Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đế Vương Sủng Ái

Chương 305

Tác giả: Khuyết Danh
Chọn tập

Có chiếc trâm minh châu này, nàng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, trong tay nàng là một con chim giả được làm bằng tre và miếng gỗ.

Nhưng con chim với cái mỏ nhọn hoắt đó lại toả ra một mùi vị có chút tanh nồng.

Nàng ngửi một lúc rồi lại dùng một ngón tay khẽ sờ vào, trơn tuồn tuột.

“Là một loại dịch thuốc có thể gây ra ảo giác. Xem ra con chim này có khả năng là mấu chốt của mấy cửa cuối, chỉ cần bị nó đâm vào một lúc sau sẽ sản sinh ra ảo giác.” Chỉ có điều đối phương hoàn toàn không ngờ rằng có người lại một chưởng đã đập nó xuống luôn được, đập nó xuống là một cách làm vô cùng chuẩn xác, bởi vì phía trên đang buộc các sợi xích thép, nếu đập ra ngoài, nó sẽ bật lại, không cẩn thận sẽ bị cái mỏ nhọn hoắt đó chọc vào. Nếu dùng vũ khí cắt đứt dây sắt, vậy thì cũng sẽ cần loại vũ khí sắc tới mức chém sắt như bùn mới được, nếu không thì nó vẫn sẽ khiến nó lay động mạnh, không cẩn thận vẫn bị nó đâm bị thương.

Vừa rồi trong bóng tối, Trầm Sát không nhìn rõ mà vẫn có thể tức tốc ra phán đoán chuẩn xác nhất như vậy, điều này cho thấy chàng quả thật vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không hề cảm thấy hoang mang chút nào.

“Động tác thừa.”

“Không, dùng mê khói e là không thể duy trì đủ dược tính ở trong không gian như thế này.” Lâu Thất nói. Dù gì thì đang ở trên mặt nước và trong thuyền hoa, thuyền hoa đều có cửa sổ, trên mặt hồ cũng có sóng, không đủ khép kín.

Dùng cách thuyền hoa có lẽ là cách tốt nhất mà bọn họ có thể tìm ra được rồi, dù gì thì cũng chẳng có quá nhiều chỗ để lựa chọn, chỉ có thể ở cửa của Hội Hoa Lầu.

Trầm Sát liếc nhìn cái trâm cài trân châu đang được cài trên mái tóc đen dày cùa nàng, vẫn thấy là nhìn kiểu gì cũng ngứa mắt. “Trước khi chứng thực thì tạm thời nàng đừng có gọi hắn là đại ca.”

Cái gì cơ?

Lâu Thất đần mặt ra một lúc rồi mới kịp phản ứng lại người mà chàng nói đến vẫn là Lâu Hoan Thiên, nàng không thốt thành lời. Nàng liếc xéo chàng: “Không phải là đến huynh đệ tỷ muội chàng cũng đố kỵ đó chứ?”

“第一支发簪,第一个手镯,第一对耳坠,所有你的第一,都由本帝君来送,之后他再要送什么就由他。”沉煞霸道地说道。

“Cái trâm đầu tiên, cái vòng tay đầu tiên, đôi hoa tai đầu tiên, tất cả những cái đầu tiên của nàng đều phải do bản Đế Quân tặng, sau này hắn tặng thêm cái gì nữa thì mặc kệ hắn.” Trầm Sát bá đạo nói.

Lâu Thất nửa cười nửa không: “Ý của chàng là chàng chuẩn bị bắt đầu tặng quà liên tục cho ta đấy à?”

“Vật tầm thường không tặng, vì vậy, còn phải nghiên cứu cơ duyên, nhưng trước khi bản Đế Quân tặng thì không được phép nhận quà của hắn nữa.”

Xí, trẻ con chết đi được.

Lâu Thất nhìn khinh khỉnh. “Đi thôi, nếu không thì tụt xuống phía sau rồi đây này, cũng chẳng biết là Triệu Vân đã lấy được mấy ngọn đèn rôii.”

Trầm Sát đột nhiên dừng bước, “Con người của Triệu Vân, tốt nhất nàng tránh xa hắn ra một chút.”

“Chàng lại định nói gì nữa?” Lại là vì ghen tuông sao?

Có điều, lần này nàng khó mà hiểu nhầm Đế Quân. Chàng chau mày trầm giọng nói: “Triệu Vân rất giống với Vân Phong, nhưng lại có khác biệt cực lớn, vừa giống lại vừa khác rõ ràng như vậy, vô cùng kỳ quái. Hơn nữa con người Triệu Vân này quá là thần bí, hoàn toàn không thích hợp để tương giao.”

