Bách Lệ đưa mắt nhìn Bách Kiếp nhưng không trả lời. Bách Kiếp bây giờ là sư phụ dựa vào đồ đệ mà được coi trọng, bằng vào hai kiện tiên khí trong tay Phương Tử Vũ, thân phận của lão lúc này đã hoàn toàn bất đồng. Nói không chừng, một trăm năm sau Phương Tử Vũ phi thăng, hai kiện tiên khí này của nó rất có khả năng sẽ trở thành tín vật truyền thừa của đời đời các chưởng môn trên Ngọc hư cung. Vừa nghĩ đến đây, Bách Lệ cơ hồ muốn phát cuồng, thầm hận bản thân lúc trước nghe lão đạo sĩ lừa gạt không thu nhận Phương Tử Vũ làm đồ đệ, nếu không hôm nay lúc này đã có thể dương dương tự đắc, kẻ nở mày nở mặt phải là lão rồi.
Bách Độ đi lên quan tâm hỏi:”Sư thúc, người không sao chứ?”
Lão đạo sĩ cười khổ nói:”Ta giống với kẻ bình an vô sự lắm sao? Hắc hắc, thật không hổ là tiên khí, thiếu chút nữa đã hủy đi cái khớp xương già này của ta rồi. Ta bây giờ phải đến hậu sơn bế quan, trong vòng năm năm không thể ra ngoài, đừng đến quấy rầy ta. Cũng may không bị người ta nhìn thấy nếu không thật là phiền toái lớn.” Vừa dứt lời, cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của mọi người, lập tức tung người bay đi.
Nhìn thân ảnh của lão đạo sĩ ở phía xa, Bách Nan nói:”Đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện.”
Mọi người thản nhiên cười từ chỗi đưa ra ý kiến, Bách Độ quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ, hỏi:”Sư huynh, Tử Vũ nó…..”
Chưởng môn xua tay nói:”Quên đi, hết thảy đợi nó tỉnh lại rồi tính tiếp. Bách Kiếp sư đệ, có cần vi huynh giúp đệ xây dựng lại Ngọc Võ đường không?”
Bách Kiếp cười nói:”Cám ơn tâm ý của chưởng môn sư huynh, Ngọc Võ đường mặc dù nhân số ít nhưng vẫn có thể ứng phó được, việc nơi này không làm phiền sư huynh lo lắng.”
Chưởng môn gật đầu nói:”Như thế cũng tốt. Ài, các vị sư đệ sư muội, chúng ta cũng nên nghĩ lấy một cái cớ đối phó với đám môn hạ đệ tử có phải hay không đây?”
Mọi người lúc này mới nhớ ra sự việc vừa rồi đã bị môn hạ đệ tử Ngọc Hư cung nhìn thấy, vạn nhất bị bọn chúng thêm mắm thêm muốn tuyên truyền ra bên ngoài, một số kẻ tinh ý khẳng định có thể đoán ra được chuyện Ngọc Hư cung cất dấu tiên khí, đến lúc đó quả thật là mất nhiều hơn được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Bách Nan gật đầu nói:”Cũng nên nghĩ ra một cái sách lược vẹn toàn.”
“Hay là…..”Bách Thảo tiếp lời nói:”Hay là nói sư thúc nhất thời ngứa nghề, sơ ý tọa thành đi?”
“Không được.” Bách Độ lắc đầu nói:”Đám đệ tử đều đã nhìn thấy Phương Tử Vũ toàn thân máu me bê bết hôn mê bất tỉnh, cái cớ được lấy phải có liên quan đến nó.”
“Cái này…” Bách Kiếp lúng túng nói:”Cái này thật sự là không dễ nghĩ ra.”
Bách Lệ hừ lạnh nói:”Tứ chi phát triển.” Thấy Bách Kiếp tức giận quay sang liền nói:”Đệ thấy hay là nói sư thúc và Tử Vũ tỷ thí với nhau mà tạo thành đi.”
