Trầm Sát cười lạnh lùng, vẫy tay không cảm xúc nói: “Kéo ra ngoài, chém đi.”
“Đế Quân tha mạng!” Hỷ Nhi hét toáng, trợn ngược mắt, quả nhiên ngất xỉu đi.
Lâu Thất ngập ngừng, vẫn mở lời: “Tha cho cô ta một mạng đi.” Nàng không phải từ bi gì, chỉ cảm thấy cô ta một tiểu nha đầu, không có thâm thù đại hận gì với nhau, mạng cũng thật khổ, không có cần thiết phải giết đi đâu.
Ưng bắt Hỷ Nhi, nghe vậy liền nhìn Trầm Sát.
Đó giờ, hắn ra quyết định, sẽ không thay đổi nữa.
Nhưng giờ hắn nghe Trầm Sát nói: “Được.”
Ưng than thở trong lòng, có phải sau này Lâu Thất nói gì, chủ tử sẽ đáp ứng vô điều kiện không? Đang suy nghĩ, Lâu Thất lại nói với hắn: “Đem cô ta đến Nhất Trùng Điện làm thị nữ bình thường.”
“Vâng.” Ưng gật đầu, tuy trong bụng hắn thường xuyên nguyền rủa Lâu Thất, nhưng vẫn tuân theo lời của nàng.
Sau khi Ưng đem người đi ra, Lâu Thất có chút gấp gáp nói: “Ngươi có gặp Thúc Trọng Châu hay không?”
Trầm Sát liếc nàng một phen, lặp lại một câu: “Thúc Trọng Châu?”
Hắn nghe cái tên này có chút quen tai, trong đầu xoay mấy vòng mới nhớ ra được, Lâu Thất từng kể cho hắn nghe về khoảng thời gian trải nghiệm sau khi chia tay với hắn, khi nàng đến thành Lạc Dương, tri phủ của thành Lạc Dương Thúc Trọng Châu, là một người khiến nàng cực kì tò mò, và người nam nhân này nàng luôn muốn được gặp.
Mấy ngày trước, Lâu Thất dường như còn nhắc lại câu này, nếu nơi này có người như Thúc Trọng Châu quản lý, có lẽ sẽ không tệ.
Không khó nghe ra, Lâu Thất rất tán thưởng hắn.
Lâu Thất thấy Trầm Sát lặng thinh không hiểu, tiếp tục nói: “Còn có Chiến Hồn Cổ nữa, đích thực rất thần kì, các tướng sĩ trong doanh trại không ai gõ vang được, bao gồm cả Ưng, Trần Thập và Lâu Tín, không một ai gõ vang được, nhưng Thúc Trọng Châu đã gõ vang. Và điều kì lạ đó là, khi hắn gõ kích Chiến Hồn Cổ, khí tức của cả con người liền thay đổi, uy võ, mạnh mẽ, lạnh lùng, tiếng trống đó có uy lực khêu gợi chiến ý cực mạnh, ta nghi ngờ, có phải có phương pháp gõ Chiến Hồn Cổ đó không, hay là trên thế gian này chỉ có hắn gõ được…”
“Hụ hụ!” Nguyệt đột nhiên ho hai tiếng ngắt đoạn nàng, nháy mắt với nàng.
Lâu Thất mọi thường cũng thật thông minh, nhưng lúc này lại có tí trống rỗng, vốn dĩ chưa phản ứng lại ý nghĩa của Nguyệt là gì, và ngờ vực chớp chớp mắt với hắn.
Nguyệt thấy nàng bỗng dưng ngây thơ, bất lực sờ lờ chiếc mũi.
Ui, người thông minh đột nhiên trở nên ngu ngốc cũng thật ngốc chết đi được. Bỗng dưng hắn cảm thấy tâm trạng vui lên hẳn.
“Ý nghĩa của Thất Thất là, khi Thúc Trọng Châu gõ vang Chiến Hồn Cổ đó rất là uy võ?”
Lâu Thất hồi tưởng cảnh tượng Thúc Trọng Châu gõ cái trống đó, gật gật đầu. “Đúng vậy, thật là uy võ, và còn có một khí chất rất đặc biệt, cảm giác cực kì có ảo tưởng, giống như tướng quân trên chiến trường…”
Lời còn chưa dứt, nàng liền nhìn thấy hình bóng của Trầm Sát đứng dậy đi ra.
