-Đông Hải quận.
Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen dầy đặc, sấm chớp ầm ầm.
Bất luận là binh lính đang huấn luyện, hay là dân chúng đang làm việc, tất cả đều kinh ngạc đứng tại chỗ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn dị tượng trên bầu trời. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đột nhiên một tia chớp chói mắt bổ thẳng về phía thành chủ phủ, các tướng lĩnh đang thảo luận chiến sự dưới sự chủ trì của Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đều chấn động, lập tức gác lại hết tất cả mọi việc, giục ngựa chạy vội về phủ thành chủ.
Đợi khi mọi người đến phủ thành chủ mới phát hiện tia chớp kia không phá hủy bất cứ vật gì trong phủ, càng khiến mọi người giật mình chính là, chủ công của bọn họ, Từ Ngạo Thiên vốn hôn mê năm năm không ngờ đã tỉnh lại đang nói chuyện với lão đạo sĩ vẫn ở trong phòng của hắn suốt năm năm qua.
Từ Ngạo Thiên nhìn thấy đám người Lý Phong và Lãnh Vô Tâm, mặt lộ vẻ tươi cười gật đầu nói:
– Lý đại ca, Lãnh quân sư.
Mọi người vừa mừng vừa sợ, lập tức tiến lên quỳ xuống đồng thanh nói:
– Tham kiến chủ công.
– Mọi người không cần khách sáo, đều đứng lên đi.
Từ Ngạo Thiên khoát tay nói.
– Tạ chủ công.
Mọi người đồng loạt đứng lên.
Mọi người lúc này mới phát hiện, Từ Ngạo Thiên sau năm năm hôn mê dường như có chút thay đổi, không chỉ có dáng người của hắn cao lên, hơn nữa mỗi một cử chỉ hành động đều mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế, một loại khí phách cao cao tại thượng.
– Đúng rồi, ta vừa rồi nói chuyện cùng sư thúc tổ mới biết ta đã ngủ năm năm. Năm năm qua dân chúng có tốt không?
Lãnh Vô Tâm thay mặt mọi người cung kính nói:
– Bẩm chủ công, năm năm qua thiên hạ đại loạn, thế cục thay đổi rất nhiều. Mà Đông Hải quận chúng ta vẫn dĩ hòa vi quý, không dám khinh thường tranh đoạt, cho nên cũng tương đối bình an vô sự. Trong đó cùng Từ Viên Lãng khai chiến ba mươi tám trận, khai chiến mười sáu trận với quân Tùy, toàn bộ quân dân đều đồng lòng mới đánh lui quân địch, vả lại…
Thì ra không lâu sau khi Phương Tử Vũ xuống địa phủ cứu Từ Ngạo Thiên, Tùy triều đồng thời phát sinh đại biến. Đám người như Trác quận Hổ Bí Lang tướng La Nghệ, Sóc Phương Ưng Dương Lang tướng Lương Sư Đô, Mã Ấp Ưng Dương Phủ giáo úy Lưu Võ Chu, Kim Thành Phủ giáo úy Tiết Cử, Võ Uy Ưng Dương phủ Tư Mã Lý Quỹ, La Xuyên Lệnh Tiêu Tiễn đều khởi binh phản Tùy, chiếm cứ một phương.
Thế nhưng Tùy Dương Đế sau khi tới Giang Đô càng thêm hoang dâm, không còn lòng dạ nào về Bắc. Đại nghiệp được mười bốn năm ba tháng, tướng quân biên giới nhà Tùy tên Vũ Văn Hóa Cập lợi dụng tình cảm nhớ nhà của binh lính, phát động binh biến ở Giang Đô, treo cổ Dương Đế. Đến lúc này nhà Tùy sụp đổ.
