Ngạo Thiên cũng vui mừng như điên chen lại.
Phương Tử Vũ hướng mọi người gật gật đầu.
– Tiểu tử, trong thần mộ rốt cuộc là cái gì?
– Tiểu tử…… – Mọi người đi lên vây quanh không ngừng hỏi han.
Đúng lúc này, Phương Tử Vũ toàn thân khẽ run lên. Đồng thời, cách đó không xa không khí vặn loạn một trận, một thanh âm hét lớn:
– Hiên Viên lão nhi, mau mau nhận lấy cái chết!
– Đáng chết! – Trong chúng thần một vị trung niên nam tử thân mặc hoàng bào, diện mạo uy vũ khẽ chửi một tiếng, xoay người độn nhập vào không gian.
Một tên tráng hán trên đầu mọc ra một đôi sừng trâu xuất hiện, hét lớn:
– Đừng chạy!
Sau đó cũng mau chóng độn nhập vào không gian.
Phương Tử Vũ trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, quát:
– Xi Vưu!
Xi Vưu liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn, trực tiếp bỏ đi.
“Xoẹt!” Phương Tử Vũ tung người bay lên, theo sát phía sau Xi Vưu độn nhập vào không gian.
– Tử Vũ! – Từ Ngạo Thiên hô to một tiếng, vội vàng dẫn theo chúng nữ và Thiết Huyết vệ cũng nhảy vào không gian.
Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có người hét lớn:
– Còn không mau đuổi theo, Chí Tôn giới còn ở trên tay hắn!
– Khốn kiếp! – Chúng thần cũng vội vàng đuổi theo ở sau lưng Từ Ngạo Thiên.
Vì thế, thần giới xuất hiện một tình cảnh quái dị mà vạn năm khó gặp.
Dẫn đầu chính là Hiên Viên, không ngừng mắng chửi, không ngừng xuyên qua tầng tầng không gian bỏ chạy.
Phía sau Hiên Viên là Xi Vưu, vẫn không ngừng đuổi theo sát sau lưng Hiên Viên.
Phía sau Xi Vưu là Phương Tử Vũ khuôn mặt đầy giận dữ, sát khí đằng đằng.
Đuổi theo sát phía sau Phương Tử Vũ lại là đám người Từ Ngạo Thiên.
Sau cùng là một đám đông cổ thần, hơn nữa nhân số càng lúc càng nhiều.
Con người được sinh ra như thế nào?
Theo như lời cổ thần truyền lưu lại, con người là do thần lấy bùn đất nặn thành.
Vậy thần từ đâu mà có?
Con người sau khi chết phải hồn quy địa phủ, chờ đợi thẩm phán, chờ đợi luân hồi.
Còn thần thì sao?
Thần sau khi chết phải đi nơi nào?
Về thần mộ, lại là chuyển gì xảy ra? Chẳng lẽ thần cũng có phần mộ?
Kể lại rằng ở thái cổ thời đại, thiên địa hỗn độn. Thần do thiên địa linh khí dưỡng dục mà sinh ra, hấp thu thiên địa tinh hoa mà trưởng thành. Bởi vậy, thần xuất hiện.
Ví dụ như Bàn Cổ, Nữ Oa, Phục Hi những thái cổ chúng thần này, sau khi sáng tạo ra thiên địa vạn vật và nhân loại liền biến mất trong thiên địa.
Cổ thần tồn tại hiện nay chẳng qua đều là từ trong nhân loại sinh ra, tu luyện mà thành, đều không phải là thái cổ chi thần.
Nhân tu luyện sau đó thành tiên, tiên tu luyện sau đó thành thần, vậy thần tu luyện sau đó sẽ phải đi đâu?
Về dấu vết của thái cổ chúng thần và bên ngoài thần giới có còn không gian nào khác nữa hay không, đều đã trở thành một câu đố.
Nhóm cổ thần tìm kiếm khắp nơi không mục đích, tìm kiếm mục tiêu của thần, tìm kiếm di tích của thái cổ chúng thần. Nhưng những người tìm được đều biến mất từ đó, còn lại vẫn là những kẻ đang mê mang tìm kiếm.
Thần mộ từ đâu mà có? Không một ai biết, cũng không một ai từng đi vào, phàm là kẻ tiến vào đều không có xuất hiện trở lại.
Thanh âm trong thần mộ nói ra có chút không rõ ràng, đông một câu, tây một câu, Phương Tử Vũ càng nghe đầu óc càng rối tung. Đến cuối cùng hắn mới miễn cưỡng hiểu được, nguyên lai thần mộ không phải là phần mộ của thần, mà là nơi trở về cuối cùng của thần.
