– Hoàng!
Lục hét lớn một tiếng, không để ý tới bản thân nhào tới.
– Lục, không được…
Tiếng nói của Nhật còn chưa tan hết, chỉ nghe Lục kêu thảm một tiếng, cúi đầu không thể tin tưởng nhìn nơi ngực trường đao đen kịt xuyên thấu thân thể.
Sắc mặt của Nhật thay đổi mấy lần, cuối cùng hét lớn:
– Thiếu chủ, đi mau.
Dứt lời cũng hướng Phương Tử Vũ xông tới.
Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, tất cả những biến hóa này thực sự là tới quá nhanh, nhanh tới mức khi bọn họ phản ứng lại thì đã kết thúc.
Mười tán tiên, tròn mười tán tiên, Phương Tử Vũ lại chỉ bằng sức của một người đương trường đã chém giết chín người, hơn nữa tất cả đều là tu vi biến thái tán tiên. Bởi vậy cũng biết, thực lực của bản thân Phương Tử Vũ đã cao siêu đến trình độ như thế nào.
Nhật đã quấn lấy Phương Tử Vũ cùng một chỗ, bởi vì Phương Tử Vũ thân đã sớm bị trọng thương khiến chiêu pháp có chút trì trệ, vì vậy mới cùng Nhật tạm thời cân sức ngang tài. Chẳng qua người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tu vi của Phương Tử Vũ quả thực là vẫn cao hơn Nhật một bậc, thắng bại là chuyện sớm hay muộn.
Hàm Nguyệt hai mắt đỏ lừ gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tử Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã sớm đem Phương Tử Vũ thiên đao vạn quả (băm thành vạn mảnh). Hồ yêu đáng chết này, không chỉ đến đây gây sự vào ngày đại hôn của hắn, lớn hơn nữa bất chấp tất cả đồ sát thủ hạ đắc lực của hắn khiến hắn thể diện toàn bộ không còn, cục tức này hắn vô luận như thế nào cũng nuốt không được. Thế nhưng nuốt không được thì có thể làm gì? Chỉ bằng vào tu vi sâu không thể lường của bản thân Phương Tử Vũ, khí phách dám một thân một mình đã khiêu chiến người tu chân khắp thiên hạ, nhìn ra toàn bộ thiên hạ, trừ khi là sư phó của hắn xuất quan, bằng không trong thiên hạ này thực sự không ai có thể địch lại Phương Tử Vũ.
Hắn từ nhỏ đã trải qua Khoái Hoạt Lâm trọng điểm bồi dưỡng, mọi thứ tiên đan thần dược, tu luyện pháp bảo hắn dùng qua vô số, vì sao? Vì sao người chỉ tiếp xúc tu chân mấy năm kia lại có thể giỏi hơn hắn?
Không chỉ là Phương Tử Vũ, ngay cả Từ Ngạo Thiên cũng xa không phải hắn có thể so sánh, nếu luận đơn đả độc đấu, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của hai người này. Hàm Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, dường như chuyện tốt của toàn thiên hạ đều tập trung ở trên người hai người kia, không chỉ đều có một thân tu vi sâu không thể lường, chính mình còn sở hữu thần khí mà người tu chân”mộng mị dĩ cầu” (chỉ thấy trong mơ), lại thêm được phương tâm của những thiếu nữ này. Dựa vào cái gì? Chúng nó dựa vào cái gì có thể có những thứ này?
Hàm Nguyệt trong lúc vô tình liếc đến Bách Huyền bên cạnh, Ngọc Hư Cung ba chữ bỗng nhiên hiện lên trong đầu.
Ngọc Hư Cung, đúng, hai người kia đều là người của Ngọc Hư Cung, lẽ nào trong Ngọc Hư Cung có đường tắt gì có thể nhanh chóng nâng cao tu vi? Chẳng qua bất luận có hay không có thứ này, tồn tại của Ngọc Hư Cung khẳng định đã uy hiếp tới Khoái Hoạt Lâm, nếu như để cho bọn họ lại bồi dưỡng ra mấy người giống như Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên, như vậy trong tu chân giới sẽ không còn địa vị của Khoái Hoạt lầm nữa.
Ngọc Hư Cung và Phương Tử Vũ nhất định phải diệt trừ.
Một loạt ý nghĩ này như ánh chớp hiện lên trong não, Hàm Nguyệt xoay người nói với Bách Huyền:
– Bách Huyền chưởng môn, phải chăng đã đến lúc Ngọc Hư Cung các ngươi thanh lý môn hộ?
