Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 76: Địa Phủ Dã Yếu Sấm

Tác giả: Khát Trí
Chọn tập

Ầm!” một tiếng nổ vang lên, một cỗ hàn khí vô cùng lạnh lẽo từ trên người Từ Ngạo Thiên bắn tung ra. Trong tiếng nổ ầm ầm, cái giường gỗ và một cái bàn trong phòng nháy mặt bị đóng thành băng, khối băng này trong nháy mắt lại như thủy tinh bị đập vỡ vụn hóa thành vô số mảnh nhỏ sáng lấp lánh.

Ba vị lão giả áo vàng cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền nản lòng nhụt chí.

-Ba vị thiên sư.- Lão đạo sĩ hoảng sợ hô lên một tiếng, vội vàng chạy đến đem ba người đang ngã ngửa trên mặt đất nâng dậy.

Lão giả ở giữa sau khi ngồi thẳng dậy lắc đầu cười khổ nói:

-Đạo hữu, chúng ta tận lực rồi.

Tựa như sét đánh ngang trời, Phương Tử Vũ trong nháy mắt giống như rơi vào hầm băng dưới chín tầng địa ngục toàn thân lạnh lẽo.

Lão đạo sĩ trên mặt hiện ra một tia bi thương, thấp giọng hỏi:

-Không còn biện pháp nào khác nữa sao?

Lão giả gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:

-Biện pháp không phải là không có, chỉ là…

-Chỉ là thế nào?- Phương Tử Vũ vội vàng hỏi.

Lão giả cười khổ nói:

-Từ tiểu huynh đệ lúc này hồn phách đã tan, bởi vì các ngươi trước đó dùng pháp lực mạnh mẽ khóa trụ hồn phách của cậu ta, cho nên cậu ta ắt phải rơi vào kết cục hồn phát tán loạn, ngày sau đầu thai chuyển thế cũng sẽ trở thành một người linh hồn không đủ…

Lão giả một mực chú ý Phương Tử Vũ, mắt thấy sắc mặt nó càng lúc càng lạnh, lắc đầu than thở:

-Nhưng may mắn Phương tiểu huynh đệ cậu đã mang được Băng tinh ngọc phách trở về, Băng tinh ngọc phách này là mộng ước của tất cả những người tu phù đạo chúng ta. Nó mặc dù đã không cứu lại được tính mệnh của Từ tiểu huynh đệ, nhưng ở phút cuối cùng đã mạnh mẽ tụ tập lại được hồn phách của cậu ta, sau này chuyển thế cũng sẽ không có chuyện gì đáng ngại…

Phương Tử Vũ lạnh lùng ngắt lời nói:

-Ca ta còn cứu được nữa không?

Ba vị lão giả đều là những người tu đạo có thành quả, biết rõ Phương Tử Vũ đang rất lo lắng cho thân nhân, cho nên đối với ý tứ bất kính trong lời nói của nó cũng không cho là ngỗ ngược, chỉ có lão đạo sĩ là bất mãn liếc nhìn nó một cái.

Lão giả đáp:

– Tin tưởng Từ tiểu huynh đệ lúc này đã ở trên đường xuồng hoàng tuyền rồi, chúng tôi pháp lực thấp kém, đã không có cách nào mạnh mẽ đoạt lại hồn phách của cậu ta.

Lão đạo sĩ thở dài, hỏi:

-Chẳng lẽ không còn cách nào cứu nó trở lại sao?

-Cũng không phải là không có, chỉ là…

Phương Tử Vũ trong mắt lóe sáng, vội hỏi:

-Chỉ là thế nào?

-Chỉ là hung hiểm quá lớn.

-Có hung hiểm gì?

Lão giả thở dài nói:

-Hiện tại muốn cứu Từ tiểu huynh đệ, biện pháp duy nhất đó là có một người nào đó hồn phách tạm thời rời khỏi thân thể độn nhập địa phủ, thừa dịp hồn phách của cậu ta chưa đi vào Diêm La điện mà mạnh mẽ đoạt trở về. Chỉ là…. Ài, thế gian này trừ phi tiên nhân hạ phàm, nếu không chỉ bằng vào lực lượng của phàm nhân chúng ta căn bản là không thể cùng địa phủ tranh đoạt, làm không tốt bản thân cũng có thể bị giữ lại ở đó… Nguồn tại http://Truyện FULL

-Được.- Phương Tử Vũ quả quyết nói:- Ta đi.

