Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đế Vương Sủng Ái

Chương 545

Tác giả: Khuyết Danh
Chọn tập

Nếu là dòng sông dưới lòng đất, vậy thì, Băng Ngư cũng có khả năng ở chỗ đó.

Bọn họ nghe được tiếng nước nhiễu đích thực được truyền từ dưới lòng đất.

Chẳng lẽ ở dưới vách núi Thông Thiên còn có một dòng sông hay sao?

“Nhưng phải làm sao mới xuống dưới kia được?” Thần y hỏi.

Biết được dưới lòng đất có con sông đương nhiên sẽ thăm dò một phen, nhưng mà, tìm không được lối vào thì cũng như không, chẳng lẽ từ đây đào lỗ xuống dưới kia hay sao?

“Đúng, đào đất, nếu đã nghe được tiếng nước nhiễu, nói rõ trên mặt đất không dày dặn là bao, để ta thử xem.” Lâu Thất dứt lời bèn cầm Phá Sát, vừa nắm tay của Trầm Sát, vừa cố gắng ấn đâm vào mặt đất.

Mọi người có thể cảm giác được cơn chấn động của mặt đất, sau đó bỗng dưng dưới chân thả lỏng.

“Chết tiệt, vỏ đất còn mỏng hơn nhiều so với trong tưởng tượng!” Lâu Thất rủa thầm một câu, Trầm Sát đã kéo nàng vào trong lòng mình, còn chưa kịp mở miệng, đùng một tiếng, đất sụp đổ.

Bốn người té xuống dưới đó với bãi bùn cát mênh mộng.

Cảm giác mất đi trọng tâm nói sao cũng không hề dễ chịu chút nào, trong suốt quá trình đó Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất rơi về một hướng, bản thân nằm dưới, ôm chặt nàng vào lòng.

Cho dù ngã nhào trên mặt đất, thì để hắn làm bia đỡ lót dưới là được.

“Ui da có cây!”

Giọng nói của Lâu Thất vừa vang lên, toàn bộ bọn họ đều rơi vào lùm cây, những cành cây này rất mềm nhũn, và có độ dẻo, giảm thiểu tốc độ rơi xuống của bọn họ, lưng của Trầm Sát chạm với những chạc cây đó, nỗi đau trong cơ thể dường như tăng lên gấp trăm lần, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, bảo vệ Lâu Thất thật tốt.

“Pằng.”

Rốt cuộc thì, đã chạm đất.

Hiên Viên Ý và thần y cũng té nhào xuống đây, nhưng dù sao thì võ công của Hiên Viên Ý không tệ, cuối cùng nhanh chóng nắm lấy một chạc cây, tiếp tục giảm tốc.

“Phương thần y, ông sao rồi?”

Thần y ngồi dậy, nhìn tự mình, lấy nỗi khổ làm niềm vui: “Xem ra, loài sói có sức chịu đựng rơi ngã tốt lắm.” Té từ trên cao xuống, bộ xương già cằn cỗi của ông ta không bị trầy xước gì cả.

“Trầm Sát, Tiểu Thất, hai người sao rồi?”

“Nhị thúc, không sao.” Lâu Thất đỡ Trầm Sát đứng dậy, liếc hắn một phen: “Lần sau không được khoe sức như vậy nữa? Ta có thể nằm dưới.”

Trên thực tế thì Trầm Sát đang đau đớn đến tột đỉnh, hắn cảm thấy nỗi đau của mình đã nhịn đến nỗi da đầu căng ra, nhưng nghe câu nói này của nàng hắn vẫn không nhịn được nở ra một nụ cười nơi khóe miệng, đè thấp giọng xuống, “Ừ, đa phần thời gian thì nàng nằm ở phía dưới, đôi lúc mới cho nàng nằm trên, sao nào?”

Trong đầu của Lâu Thất xoay chuyển mấy vòng mới hiểu ra hắn đang kéo sang chuyện khác, khuôn mặt bỗng dưng đỏ bừng, lại liếc hắn một lần nữa.

Nàng đang định bảo hắn dơ quá, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bờ nước sáng trưng.

Ánh sáng của nước, lần này thật sự có ánh sáng của nước rồi!