Bách Huyền sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói:
– Thiếu chủ, người cũng thấy rồi, ngay cả mười vị tán tiên liên thủ cũng không là đối thủ của Phương Tử Vũ, chúng ta những người tu chân thấp kém này còn có thể có hy vọng gì.
Hàm Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói:
– Kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi.
Bách Huyền hít một hơi lãnh khí lớn:
– Thiếu chủ, người sẽ không phải là muốn cho chúng tôi…
Hàm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói:
– Yêu hồ Phương Tử Vũ họa loạn tu chân giới, hễ là người tu chân vì trảm yêu trừ ma đều phải xuất một phần sức lực…
Mọi người ngươi nhìn sang ta, ta nhìn ngươi, cũng không có lên tiếng. Nói đùa, trước đây Phương Tử Vũ chỉ bằng một người đã đem đông đảo người tu chân đùa giỡn trong lòng bàn tay, hôm nay tu vi của hắn càng tiến, còn ai dám đem tính mạng ra làm trò đùa.
Hàm Nguyệt thấy không ai hưởng ứng hắn, càng cảm thấy mất hết mặt mũi, lần thứ hai đề cao thanh âm nói:
– Lần trừ yêu này, Khoái Hoạt Lâm ta tận hết sức lực. Bản thiếu chủ tại đây hứa hẹn, hễ là người có thể làm bị thương yêu hồ, Khoái Hoạt Lâm đưa tặng thượng phẩm tiên khí pháp bảo. Nếu có người có thể chém thủ cấp của hắn, bí tịch bảo điển mặc hắn lật xem, càng bảo chứng giúp hắn dùng thời gian ngắn nhất phi thăng.
Mê hoặc, thật sự là quá mê hoặc rồi. Ai cũng biết pháp bảo cất dấu của Khoái Hoạt Lâm là nhiều nhất cũng là tốt nhất trong tu chân giới, nếu như may mắn giết được Phương Tử Vũ, càng có thể lật xem bí tịch cất kỹ của Khoái Hoạt Lâm. Phải biết rằng bảo điển cất kỹ của Khoái Hoạt Lâm giống như Tàng Thư Các của Thiếu Lâm Tự trong chốn võ lâm, trong đó bảy mươi hai tuyệt kỹ chỉ cần có thể học được một hai loại, đã có thể tung hoành trong chốn võ lâm.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
– Mẹ kiếp, lão tử liều mạng. Chỉ cần có thể có thể chém hắn một đao cũng đã có lời.
Một đại hán từ trong miệng văng ra một câu, sau đó rút trường kiếm ra xông vào vòng chiến.
Bản tính con người vốn là kỳ quái như thế, khi không thể quyết định, chỉ cần có người đi đầu, lập tức sẽ có một đám người cùng theo. Hơn nữa đây là ở dưới sự thúc đẩy của lợi ích thật lớn, thử hỏi có ai có thể đối mặt với lợi ích thật lớn mà không bị mê hoặc chứ?
Nhìn người tu chân bốn phía giống như phát điên ùn ùn mà tới, Phương Tử Vũ lạnh lùng phun ra một câu:
– Muốn chết.
Lập tức một chưởng đánh về phía Nhật.
Nhật ngạnh kháng một chưởng của Phương Tử Vũ, thừa cơ phi thân rời khỏi vòng chiến, khóe môi rỉ ra tơ máu, lạnh lùng nhìn Phương Tử Vũ bị biển người nhấn chìm.
– Thiếu chủ.
Nhật chạy đến bên người Hàm Nguyệt thấp giọng nói:
– Những người này ngăn không được yêu hồ kia, thuộc hạ ở lại ngăn hắn một hồi, người nhanh quay về Khoái Hoạt Lâm xin Tôn chủ xuất sơn.
Hàm Nguyệt còn định nói, Nhật nhanh hơn một bước gấp giọng nói:
– Thiếu chủ, nếu người chịu bất cứ thương tổn gì, thuộc hạ chết vạn lần cũng cảm thấy ray rứt. Yêu hồ này tu vi sâu không thể lường, thế gian này cũng chỉ có Tôn chủ mới có thể đem nó thu phục. Thiếu chủ, đại cục làm trọng.
Hàm Nguyệt hung hãn nhìn chằm chằm thân ảnh của Phương Tử Vũ, cắn răng nói:
– Được, ta trở về xin sư phụ xuất quan, ở đây giao cho ngươi.
Dứt lời liền xoay người, lấy thân pháp cực nhanh giống như một trận gió lao vút đi.