Lâu Thất ngây ra một lúc, hoá ra là bởi nguyên nhân này sao? Có điều, cảm giác này nàng cũng có, duy nhất chỉ không phát hiện ra ác ý mà thôi.

Nhưng ánh mắt kiểu “Nàng ngốc như vậy ta lo rằng nàng sẽ bị người ta gạt” của Đế Quân đại nhân rốt cuộc là ý gì? Nàng ngốc đến mức như vậy sao? Dễ dàng bị người khác gạt như vậy sao?

Hai người đi qua chiếc thuyền hoa này, vọt sang một chiếc thuyền hoa khác. Lâu Thất mặt mày sưng xỉa nói: “Nói là tìm năm ngọn đèn rồi, vậy chủ quầy có nói muốn năm ngọn đèn sáng không?

“Không.”

Đây chẳng phải là chặt chém người ta sao? E rằng tất cả đều sẽ đi về chỗ thuyền hoa có ánh đèn sáng, nhưng dựa vào kinh nghiệm vừa rồi của họ thì e rằng chỉ là mấy ngọn nến nhỏ thắp lên mà thôi.

Dưới chân đột nhiên rung lên.

Còn chưa để nàng phải mở lời nhắc nhở, Trầm Sát đã đưa nàng vọt lên, thân người xoay một vòng trên không rồi đáp trên lan can thuyền.

Bọn họ nhìn thấy boong thuyền vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn mà đột nhiên lại lún từng miếng một xuống dưới, mà ở dưới boong thuyền dường như có vật gì đó.

Đợi đến khi động tĩnh ngưng lại, Lâu Thất nói: “Xuống dưới xem xem.”

Cái trâm cài tóc trân châu đó của nàng phát ra ánh sáng có hạn, khoảng cách xa nhìn sẽ không rõ, huống hồ là hai lớp bịt kín lại ở dưới boong thuyền

Hai người nhẹ nhàng nhảy vọt xuống dưới, nhưng lại phát hiện cảm giác tiếp xúc dưới chân không đúng lắm liền lập tức nhảy ra. Lai Thất vừa cúi đầu nhìn thấy ngay một nam nhân mặc y phục màu xanh đang nằm sấp trên một cái thùng. Vừa rồi bọn họ lại dẫm đúng lên lưng hắn.

“Chết rồi.” Trầm Sát liếc một cái. Nội lực của chàng vô cùng thâm hậu, như này liền có thể nghe ngay ra được đối phương hoàn toàn không còn hơi thở và nhịp tim nữa.

“Người này có lẽ cũng là lên đây để vượt qua cửa.” Lâu Thất quay qua bên khác, ánh mắt loé lên, nàng cong lưng qua đó, nhặt lấy một chiếc đèn lồng được làm bởi cái khung bằng gỗ đỏ và miếng thuỷ tinh.

Cái đèn lồng đó đại khái là chỉ to bằng bàn tay nàng, được làm vô cùng tinh xảo, trên khung điêu khắc tầng tầng lớp lớp hoạ tiết mây và hoa, độ dày của thuỷ tinh ở mức trung bình, là thuỷ tinh màu. Nàng hí hoáy một hồi, phía trên và phía dưới đèn có hai miếng thuỷ tinh có thể rút ra, phía trên còn để trà hương trùm lên, ở dưới là khay nến nhỏ.

Nàng ngửi trà hương một lúc, bên trong dường như thêm cả những thứ đại loại như để đuổi muỗi. Chiếc đèn này thắp lên, trà hương chịu nhiệt sẽ tán ra mùi thơm, nó vẫn là một cái đèn lồng rất đẹp vừa có mùi thơm lại vừa có thể đuổi muỗi, lại còn có thể làm vật trang trí trong phòng nữa chứ, đúng là đồ vật bốn trong một.

“Cái chúng ta cần tìm có lẽ là loại đèn này phải không?”

Lâu Thất vô cùng thích thú với cái đèn này. “Cửu Tiêu Điện cũng có thể sắm sửa mấy loại đèn như này đấy.”

Sắc mặt Trầm Sát có chút cổ quái, chàng hỏi: “Nàng thích à? Muốn có nó sao?”

“Đúng vậy đó.”

Trầm Sát lườm nàng một cái, bình thản nói: “Đây là mộ đăng mà chỉ tộc Long Dẫn mới có.”