Bởi vì mặt đất bị Lâu Thất đánh ra một cái lỗ, có ánh sáng mờ ảo của ánh trăng soi xuống, nhưng nguồn sáng thật sự quá yếu ớt, ở dưới đất có thể phớt lờ không cần đếm xỉa đến nó.

Nhìn thấy ánh sáng của nước, không biết ánh sáng chiếu ra từ đâu, rất yếu, nhưng vẫn có thể mơ hồ khiến bọn họ nhìn thấy được phía trước mặt là một hồ nước.

Dòng nước chảy chậm rãi mà yên tĩnh.

Đây là một con sông dưới lòng đất. Phía trước đôi lúc có nước nhiễu giọt, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nước tí tách. Ở mảnh đất phía bên kia có lẽ là phiến đá, và còn là phiến đá được dựng lên, cho nên tiếng nước nhiễu mới được vang to rõ như vậy.

“Để ta đốt đèn chiếu sáng.” Hiên Viên Ý nói xong định đốt lửa, Lâu Thất nói: “Không cần đốt lửa, thần y, lấy viên dạ minh châu ra là được rồi.”

Dạ minh châu, đặt trong chiếc rương nhỏ bên người thần y không rời nửa bước. Bởi vì bên trong đó có một số dược dẫn cần để thời gian lâu tí, cần có sự hỗ trợ tác dụng của dạ minh châu.

Bây giờ vừa vặn lấy ra soi sáng.

Thần y mở chiếc rương ra, ánh sáng dịu dàng soi sáng một vòng xung quanh bọn họ.

Một mùi thơm của thuốc bay xộc vào mũi, bên trong đều là dược dẫn cần thiết dùng để giải độc cho Trầm Sát, và đa số đều được Lâu Thất tìm kiếm. Vừa nhìn đống thuốc này, Trầm Sát bèn cảm thấy bản thân nợ Lâu Thất quá nhiều thứ.

Hắn ôm chặt Lâu Thất thêm chút nữa.

Hiên Viên Ý cầm lấy viên dạ minh châu dẫn đường phía trước, mấy người bọn họ thực tình không thể lãng phí thời gian, bèn nhanh chóng đi về hướng con sông dưới lòng đất kia.

“Không có kết băng, tuy nước rất lạnh, nhưng vẫn chưa thể xem là băng giá.” Thần y ngồi xổm xuống đo nhiệt độ nước khó che lấp nỗi thất vọng.

“Băng Ngư?” Nhưng Hiên Viên Ý tiếp lời: “Băng Ngư đâu chắc chắn phải sống ở sông kết băng đâu, không nhất thiết cần tới nhiệt độ đó.”

Đây quả thật là lần đầu tiên họ nghe được, bỗng dưng cảm thấy mình bị kéo vào một tư duy đóng khung sẵn. Băng Ngư, thì nhất định phải sống ở sông kết băng hay sao?

Hiên Viên Ý quả nhiên không hổ danh đến từ đại lục Long Ngâm, thật tình học cao hiểu rộng hơn bọn họ, kiến thức thật mênh mông.

Dòng sông rất lạnh, lạnh hơn các dòng sông bình thường khác rất nhiều, hoặc có thể chỗ này đã đủ điều kiện cho Băng Ngư sinh sống. Hiên Viên Ý lắc đầu nói: “Băng Ngư bẩm sinh có thể tự tìm được một nơi có nhiệt độ nước thấp, và, còn một điểm nữa, Băng Ngư được xưng là Băng Ngư, không phải vì chúng sinh sống ở dòng nước lạnh, mà vì trên thân của chúng có một cơ quan hạ nhiệt bẩm sinh, cho nên nếu bắt được Băng Ngư ở trên tay, ngươi sẽ cảm thấy nó rất lạnh, nếu có một đàn Băng Ngư tụ tập cùng một chỗ, vậy thì nhiệt độ nước ở chỗ đó sẽ thấp rất nhiều lần.”

Mấy người Lâu Thất bỗng nhiên tỉnh ngộ.

May là, có Hiên Viên Ý đi theo bên cạnh.