Nhìn theo Hàm Nguyệt đi xa, Nhật mới thở ra một hơi, càng cảm thán ánh mắt tinh tường của Tôn chủ. Thái độ làm người của Hàm Nguyệt mặc dù ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng làm việc quyết đoán, cũng không dài dòng ướt át, quả thực có phong độ của một đại tướng.
Bách Huyền vẫn đứng ở bên cạnh chú ý tình thế phát triển, mắt thấy Hàm Nguyệt bay đi, sau khi giật mình vội vàng đi tới hỏi:
– Thiếu chủ đâu?
Nhật liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói:
– Yêu hồ này tu vi sâu không thể lường, thiếu chủ đã quay về Khoái Hoạt Lâm xin Tôn chủ xuất quan.
Bách Huyền vội nói:
– Nhưng mà thiếu chủ đi rồi, nơi này làm sao bây giờ?
– Vì thiếu chủ hi sinh là vinh dự của các ngươi.
– Ngươi…
Bách Huyền chỉ về phía Nhật, tức giận nói không ra lời. Được một lát mới run giọng nói:
– Tốt, tốt. Thì ra ngay từ đầu chính là âm mưu, gạt chúng ta những người tu chân này bán mạng cho các ngươi. Hừ hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem, Khoái Hoạt Lâm các ngươi sau này làm sao còn chỗ đứng ở tu chân giới.
Trong mắt Nhật tinh mang chợt lóe, hung hãn trừng mắt nhìn Bách Huyền. Bách Huyền cũng không chút nào tỏ ra yếu thế giận dữ nhìn hắn.
Lát sau, Nhật mới lên tiếng nói:
– Khoái Hoạt Lâm chúng ta lời nói ra nhất định không nuốt lời. Hơn nữa tu vi của yêu hồ này đã không ai có khả năng địch lại, chỉ có thể hy vọng lấy số lượng đến áp chế hắn, đợi khi hắn sức cùng lực kiệt thì cho một kích trí mạng.
Bách Huyền nghiến răng nghiến lợi nói:
– Các ngươi làm như vậy là hủy đi tu chân giới, qua ngày hôm nay lại sẽ có bao nhiêu tinh anh đem tính mạng chôn vùi ở đây.
– Trừ ma vệ đạo vốn chính là thiên chức của chúng ta, từ ngày đầu tiên tu chân các ngươi cũng đã biết, cuối cùng sẽ có một ngày phải hi sinh.
– Chúng ta không phải là hi sinh, mà là mệnh táng trong tay Khoái Hoạt Lâm các ngươi.
– Hừ, Bách Huyền chưởng môn, ngươi cũng đừng quên, chính là tu chân giới các ngươi thiên hô vạn hoán khẩn cầu Khoái Hoạt Lâm chúng ta ra mặt.
– Ngươi… Tốt, tốt, tốt. Là Bách Huyền ta có mắt không tròng đã tin lầm người.
Dừng một chút, xoay người vận khí hét lớn:
– Tất cả dừng tay cho ta!
Thanh âm của Bách Huyền tuy lớn, nhưng lập tức đã bị tiếng chém giết nhấn chìm. Ngoại trừ một số ít người ở bên ngoài dừng lại nhìn lão một chút, bên trong vòng chiến vẫn như cũ là tiếng kêu thảm liên tục.
– Vô dụng. Truyện được copy tại Truyện FULL
Nhật cười lạnh nói:
– Hiện tại tất cả mọi người đã giết đỏ cả mắt, tình hình đã không phải ngươi có khả năng ngăn cản.
Bách Huyền mắt thấy Phương Tử Vũ đã giống như thiên ma hạ phàm, mỗi một động tác đều dễ dàng lấy đi mấy sinh mệnh, rốt cuộc hiểu được sự nhỏ yếu của mình, chậm rãi quỳ xuống.
Nhật hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
– Mười huynh đệ tỷ muội chúng ta bản thân thụ ân điển của Khoái Hoạt Lâm, đúng là lúc đem tính mạng này trả lại cho Tôn chủ rồi.
Dứt lời, Nhật phi thân vọt vào bên trong vòng chiến.
Mặt trời lặn về phía tây, chiếu rọi Ngọc Hư Cung đỏ giống như máu.
Là nắng chiều nhuộm đỏ Ngọc Hư Cung? Hay là Ngọc Hư Cung nhuộm đỏ nắng chiều?