Sau khi Dương Đế chết, thế lực phong kiến các nơi thôn tính lẫn nhau, lúc ấy không ít nghĩa quân hoặc bị các thế lực đánh tan, hoặc là thỏa hiệp đầu hàng. Thủ lĩnh Lý Mật của Ngõa Cương quân, sau khi giết chết đại thủ lĩnh Địch Nhượng, càng thêm kiêu căng tự đại, trọng dụng hàng quan hàng tướng của Tùy triều, không yêu thương binh sĩ, khiến cho nội bộ dần dần lục đục; Về quân sự, đánh thành Lạc Dương đã lâu, thủy chung vẫn không lấy được thắng lợi có tính chất quyết định. Tháng năm năm mười bốn, nhị công tử Lý Thế Dân của Lý gia ở Thái Nguyên phá được Trường An, phụ thân Lý Uyên xưng đế ở Trường An, thành lập Đường triều. Việt Vương Dương Đồng đóng giữ Đông Đô cũng xưng đế ở Lạc Dương. Dương Đồng mưu đồ lợi dụng Lý Mật tới đối phó hơn mười vạn quân phương bắc của Vũ Văn Hóa Cập, Lý Mật vì tránh bị hai mặt giáp công nên tiếp nhận quan phong của Dương Đồng, triệu tập tinh binh chuyên tấn công Hóa Cập. Tháng bảy, sau đại chiến ở Đồng Sơn(hướng tây nam huyện Tuấn Hà Nam hiện giờ), Ngõa Cương quân mặc dù thắng lợi nhưng tinh binh lương mã chết rất nhiều, thực lực giảm mạnh. Tháng chín, Vương Thế Sung khống chế đại quyền ở Đông Đô dẫn hơn hai vạn tinh binh thừa cơ tiến công, Lý Mật chiến bại ở Yển Sư(hướng đông nam Yển Sư ngày nay) Bắc Mang sơn, dẫn theo hơn hai vạn quân gia nhập nhà Đường. Không lâu sau lại ly khai nhà Đường ý đồ tái khởi, nhưng bị quân Đường phục kích chém giết.
Sau khi Ngõa Cương quân thất bại, Đậu Kiến Đức lập quốc ở Hà Bắc, thế lực này phát triển cực nhanh. Đường Võ Đức năm thứ hai, Đậu Kiến Đức dẫn quân công phá Liêu thành(Sơn Đông ngày nay), bắt giết Hứa Đế Vũ Văn Hóa Cập, sau đó lại đánh hạ rất nhiều châu huyện, chiếm giữ Hoàng Hà với đại bộ phận phía bắc. Hắn lại bổ nhiệm hàng loạt quan lại nhà Tùy, cũng sai sứ giả hướng Dương Đồng dâng sớ xưng thần, tiếp nhận Hạ Vương phong hào. Về phương diện khác, Giang Hoài khởi nghĩa quân thủ lĩnh Đỗ Phục Uy đầu tiên xưng thần với Dương Đồng, năm thứ hai Võ Đức lại hàng Đường.
Không lâu sau đó, Vương Thế Sung chính biến, giam lỏng và bức Dương Đồng nhượng vị, xưng đế ở Lạc Dương, quốc hiệu Trịnh.
Trong lúc thiên hạ đại loạn này, Lý Phong và Lãnh Vô Tâm cầm đầu Đông Hải quận dùng cờ hiệu của Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, kết thành đồng minh với Thái Nguyên Lý gia Lý Thế Dân, lấy sách lược thân xa đánh gần nhận được sự tiếp viện của Lý gia, trong khoảng thời gian ngắn lấy Đông Hải làm trung tâm thu phục Lang Gia, Đông Bình, Tể Âm, Lương quận, Bành thành, Chung Ly, Đan Dương, thế lực tăng lên rất nhiều, hơn nữa danh tiếng của Từ Ngạo Thiên luôn rất tốt nên dân chúng không ngừng đến nương nhờ.
Chiến sự cho tới bây giờ đã dần rõ ràng, chỉ còn lại các thế lực Đường triều Lý gia chiếm cứ Trường An và Thái Nguyên, Trịnh triều Vương Thế Sung chiếm cứ Lạc Dương, Lý Tử Thông chiếm cứ Giang Đô, cùng với Hạ Vương Đậu Kiến Đức chiếm cứ Hà Bắc, lại thêm thế lực Từ Ngạo Thiên quật khởi, thiên hạ cuối cùng rơi vào tay ai còn chưa biết. Còn như Lương Sư Đô loại tiểu nhân dối trên lừa dưới chỉ có thể làm tiếng sấm điểm chút trong mưa to, ở trong các thế lực hiện tại nếu không có chuyện ngoài ý muốn rất khó có thể làm được gì.
Sau khi Đỗ Phục Uy và Lý Mật hàng Đường, thế lực của Lý gia đại tăng, hiện giờ Phụ Công Hữu được phái tới trấn thủ Đan Dương canh chừng thế lực Từ Ngạo Thiên, chỉ là ai cũng không có ra tay mà thôi.
Lý gia do Tần Vương Lý Thế Dân lĩnh quân một đường nam hạ, đem mũi mâu chỉ thẳng hướng Đông Đô Lạc Dương. Thế lực của Từ Ngạo Thiên bị Lý gia vây quanh thành hình vòng cung, chỉ có thể khai chiến với Lý gia hoặc chỉ có thể nam hạ tấn công Giang Đô, nếu không chắc chắn sẽ bị Lý gia thôn tính.