“Vậy thì, đi qua bên đó tìm thử xem.” Trầm Sát chỉ phía dòng nước chảy, bởi vì xa, nên bọn họ không nhìn rõ tình hình ở phía bên kia. Hắn ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp: “Chỗ kia lạnh hơn.”

Nội lực của hắn thâm hậu nhất trong đây, tuy bị độc phát, nhưng năng lực cảm nhận vẫn mạnh hơn bọn họ.

“Đi.” Lâu Thất đỡ hắn đi qua phía bên kia, thần y vội vàng cầm viên châu đi trước họ. Ông cảm thấy cơ thể mình hiện giờ thật tình tốt hơn nhiều, hồn đan của sói trắng quả thật có tác dụng to lớn! Nhưng cũng đủ trân quý rồi!

Đi sâu vào trong đó, hai bên bờ sông càng lúc càng hẹp lại, và dòng chảy phía sau kia càng lúc càng ngoằn ngoèo, có những chỗ quẹo còn có núi đá lộ ra, hoặc có kì hoa dị thảo.

Nếu không vì nơi đây thật sự quá tối tăm, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy cảnh vật thật xinh đẹp kì lạ.

“Ơ.” Dưới chân đạp phải một hòn đá nhọn hoắc, Trầm Sát hừ nhẹ một tiếng. Nếu là mọi thường, hắn tuyệt đối không xem đó là gì, nhưng bây giờ kinh mạch toàn thân của hắn đều đau đớn trên từng tấc, cộng với một chút ngoại lực tác động đủ khiến hắn chịu đựng không nổi rồi.

Lâu Thất đang định hỏi hắn, đột nhiên bàn chân của mình bị tê lại, cả con người nhịn không được té ngã vào dưới nước. Trầm Sát lập tức ôm nàng lại, nhưng Lâu Thất dường như nhìn thấy một vật gì đó ở dưới nước lóe lên rồi vụt tắt.

Cả thân thể của nàng đơ cứng.

“Có đồ, trong nước có đồ, đừng có xuống nước!”

Thần y dẫn đường phía trước dừng bước chân lại, “Nhưng con đường phía trước cực kì chật hẹp, chỉ có thể cho một người cẩn thận bước qua bên đó.” Còn nàng và Trầm Sát thì phải đi cạnh nhau.

Trầm Sát cau mày, “Nắm tay.”

“Chàng còn chịu được không?” Lâu Thất sợ hắn hiện giờ đau chịu không thấu, không ai đỡ lấy, mỗi một bước đi đối với hắn mà nói cũng như lên núi đao xuống biển lửa.

Trầm Sát liếc nhìn nàng một phen. “Chẳng lẽ không ai dặn nàng đừng bao giờ hỏi người nam nhân có được hay không sao?”

Khuôn mặt của Lâu Thất đỏ chót, phỉ nhổ hắn: “Xem ra không sao rồi.” Lúc này còn dám trả treo với nàng, thì có vấn đề gì được chứ?

Hai người buông ra, chỉ có bàn tay nắm chặt nhau, Lâu Thất ở phía trước, Trầm Sát đi phía sau, sau kế là Hiên Viên Ý, ông cũng cầm một viên dạ minh châu, bốn người áp sát vào vách núi, cẩn thận từng chút bước qua kia.

“Tiểu Thất, lúc nãy nhìn thấy cái gì ở dưới nước vậy?” Hiên Viên Ý hỏi.

Lâu Thất lắc lắc đầu: “Con không xác định, nhưng chắc chắn không phải là thứ dễ đối phó gì đâu, lúc nãy một chân của con đạp vào trong nước, dường như tê tái, có lẽ liên quan đến cái thứ đó.” Tóm lại, nếu không cần xuống nước thì đừng có xuống nước.

“Chân có sao không?” Trầm Sát cầm chặt tay của nàng.

Lâu Thất đáp: “Đợi chút rãnh rỗi mới vạch ra xem thử, bây giờ không sao.” Thật ra nàng vẫn cảm thấy có chút tê tê, nhưng ở chỗ này muốn ngồi xổm xuống cũng khó, nói ra cũng chẳng giúp ích gì.