-Ngươi?- Ở đây, bao gồm cả lão đạo sĩ trong đó, bốn lão nhân mặt đều biến sắc, một lão giả có thiện ý khuyên can, nói:

-Phương tiểu huynh đệ, việc này không phải là trò đùa. Bản thân có thể trở về hay không chỉ là chuyện nhỏ, còn xông vào địa phủ mới là chuyện lớn. Từ khi nhân loại bắt đầu tu chân, trăm ngàn năm qua chưa từng nghe nói có người xông vào địa phủ mà còn có thể an toàn rời đi…. Ài dà, chỉ có điều ta từng được nghe nói có một người có thể an toàn rời đi, vả lại còn phá hủy đi tấm màn sinh tử của địa phủ, nhưng kẻ đó là cái dị sổ, hiện tại đã sớm thành tiên thành phật, không phải phàm nhân chúng ta có thể so sánh… Cậu nên biết rằng, xông vào địa phủ không phải là chuyện tầm thường, kiếp nạn trong tương lai có thể….

Lão giả hảo tâm khuyên giải nửa ngày, nhưng Phương Tử Vũ dường như một câu cũng không nghe lọt, ngược lại hỏi:

-Ta đi xuống thế nào?

Lão giả thấy nó quyết tâm như vậy, liền nhìn về phía lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ sắc mặt biến hóa không ngừng, qua một lúc lâu mới thở dài nói:

-Để nó đi thử xem sao, nếu không trong lòng nó cả đời này sẽ không yên, cho dù cố gắng tu luyện cũng sẽ không thu được kết quả gì. Chẳng thà đi thử một lần, nếu thật sự trở về không được, vậy cũng là số mạng.

Lão giả thấy lão đạo sĩ cũng nói như vậy, lập tức không nói thêm nữa. Ba vị lão giả áo vàng nhỏ giọng thương lượng một hồi, sau đó lão giả đó nói:

-Được rồi, mời Phương tiểu huynh đệ ngồi vào giữa ba người chúng tôi, chúng tôi sẽ vì cậu đốt lên một ngọn bản mệnh thất tinh đăng, sau đó làm pháp đưa hồn phách cậu li thể xuống địa phủ. Nhớ kỹ, hành sự phải tùy theo khả năng, nếu thật sự không địch lại nhất định phải lấy bảo vệ tánh mạng làm đầu, chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp khác. Ài, lần này bất luận cậu có thể thành công hay không, xông vào địa phủ loại sự việc này kiếp nạn trong tương lai cũng sẽ không dễ dàng vượt qua.

Phương Tử Vũ một lời cũng không nói, đi vào giữa ba vị lão giả ngồi xuống, lạnh nhạt nói:- Bắt đầu đi.

Một vị lão giả trong đó đứng dậy, từ trong lòng ngực lấy ra một sợ dây hồng, một đầu buộc vào ngón tay út của Từ Ngạo Thiên, đầu còn lại buộc vào ngón út của Phương Tử Vũ, đồng thời nói:

-Một sợi dây nối ngàn dặm, chỉ cần Từ tiểu huynh đệ ở gần cậu, ngón tay út này của cậu sẽ tự động nảy lên.

Phương Tử Vũ gật đầu.

Một vị lão giả khác ở xung quanh người Phương Tử Vũ vẻ xuống vô số phù đồ cổ quái, chờ ba người chuẩn bị hoàn tất, sau đó ngồi thành vòng tròn đem Phương Tử Vũ vây ở giữa.

Nhắm lại hai mắt, ba người trên miệng lầm bầm niệm quỷ thuật.

Lão đạo sĩ đi đến sau lưng một vị lão giả, vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Tử Vũ, khẽ nói:

-Vạn sự cẩn thận.

Phương Tử Vũ gật đầu.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó có người ở bên ngoài nói vọng vào:

-Nhị công chủ, Lý Phong và Lãnh Vô Tâm cầu kiến.

Phương Tử Vũ lạnh nhạt nói:

-Mấy ngày tới ta phải giúp ca ta liệu thương, có thể sẽ phải cần ít ngày. Đông Hải thành đành phải giao cho các ngươi rồi, còn nữa, trước khi chúng ta xuất quan không cho phép bất kỳ kẻ nào xông vào.