Sau khi mọi người giới thiệu đại cục thiên hạ hiện tại, trong phòng một hồi yên tĩnh.
– Chủ… Chủ công.
Lãnh Vô Tâm phá tan sự yên tĩnh trước tiên:
– Xin hỏi Nhị chủ công người…?
Từ Ngạo Thiên lộ ra một chút lo lắng, rất nhanh khôi phục bình thường nói:
– Tử Vũ đệ ấy có thể có chút việc, chắc là rất nhanh trở về.
Thấy mọi người muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi:
– Làm sao vậy?
– Khụ!
Lão đạo sĩ vội ho một tiếng nói:
– Việc này hay là để ta nói đi.
Từ Ngạo Thiên thấy sắc mặt ngưng trọng của Lão đạo sĩ và các tướng lĩnh không khỏi lo lắng trong lòng.
Đợi Lão đạo sĩ từ từ nói ra, Từ Ngạo Thiên mới biết đầu đuôi sự việc.
Thì ra sau khi Phương Tử Vũ mang Băng Tinh Ngọc Phách về cho Từ Ngạo Thiên, bởi vì thời hạn đã qua, lại nhờ mấy vị thiên sư cao nhân của Mao Sơn phái hỗ trợ, đưa Phương Tử Vũ xuống địa phủ chặn hồn phách của Từ Ngạo Thiên lại, làm sao biết lần này đi chính là năm năm không tin tức.
Không lâu sau, một tin tức động trời kinh động các môn các phái, thì ra Ngọc Hàn Cung trong một đêm lại bị người ta huyết tẩy, cả phái giết hại gần như không còn, chí bảo Băng Tuyết Tinh Phách và Thiên Sơn Tuyết Liên của Ngọc Hàn Cung không cánh mà bay.
Lão đạo sĩ sau khi thu được tin tức này giật mình hoảng sợ, liền nghĩ ngay đến Phương Tử Vũ, nhưng thực lực của Phương Tử Vũ tuyệt đối không thể diệt toàn bộ Ngọc Hàn Cung, chỉ bằng chưởng môn Ngọc Hàn Cung và vài vị trưởng lão đã hơn xa Phương Tử Vũ có khả năng so sánh. Vì thế Lão đạo sĩ luôn luôn an ủi bản thân, hy vọng việc này không quan hệ với Phương Tử Vũ.
-Đông Hải quận.
Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen dầy đặc, sấm chớp ầm ầm.
Bất luận là binh lính đang huấn luyện, hay là dân chúng đang làm việc, tất cả đều kinh ngạc đứng tại chỗ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn dị tượng trên bầu trời. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đột nhiên một tia chớp chói mắt bổ thẳng về phía thành chủ phủ, các tướng lĩnh đang thảo luận chiến sự dưới sự chủ trì của Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đều chấn động, lập tức gác lại hết tất cả mọi việc, giục ngựa chạy vội về phủ thành chủ.
Đợi khi mọi người đến phủ thành chủ mới phát hiện tia chớp kia không phá hủy bất cứ vật gì trong phủ, càng khiến mọi người giật mình chính là, chủ công của bọn họ, Từ Ngạo Thiên vốn hôn mê năm năm không ngờ đã tỉnh lại đang nói chuyện với lão đạo sĩ vẫn ở trong phòng của hắn suốt năm năm qua.
Từ Ngạo Thiên nhìn thấy đám người Lý Phong và Lãnh Vô Tâm, mặt lộ vẻ tươi cười gật đầu nói:
– Lý đại ca, Lãnh quân sư.
Mọi người vừa mừng vừa sợ, lập tức tiến lên quỳ xuống đồng thanh nói:
– Tham kiến chủ công.
– Mọi người không cần khách sáo, đều đứng lên đi.
Từ Ngạo Thiên khoát tay nói.
– Tạ chủ công.
Mọi người đồng loạt đứng lên.
Mọi người lúc này mới phát hiện, Từ Ngạo Thiên sau năm năm hôn mê dường như có chút thay đổi, không chỉ có dáng người của hắn cao lên, hơn nữa mỗi một cử chỉ hành động đều mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế, một loại khí phách cao cao tại thượng.
– Đúng rồi, ta vừa rồi nói chuyện cùng sư thúc tổ mới biết ta đã ngủ năm năm. Năm năm qua dân chúng có tốt không?