Không một ai quan tâm đếnvấn đề này, cũng không ai đi quan tâm Ngọc Hư Cung lúc này máu đã chảy thành sông, tất cả mọi người giống như phát điên giẫm lên thi thể của đồng bạn một vòng ngay sau đó lại một vòng xông vào trong vòng chiến…
Trận chiến này, tinh nhuệ của tu chân giới tử thương gần như không còn, từ sau một trận chiến này không còn thịnh vượng. Mà yêu tộc cũng nhân thừa cơ nổi dậy không kiêng dè, làm hại khắp nơi, tu chân giới vô lực chống lại. Đường hoàng Lý Thế Dân vì thế đau đầu không thôi, lại thêm do Quỷ Bạt lớn mật lẻn vào hoàng cung quấy nhiễu thánh giá, đành phải lệnh hai người Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim giữ chức môn thần ngày đêm thủ ở ngoài cửa.
Tình huống này kéo dài đến khi Huyền Trang mang theo Tôn Ngộ Không thầy trò bốn người, chịu sự cảm hóa của Bồ Tát đi Tây Phương lấy kinh trở về lại quảng phát (phổ biến rộng rãi) kinh thư khiến dân chúng chuyên tâm hướng phật mới bắt có chút thay đổi. Chỉ là tu chân giới từ nay về sau bắt đầu sa sút, lại không thể khôi phục thịnh thế tu chân lúc trước. Cho đến mấy trăm năm sau, Nga Mi Kiếm Tiên Hoành Không xuất thế, cùng Côn Lôn Phái lãnh đạo tu chân giới quảng sát yêu ma, tu chân giới mới có thể một lần nữa quật khởi.
Trận chiến này, Phương Tử Vũ một thân một mình giết hết tinh anh các phái, máu nhuộm Ngọc Hư Cung. Chỉ có số ít môn phái không xuất thủ, mới có thể may mắn tránh khỏi tai nạn. Từ nay về sau, Phương Tử Vũ cái tên này đã trở thành đề tài không thể nói đến của tất cả người tu chân.
Phương Tử Vũ trong một đêm đó huyết tẩy Côn Lôn, Ngọc Hư Cung các đường tử thương vô số, cuối cùng chỉ để lại Ngọc Võ Đường của Bách Kiếp và Ngọc Tiên Đường của Bách Độ không ra tay. Chưởng môn Bách Huyền tự trách không thôi, suốt ngày đem bản thân nhốt trong phòng không ăn không nói. Sau mấy ngày một mình đi tới trước tổ tông từ đường, tự hủy gân mạch khí tuyệt.
Trận chiến này, ở Côn Lôn tụ tập gần vạn người tu chân, có thể sống trở về ít lại càng ít. Khoái Hoạt Lâm ngoại trừ thiếu chủ Hàm Nguyệt lâm trận bỏ chạy, còn lại mười vị tán tiên tất cả đều chết tại trận. Khoái Hoạt Lâm thanh uy rớt xuống ngàn trượng, không còn là chí tôn thân thoại trong tu chân giới.
Tục truyền, Yêu Tôn Phương Tử Vũ trong trận chiến này bản thân cũng bị trọng thương, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Kim Mê và Lăng Nguyệt rời khỏi Côn Lôn, từ đó giống như bốc hơi ở nhân gian không thấy tung tích.
Bồng Lai đảo Cư Tiên Phái và Cửu U sơn trang sau khi trở về từ đó đóng cửa không ra, khước từ tất cả khách thăm. Mà Tiên Ngữ của Bồng Lai đảo Cư Tiên Phái và thiên kim Lục Tử Huyên của Cửu U sơn trang lại đồng thời giống như bốc hơi ở nhân gian, không còn có ai thấy qua tung tích của các nàng.
Phương Tử Vũ, một cái tên khiến người ta vừa kính vừa sợ. Mọi người ngày đêm cầu khẩn, cầu khẩn trời cao có thể phái xuống thiên binh thiên tướng đem yêu hồ thu phục, cho nhân gian một phần yên bình. Đáng tiếc, trời cao dường như không nghe thấy khẩn cầu của bọn họ. Sau đó không lâu, có tin tức truyền ra, nghe nói Từ Ngạo Thiên người được cho là có tiềm lực nhất có thể cùng Phương Tử Vũ so sánh chống lại, đã chết trong tay Hàm Nguyệt của Khoái Hoạt Lâm.
Khoái Hoạt Lâm, từ đây đã trở thành cái đích phỉ nhổ của tất cả mọi người, trong một đêm từ chí tôn đã biến thành cấm thoại.