Thế gian có sáng tối, nhân tâm có thiện ác. Thần mộ chính là nơi phân biệt thiện ác, là nơi quản lý ánh sáng và bóng tối. Vô luận là người hay là ma, là thiện hay là ác, chỉ cần đến cái địa phương này đều sẽ được cấp cho một lần cơ hội, một lần khảo nghiệm.
Thông qua được, thần mộ sẽ dẫn ngươi đi tìm di tích của thái cổ chúng thần.
Thất bại, đem hình thần câu diệt, ngay cả một tia linh hồn ấn ký cũng không tiếp tục lưu lại.
Thần mộ là khảo nghiệm cuối cùng đối với thần, cũng là nơi trở về duy nhất của thần.
Mà cái khảo nghiệm này tuyệt không đơn giản.
– Chuẩn bị xong chưa? Nguồn tại http://Truyện FULL
Phương Tử Vũ lắc lắc đầu nói:
– Ta không muốn đi tìm thái cổ chúng thần gì cả, ta chỉ muốn báo thù.
– Đi vào thần mộ, thì phải trải qua khảo nghiệm. Thành công rồi, muốn đi muốn ở tùy vào ngươi.
Phương Tử Vũ suy nghĩ một lát, hỏi:
– Khảo nghiệm điều gì?
– Trong tim ngươi cất giấu ma tính của bóng tối, khảo nghiệm của ngươi đó là, làm thế nào đối mặt với bản thân ngươi, với trái tim của ngươi.
– Không hiểu.
– Không cần hiểu, ngươi sẽ biết ngay thôi.
Đúng lúc này, trước mắt Phương Tử Vũ đột nhiên mơ hồ xuất hiện một bóng người, bóng người dần dần rõ ràng, không ngờ lại là chính bản thân hắn.
Phương Tử Vũ lúc này một thân hắc y, sắc mặt băng lãnh. Mà Phương Tử Vũ ở trước mặt thì một thân bạch sam, khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Đó là hắn sao? Trong ấn tượng của Phương Tử Vũ, bản thân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tươi cười sáng lạn đến như vậy, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác lạ thường.
– Đó là cái bóng của bản thân ngươi, mặt thiện của ngươi. Ngươi phải đánh bại nó, ngươi mới có thể thông qua khảo nghiệm.
– Chỉ đơn giản như vậy?
– Đơn giản? A a, chờ xem đi.
Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay phải xòe ra, một thanh trường đao đen sẫm xuất hiện trong tay. Hắn hét lớn một tiếng, hung hăng bổ một đao thật mạnh về phía”bản thân” ở trước mặt.
Phương Tử Vũ bạch y không hề có ý nghĩ né tránh, đứng tại đó mặc cho một đao xoẹt qua trên người mình.
“Phụt!!” Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu, Phương Tử Vũ biến sắc, hoảng sợ nói:
– Chuyện này là sao vậy?
– Ta nói rồi, đó chính là bản thân ngươi. Muốn giết nó chẳng khác nào giết chính ngươi, bây giờ ngươi còn cảm thấy đơn giản nữa không?
Phương Tử Vũ sắc mặt biến ảo không ngừng, hỏi:
– Giết không chết nó, ta làm sao thông qua?
– Cho ngươi một cái gợi ý, thần tính, ma tính, chỉ trong một ý niệm.
– Có ý tứ gì?
– Ta nói đã quá nhiều rồi. Đi thôi, hoặc là ngươi giết nó, hoặc là nó sẽ giết ngươi.
Nói xong câu này, giọng nói đó chìm vào yên lặng, mặc kệ là Phương Tử Vũ kêu gọi như thế nào đi nữa thủy chung vẫn không đáp lại.
Bất đắc dĩ, Phương Tử Vũ chỉ có thể nắm chặt trường đao, cẩn thận phòng bị.
Phương Tử Vũ phía đối diện mỉm cười ôn hòa, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, một thanh trường đao đen thui giống hệt xuất hiện ở trong tay.
“Xẹt, xẹt!” Hai vệt sao băng va chạm lẫn nhau.
“Ầm!” Trời long đất lở, nếu nơi này không phải là không gian hư ảo, ở bất kỳ chỗ nào bên ngoài, loại va chạm mãnh liệt này đủ để hủy diệt cả một hành tinh.
Hai vị thần toàn lực đánh nhau, tuyệt đối không phải là trò đùa.
Hai bóng người giao nhau xẹt qua, Phương Tử Vũ và bạch y thay đổi vị trí. Hai người đều thở hổn hển nhìn đối phương, ngay cả chỗ bị thương ở trên người cũng giống hệt nhau.
“Đáng chết!” Phương Tử Vũ thầm chửi một tiếng, lại một lần nữa xách đao xông lên. Vào lúc hắn động thủ thì bạch y cũng đồng thời đánh về phía hắn.
