Vì sai nàng lại phải lo lắng?
Trần Thập và Lâu Tín vốn đứng yên lặng sau lưng nàng, lúc này họ đều không nhịn được. Lâu Tín đang định lên tiếng, thì Trần Thập đã nghiêm mặt, nói một cách nghiêm túc: “Chưa bao giờ nghe nói đến việc chủ tử phải lo lắng thuộc hạ có thích mình hay không.”
Câu này nói rất đúng!
Lâu Thấp liền giơ ngón tay cái lên về phía Trần Thập: “Cho ngươi 1000 cái like!”
Tuy nàng đến từ hiện đại, không hề có quan niệm sâu sắc về giai cấp, nhưng nếu đổi thành quan niệm hiện đại cũng có thể nói như thế này, nàng không phải là nhân dân tệ không phải kim ngân châu báu, có người không thích cũng là việc bình thường. Vả lại, Hỏa Vệ không thích nàng, không dễ tiếp xúc, chẳng lẽ nàng lại không thể sống tiếp được, đúng không?
Cùng lắm thì hắn đừng vờn qua vờn lại trước mặt nàng, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Tất nhiên nếu nước sông cứ muốn phạm nước giếng, thì nàng sẽ cho hắn biết nước giếng có vị đắng hay ngọt.
Ưng sờ mũi, cảm thấy lúng túng, sao hắn lại quên mất rằng, cho dù Lâu Thất có không phải là Đế Phi, cho dù nàng có là một tì nữ, thì cũng chưa bao giờ thấy nàng ta lo lắng việc có tiếp xúc được với hắn hay không. Còn Tuyết nữa, đó mới thật sự là không chúng sống hòa bình được nhỉ, kết quả thì sao?
Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc, Tuyết sẽ chết tại Phá Vực.
Nguyệt cũng nghĩ đến Tuyết. Nhưng nghĩ lại thì thật ra họ đều rất lạnh lùng, không hề cảm thấy bi thương hay bất bình vì Tuyết, thậm chí còn cảm thấy kết cục đó là do cô ta tự làm tự chịu.
Nghĩ như thế, người họ nên lo lắng là Hỏa.
Tuy Tuyết là một trong Tứ Vệ, nhưng chẳng qua cũng chỉ nể tình cô ta là hàng xóm khi bé của Đế Quân, số người có tình nghĩ thật sự chẳng qua cũng chỉ có ba, tình nghĩa của ba người họ được tích góp dần qua năm tháng qua gió mưa qua những lần cùng đánh thiên hạ.
“Nhưng chẳng phải một mình Hỏa Vệ Đại Nhân đi đến thảo nguyên ư, sao lại chạy đến Bắc Thương giết Bắc Phù Dung vậy? Võ công của hắn nếu so với Đế Quân thì thế nào?” Lâu Thất cảm thấy khó hiểu, giết người ngay tại kinh đô của Bắc Thương, Hỏa Vệ dũng mãnh như vậy sao?
Nhắc đến điểm này, Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu, “Võ công của Hỏa mạnh nhất trong số ba người chúng ta, trước đây hắn chỉ kém chủ tử một chút thôi, nhưng theo lý mà nói, một mình hắn cũng không thể có cách đi thích sát Bắc Phù Dung được.”
Lâu Thất kinh ngạc.
Trước đây, võ công của Trầm Sát đã có thể xếp vào vị trí hàng đầu hàng hai trên giang hồ rồi, tất nhiên, chỉ nói đến Tứ Phương Đại Lục. Nếu Hỏa Vệ chỉ kém hắn một chút, thì quả thật có thể xem là cao thủ trong cao thủ. Hèn gì họ lại để một mình hắn đi đến Thảo Nguyên tìm thuốc dẫn.
“Công chúa Bắc Thương bị giết chết ngay tại kinh đô của mình, chắc chắn sẽ dấy lên bạo nộ, chỉ sợ Đông Thời Ngọc cũng sẽ giúp đỡ truy bắt Hỏa Vệ.”
Nguyệt gật đầu: “Thuộc hạ cũng nghĩ đến việc này, nên đã phái người đi tiếp ứng rồi, qua vài ngày nữa chắc là có thể trở về thôi.”