– Hoàng!
Lục hét lớn một tiếng, không để ý tới bản thân nhào tới.
– Lục, không được…
Tiếng nói của Nhật còn chưa tan hết, chỉ nghe Lục kêu thảm một tiếng, cúi đầu không thể tin tưởng nhìn nơi ngực trường đao đen kịt xuyên thấu thân thể.
Sắc mặt của Nhật thay đổi mấy lần, cuối cùng hét lớn:
– Thiếu chủ, đi mau.
Dứt lời cũng hướng Phương Tử Vũ xông tới.
Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, tất cả những biến hóa này thực sự là tới quá nhanh, nhanh tới mức khi bọn họ phản ứng lại thì đã kết thúc.
Mười tán tiên, tròn mười tán tiên, Phương Tử Vũ lại chỉ bằng sức của một người đương trường đã chém giết chín người, hơn nữa tất cả đều là tu vi biến thái tán tiên. Bởi vậy cũng biết, thực lực của bản thân Phương Tử Vũ đã cao siêu đến trình độ như thế nào.
Nhật đã quấn lấy Phương Tử Vũ cùng một chỗ, bởi vì Phương Tử Vũ thân đã sớm bị trọng thương khiến chiêu pháp có chút trì trệ, vì vậy mới cùng Nhật tạm thời cân sức ngang tài. Chẳng qua người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tu vi của Phương Tử Vũ quả thực là vẫn cao hơn Nhật một bậc, thắng bại là chuyện sớm hay muộn.
Hàm Nguyệt hai mắt đỏ lừ gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tử Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã sớm đem Phương Tử Vũ thiên đao vạn quả (băm thành vạn mảnh). Hồ yêu đáng chết này, không chỉ đến đây gây sự vào ngày đại hôn của hắn, lớn hơn nữa bất chấp tất cả đồ sát thủ hạ đắc lực của hắn khiến hắn thể diện toàn bộ không còn, cục tức này hắn vô luận như thế nào cũng nuốt không được. Thế nhưng nuốt không được thì có thể làm gì? Chỉ bằng vào tu vi sâu không thể lường của bản thân Phương Tử Vũ, khí phách dám một thân một mình đã khiêu chiến người tu chân khắp thiên hạ, nhìn ra toàn bộ thiên hạ, trừ khi là sư phó của hắn xuất quan, bằng không trong thiên hạ này thực sự không ai có thể địch lại Phương Tử Vũ.
Hắn từ nhỏ đã trải qua Khoái Hoạt Lâm trọng điểm bồi dưỡng, mọi thứ tiên đan thần dược, tu luyện pháp bảo hắn dùng qua vô số, vì sao? Vì sao người chỉ tiếp xúc tu chân mấy năm kia lại có thể giỏi hơn hắn?
Không chỉ là Phương Tử Vũ, ngay cả Từ Ngạo Thiên cũng xa không phải hắn có thể so sánh, nếu luận đơn đả độc đấu, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của hai người này. Hàm Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, dường như chuyện tốt của toàn thiên hạ đều tập trung ở trên người hai người kia, không chỉ đều có một thân tu vi sâu không thể lường, chính mình còn sở hữu thần khí mà người tu chân”mộng mị dĩ cầu” (chỉ thấy trong mơ), lại thêm được phương tâm của những thiếu nữ này. Dựa vào cái gì? Chúng nó dựa vào cái gì có thể có những thứ này?
Hàm Nguyệt trong lúc vô tình liếc đến Bách Huyền bên cạnh, Ngọc Hư Cung ba chữ bỗng nhiên hiện lên trong đầu.
Ngọc Hư Cung, đúng, hai người kia đều là người của Ngọc Hư Cung, lẽ nào trong Ngọc Hư Cung có đường tắt gì có thể nhanh chóng nâng cao tu vi? Chẳng qua bất luận có hay không có thứ này, tồn tại của Ngọc Hư Cung khẳng định đã uy hiếp tới Khoái Hoạt Lâm, nếu như để cho bọn họ lại bồi dưỡng ra mấy người giống như Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên, như vậy trong tu chân giới sẽ không còn địa vị của Khoái Hoạt lầm nữa.
Ngọc Hư Cung và Phương Tử Vũ nhất định phải diệt trừ.
Một loạt ý nghĩ này như ánh chớp hiện lên trong não, Hàm Nguyệt xoay người nói với Bách Huyền:
– Bách Huyền chưởng môn, phải chăng đã đến lúc Ngọc Hư Cung các ngươi thanh lý môn hộ?