Bách Kiếp nặng nề hừ một tiếng, không nói một tiếng.
Bách Độ đáp:”Không được, điều này không phải là nói cho mọi người biết Tử Vũ có thể chống lại được sư thúc, một Độ Kiếp kỳ cao thủ. Vậy ý nghĩa là gì? Là nói Ngọc Hư cung chúng ta nếu không phải luyện chế ra được tuyệt thế linh đan thì cũng là chiếm được tiên khí pháp bảo, đến lúc đó thì thật đúng là mất nhiều hơn được.”
Bách Lệ thở dài nói:”Vậy phải làm thế nào mới tốt đây.”
Từ Ngạo Thiên nói:”Sư phụ, hay là nói một bộ trận pháp sư tổ lưu lại, vài vị sư thúc sư bá liên thủ thi triển do không cẩn thận mà tạo thành hậu quả như vậy?”
Chưởng môn lắc đầu nói:”Điều này càng không được. Thứ nhất, mọi người đều biết Ngọc hư cung chúng ta không lấy trận pháp làm chủ, nếu như có một loại trận pháp lợi hại như vậy, những môn phái lấy trận pháp lập nghiệp trong tu chân giới đến cửa khiêu chiến, đến lúc đó lập tức sẽ bị vạch trần. Thứ hai, Ngọc Hư cung chúng ta có bao nhiêu trận pháp, đám đệ tử đời thứ hai tự nhiên hiểu biết rất rõ ràng, lừa gạt không được.”
Bách Kiếp nóng nảy nói:”Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy phải làm sao đây?”
Mọi người lúng túng, nhất thời lâm vào trầm tư.
Bách Độ tiếp lời nói:”Sư huynh, Bách Độ vừa nghĩ ra được một cái ý tưởng.”
Chưởng môn mỉm cười nói:”Bách Độ sư muội có phương pháp gì, nói ra nghe thử.”
Bách Độ suy tư nói:”Hay là nói sư thúc lão nhân gia có lòng muốn kiểm tra tu vi của Ngạo Thiên và Tử Vũ, sau đó nhất thời ngứa nghề khống chế không được bản thân mà xuất ra toàn lực, Tử Vũ vì bảo vệ Ngạo Thiên mà bản thân bị trọng thương.”
Chưởng môn ngửa mặt nhìn trời thở dài, nói:”Hong mọi người đều đã biết, một người có tu vi Độ Kiếp kỳ tuyệt đối không thể có loại lực lượng khủng bố đến như vậy.” Đảo mắt nhìn bốn phía, tiếp tục nói:”Các ngươi xem, có thể có được lực phá hư như thế này cũng chỉ có cao thủ Đại Thừa kỳ trở lên mà thôi.”
Bách Độ mỉm cười nói:”Ai quy định sư thúc chỉ có thể dừng lại ở Độ Kiếp kỳ chứ?”
“Cái này…..” Chưởng môn suy tư chốc lát rồi gật đầu cười nói:”Đúng. Vậy nói sư thúc cùng Tử Vũ và Ngạo Thiên trong lúc luận bàn vô tình tiến vào Đại Thừa kỳ cảnh giới, nhất thời khống chế không được mới có thể tạo thành hậu quả như vậy. Về phần sư thúc lão nhân gia, sau đó lập tức bế quan tu luyện, điều này cũng giải thích hợp lý cho việc sư thúc tại sao đột nhiên đi bế quan. Còn về phần năm năm sau tại sao tu vi của người đột nhiên lùi lại về Độ Kiếp kỳ, hắc, loại sự việc này ở tu chân giới cũng là việc thường xuyên xảy ra, sẽ không ai để ý. Chỉ có điều khi tiết lộ tin tức ra tốt nhất chỉ nói là Tử Vũ một người cùng sư thúc luận bàn, không cần thiết phải đề cập đến Ngạo Thiên. Các ngươi xem, Ngạo Thiên quần áo chỉnh tề, hơn nữa toàn thân không hề có dấu vết đánh nhau, nói ngược lại sợ rằng sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.”