“Hỏa Vệ tìm thấy Hắc Châm Thảo chưa?” Lâu Thất hỏi. Sau khi khối Thiên Tâm Thạch kia trở về, nàng liền giao cho Thần Y, dạy lão cách sử dụng, giờ thì cả ngày Thần Y đều trốn trong Dược Điện, nghe nói la quên ăn quên ngủ, chuyên tâm nghiên cứu khối Thiên Tâm Thạch kia, sắp nhập ma luôn rồi.
Có lão ấy ở đây, Lâu Thất có thể thoải mái hơn không ít, đến lúc đó đợi Diễm Dương Quả bồi dưỡng được dược tính mới là có thể dùng làm thuốc dẫn rồi.
Nguyệt lắc đầu, “Chuyện này là cơ mật, lúc đó Hỏa cũng sợ sẽ bị lộ thông tin, nên không hề nhắc đến chuyện Hắc Châm Thảo trong thư, đợi hắn về rồi sẽ biết thôi.”
“Đợi hắn trở về, thì ta sẽ xuất phát đi tìm Băng Ngư Cốt.” Lâu Thất nói.
Lão đạo sĩ thối từng nói, nhất định phải giải được độc cổ cho Trầm Sát trước nửa năm, hiện nay độc dễ giải, thuốc dẫn cũng đã tìm được gần đủ, nhưng cổ lại không dễ giải như thế, nàng nghĩ, có khi nào sẽ phải đi một chuyến đến Tây Cương Nam Cương sau khi tìm đủ thuốc dẫn hay không?
Lúc đó Tây Phi Hoan từng nói, một bằng hữu của Phi Nguyệt tiền thánh nữ của Tây Cương biết về tình hình của Tuyệt Mệnh Cổ kia, nếu muốn giải cổ thì phải bắt tay từ bên đó. Nếu ban đầu Phi Nguyệt đã nghĩ đến việc kêu Phi Hoan dùng thân giải cổ cho Trầm Sát, thì ít ra cô ta cũng biết chút gì đó nhỉ.
Nhưng nếu nàng phải đi đến Tây Cương, có phải Trầm Sát cũng phải đi cùng không, nếu không với sức khỏe tồi tệ của hắn, bệnh gì cũng có, nàng cũng không yên tâm rời xa hắn quá lâu.
Nguyệt cũng nghĩ đến việc này, hắn hỏi: “Đế Phi, tình hình huấn luyện của Linh Đội hiện nay như thế nào rồi?”
Linh Đội, cũng tức là tiểu đội 26 người do Lâm Thịnh Uy làm đội trưởng, Lâu Thất đặt một cái tên là Linh Đội, sau khi trở về từ Thất Thành, Lâu Thất vừa trấn thủ đại hậu phương, vừa dùng toàn bộ thời gian vào việc huấn luyện họ. Tất nhiên thành tích cũng đáng mừng.
“Nếu muốn phái họ đi thì cần thêm ít nhất một tháng nữa.” Lâu Thất trầm ngâm, một tháng sau kêu họ đi đến Tây Cương dò đường trước cũng được.
Như vậy nàng có thể đợi đến khi Trầm Sát thống nhất Phá Vực rồi cùng đi với hắn.
Trầm Sát sải bước đi vào, hắn đã ở bên ngoài chinh chiến mười ngày liên tục, hôm nay hiếm lắm mới được một lần về Cửu Tiêu Điện nghỉ ngơi, lúc nãy mới ngủ được hai canh giờ, vừa tỉnh thì lại phát hiện ra Lâu Thất không ở trong phòng, vì thế mà tâm trạng thấy hơi không vui. Khó khăn lắm hắn mới trở về một chuyến, nàng không phải nên ở cạnh hắn sao? Không đi ngủ với hắn, thì cũng phải ở trong tẩm điện mới đúng, sao lại ở cùng một chỗ với Ưng và Nguyệt thế này?
“Hai người nhàn rỗi lắm à?”
Hắn nhìn Ưng và Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng.
Nguyệt ho khù khụ, đứng lên, Ưng thì phản ứng dữ dội hơn, hắn lập tức nhảy cẩng lên.
“Thuộc hạ vẫn còn có việc, xin được đi trước…”
Lâu Thất vừa mới trợn mắt xong, thì bên ngoài có tiếng thông báo gấp gáp của thị vệ: “Báo!”
“Vào đây!”