Lãnh Vô Tâm thay mặt mọi người cung kính nói:
– Bẩm chủ công, năm năm qua thiên hạ đại loạn, thế cục thay đổi rất nhiều. Mà Đông Hải quận chúng ta vẫn dĩ hòa vi quý, không dám khinh thường tranh đoạt, cho nên cũng tương đối bình an vô sự. Trong đó cùng Từ Viên Lãng khai chiến ba mươi tám trận, khai chiến mười sáu trận với quân Tùy, toàn bộ quân dân đều đồng lòng mới đánh lui quân địch, vả lại…
Thì ra không lâu sau khi Phương Tử Vũ xuống địa phủ cứu Từ Ngạo Thiên, Tùy triều đồng thời phát sinh đại biến. Đám người như Trác quận Hổ Bí Lang tướng La Nghệ, Sóc Phương Ưng Dương Lang tướng Lương Sư Đô, Mã Ấp Ưng Dương Phủ giáo úy Lưu Võ Chu, Kim Thành Phủ giáo úy Tiết Cử, Võ Uy Ưng Dương phủ Tư Mã Lý Quỹ, La Xuyên Lệnh Tiêu Tiễn đều khởi binh phản Tùy, chiếm cứ một phương.
Thế nhưng Tùy Dương Đế sau khi tới Giang Đô càng thêm hoang dâm, không còn lòng dạ nào về Bắc. Đại nghiệp được mười bốn năm ba tháng, tướng quân biên giới nhà Tùy tên Vũ Văn Hóa Cập lợi dụng tình cảm nhớ nhà của binh lính, phát động binh biến ở Giang Đô, treo cổ Dương Đế. Đến lúc này nhà Tùy sụp đổ.
Sau khi Dương Đế chết, thế lực phong kiến các nơi thôn tính lẫn nhau, lúc ấy không ít nghĩa quân hoặc bị các thế lực đánh tan, hoặc là thỏa hiệp đầu hàng. Thủ lĩnh Lý Mật của Ngõa Cương quân, sau khi giết chết đại thủ lĩnh Địch Nhượng, càng thêm kiêu căng tự đại, trọng dụng hàng quan hàng tướng của Tùy triều, không yêu thương binh sĩ, khiến cho nội bộ dần dần lục đục; Về quân sự, đánh thành Lạc Dương đã lâu, thủy chung vẫn không lấy được thắng lợi có tính chất quyết định. Tháng năm năm mười bốn, nhị công tử Lý Thế Dân của Lý gia ở Thái Nguyên phá được Trường An, phụ thân Lý Uyên xưng đế ở Trường An, thành lập Đường triều. Việt Vương Dương Đồng đóng giữ Đông Đô cũng xưng đế ở Lạc Dương. Dương Đồng mưu đồ lợi dụng Lý Mật tới đối phó hơn mười vạn quân phương bắc của Vũ Văn Hóa Cập, Lý Mật vì tránh bị hai mặt giáp công nên tiếp nhận quan phong của Dương Đồng, triệu tập tinh binh chuyên tấn công Hóa Cập. Tháng bảy, sau đại chiến ở Đồng Sơn(hướng tây nam huyện Tuấn Hà Nam hiện giờ), Ngõa Cương quân mặc dù thắng lợi nhưng tinh binh lương mã chết rất nhiều, thực lực giảm mạnh. Tháng chín, Vương Thế Sung khống chế đại quyền ở Đông Đô dẫn hơn hai vạn tinh binh thừa cơ tiến công, Lý Mật chiến bại ở Yển Sư(hướng đông nam Yển Sư ngày nay) Bắc Mang sơn, dẫn theo hơn hai vạn quân gia nhập nhà Đường. Không lâu sau lại ly khai nhà Đường ý đồ tái khởi, nhưng bị quân Đường phục kích chém giết.
Sau khi Ngõa Cương quân thất bại, Đậu Kiến Đức lập quốc ở Hà Bắc, thế lực này phát triển cực nhanh. Đường Võ Đức năm thứ hai, Đậu Kiến Đức dẫn quân công phá Liêu thành(Sơn Đông ngày nay), bắt giết Hứa Đế Vũ Văn Hóa Cập, sau đó lại đánh hạ rất nhiều châu huyện, chiếm giữ Hoàng Hà với đại bộ phận phía bắc. Hắn lại bổ nhiệm hàng loạt quan lại nhà Tùy, cũng sai sứ giả hướng Dương Đồng dâng sớ xưng thần, tiếp nhận Hạ Vương phong hào. Về phương diện khác, Giang Hoài khởi nghĩa quân thủ lĩnh Đỗ Phục Uy đầu tiên xưng thần với Dương Đồng, năm thứ hai Võ Đức lại hàng Đường.
Không lâu sau đó, Vương Thế Sung chính biến, giam lỏng và bức Dương Đồng nhượng vị, xưng đế ở Lạc Dương, quốc hiệu Trịnh.