Đám trưởng lão chắp tay nói:”Lĩnh chưởng môn pháp chỉ.” Trong lòng không hẹn mà gặp đều nghĩ:”Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Chưởng môn gật đầu nói:”Tốt rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta cũng nên trở về rồi, Ngạo Thiên, đem Tử Vũ giao cho Bách Kiếp sư thúc con đi, chúng ta phải đi thôi.”
Từ Ngạo Thiên nhìn Phương Tử Vũ nằm trong lòng mình vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ.
Bách Độ đi đễn vỗ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên nói:”Hay là đem Tử Vũ giao cho ta đi.”
Bách Kiếp kinh ngạc nói:”Sư muội, muội….”
Bách Độ cười nói:”Sư huynh yên tâm, sư muội sẽ không đoạt đi đồ đệ bảo bối của huynh đâu. Chẳng qua Ngọc Võ đường của huynh phải tu sửa lại, tiếng động ồn ào đối với sự khôi phục của Tử Vũ không có lợi, không bằng để cho nó ở chỗ muội tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, đợi Ngọc Võ đường của huynh sửa lại xong sẽ trả nó về.”
Chưởng môn khó xử nói:”Nhưng mà sư muội, Ngọc Tiên đường của muội toàn là nữ đệ tử, Tử Vũ nó là một tên nam nhân, điều này có vẻ như không được tiện lợi cho lắm.”
Bách Độ thản nhiên nói:”Chính bởi vì môn hạ của muội toàn là nữ đệ tử cho nên ở chỗ muội mới là nơi dưỡng thương tốt nhất, nữ nhi so với đám nam nhân các vị rốt cuộc vẫn là tỷ mỉ hơn. Ngạo Thiên, đem Tử Vũ giao cho ta đi.”
Đem Phương Tử Vũ từ trên tay Từ Ngạo Thiên ôm lấy, trong lúc vô ý tiếp xúc với da thịt Phương Tử Vũ, cái cảm giác này khiến cho Bách Độ bất giác tâm thần rúng động, trái tim đập nhanh hơn vài lần, thể xác và tinh thần hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang bối rối. Nàng từ nhỏ đã bắt đầu gia nhập Ngọc Hư cung, tu luyện đã được vài trăm năm, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi Côn lôn, mặc dù tu vi cao thâm, địa vị tôn sung nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng chạm vào thân thể của người khác phái. Lúc này, Phương Tử Vũ vẻ mặt an tĩnh nằm trong lòng nàng, nhìn khuôn mặt anh tuấn đó, trong lòng nàng bất giác sinh ra một tia cảm giác kỳ dị, nàng cứ như vậy ôm lấy Phương Tử Vũ ngơ ngác đứng ở đó, việc tu luyện trong quá khứ từng cảnh từng cảnh một không ngừng hiện lên trước mắt nàng, vị trưởng lão của Ngọc Hư vung có thân phận tôn quý này đã có chút ngây ngốc.
Lúc này, chưởng môn mở miệng nói:”Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Đợi Ngọc Võ đường xây dựng lại xong thì để cho Tử Vũ trở về tu luyện, đến lúc đó ta một lần nữa tuyên bố danh sách năm người tham gia luận võ đại hội của tu chân giới lần này.”
Khẽ lắc đầu, đem tia tình cảm kia đẩy ra khỏi đầu, Bách Độ thầm nghĩ:”Ta làm sao vậy nhỉ?” Sau khi hồi phục lại tinh thần thì cùng mọi người đồng thời nói:”Vâng, chưởng môn sư huynh.”
“Bách Thảo, nhanh chóng đem tin tức chúng ta đã ước định truyền ra đi.”
“Vâng, chưởng môn sư huynh.”