Lâu Thất sững sờ, lập tức đuổi theo hỏi: “Ngươi không gặp Thúc Trọng Châu sao?”
Nguyệt dùng ngón tay quơ loạn chỉ chỉ cái trán, nhẹ nhàng hỏi: “Đế Phi, trái cây ăn nhiều sẽ trở nên ngu ngốc sao?”
“Xí, bổn cô nương dù có ngốc thì cũng thông minh hơn ngươi nhiều.” Khi đấu khẩu thì Lâu Thất không thua ai cả. Thấy Trầm Sát đã bước ra khỏi cửa, nàng lập tức buông mâm trái cây xuống đuổi theo.
Mà nhìn thấy hắn phủi vạt áo đi về phía Chiến Hồn Cổ được đặt ở trên bậc thang trống trải.
Thúc Trọng Châu đứng ở nơi còn cách một khoảng xa so với nơi này, có hai vị cung nhân đứng bên cạnh, đó là nơi Đế Quân truyền kiến, bảo đảm nội lực đủ mạnh cũng không nghe được lời nói ở phía trong, nhưng có thể nhìn thấy mọi cảnh tượng bên trong đó.
Lâu Thất đứng yên trên bậc thang, hỏi Nguyệt đang đứng ở bên cạnh, “Chủ tử của các ngươi định thử sao?”
“Rất rõ ràng là vậy rồi.” Còn không phải vì nàng sao.
Lâu Thất lúc này lại buông một câu: “Lỡ hắn gõ không được, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?”
Và thật đáng chết, câu này bị Trầm Sát nghe được, một khuôn mặt tuấn tú liền đen như mực. Đối với nam nhân khác lúc nào cũng tán dương thì thôi, bây giờ còn hoài nghi hắn không so được với kẻ khác?
Nữ nhân này thật là…
“Đế Quân, khua gõ.” Trần Thập thủ bên Chiến Hồn Cổ tiến lên đưa khua.
Đương nhiên hắn nhìn thấy Đế Quân muốn thử. Trần Thập và Lâu Tín cũng rất mong chờ, muốn xem thử Đế Quân có thể gõ vang Chiến Hồn Cổ được không.
Trầm Sát cầm chiếc khua đến trước Chiến Hồn Cổ, phía không xa, Thúc Trọng Châu đứng thẳng người, nhìn chăm chú về phía bên đây. Nếu lúc này Lâu Thất ở bên cạnh hắn ta, sẽ phát hiện chiếc môi của hắn lúc nào cũng nở nụ cười đang mím lại, không còn bóng dáng của nụ cười đâu nữa.
Ánh mắt của Trầm Sát đóng băng, nhìn thẳng vào Chiến Hồn Cổ, chậm rãi giơ khua lên, nhưng chỉ đặt nhẹ lên mặt trống.
Trái tim của Lâu Thất đột nhiên nảy lên.
Không, là trái tim của tất cả mọi người ở đây đều nảy lên.
Và ngay lúc này, Trầm Sát động đậy. Tiếng gõ thứ nhất kinh động trời đất, giơ lên mạnh mẽ sau đó đánh vào mặt trống. “Tùng!” Một tiếng trống dày dặn thấp trầm, kéo dài, truyền ra như dòng nước gợn sóng, dường như gõ vào trái tim của từng người.
Tiếp theo đó, động tác gõ của hắn nhanh mà liên tục, tùng tùng tùng tùng tùng, một chuỗi vang dày dặn từng cơn từng cơn dội lại.
“Tùng tùng tùng!” Khớp ngón tay của Trầm Sát trắng bệch, có thể biết rõ bàn tay nắm khua đánh dùng sức mạnh biết bao, nhưng cũng có thể nhìn rõ tay đánh vững của hắn.
Vốn dĩ giữa chốn thanh thiên bạch nhật, bầu trời lúc này đột nhiên mây đen giăng đến cuộn lên trùng trùng, nhanh chóng tụ tập ở nơi đây, trong thoáng chốc, sắc trời tối tăm, nảy sinh hiện tượng kì dị.