Cánh cửa trước đó bị Phương Tử Vũ một cước đá bay, Lý Phong và Lãnh Vô Tâm mặc dù đứng ở ngoài cửa không đi vào, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể thấy rõ tình huống trong phòng. Chỉ thấy Từ Ngạo Thiên đang nằm ở một bên trên mặt đất, lồng ngực không còn nhấp nhô. Mà Phương Tử Vũ ngồi trên mặt đất gần đó, bị ba vị lão giả áo vàng vây quanh, hai người đưa mắt nhìn nhau, mới cung kính đáp:- Vâng.

-Các ngươi lui ra đi.

-Vâng. Chủ công bảo trọng.- Lý Phong và Lãnh Vô Tâm song song theo đường cũ trở về, lúc trở về điều thêm vô số binh sĩ tầng tầng lớp lớp vây quanh tòa đình viện này, cũng phân phó xuống dưới:

-Nhị vị chủ công phải bế quan thanh tu, trước khi nhị vị chủ công xuất quan không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào, kẻ nào trái lệnh chém không tha.

Ở trong tình trạng bao vây như thế này, trừ phi là cao thủ tu chân giới đến đây, còn những người bình thường căn bản là không thể đến gần đình viện này.

Lão giả trầm giọng hỏi:

-Phương tiểu huynh đệ chuận bị tốt rồi chứ?

Phương Tử Vũ nhìn về phía Từ Ngạo Thiên, ánh mắt lộ ra một vẻ nhu hòa hiếm thấy. Hít sâu một ngụm khí, nói:

-Tốt rồi.

-Được! Hỗn Khởi Hồn Diệt, Địa Phủ Động Khai!

-Mở!- Ba người đồng thời hét lớn một tiếng.

Cũng đúng vào lúc đó, trên người Phương Tử Vũ bắn ra một trận kim quang chói mắt, bốn người đang có mặt ở đó còn chưa hiểu chuyện gì thì”Ầm” một tiếng, kim quang nổ tung. Ba vị lão giả lại một lần nữa đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, mà ở giữa bọn họ đã không còn bóng người, Phương Tử Vũ đã biến mất ở ngay trước mắt bốn người. Từ Ngạo Thiên vẫn nằm yên ở đó, chỉ là một đầu khác của đoạn dây hồng buộc trên tay nó lúc này đang trôi nổi giữa hư không, dường như một đoạn kia đã xuyên qua không gian chạy đến một cái thế giới khác rồi.

Bốn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy không thể nào tin được.

Lão đạo sĩ rốt cuộc mở miệng, lên tiếng hỏi:

-Điều này….. nó….

Lão giả lắc đầu nói:

-Lạ thay, lạ thay, suốt cả cuộc đời tu đạo của chúng ta cũng chưa từng gặp tình huống nào như vậy. Phương tiểu huynh đệ tuyệt không phải là người thường, cậu ta lại có thể lấy nhục thể hạ nhập địa phủ.

-Cái gì?- Lão đạo sĩ sắc mặt đại biến:- Nhục thể của nó chạy đến địa phủ rồi? Điều này…. Điều này sao có thể?

Lão giả than thở, nói:

-Điều này cũng không biết là phúc hay là họa. Đáng lẽ, nếu như chỉ hồn phách đi xuống, ngoại trừ một thân pháp lực ra thì không thể mang theo bất kỳ một vật nào khác, nhưng nhục thân đi xuống đó thì lại khác. Nhục thân dương khí cực nặng, thêm vào đó nếu trên người cậu ta còn có thêm pháp khí mang dương khí cực nặng, vậy thì địa phủ lần này có thể sẽ có một trường đại loạn rồi. Ài, cậu ta là người tốt hi vọng được ông trời phù hộ.

Lão đạo sĩ sắc mặt biến đổi không ngừng, rõ ràng là không thể tưởng tượng được sẽ có loại kết quả như thế này. Nhục thể chạy đến địa phủ, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Chỉ là khi lão nhớ đến trong cơ thể của Phương Tử Vũ còn có một kiện tiên khí thì sự lo lắng bất an trong lòng mới thoáng giảm bớt một chút. Nhìn về phía Từ Ngạo Thiên, trên khóe miệng lão đạo sĩ không khỏi lộ ra một tia chua sót.