Lúc này mọi người không biết, Phương Tử Vũ vốn mất tích hai năm sau khi trở về tu vi đột nhiên đạt tới Nguyên anh hậu kỳ, vốn đã khiến cho đám môn đồ Ngọc Hư cung cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nghe nói nó dùng lực của một người đấu pháp với Độ Kiếp kỳ cao thủ, trận đấu đó cực kỳ bi thảm, thiên hôn địa ám, đương nhiên quá trình đả đấu đó bị người ta phóng đại nói quá lên, lấy sai nói sai làm cho sự việc càng lúc càng trở nên khoa trương, cuối cùng dẫn tới thiên kiếp oanh nát cả toàn Ngọc Võ đường. Mặc dù rất nhiều người tin tưởng đó là điều khoác lác nhưng lấy một người chỉ với Nguyên anh kỳ tu vi dưới công kích toàn lực của một cao thủ Độ Kiếp kỳ mà chỉ bị thương nặng, đích thật là khiến cho người ta giật mình.
Nhất thời cái tên Phương Tử Vũ được truyền khắp tu chân giới, ngay cả một số ít cao nhân tiền bối ẩn thế cũng được nghe nói hiện tại ở tu chân giới xuất hiện một tên quái vật thiên tài. Ngược lại với chuyện về Phương Tử Vũ, lão đạo sĩ ở trong trận đấu pháp cảnh giới đột nhiên đề thăng đến Đại thừa kỳ, việc này chẳng có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú. Dù sao một tên tiểu tử tóc để chỏm mới tu chân sáu năm có thể bức một tên Độ Kiếp kỳ cũng có khả năng là Đại thừ kỳ cao thủ toàn lực thi triển, ở tu chân giới tuyệt đối là chuyện xưa nay chưa từng có.
Phương Tử Vũ dưới tình huống như vậy đã trở thành thần tượng của đám nữ hài tử, thành mục tiêu phấn đấu của đám nam đệ tử.
Khoa trương nhất lại chính là Ngọc Hư cung trên Côn lôn sơn, mỗi ngày có vô số nam nữ lên núi, vây quanh Ngọc Hư cung đại môn không ngừng hô lên:”Phương Tử Vũ, Phương Tử Vũ…..”
Đám trưởng lão của Ngọc Hư cung đau đầu không thôi, không nghĩ đến chỉ là một cái cớ che dấu đi sự thật nhưng đã làm cho Phương Tử Vũ danh chấn thiên hạ chỉ sau một đêm. Bách Kiếp đương nhiên là vui sướng đến nỗi cười không khép miệng rồi, chưởng môn cũng rất vui vẻ bởi vì chuyện của Phương Tử Vũ khiến cho vô số nam nữ lần lượt xin gia nhập Ngọc Hư cung, số môn hạ đệ tử bạo tăng chỉ trong một đêm, quả là thịnh thế khó mà có được từ khi khai sáng cho đến nay của Ngọc Hư cung. Chỉ có điều trong vui vẻ nhưng vẫn âm thầm lo lắng, lời đồn cứ tiếp tục bị thổi phồng như vậy rất khó bảo đảm sẽ không có người nghĩ đến chuyện này liên quan đến tiên khí, điều này tuyệt đối không phải là ý muốn ban đầu của đám người chưởng môn.Nhưng tin đồn đã không thể ngăn chặn, lấy an toàn làm đầu, đám người chưởng môn chỉ có thể âm thầm đề phòng nhìn xem có kẻ nào thừa dịp này mà lẫn vào gây bất lợi hay không mà thôi. May mắn, từ khi tin đồn được truyền ra đên nay đã được hơn một tháng, nhưng chẳng có kẻ nào đến Ngọc Hư cung gây chuyện, mọi người âm thầm thả lỏng tinh thần một chút, nhưng vẫn không lơi lỏng đề phòng, ngày tiếp ngày qua đi trong tình trạng khẩn trương như vậy.