Chỉ là khúc bờ sông này quá uốn lượn ngoằn ngoèo, bọn họ đi theo con đường vặn vặn vẹo vẹo, đi lâu như vậy mới chỉ có một đoạn ngắn thôi.

Với sự suy đoán của Trầm Sát, nếu có Băng Ngư, cũng sẽ nằm ở ngọn nguồn của con sông ngoằn ngoèo này, cong cong vẹo vẹo như thế, dòng nước chảy phủ lên nhau từng lớp từng lớp, ở ngọn nguồn chắc chắn sẽ có một nơi chật hẹp tối lạnh nhất, dòng nước chảy đều tụ lại ở đó, sau đó con sông sẽ chảy trôi được một chút và tiếp tục chảy về phía trước.

Đi vặn vẹo vặn vẹo như thế thật là chậm quá chậm quá đi.

Nhưng không còn cách nào khác, Lâu Thất nói trong nước có thứ gì đó không dễ đối phó, thời điểm bây giờ bọn họ không thể xuống dưới đó kiếm chuyện, chỉ có thể tiếp tục đi đường vòng.

Cho đến khi ai cũng nghe được tiếng thở gấp hổn hển đè nén của Trầm Sát, sự đau đớn của hắn đã nhịn đến cực hạn.

Thần y quay đầu, đột nhiên bị thần thái và sắc mặt của hắn làm giật mình nhảy cẫng. Mồ hôi phủ đầy đầu đầy mặt của Trầm Sát, hắn cắn chặt răng, cơ mặt đều co rút lại, đôi môi trở đen, run rẩy cầm cập, đôi mắt của hắn trở nên hung tợn, đó là sự chống chọi với nỗi đau.

“Đế Quân!”

Lâu Thất sớm đã biết có lẽ hắn đã đau đến cực đỉnh, bởi vì hắn nắm tay nàng bằng bàn tay toát đầy mồ hôi, bàn tay bình thường của hắn luôn sạch sẽ khô ráo.

“Phía trước có ánh sáng!”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy phía sau đường đi vặn vẹo kia dường như có tia sáng.

“Bổn Đế Quân vẫn có thể kiên trì, tiếp tục đi.” Trầm Sát nắm chặt tay của Lâu Thất.

Thần y và Hiên Viên Ý có chút không nhẫn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Bốn người tiếp tục tiến lên phía trước, đợi qua một đường vòng, trên đỉnh đầu của bọn họ lộ ra một khoảng trống, có ánh trăng rọi xuống, trên mặt đất còn có rất nhiều rễ cây chằn chịt đang phủ xuống, trôi thênh thang trên mặt nước, có vài con cá nhỏ đôi lúc nhảy ra khỏi nước, làm giọt nước bắn tung toé.

Con cá nhỏ chạm phải ngọn rễ của cây, ngọn rễ dài dài kia bèn nhẹ nhàng lay động, cá nhỏ lặn lại vào nước, tung tiếp giọt nước, những giọt nước kia được ánh trăng soi chiếu, trông thật lóng la lóng lánh.

Khung cảnh này tiếp tục khiến con người cảm thấy vô cùng tốt đẹp yên tĩnh.

Vào lúc bọn họ đang nhìn ngơ ngác, Trầm Sát rên nhẹ một tiếng, khoé miệng tràn ra một ít máu tơ màu đen, cả con người ngã nhào xuống nước.

“Trầm Sát!” Lâu Thất la lên định níu hắn lại, nhưng bởi vì hắn đau đớn toát nhiều mồ hôi, lòng bàn tay cũng toàn mồ hôi, nên khi nàng dùng lực kéo, hai cánh tay đó trơn trượt hơn nhiều, nàng tận mắt chứng kiến hai cánh tay thả lỏng, pằng một tiếng, hắn đã rơi xuống dưới hồ.

Càng khiến bọn họ không tưởng tượng được là có chuyện xảy ra.

Trầm Sát rơi vào nước, có một đàn cá lớn bé như bị giật mình toàn bộ nhảy vượt lên mặt nước. Bỗng chốc, nước bắn tung toé, bề mặt sông hỗn loạn, hình bóng của Trầm Sát biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ.

Chọn tập
Bình luận