Ầm!” một tiếng nổ vang lên, một cỗ hàn khí vô cùng lạnh lẽo từ trên người Từ Ngạo Thiên bắn tung ra. Trong tiếng nổ ầm ầm, cái giường gỗ và một cái bàn trong phòng nháy mặt bị đóng thành băng, khối băng này trong nháy mắt lại như thủy tinh bị đập vỡ vụn hóa thành vô số mảnh nhỏ sáng lấp lánh.

Ba vị lão giả áo vàng cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền nản lòng nhụt chí.

-Ba vị thiên sư.- Lão đạo sĩ hoảng sợ hô lên một tiếng, vội vàng chạy đến đem ba người đang ngã ngửa trên mặt đất nâng dậy.

Lão giả ở giữa sau khi ngồi thẳng dậy lắc đầu cười khổ nói:

-Đạo hữu, chúng ta tận lực rồi.

Tựa như sét đánh ngang trời, Phương Tử Vũ trong nháy mắt giống như rơi vào hầm băng dưới chín tầng địa ngục toàn thân lạnh lẽo.

Lão đạo sĩ trên mặt hiện ra một tia bi thương, thấp giọng hỏi:

-Không còn biện pháp nào khác nữa sao?

Lão giả gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:

-Biện pháp không phải là không có, chỉ là…

-Chỉ là thế nào?- Phương Tử Vũ vội vàng hỏi.

Lão giả cười khổ nói:

-Từ tiểu huynh đệ lúc này hồn phách đã tan, bởi vì các ngươi trước đó dùng pháp lực mạnh mẽ khóa trụ hồn phách của cậu ta, cho nên cậu ta ắt phải rơi vào kết cục hồn phát tán loạn, ngày sau đầu thai chuyển thế cũng sẽ trở thành một người linh hồn không đủ…

Lão giả một mực chú ý Phương Tử Vũ, mắt thấy sắc mặt nó càng lúc càng lạnh, lắc đầu than thở:

-Nhưng may mắn Phương tiểu huynh đệ cậu đã mang được Băng tinh ngọc phách trở về, Băng tinh ngọc phách này là mộng ước của tất cả những người tu phù đạo chúng ta. Nó mặc dù đã không cứu lại được tính mệnh của Từ tiểu huynh đệ, nhưng ở phút cuối cùng đã mạnh mẽ tụ tập lại được hồn phách của cậu ta, sau này chuyển thế cũng sẽ không có chuyện gì đáng ngại…

Phương Tử Vũ lạnh lùng ngắt lời nói:

-Ca ta còn cứu được nữa không?

Ba vị lão giả đều là những người tu đạo có thành quả, biết rõ Phương Tử Vũ đang rất lo lắng cho thân nhân, cho nên đối với ý tứ bất kính trong lời nói của nó cũng không cho là ngỗ ngược, chỉ có lão đạo sĩ là bất mãn liếc nhìn nó một cái.

Lão giả đáp:

– Tin tưởng Từ tiểu huynh đệ lúc này đã ở trên đường xuồng hoàng tuyền rồi, chúng tôi pháp lực thấp kém, đã không có cách nào mạnh mẽ đoạt lại hồn phách của cậu ta.

Lão đạo sĩ thở dài, hỏi:

-Chẳng lẽ không còn cách nào cứu nó trở lại sao?

-Cũng không phải là không có, chỉ là…

Phương Tử Vũ trong mắt lóe sáng, vội hỏi:

-Chỉ là thế nào?

-Chỉ là hung hiểm quá lớn.

-Có hung hiểm gì?

Lão giả thở dài nói:

-Hiện tại muốn cứu Từ tiểu huynh đệ, biện pháp duy nhất đó là có một người nào đó hồn phách tạm thời rời khỏi thân thể độn nhập địa phủ, thừa dịp hồn phách của cậu ta chưa đi vào Diêm La điện mà mạnh mẽ đoạt trở về. Chỉ là…. Ài, thế gian này trừ phi tiên nhân hạ phàm, nếu không chỉ bằng vào lực lượng của phàm nhân chúng ta căn bản là không thể cùng địa phủ tranh đoạt, làm không tốt bản thân cũng có thể bị giữ lại ở đó… Nguồn tại http://Truyện FULL

-Được.- Phương Tử Vũ quả quyết nói:- Ta đi.