Bách Lệ đưa mắt nhìn Bách Kiếp nhưng không trả lời. Bách Kiếp bây giờ là sư phụ dựa vào đồ đệ mà được coi trọng, bằng vào hai kiện tiên khí trong tay Phương Tử Vũ, thân phận của lão lúc này đã hoàn toàn bất đồng. Nói không chừng, một trăm năm sau Phương Tử Vũ phi thăng, hai kiện tiên khí này của nó rất có khả năng sẽ trở thành tín vật truyền thừa của đời đời các chưởng môn trên Ngọc hư cung. Vừa nghĩ đến đây, Bách Lệ cơ hồ muốn phát cuồng, thầm hận bản thân lúc trước nghe lão đạo sĩ lừa gạt không thu nhận Phương Tử Vũ làm đồ đệ, nếu không hôm nay lúc này đã có thể dương dương tự đắc, kẻ nở mày nở mặt phải là lão rồi.
Bách Độ đi lên quan tâm hỏi:”Sư thúc, người không sao chứ?”
Lão đạo sĩ cười khổ nói:”Ta giống với kẻ bình an vô sự lắm sao? Hắc hắc, thật không hổ là tiên khí, thiếu chút nữa đã hủy đi cái khớp xương già này của ta rồi. Ta bây giờ phải đến hậu sơn bế quan, trong vòng năm năm không thể ra ngoài, đừng đến quấy rầy ta. Cũng may không bị người ta nhìn thấy nếu không thật là phiền toái lớn.” Vừa dứt lời, cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của mọi người, lập tức tung người bay đi.
Nhìn thân ảnh của lão đạo sĩ ở phía xa, Bách Nan nói:”Đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện.”
Mọi người thản nhiên cười từ chỗi đưa ra ý kiến, Bách Độ quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ, hỏi:”Sư huynh, Tử Vũ nó…..”
Chưởng môn xua tay nói:”Quên đi, hết thảy đợi nó tỉnh lại rồi tính tiếp. Bách Kiếp sư đệ, có cần vi huynh giúp đệ xây dựng lại Ngọc Võ đường không?”
Bách Kiếp cười nói:”Cám ơn tâm ý của chưởng môn sư huynh, Ngọc Võ đường mặc dù nhân số ít nhưng vẫn có thể ứng phó được, việc nơi này không làm phiền sư huynh lo lắng.”
Chưởng môn gật đầu nói:”Như thế cũng tốt. Ài, các vị sư đệ sư muội, chúng ta cũng nên nghĩ lấy một cái cớ đối phó với đám môn hạ đệ tử có phải hay không đây?”
Mọi người lúc này mới nhớ ra sự việc vừa rồi đã bị môn hạ đệ tử Ngọc Hư cung nhìn thấy, vạn nhất bị bọn chúng thêm mắm thêm muốn tuyên truyền ra bên ngoài, một số kẻ tinh ý khẳng định có thể đoán ra được chuyện Ngọc Hư cung cất dấu tiên khí, đến lúc đó quả thật là mất nhiều hơn được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Bách Nan gật đầu nói:”Cũng nên nghĩ ra một cái sách lược vẹn toàn.”
“Hay là…..”Bách Thảo tiếp lời nói:”Hay là nói sư thúc nhất thời ngứa nghề, sơ ý tọa thành đi?”
“Không được.” Bách Độ lắc đầu nói:”Đám đệ tử đều đã nhìn thấy Phương Tử Vũ toàn thân máu me bê bết hôn mê bất tỉnh, cái cớ được lấy phải có liên quan đến nó.”
“Cái này…” Bách Kiếp lúng túng nói:”Cái này thật sự là không dễ nghĩ ra.”
Bách Lệ hừ lạnh nói:”Tứ chi phát triển.” Thấy Bách Kiếp tức giận quay sang liền nói:”Đệ thấy hay là nói sư thúc và Tử Vũ tỷ thí với nhau mà tạo thành đi.”