Trong lúc thiên hạ đại loạn này, Lý Phong và Lãnh Vô Tâm cầm đầu Đông Hải quận dùng cờ hiệu của Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, kết thành đồng minh với Thái Nguyên Lý gia Lý Thế Dân, lấy sách lược thân xa đánh gần nhận được sự tiếp viện của Lý gia, trong khoảng thời gian ngắn lấy Đông Hải làm trung tâm thu phục Lang Gia, Đông Bình, Tể Âm, Lương quận, Bành thành, Chung Ly, Đan Dương, thế lực tăng lên rất nhiều, hơn nữa danh tiếng của Từ Ngạo Thiên luôn rất tốt nên dân chúng không ngừng đến nương nhờ.
Chiến sự cho tới bây giờ đã dần rõ ràng, chỉ còn lại các thế lực Đường triều Lý gia chiếm cứ Trường An và Thái Nguyên, Trịnh triều Vương Thế Sung chiếm cứ Lạc Dương, Lý Tử Thông chiếm cứ Giang Đô, cùng với Hạ Vương Đậu Kiến Đức chiếm cứ Hà Bắc, lại thêm thế lực Từ Ngạo Thiên quật khởi, thiên hạ cuối cùng rơi vào tay ai còn chưa biết. Còn như Lương Sư Đô loại tiểu nhân dối trên lừa dưới chỉ có thể làm tiếng sấm điểm chút trong mưa to, ở trong các thế lực hiện tại nếu không có chuyện ngoài ý muốn rất khó có thể làm được gì.
Sau khi Đỗ Phục Uy và Lý Mật hàng Đường, thế lực của Lý gia đại tăng, hiện giờ Phụ Công Hữu được phái tới trấn thủ Đan Dương canh chừng thế lực Từ Ngạo Thiên, chỉ là ai cũng không có ra tay mà thôi.
Lý gia do Tần Vương Lý Thế Dân lĩnh quân một đường nam hạ, đem mũi mâu chỉ thẳng hướng Đông Đô Lạc Dương. Thế lực của Từ Ngạo Thiên bị Lý gia vây quanh thành hình vòng cung, chỉ có thể khai chiến với Lý gia hoặc chỉ có thể nam hạ tấn công Giang Đô, nếu không chắc chắn sẽ bị Lý gia thôn tính.
Sau khi mọi người giới thiệu đại cục thiên hạ hiện tại, trong phòng một hồi yên tĩnh.
– Chủ… Chủ công.
Lãnh Vô Tâm phá tan sự yên tĩnh trước tiên:
– Xin hỏi Nhị chủ công người…?
Từ Ngạo Thiên lộ ra một chút lo lắng, rất nhanh khôi phục bình thường nói:
– Tử Vũ đệ ấy có thể có chút việc, chắc là rất nhanh trở về.
Thấy mọi người muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi:
– Làm sao vậy?
– Khụ!
Lão đạo sĩ vội ho một tiếng nói:
– Việc này hay là để ta nói đi.
Từ Ngạo Thiên thấy sắc mặt ngưng trọng của Lão đạo sĩ và các tướng lĩnh không khỏi lo lắng trong lòng.
Đợi Lão đạo sĩ từ từ nói ra, Từ Ngạo Thiên mới biết đầu đuôi sự việc.
Thì ra sau khi Phương Tử Vũ mang Băng Tinh Ngọc Phách về cho Từ Ngạo Thiên, bởi vì thời hạn đã qua, lại nhờ mấy vị thiên sư cao nhân của Mao Sơn phái hỗ trợ, đưa Phương Tử Vũ xuống địa phủ chặn hồn phách của Từ Ngạo Thiên lại, làm sao biết lần này đi chính là năm năm không tin tức.
Không lâu sau, một tin tức động trời kinh động các môn các phái, thì ra Ngọc Hàn Cung trong một đêm lại bị người ta huyết tẩy, cả phái giết hại gần như không còn, chí bảo Băng Tuyết Tinh Phách và Thiên Sơn Tuyết Liên của Ngọc Hàn Cung không cánh mà bay.
Lão đạo sĩ sau khi thu được tin tức này giật mình hoảng sợ, liền nghĩ ngay đến Phương Tử Vũ, nhưng thực lực của Phương Tử Vũ tuyệt đối không thể diệt toàn bộ Ngọc Hàn Cung, chỉ bằng chưởng môn Ngọc Hàn Cung và vài vị trưởng lão đã hơn xa Phương Tử Vũ có khả năng so sánh. Vì thế Lão đạo sĩ luôn luôn an ủi bản thân, hy vọng việc này không quan hệ với Phương Tử Vũ.