-Ngươi?- Ở đây, bao gồm cả lão đạo sĩ trong đó, bốn lão nhân mặt đều biến sắc, một lão giả có thiện ý khuyên can, nói:

-Phương tiểu huynh đệ, việc này không phải là trò đùa. Bản thân có thể trở về hay không chỉ là chuyện nhỏ, còn xông vào địa phủ mới là chuyện lớn. Từ khi nhân loại bắt đầu tu chân, trăm ngàn năm qua chưa từng nghe nói có người xông vào địa phủ mà còn có thể an toàn rời đi…. Ài dà, chỉ có điều ta từng được nghe nói có một người có thể an toàn rời đi, vả lại còn phá hủy đi tấm màn sinh tử của địa phủ, nhưng kẻ đó là cái dị sổ, hiện tại đã sớm thành tiên thành phật, không phải phàm nhân chúng ta có thể so sánh… Cậu nên biết rằng, xông vào địa phủ không phải là chuyện tầm thường, kiếp nạn trong tương lai có thể….

Lão giả hảo tâm khuyên giải nửa ngày, nhưng Phương Tử Vũ dường như một câu cũng không nghe lọt, ngược lại hỏi:

-Ta đi xuống thế nào?

Lão giả thấy nó quyết tâm như vậy, liền nhìn về phía lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ sắc mặt biến hóa không ngừng, qua một lúc lâu mới thở dài nói:

-Để nó đi thử xem sao, nếu không trong lòng nó cả đời này sẽ không yên, cho dù cố gắng tu luyện cũng sẽ không thu được kết quả gì. Chẳng thà đi thử một lần, nếu thật sự trở về không được, vậy cũng là số mạng.

Lão giả thấy lão đạo sĩ cũng nói như vậy, lập tức không nói thêm nữa. Ba vị lão giả áo vàng nhỏ giọng thương lượng một hồi, sau đó lão giả đó nói:

-Được rồi, mời Phương tiểu huynh đệ ngồi vào giữa ba người chúng tôi, chúng tôi sẽ vì cậu đốt lên một ngọn bản mệnh thất tinh đăng, sau đó làm pháp đưa hồn phách cậu li thể xuống địa phủ. Nhớ kỹ, hành sự phải tùy theo khả năng, nếu thật sự không địch lại nhất định phải lấy bảo vệ tánh mạng làm đầu, chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp khác. Ài, lần này bất luận cậu có thể thành công hay không, xông vào địa phủ loại sự việc này kiếp nạn trong tương lai cũng sẽ không dễ dàng vượt qua.

Phương Tử Vũ một lời cũng không nói, đi vào giữa ba vị lão giả ngồi xuống, lạnh nhạt nói:- Bắt đầu đi.

Một vị lão giả trong đó đứng dậy, từ trong lòng ngực lấy ra một sợ dây hồng, một đầu buộc vào ngón tay út của Từ Ngạo Thiên, đầu còn lại buộc vào ngón út của Phương Tử Vũ, đồng thời nói:

-Một sợi dây nối ngàn dặm, chỉ cần Từ tiểu huynh đệ ở gần cậu, ngón tay út này của cậu sẽ tự động nảy lên.

Phương Tử Vũ gật đầu.

Một vị lão giả khác ở xung quanh người Phương Tử Vũ vẻ xuống vô số phù đồ cổ quái, chờ ba người chuẩn bị hoàn tất, sau đó ngồi thành vòng tròn đem Phương Tử Vũ vây ở giữa.

Nhắm lại hai mắt, ba người trên miệng lầm bầm niệm quỷ thuật.

Lão đạo sĩ đi đến sau lưng một vị lão giả, vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Tử Vũ, khẽ nói:

-Vạn sự cẩn thận.

Phương Tử Vũ gật đầu.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó có người ở bên ngoài nói vọng vào:

-Nhị công chủ, Lý Phong và Lãnh Vô Tâm cầu kiến.

Phương Tử Vũ lạnh nhạt nói:

-Mấy ngày tới ta phải giúp ca ta liệu thương, có thể sẽ phải cần ít ngày. Đông Hải thành đành phải giao cho các ngươi rồi, còn nữa, trước khi chúng ta xuất quan không cho phép bất kỳ kẻ nào xông vào.