Bách Huyền sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói:
– Thiếu chủ, người cũng thấy rồi, ngay cả mười vị tán tiên liên thủ cũng không là đối thủ của Phương Tử Vũ, chúng ta những người tu chân thấp kém này còn có thể có hy vọng gì.
Hàm Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói:
– Kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi.
Bách Huyền hít một hơi lãnh khí lớn:
– Thiếu chủ, người sẽ không phải là muốn cho chúng tôi…
Hàm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói:
– Yêu hồ Phương Tử Vũ họa loạn tu chân giới, hễ là người tu chân vì trảm yêu trừ ma đều phải xuất một phần sức lực…
Mọi người ngươi nhìn sang ta, ta nhìn ngươi, cũng không có lên tiếng. Nói đùa, trước đây Phương Tử Vũ chỉ bằng một người đã đem đông đảo người tu chân đùa giỡn trong lòng bàn tay, hôm nay tu vi của hắn càng tiến, còn ai dám đem tính mạng ra làm trò đùa.
Hàm Nguyệt thấy không ai hưởng ứng hắn, càng cảm thấy mất hết mặt mũi, lần thứ hai đề cao thanh âm nói:
– Lần trừ yêu này, Khoái Hoạt Lâm ta tận hết sức lực. Bản thiếu chủ tại đây hứa hẹn, hễ là người có thể làm bị thương yêu hồ, Khoái Hoạt Lâm đưa tặng thượng phẩm tiên khí pháp bảo. Nếu có người có thể chém thủ cấp của hắn, bí tịch bảo điển mặc hắn lật xem, càng bảo chứng giúp hắn dùng thời gian ngắn nhất phi thăng.
Mê hoặc, thật sự là quá mê hoặc rồi. Ai cũng biết pháp bảo cất dấu của Khoái Hoạt Lâm là nhiều nhất cũng là tốt nhất trong tu chân giới, nếu như may mắn giết được Phương Tử Vũ, càng có thể lật xem bí tịch cất kỹ của Khoái Hoạt Lâm. Phải biết rằng bảo điển cất kỹ của Khoái Hoạt Lâm giống như Tàng Thư Các của Thiếu Lâm Tự trong chốn võ lâm, trong đó bảy mươi hai tuyệt kỹ chỉ cần có thể học được một hai loại, đã có thể tung hoành trong chốn võ lâm.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
– Mẹ kiếp, lão tử liều mạng. Chỉ cần có thể có thể chém hắn một đao cũng đã có lời.
Một đại hán từ trong miệng văng ra một câu, sau đó rút trường kiếm ra xông vào vòng chiến.
Bản tính con người vốn là kỳ quái như thế, khi không thể quyết định, chỉ cần có người đi đầu, lập tức sẽ có một đám người cùng theo. Hơn nữa đây là ở dưới sự thúc đẩy của lợi ích thật lớn, thử hỏi có ai có thể đối mặt với lợi ích thật lớn mà không bị mê hoặc chứ?
Nhìn người tu chân bốn phía giống như phát điên ùn ùn mà tới, Phương Tử Vũ lạnh lùng phun ra một câu:
– Muốn chết.
Lập tức một chưởng đánh về phía Nhật.
Nhật ngạnh kháng một chưởng của Phương Tử Vũ, thừa cơ phi thân rời khỏi vòng chiến, khóe môi rỉ ra tơ máu, lạnh lùng nhìn Phương Tử Vũ bị biển người nhấn chìm.
– Thiếu chủ.
Nhật chạy đến bên người Hàm Nguyệt thấp giọng nói:
– Những người này ngăn không được yêu hồ kia, thuộc hạ ở lại ngăn hắn một hồi, người nhanh quay về Khoái Hoạt Lâm xin Tôn chủ xuất sơn.
Hàm Nguyệt còn định nói, Nhật nhanh hơn một bước gấp giọng nói:
– Thiếu chủ, nếu người chịu bất cứ thương tổn gì, thuộc hạ chết vạn lần cũng cảm thấy ray rứt. Yêu hồ này tu vi sâu không thể lường, thế gian này cũng chỉ có Tôn chủ mới có thể đem nó thu phục. Thiếu chủ, đại cục làm trọng.
Hàm Nguyệt hung hãn nhìn chằm chằm thân ảnh của Phương Tử Vũ, cắn răng nói:
– Được, ta trở về xin sư phụ xuất quan, ở đây giao cho ngươi.
Dứt lời liền xoay người, lấy thân pháp cực nhanh giống như một trận gió lao vút đi.