Tất cả mọi người nhìn lên bầu trời, đều mang theo nỗi sợ hãi.
Lâu Thất thì thầm: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhưng không ai trả lời nàng.
Bầu trời mây đen nặng trĩu, dường như từng đống từng đống đang áp xuống, Thúc Trọng Châu cảm thấy bờ ngực bỗng dưng sững lại, đám mây kia giống như áp lực, mang theo sát khí dày đặc đè nén chặt hắn ta, có một phút giây nào đó, hắn muốn được lui ra.
Lâu Thất dường như có cảm giác, lúc này nhìn qua bên đó.
Nàng nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Thúc Trọng Châu, có thể thấy rõ hắn hiện giờ dường như đang đối kháng với cái gì đó.
Và hắn cũng nhìn ra được, nàng không bị ảnh hưởng một tẹo nào cả.
Trong lòng hai người đột nhiên lóe lên tia sáng, dường như đã hiểu ra cái gì rồi.
Tiếng trống từng hồi vang lên, mỗi một ngóc ngách của Cửu Tiêu Điện đều nghe rõ, tất cả mọi người đều ngừng công việc trong tay, bọn họ chỉ cảm thấy nhiệt huyết đang xoay chuyển trong trái tim, muốn làm gì đó để xả ra chiến ý đột nhiên được nâng lên! Bãi luyện võ, có hơn hai mươi thị vệ đang gác trực, cũng dừng lại, trong mắt liền đỏ ngầu như lửa.
“Ha! Đến chiến!”
Hai đội vốn dĩ được chia ra để đối chiến, thoáng chốc bổ nhào vào nhau.
Bên trống, Nguyệt, Trần Thập và Lâu Tín bàn tay nắm chắc lên chuôi kiếm, bọn họ rất muốn được rút kiếm ra ngay lập tức, đi tìm kiếm mục tiêu mà bọn họ muốn liều mạng, và mục tiêu đó, chính là…
Thúc Trọng Châu rốt cuộc đã lùi về sau một bước.
Không biết từ khi nào trán của hắn đã toát đầy mồ hôi lí nhí. Hắn biết đó là mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, trong lòng hắn cũng đồng thời nổi lên vẻ kích động, một sự kích động rất phức tạp. Hắn đột nhiên có chút không biết nên đối mặt như thế nào! Người mình tìm kiếm mười năm nay đang ở ngay trước mắt, hắn phải làm sao đây?
Tùng!
Tiếng trống cuối cùng, Trầm Sát gõ khua trống lên mặt trống một lần nữa, tiếng trống lập tức biến mất.
Lâu Thất ngước đầu, nhìn đám mây đen dần dần tản ra, ánh hoàng hôn được khoác lên lại chiếc áo ánh sáng hào quang, dường như hiện tượng kì dị khi nãy chỉ có trong tưởng tượng của bọn họ.
Trời đất.
Trầm Sát quả nhiên gõ vang được Chiến Hồn Cổ.
Nhưng mà, Thúc Trọng Châu đốt cháy lên chiến ý vô biên, còn Chiến Hồn Cổ của Trầm Sát trực tiếp khiến trời sinh dị tướng! Lúc này, Lâu Thất không biết cảm nhận khi nãy của Thúc Trọng Châu, hắn có thể cảm nhận được, hơi thở chiến ý và sát khí mà tiếng trống Chiến Hồn Cổ phát ra, có thể chịu sự chỉ huy khống chế của Trầm Sát!
Tức là, trong lòng hắn ai là kẻ địch, tiếng trống này liền có thể cổ động mọi người xung quanh nổi lên sát ý đối với kẻ đó! Vả lại, tiếng trống cũng có sự áp chế to lớn đối với hắn!
Nếu không phải tinh thần lực của hắn đủ mạnh, ý chỉ đủ kiên định, e rằng tiếng trống này có thể khiến hắn run cầm cập, muốn được chạy trốn.
Thúc Trọng Châu nhớ đến lời nói trong gia tộc bí lệnh, bất giác nở nụ cười cay đắng bất lực. Kẻ thừa kế kia, quả nhiên không phải hắn hay sao?
Thực là có chút không cam lòng mà.