Cánh cửa trước đó bị Phương Tử Vũ một cước đá bay, Lý Phong và Lãnh Vô Tâm mặc dù đứng ở ngoài cửa không đi vào, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể thấy rõ tình huống trong phòng. Chỉ thấy Từ Ngạo Thiên đang nằm ở một bên trên mặt đất, lồng ngực không còn nhấp nhô. Mà Phương Tử Vũ ngồi trên mặt đất gần đó, bị ba vị lão giả áo vàng vây quanh, hai người đưa mắt nhìn nhau, mới cung kính đáp:- Vâng.

-Các ngươi lui ra đi.

-Vâng. Chủ công bảo trọng.- Lý Phong và Lãnh Vô Tâm song song theo đường cũ trở về, lúc trở về điều thêm vô số binh sĩ tầng tầng lớp lớp vây quanh tòa đình viện này, cũng phân phó xuống dưới:

-Nhị vị chủ công phải bế quan thanh tu, trước khi nhị vị chủ công xuất quan không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào, kẻ nào trái lệnh chém không tha.

Ở trong tình trạng bao vây như thế này, trừ phi là cao thủ tu chân giới đến đây, còn những người bình thường căn bản là không thể đến gần đình viện này.

Lão giả trầm giọng hỏi:

-Phương tiểu huynh đệ chuận bị tốt rồi chứ?

Phương Tử Vũ nhìn về phía Từ Ngạo Thiên, ánh mắt lộ ra một vẻ nhu hòa hiếm thấy. Hít sâu một ngụm khí, nói:

-Tốt rồi.

-Được! Hỗn Khởi Hồn Diệt, Địa Phủ Động Khai!

-Mở!- Ba người đồng thời hét lớn một tiếng.

Cũng đúng vào lúc đó, trên người Phương Tử Vũ bắn ra một trận kim quang chói mắt, bốn người đang có mặt ở đó còn chưa hiểu chuyện gì thì”Ầm” một tiếng, kim quang nổ tung. Ba vị lão giả lại một lần nữa đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, mà ở giữa bọn họ đã không còn bóng người, Phương Tử Vũ đã biến mất ở ngay trước mắt bốn người. Từ Ngạo Thiên vẫn nằm yên ở đó, chỉ là một đầu khác của đoạn dây hồng buộc trên tay nó lúc này đang trôi nổi giữa hư không, dường như một đoạn kia đã xuyên qua không gian chạy đến một cái thế giới khác rồi.

Bốn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy không thể nào tin được.

Lão đạo sĩ rốt cuộc mở miệng, lên tiếng hỏi:

-Điều này….. nó….

Lão giả lắc đầu nói:

-Lạ thay, lạ thay, suốt cả cuộc đời tu đạo của chúng ta cũng chưa từng gặp tình huống nào như vậy. Phương tiểu huynh đệ tuyệt không phải là người thường, cậu ta lại có thể lấy nhục thể hạ nhập địa phủ.

-Cái gì?- Lão đạo sĩ sắc mặt đại biến:- Nhục thể của nó chạy đến địa phủ rồi? Điều này…. Điều này sao có thể?

Lão giả than thở, nói:

-Điều này cũng không biết là phúc hay là họa. Đáng lẽ, nếu như chỉ hồn phách đi xuống, ngoại trừ một thân pháp lực ra thì không thể mang theo bất kỳ một vật nào khác, nhưng nhục thân đi xuống đó thì lại khác. Nhục thân dương khí cực nặng, thêm vào đó nếu trên người cậu ta còn có thêm pháp khí mang dương khí cực nặng, vậy thì địa phủ lần này có thể sẽ có một trường đại loạn rồi. Ài, cậu ta là người tốt hi vọng được ông trời phù hộ.

Lão đạo sĩ sắc mặt biến đổi không ngừng, rõ ràng là không thể tưởng tượng được sẽ có loại kết quả như thế này. Nhục thể chạy đến địa phủ, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Chỉ là khi lão nhớ đến trong cơ thể của Phương Tử Vũ còn có một kiện tiên khí thì sự lo lắng bất an trong lòng mới thoáng giảm bớt một chút. Nhìn về phía Từ Ngạo Thiên, trên khóe miệng lão đạo sĩ không khỏi lộ ra một tia chua sót.

Chọn tập
Bình luận
× sticky