Nhìn theo Hàm Nguyệt đi xa, Nhật mới thở ra một hơi, càng cảm thán ánh mắt tinh tường của Tôn chủ. Thái độ làm người của Hàm Nguyệt mặc dù ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng làm việc quyết đoán, cũng không dài dòng ướt át, quả thực có phong độ của một đại tướng.
Bách Huyền vẫn đứng ở bên cạnh chú ý tình thế phát triển, mắt thấy Hàm Nguyệt bay đi, sau khi giật mình vội vàng đi tới hỏi:
– Thiếu chủ đâu?
Nhật liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói:
– Yêu hồ này tu vi sâu không thể lường, thiếu chủ đã quay về Khoái Hoạt Lâm xin Tôn chủ xuất quan.
Bách Huyền vội nói:
– Nhưng mà thiếu chủ đi rồi, nơi này làm sao bây giờ?
– Vì thiếu chủ hi sinh là vinh dự của các ngươi.
– Ngươi…
Bách Huyền chỉ về phía Nhật, tức giận nói không ra lời. Được một lát mới run giọng nói:
– Tốt, tốt. Thì ra ngay từ đầu chính là âm mưu, gạt chúng ta những người tu chân này bán mạng cho các ngươi. Hừ hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem, Khoái Hoạt Lâm các ngươi sau này làm sao còn chỗ đứng ở tu chân giới.
Trong mắt Nhật tinh mang chợt lóe, hung hãn trừng mắt nhìn Bách Huyền. Bách Huyền cũng không chút nào tỏ ra yếu thế giận dữ nhìn hắn.
Lát sau, Nhật mới lên tiếng nói:
– Khoái Hoạt Lâm chúng ta lời nói ra nhất định không nuốt lời. Hơn nữa tu vi của yêu hồ này đã không ai có khả năng địch lại, chỉ có thể hy vọng lấy số lượng đến áp chế hắn, đợi khi hắn sức cùng lực kiệt thì cho một kích trí mạng.
Bách Huyền nghiến răng nghiến lợi nói:
– Các ngươi làm như vậy là hủy đi tu chân giới, qua ngày hôm nay lại sẽ có bao nhiêu tinh anh đem tính mạng chôn vùi ở đây.
– Trừ ma vệ đạo vốn chính là thiên chức của chúng ta, từ ngày đầu tiên tu chân các ngươi cũng đã biết, cuối cùng sẽ có một ngày phải hi sinh.
– Chúng ta không phải là hi sinh, mà là mệnh táng trong tay Khoái Hoạt Lâm các ngươi.
– Hừ, Bách Huyền chưởng môn, ngươi cũng đừng quên, chính là tu chân giới các ngươi thiên hô vạn hoán khẩn cầu Khoái Hoạt Lâm chúng ta ra mặt.
– Ngươi… Tốt, tốt, tốt. Là Bách Huyền ta có mắt không tròng đã tin lầm người.
Dừng một chút, xoay người vận khí hét lớn:
– Tất cả dừng tay cho ta!
Thanh âm của Bách Huyền tuy lớn, nhưng lập tức đã bị tiếng chém giết nhấn chìm. Ngoại trừ một số ít người ở bên ngoài dừng lại nhìn lão một chút, bên trong vòng chiến vẫn như cũ là tiếng kêu thảm liên tục.
– Vô dụng. Truyện được copy tại Truyện FULL
Nhật cười lạnh nói:
– Hiện tại tất cả mọi người đã giết đỏ cả mắt, tình hình đã không phải ngươi có khả năng ngăn cản.
Bách Huyền mắt thấy Phương Tử Vũ đã giống như thiên ma hạ phàm, mỗi một động tác đều dễ dàng lấy đi mấy sinh mệnh, rốt cuộc hiểu được sự nhỏ yếu của mình, chậm rãi quỳ xuống.
Nhật hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
– Mười huynh đệ tỷ muội chúng ta bản thân thụ ân điển của Khoái Hoạt Lâm, đúng là lúc đem tính mạng này trả lại cho Tôn chủ rồi.
Dứt lời, Nhật phi thân vọt vào bên trong vòng chiến.
Mặt trời lặn về phía tây, chiếu rọi Ngọc Hư Cung đỏ giống như máu.
Là nắng chiều nhuộm đỏ Ngọc Hư Cung? Hay là Ngọc Hư Cung nhuộm đỏ nắng chiều?