Mộ đăng? Tức là sao cơ?

“Tộc nhân của tộc Long Dẫn suy tàn, vì vậy mà mỗi một người trong tộc khi tạ thế đều nhận được sự thương xót của toàn tộc, tang lễ của bọn họ được cử hành vô cùng long trọng, mộ huyệt cũng vô cùng xa hoa, giống như hoàng cung vậy. Loại đèn này là tộc nhân của tộc Long Dẫn chuyên chỉ để làm cho người chết, hy vọng mộ huyệt của bọn họ có thể luôn luôn lưu giữ được hương khí, không bị muỗi và côn trùng đốt chích, để người chết có thể yên nghỉ.” Trầm Sát chậm rãi nói. Thử nghĩ mà xem, cái đèn mà người ta treo trong mộ huyệt, bây giờ lại đem đi treo ở tẩm điện của chàng, nghĩ thế nào cũng thấy~~~

Quá là khiến người ta sợ hãi.

Tất nhiên, Lâu Thất tuy bảo là bản thân mình muốn nhưng Đế Quân đã tự giác gộp luôn cả tẩm điện của nàng và tẩm điện của bản thân lại để cùng bàn rồi.

Lâu Thất muốn mếu máo khóc.

Xem tài lực của người ta kia kìa, xem tài nghệ của người ta kia kìa. Đến ngay cả cái mộ huyệt thôi mà cũng phải dùng cái đèn tinh xảo đẹp đẽ nhường này!

“Điều này càng cho thấy cái mà chúng ta phải tìm chính là loại đèn này. Bất kể là cái đèn gì thì cứ cầm về cái đã rồi tính sau đi.” Nàng thấy cái đèn đó có cái móc nên móc luôn nó lên trên cái đai lưng của mình.

Bọn họ đang định phi thân đi thì ánh mắt của nàng lại quét qua cái xác của người chết kia đang đè lên miệng cái thùng. Ở đây cách boong thuyền hoàn toàn không cao, ngã xuống vốn dĩ là không chết nổi, nhưng hắn lại đang nằm úp trên cái thùng chết tại chỗ này, sau đó boong thuyền còn khôi phục lại như lúc đầu, suýt chút nữa đã lại lừa họ thêm lần nữa.

“Trầm Sát, chúng ta bê cái xác ra xem cái thùng đó.”

Nàng đang định đẩy người nó ra thì Trầm Sát dùng một tay kéo giật nàng lại, chàng lắc lắc đầu nói:”Trong tộc Long Dẫn, những đồ vật có liên quan tới người chết tốt nhất đều đừng đụng vào.” Chàng chỉ vào góc khoang thuyền, Lâu Thất lúc này mới phát hiện ra ở đó có một cái xác khô, một cổ chân của cái xác khô đó đang bị khoá bởi một cái vòng sắt, vòng sắt nối với xích sắt, đầu còn lại chính là đang khoá lấy một bên của cái thùng này.

Người này có lẽ là định ôm cái thùng này đi, kết quả là không hề phát hiện ra nó nối với cái xác khô kia, kéo đến đây lại bị chết bởi cách bí ẩn.

Lâu Thất quỳ xuống bên cạnh, quan sát tỉ mỉ cái miệng thùng đó, nàng phát hiện ra cái thùng hoàn toàn chưa đóng chặt, tuy rằng bị người đó đè lên trên nhưng nắp vẫn chưa được đậy khít, vẫn lộ ra một khe hở nhỏ, khe hở này có ánh sáng lấp lánh loé lên.

“看来是一箱好东西呢。”

“Xem ra là một thùng bảo vật đây.”

Tuỳ nói vậy nhưng Lâu Thất vẫn đứng lên phủi phủi tay, “Đi thôi.”

“Sao thế, nhìn thấy bảo vật lại muốn từ bỏ à?”

“Chàng thật sự coi ta là cái đồ bị đồng tiền làm cho mê mẩn đấy à? Thực ra ta là người coi tiền bạc như cỏ rác.” Lâu Thất vuốt vuốt mũi.

Khoé miệng Trầm Sát nhếch lên cười khinh khỉnh: “Ồ, coi tiền bạc như cỏ rác sao? Hội Hoa mười ba lầu mỗi lầu khai trương ba ngày, ít nhất có thể vào sổ hai trăm vạn lạng, lại còn nuôi mấy nghìn người này, một năm nhiều nhất cũng chỉ cần một trăm vạn lượng. Mười ba lầu gộp lại một năm mở khoảng mười lần, cũng có thể nói rằng một năm ít nhất có thể vào sổ gần hai nghìn vạn lượng bạc trắng. Tiểu Thất lầu chủ tân nhiệm, nàng có thể đừng vừa cười mắt vừa híp lại đê mê khi bản Đế Quân tính món tiền này như vậy được không?”