Ngoài ra còn một điểm, bọn họ vẫn chưa gặp mặt nhau, sao Trầm Sát đã xem hắn là kẻ địch rồi? Sự áp chế khi nãy của Chiến Hồn Cổ, sát ý, đó được xông về phía hắn! Hắn đã đắc tội với Trầm Sát khi nào cơ chứ?
Kệ người khác nghĩ như thế nào, Trầm Sát quăng chiếc khua qua một bên, quay người nhìn Lâu Thất chằm chằm, dưới đáy mắt lóe lên tia sáng rõ ràng.
Lâu Thất có chút không hiểu rõ ánh mắt của hắn có ý nghĩa gì. “Hụ hụ!” Nguyệt lại ho tiếp hai cái, thật là có chút bất lực, hắn không thể dạy Đế Phi nói những lời kia chứ? Ai nói cho hắn biết, sự thông minh của nữ nhân này đã chạy đi đâu mất tiêu rồi?
Nhưng mà hắn suy đi nghĩ lại thì cũng không nên trách Lâu Thất, ai mà biết Đế Quân tưởng chừng lạnh lùng mạnh mẽ là vậy, nhưng so đo hơi bị kĩ đến mức độ này!
“Vụ việc lúc nãy là như thế nào vậy?” Thật tình Lâu Thất cảm thấy Trầm Sát rất lợi hại, nhưng trong lòng của nàng càng muốn biết dị tượng khi nãy rốt cuộc là gì.
“Đó là chiến vân.” Trầm Sát đen sầm mặt, nhưng không thể không giải thích.
Lâu Thất vẫn chưa hiểu rõ, nhưng Nguyệt nghe hiểu, “Chiến vân, nghe nói khi sát khí và chiến ý ngưng đọng đến một mức độ nào đó sẽ dẫn phát thành chiến vân, chiến vân đối với chiến trường có tác dụng áp chế mạnh mẽ. Nhưng mà, đây chỉ là trong truyền thuyết…” Trong truyền thuyết, không ai xem đó là thật cả, bây giờ lại thật thật tại tại thấy được chiến vân!
Trầm Sát chỉ Chiến Hồn Cổ, “Đây là do quan hệ của Chiến Hồn Cổ, nếu bổn Đế Quân đoán không sai, mặt trống của Chiến Hồn Cổ này, được làm từ da người.”
“Cái gì?!”
Lâu Thất gan dạ hơn người, nghe câu này cũng hơi bị ớn lạnh một hồi.
“Trống da người.” Trầm Sát lặp lại lần nữa.
“Nhưng mà, đó là màu đen mà…” Lâu Thất nghĩ không thông, “Da người được nhuộm đen sao?”
Một giọng nói chậm rãi vang lên từ phía sau, “Chiến Hồn Cổ, không phải được làm từ da người thông thường, mà là da người của kiêu hùng hiếu dũng thiện chiến, tụ tập đủ máu của vạn người, dùng bí pháp chế biến, sau khi chế biến thì lớp da đó từ đỏ chuyển thành đen, cũng không hoàn toàn là đen, mà là màu đỏ đến cực điểm.”
Đáy mắt của Trầm Sát ánh lên tia sáng nguy hiểm, bắn sang cái kẻ nam nhân chưa được triệu kiến, tự mình qua đây.
“Thúc Trọng Châu.” Lâu Thất nhìn hắn có vẻ kinh ngạc, không chỉ vì hắn xem thường quy củ, mà vì sự hiểu rõ của hắn đối với Chiến Hồn Cổ.
Không phải nói Chiến Hồn Cổ này được hắn vô ý đoạt được từ trong núi sao? Bây giờ nghe hắn nói vậy, rõ ràng biết rành lai lịch của cái trống này, hoặc là, cái Chiến Hồn Cổ này, không phải hắn ta vô ý có được, mà là hắn cố tình mang đến!
Ánh mắt của nàng lạnh dần, nhìn thẳng vào Thúc Trọng Châu.
Thúc Trọng Châu cảm thấy ánh nhìn này có chút quen thuộc, đều có một sự lạnh lùng có thể áp chế người khác.
Đột nhiên hắn cười lên, “Các ngươi không cần nhìn ta như vậy.”