Không một ai quan tâm đếnvấn đề này, cũng không ai đi quan tâm Ngọc Hư Cung lúc này máu đã chảy thành sông, tất cả mọi người giống như phát điên giẫm lên thi thể của đồng bạn một vòng ngay sau đó lại một vòng xông vào trong vòng chiến…
Trận chiến này, tinh nhuệ của tu chân giới tử thương gần như không còn, từ sau một trận chiến này không còn thịnh vượng. Mà yêu tộc cũng nhân thừa cơ nổi dậy không kiêng dè, làm hại khắp nơi, tu chân giới vô lực chống lại. Đường hoàng Lý Thế Dân vì thế đau đầu không thôi, lại thêm do Quỷ Bạt lớn mật lẻn vào hoàng cung quấy nhiễu thánh giá, đành phải lệnh hai người Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim giữ chức môn thần ngày đêm thủ ở ngoài cửa.
Tình huống này kéo dài đến khi Huyền Trang mang theo Tôn Ngộ Không thầy trò bốn người, chịu sự cảm hóa của Bồ Tát đi Tây Phương lấy kinh trở về lại quảng phát (phổ biến rộng rãi) kinh thư khiến dân chúng chuyên tâm hướng phật mới bắt có chút thay đổi. Chỉ là tu chân giới từ nay về sau bắt đầu sa sút, lại không thể khôi phục thịnh thế tu chân lúc trước. Cho đến mấy trăm năm sau, Nga Mi Kiếm Tiên Hoành Không xuất thế, cùng Côn Lôn Phái lãnh đạo tu chân giới quảng sát yêu ma, tu chân giới mới có thể một lần nữa quật khởi.
Trận chiến này, Phương Tử Vũ một thân một mình giết hết tinh anh các phái, máu nhuộm Ngọc Hư Cung. Chỉ có số ít môn phái không xuất thủ, mới có thể may mắn tránh khỏi tai nạn. Từ nay về sau, Phương Tử Vũ cái tên này đã trở thành đề tài không thể nói đến của tất cả người tu chân.
Phương Tử Vũ trong một đêm đó huyết tẩy Côn Lôn, Ngọc Hư Cung các đường tử thương vô số, cuối cùng chỉ để lại Ngọc Võ Đường của Bách Kiếp và Ngọc Tiên Đường của Bách Độ không ra tay. Chưởng môn Bách Huyền tự trách không thôi, suốt ngày đem bản thân nhốt trong phòng không ăn không nói. Sau mấy ngày một mình đi tới trước tổ tông từ đường, tự hủy gân mạch khí tuyệt.
Trận chiến này, ở Côn Lôn tụ tập gần vạn người tu chân, có thể sống trở về ít lại càng ít. Khoái Hoạt Lâm ngoại trừ thiếu chủ Hàm Nguyệt lâm trận bỏ chạy, còn lại mười vị tán tiên tất cả đều chết tại trận. Khoái Hoạt Lâm thanh uy rớt xuống ngàn trượng, không còn là chí tôn thân thoại trong tu chân giới.
Tục truyền, Yêu Tôn Phương Tử Vũ trong trận chiến này bản thân cũng bị trọng thương, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Kim Mê và Lăng Nguyệt rời khỏi Côn Lôn, từ đó giống như bốc hơi ở nhân gian không thấy tung tích.
Bồng Lai đảo Cư Tiên Phái và Cửu U sơn trang sau khi trở về từ đó đóng cửa không ra, khước từ tất cả khách thăm. Mà Tiên Ngữ của Bồng Lai đảo Cư Tiên Phái và thiên kim Lục Tử Huyên của Cửu U sơn trang lại đồng thời giống như bốc hơi ở nhân gian, không còn có ai thấy qua tung tích của các nàng.
Phương Tử Vũ, một cái tên khiến người ta vừa kính vừa sợ. Mọi người ngày đêm cầu khẩn, cầu khẩn trời cao có thể phái xuống thiên binh thiên tướng đem yêu hồ thu phục, cho nhân gian một phần yên bình. Đáng tiếc, trời cao dường như không nghe thấy khẩn cầu của bọn họ. Sau đó không lâu, có tin tức truyền ra, nghe nói Từ Ngạo Thiên người được cho là có tiềm lực nhất có thể cùng Phương Tử Vũ so sánh chống lại, đã chết trong tay Hàm Nguyệt của Khoái Hoạt Lâm.
Khoái Hoạt Lâm, từ đây đã trở thành cái đích phỉ nhổ của tất cả mọi người, trong một đêm từ chí tôn đã biến thành cấm thoại.