Bách Kiếp nặng nề hừ một tiếng, không nói một tiếng.
Bách Độ đáp:”Không được, điều này không phải là nói cho mọi người biết Tử Vũ có thể chống lại được sư thúc, một Độ Kiếp kỳ cao thủ. Vậy ý nghĩa là gì? Là nói Ngọc Hư cung chúng ta nếu không phải luyện chế ra được tuyệt thế linh đan thì cũng là chiếm được tiên khí pháp bảo, đến lúc đó thì thật đúng là mất nhiều hơn được.”
Bách Lệ thở dài nói:”Vậy phải làm thế nào mới tốt đây.”
Từ Ngạo Thiên nói:”Sư phụ, hay là nói một bộ trận pháp sư tổ lưu lại, vài vị sư thúc sư bá liên thủ thi triển do không cẩn thận mà tạo thành hậu quả như vậy?”
Chưởng môn lắc đầu nói:”Điều này càng không được. Thứ nhất, mọi người đều biết Ngọc hư cung chúng ta không lấy trận pháp làm chủ, nếu như có một loại trận pháp lợi hại như vậy, những môn phái lấy trận pháp lập nghiệp trong tu chân giới đến cửa khiêu chiến, đến lúc đó lập tức sẽ bị vạch trần. Thứ hai, Ngọc Hư cung chúng ta có bao nhiêu trận pháp, đám đệ tử đời thứ hai tự nhiên hiểu biết rất rõ ràng, lừa gạt không được.”
Bách Kiếp nóng nảy nói:”Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy phải làm sao đây?”
Mọi người lúng túng, nhất thời lâm vào trầm tư.
Bách Độ tiếp lời nói:”Sư huynh, Bách Độ vừa nghĩ ra được một cái ý tưởng.”
Chưởng môn mỉm cười nói:”Bách Độ sư muội có phương pháp gì, nói ra nghe thử.”
Bách Độ suy tư nói:”Hay là nói sư thúc lão nhân gia có lòng muốn kiểm tra tu vi của Ngạo Thiên và Tử Vũ, sau đó nhất thời ngứa nghề khống chế không được bản thân mà xuất ra toàn lực, Tử Vũ vì bảo vệ Ngạo Thiên mà bản thân bị trọng thương.”
Chưởng môn ngửa mặt nhìn trời thở dài, nói:”Hong mọi người đều đã biết, một người có tu vi Độ Kiếp kỳ tuyệt đối không thể có loại lực lượng khủng bố đến như vậy.” Đảo mắt nhìn bốn phía, tiếp tục nói:”Các ngươi xem, có thể có được lực phá hư như thế này cũng chỉ có cao thủ Đại Thừa kỳ trở lên mà thôi.”
Bách Độ mỉm cười nói:”Ai quy định sư thúc chỉ có thể dừng lại ở Độ Kiếp kỳ chứ?”
“Cái này…..” Chưởng môn suy tư chốc lát rồi gật đầu cười nói:”Đúng. Vậy nói sư thúc cùng Tử Vũ và Ngạo Thiên trong lúc luận bàn vô tình tiến vào Đại Thừa kỳ cảnh giới, nhất thời khống chế không được mới có thể tạo thành hậu quả như vậy. Về phần sư thúc lão nhân gia, sau đó lập tức bế quan tu luyện, điều này cũng giải thích hợp lý cho việc sư thúc tại sao đột nhiên đi bế quan. Còn về phần năm năm sau tại sao tu vi của người đột nhiên lùi lại về Độ Kiếp kỳ, hắc, loại sự việc này ở tu chân giới cũng là việc thường xuyên xảy ra, sẽ không ai để ý. Chỉ có điều khi tiết lộ tin tức ra tốt nhất chỉ nói là Tử Vũ một người cùng sư thúc luận bàn, không cần thiết phải đề cập đến Ngạo Thiên. Các ngươi xem, Ngạo Thiên quần áo chỉnh tề, hơn nữa toàn thân không hề có dấu vết đánh nhau, nói ngược lại sợ rằng sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.”