“Khụ khụ.”

Lâu Thất sờ sờ vào mặt mình, nàng cười sao? Cười sao cười sao? Ai dà, nói ra thì tên bá quân này cũng chẳng hiểu được đâu, nàng không phải chảy nước dãi ví số tiền vào sổ Hội Hoa Lầu, chỉ là, đây là lễ vật đến từ người nhà mà mỗi lần nàng nhận được, lại còn là đại lễ.

Còn như lão đạo sĩ thối, mỗi năm đều tặng nàng một loại thuốc có tính là lễ vật không?

Hai người nhanh chóng rời khỏi chiếc thuyền hoa, nhưng trước lúc rời khỏi, vạt váy của Lâu Thất bị vật gì đó móc vào, nàng lấy một tay giật ra, hoàn toàn không hề để ý.

Và bọn họ cũng chẳng hề nhìn thấy sau khi bọn họ đi khỏi, miếng boong thuyền này lại nhanh chóng khôi phục lại mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đêm khuya thanh vắng.

Làn sương càng ngày càng dày đặc

Hai thân ảnh nhẹ nhàng bay từ làn sương dày đặc tới, vừa hạ xuông trên boong thuyền thì chân bị hẫng xuống, hai người đồng loạt rơi xuống cái khoang tối hai lớp mà Trầm Sát và Lâu Thất lúc trước đi xuống.

Một ánh sáng của ngọn lửa sáng lên theo cùng một tiếng “chát,” bọn họ mang theo đá đánh lửa và nến, thắp sáng lên nửa cây nến nhỏ.

Bọn họ cũng nhìn thấy người chết đó, còn cả cái miệng thùng bị hắn đè lên.

“Tiểu thư, bên trong cái thùng này nhất định có bảo vật!”

Thị nữ mặc chiếc váy màu xanh nhạt nót rồi đẩy người chết đó xuống mặt sàn, cô ta mở cái nắp đó ra. Một luồng ánh sáng lấp lánh chói loà, một đèn hoa đăng bảy màu xuất hiện trước mắt.

“Trời ơi, đẹp quá đi mất~~” Thị nữ mặc y phục màu xanh lẩm bẩm nói.

Tiểu thư của cô ta cũng đang quan sát cái hoa đăng bảy màu đó, trong mắt loé lên tia sáng: “Đây không phải là đèn bình thường, bên trong cũng không phải dùng nến đặt vào để chiếu sáng, mà là để dạ minh châu, còn là Lam Hải cực phẩm dạ minh châu.

Người này lại chính là người vốn dĩ nên ở bên cạnh Lưu Vân tiên tử, đường muội Tố Vân Tâm của cô ta. Chỉ là Tố Vân Tâm lúc này hoàn toàn không có một chút nào thần sắc ngang ngược ngông cuồng nữa mà là nhìn ngọn đèn hoa đăng đó với ánh mắt rất sáng, thần sắc lại vô cùng tự kiềm chế.

Thị nữ ở bên cạnh cô ta, nếu Lâu Thất nhìn thấy lúc này nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô ta chính là thị nữ chọc giận nàng, bị nàng ép phải xuống hồ. Lúc này thị nữ này cũng dường như biến thành con người khác, hoàn toàn không còn vẻ hung hăng hống hách nữa rồi.

“Tiểu thư, cô biết đèn này sao?”

Tố Vân Tâm gật gật đầu nói: “Ở chỗ của Tố Lưu Vân có một quyển sách thu thập ghi chép bảo vật trên thế gian, trên đó viết về ngọn đèn này, đây gọi là Trú Hoa Đăng, toàn bộ nguyên liệu để chế tạo ra cái đèn này đều phải dùng dược liệu được ngâm qua bởi hơn một trăm loại gỗ trầm hương và thuỷ tinh, thêm vào đó là ánh sáng và công dụng cùa Lam Hải dạ minh châu, thắp đèn trong đêm, soi mình trong ánh sáng lộng lẫy của nó ở thời gian dài sẽ duy trì được dung nhan không bị lão hoá.”

Thị nữ ngây ra nói: “Không phải chứ? Tiểu thư, nô tỳ không xin đâu.”

Chọn tập
Bình luận