“Ầm!!” Lại một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, hai người đều bị sóng khí đánh bay. Khó khăn lắm mới ổn định lại được thân người, phát hiện ra bản thân đã thụ thương nặng không thể bù lại.
Bạch y Phương Tử Vũ nhếch môi cười, nâng trường đao lên một lần nữa đánh tới.
Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng, hai kích mới vừa rồi đã lấy đi toàn bộ khí lực của hắn, lúc này ngay cả tay cầm đao cũng không ngừng run rẩy, càng đừng nói đến chuyện phản kích.
Đao của bạch y càng lúc càng gần, một cỗ tử vong khí tức ngập trời đã hoàn toàn vây kín lấy Phương Tử Vũ.
Cứ thế này mà chết sao?
Phúc thúc, vú nuôi….. Còn có Từ Ngạo Thiên, Kim Mê, Lục Tử Huyên……
Rất nhiều khuôn mặt lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Hóa ra, hắn còn có vướng bận đấy chứ. Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng.
Đao của bạch y đã gần ngay trước mắt.
Đột nhiên, hai mắt Phương Tử Vũ bắn ra hai tia sáng, quát lớn:
– Đi chết đi!
“Ầm!!” Cả không gian ầm ầm rung chuyển.
*****
Bên ngoài thần mộ, tụ tập một đám đông.
Cơ hồ hơn nửa cổ thần đã nghe được tin tức mà chạy đến, hơn nữa trong đó còn có một đám người nhìn qua không giống thần.
Đó chính là đám người Từ Ngạo Thiên, tứ nữ và Thiết Huyết vệ.
Nguyên lai Phương Tử Vũ đi vào thần mộ đã gần trăm năm, đám người Từ Ngạo Thiên cũng nhân thời gian này lợi dụng linh khí nồng đậm ở nơi giao giới giữa tiên giới và thần giới để tu luyện, thành công đạt đến cảnh giới của thần.
Trăm năm, loáng một cái vội vàng mà qua.
Đột nhiên, thần mộ một trận chấn động kịch liệt, sau đó ánh sáng chói mắt chợt lóe lên rồi biến mất, Phương Tử Vũ đã đứng ở trước mặt mọi người.
– Oa, tiểu tử, ngươi rốt cuộc đi ra rồi! – Khoa Phụ vui vẻ giống như một đứa trẻ.
– Tử Vũ! – Đám người Từ Ngạo Thiên cũng vui mừng như điên chen lại.
Phương Tử Vũ hướng mọi người gật gật đầu.
– Tiểu tử, trong thần mộ rốt cuộc là cái gì?
– Tiểu tử…… – Mọi người đi lên vây quanh không ngừng hỏi han.
Đúng lúc này, Phương Tử Vũ toàn thân khẽ run lên. Đồng thời, cách đó không xa không khí vặn loạn một trận, một thanh âm hét lớn:
– Hiên Viên lão nhi, mau mau nhận lấy cái chết!
– Đáng chết! – Trong chúng thần một vị trung niên nam tử thân mặc hoàng bào, diện mạo uy vũ khẽ chửi một tiếng, xoay người độn nhập vào không gian.
Một tên tráng hán trên đầu mọc ra một đôi sừng trâu xuất hiện, hét lớn:
– Đừng chạy!
Sau đó cũng mau chóng độn nhập vào không gian.
Phương Tử Vũ trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, quát:
– Xi Vưu!
Xi Vưu liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn, trực tiếp bỏ đi.
“Xoẹt!” Phương Tử Vũ tung người bay lên, theo sát phía sau Xi Vưu độn nhập vào không gian.
– Tử Vũ! – Từ Ngạo Thiên hô to một tiếng, vội vàng dẫn theo chúng nữ và Thiết Huyết vệ cũng nhảy vào không gian.
Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có người hét lớn:
– Còn không mau đuổi theo, Chí Tôn giới còn ở trên tay hắn!
– Khốn kiếp! – Chúng thần cũng vội vàng đuổi theo ở sau lưng Từ Ngạo Thiên.
Vì thế, thần giới xuất hiện một tình cảnh quái dị mà vạn năm khó gặp.
Dẫn đầu chính là Hiên Viên, không ngừng mắng chửi, không ngừng xuyên qua tầng tầng không gian bỏ chạy.
Phía sau Hiên Viên là Xi Vưu, vẫn không ngừng đuổi theo sát sau lưng Hiên Viên.
Phía sau Xi Vưu là Phương Tử Vũ khuôn mặt đầy giận dữ, sát khí đằng đằng.
Đuổi theo sát phía sau Phương Tử Vũ lại là đám người Từ Ngạo Thiên.
Sau cùng là một đám đông cổ thần, hơn nữa nhân số càng lúc càng nhiều.