Đám trưởng lão chắp tay nói:”Lĩnh chưởng môn pháp chỉ.” Trong lòng không hẹn mà gặp đều nghĩ:”Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Chưởng môn gật đầu nói:”Tốt rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta cũng nên trở về rồi, Ngạo Thiên, đem Tử Vũ giao cho Bách Kiếp sư thúc con đi, chúng ta phải đi thôi.”
Từ Ngạo Thiên nhìn Phương Tử Vũ nằm trong lòng mình vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ.
Bách Độ đi đễn vỗ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên nói:”Hay là đem Tử Vũ giao cho ta đi.”
Bách Kiếp kinh ngạc nói:”Sư muội, muội….”
Bách Độ cười nói:”Sư huynh yên tâm, sư muội sẽ không đoạt đi đồ đệ bảo bối của huynh đâu. Chẳng qua Ngọc Võ đường của huynh phải tu sửa lại, tiếng động ồn ào đối với sự khôi phục của Tử Vũ không có lợi, không bằng để cho nó ở chỗ muội tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, đợi Ngọc Võ đường của huynh sửa lại xong sẽ trả nó về.”
Chưởng môn khó xử nói:”Nhưng mà sư muội, Ngọc Tiên đường của muội toàn là nữ đệ tử, Tử Vũ nó là một tên nam nhân, điều này có vẻ như không được tiện lợi cho lắm.”
Bách Độ thản nhiên nói:”Chính bởi vì môn hạ của muội toàn là nữ đệ tử cho nên ở chỗ muội mới là nơi dưỡng thương tốt nhất, nữ nhi so với đám nam nhân các vị rốt cuộc vẫn là tỷ mỉ hơn. Ngạo Thiên, đem Tử Vũ giao cho ta đi.”
Đem Phương Tử Vũ từ trên tay Từ Ngạo Thiên ôm lấy, trong lúc vô ý tiếp xúc với da thịt Phương Tử Vũ, cái cảm giác này khiến cho Bách Độ bất giác tâm thần rúng động, trái tim đập nhanh hơn vài lần, thể xác và tinh thần hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang bối rối. Nàng từ nhỏ đã bắt đầu gia nhập Ngọc Hư cung, tu luyện đã được vài trăm năm, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi Côn lôn, mặc dù tu vi cao thâm, địa vị tôn sung nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng chạm vào thân thể của người khác phái. Lúc này, Phương Tử Vũ vẻ mặt an tĩnh nằm trong lòng nàng, nhìn khuôn mặt anh tuấn đó, trong lòng nàng bất giác sinh ra một tia cảm giác kỳ dị, nàng cứ như vậy ôm lấy Phương Tử Vũ ngơ ngác đứng ở đó, việc tu luyện trong quá khứ từng cảnh từng cảnh một không ngừng hiện lên trước mắt nàng, vị trưởng lão của Ngọc Hư vung có thân phận tôn quý này đã có chút ngây ngốc.
Lúc này, chưởng môn mở miệng nói:”Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Đợi Ngọc Võ đường xây dựng lại xong thì để cho Tử Vũ trở về tu luyện, đến lúc đó ta một lần nữa tuyên bố danh sách năm người tham gia luận võ đại hội của tu chân giới lần này.”
Khẽ lắc đầu, đem tia tình cảm kia đẩy ra khỏi đầu, Bách Độ thầm nghĩ:”Ta làm sao vậy nhỉ?” Sau khi hồi phục lại tinh thần thì cùng mọi người đồng thời nói:”Vâng, chưởng môn sư huynh.”
“Bách Thảo, nhanh chóng đem tin tức chúng ta đã ước định truyền ra đi.”
“Vâng, chưởng môn sư huynh.”
Lúc này mọi người không biết, Phương Tử Vũ vốn mất tích hai năm sau khi trở về tu vi đột nhiên đạt tới Nguyên anh hậu kỳ, vốn đã khiến cho đám môn đồ Ngọc Hư cung cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nghe nói nó dùng lực của một người đấu pháp với Độ Kiếp kỳ cao thủ, trận đấu đó cực kỳ bi thảm, thiên hôn địa ám, đương nhiên quá trình đả đấu đó bị người ta phóng đại nói quá lên, lấy sai nói sai làm cho sự việc càng lúc càng trở nên khoa trương, cuối cùng dẫn tới thiên kiếp oanh nát cả toàn Ngọc Võ đường. Mặc dù rất nhiều người tin tưởng đó là điều khoác lác nhưng lấy một người chỉ với Nguyên anh kỳ tu vi dưới công kích toàn lực của một cao thủ Độ Kiếp kỳ mà chỉ bị thương nặng, đích thật là khiến cho người ta giật mình.
Nhất thời cái tên Phương Tử Vũ được truyền khắp tu chân giới, ngay cả một số ít cao nhân tiền bối ẩn thế cũng được nghe nói hiện tại ở tu chân giới xuất hiện một tên quái vật thiên tài. Ngược lại với chuyện về Phương Tử Vũ, lão đạo sĩ ở trong trận đấu pháp cảnh giới đột nhiên đề thăng đến Đại thừa kỳ, việc này chẳng có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú. Dù sao một tên tiểu tử tóc để chỏm mới tu chân sáu năm có thể bức một tên Độ Kiếp kỳ cũng có khả năng là Đại thừ kỳ cao thủ toàn lực thi triển, ở tu chân giới tuyệt đối là chuyện xưa nay chưa từng có.
Phương Tử Vũ dưới tình huống như vậy đã trở thành thần tượng của đám nữ hài tử, thành mục tiêu phấn đấu của đám nam đệ tử.
Khoa trương nhất lại chính là Ngọc Hư cung trên Côn lôn sơn, mỗi ngày có vô số nam nữ lên núi, vây quanh Ngọc Hư cung đại môn không ngừng hô lên:”Phương Tử Vũ, Phương Tử Vũ…..”
Đám trưởng lão của Ngọc Hư cung đau đầu không thôi, không nghĩ đến chỉ là một cái cớ che dấu đi sự thật nhưng đã làm cho Phương Tử Vũ danh chấn thiên hạ chỉ sau một đêm. Bách Kiếp đương nhiên là vui sướng đến nỗi cười không khép miệng rồi, chưởng môn cũng rất vui vẻ bởi vì chuyện của Phương Tử Vũ khiến cho vô số nam nữ lần lượt xin gia nhập Ngọc Hư cung, số môn hạ đệ tử bạo tăng chỉ trong một đêm, quả là thịnh thế khó mà có được từ khi khai sáng cho đến nay của Ngọc Hư cung. Chỉ có điều trong vui vẻ nhưng vẫn âm thầm lo lắng, lời đồn cứ tiếp tục bị thổi phồng như vậy rất khó bảo đảm sẽ không có người nghĩ đến chuyện này liên quan đến tiên khí, điều này tuyệt đối không phải là ý muốn ban đầu của đám người chưởng môn.Nhưng tin đồn đã không thể ngăn chặn, lấy an toàn làm đầu, đám người chưởng môn chỉ có thể âm thầm đề phòng nhìn xem có kẻ nào thừa dịp này mà lẫn vào gây bất lợi hay không mà thôi. May mắn, từ khi tin đồn được truyền ra đên nay đã được hơn một tháng, nhưng chẳng có kẻ nào đến Ngọc Hư cung gây chuyện, mọi người âm thầm thả lỏng tinh thần một chút, nhưng vẫn không lơi lỏng đề phòng, ngày tiếp ngày qua đi trong tình trạng khẩn trương như vậy.