Một thị vệ vội vàng vào trong, hai tay dâng lên một bức thư: “Biên giới Bắc Thương cấp báo.”
Ưng tiến lên cầm lấy mở ra xem, nhất thời nôn nóng: “Chủ tử, có 500 cao thủ thân phận bất mình đang vây sát Hỏa, Hỏa bị dồn vào Bách Trùng Cốc.”
“Sao lại vào Bách Trùng Cốc chứ?” Nguyệt khẽ biến sắc.
Trầm Sát hừ lạnh, “Thân phận bất mình cái gì, không phải là Bắc Thương thì là Đông Thời Ngọc, Nguyệt…”
“Để ta đi cho!” Lâu Thất đứng dậy, “Ta đã nghe Thần Y nói về Bách Trùng Cốc, vừa hay có thể dẫn Linh Đội đi thực chiến!”
Đánh trận, dùng đao thật thương thật, không cần họ phải lên chiến trường, bởi vì họ vốn dĩ được chọn ra không phải làm những việc đó, nhưng cái nơi như Bách Trùng Cốc lại khá thích hợp!
Trầm Sát không muốn nàng đi, nhưng hắn lại không có cái cớ phản bác lại lý do này.
Sau khi trầm mặc trong chốc lát hắn mới gật đầu, “Hành sự cẩn thận.”
Tuy hắn cũng biết Bách Trùng Cốc không có mối uy hiếp gì đến Lâu Thất, nhưng 500 cao thủ kia cũng là một điều phiền phức. “Dưới trướng Đông Thời Ngọc có dưỡng hơn ngàn cao thủ, những người đó không được liệt vào quân đội hoàng gia, không hưởng thụ biên chế bổng lộc, do một mình Đông Thời Ngọc nuôi dưỡi, nhưng người tài cũng phải chia thành năm bảy loại. Nếu Đông Thời Ngọc muốn báo thù cho Bắc Phù Dung, chắc chắn sẽ dùng đến những người này, nếu luận về võ công, thậm chí là bùa chú trận pháp, bổn Đế Quân không hề lo lắng, nhưng nếu họ dùng âm chiêu…”
Lâu Thất nhìn thấy đôi mắt hắn tràn đây lo lắng, nàng cất bước đi đến trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi con ngươi xinh đẹp chớp chớp, “Chàng cảm thấy ta rất tươi sáng?”
“Hử?” Có ý gì?
Ưng bật cười: “Chủ tử, ý của Đế Phi là nàng ấy cũng rất âm hiểm!”
Một viên dược hoàn cực kỳ thối bay thẳng vào miệng đang bật cười của Ưng, mùi vị đó lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, thối đến mức khiến Ưng biến sắc, bịt miệng chạy vội ra ngoài, không lâu sau, có tiếng nôn ói liên tục vọng ra từ bên ngoài.
“Bổn Cô Nương rất tươi sáng rất đứng đắn, ai nói ta âm hiểm chứ.” Lâu Thất phủi tay.
Mọi người mặc niệm năm giây cho Ưng.
Tuy ý của nàng ta là thế, nhưng Ưng Vệ Đại Nhân cũng không cần nói thẳng ra như vậy!
…
Bách Trùng Cốc, nghĩa như tên gọi, tề tựu trăm loại trùng.
Vài hôm nay trùng hợp Lâu Thất nghe thấy Thần Y nhắc đến Bách Trùng Cốc, bởi vì lão ta đang đoán, nói không chừng có thể tìm thấy Ngọc Hồ Điệp trong Bách Trùng Cốc. Nhưng lão ấy cũng nói, đây chỉ có thể là suy đoán của lão, không hoàn toàn chắc chắn.
Bách Trùng Cốc có thể xem như là ranh giới tự nhiên giữa Bắc Thương và Phá Vực, nếu không có Bách Trùng Cốc, cửa ngõ giữa Bắc Thương và Phá Vực sẽ mở rộng ra, nhưng có Bách Trùng Cốc rồi, thì chỉ còn đúng mỗi một con đường an toàn có thể đi qua, chỉ cần đặt một tốp ở đó là đã có thể bảo vệ chắc chắn.
Còn về vì sao lại xem Bách Trùng Cốc như một vách ngăn, là do bởi vì trong cốc không chỉ có trăm loại trùng tề tựu, địa hình cũng hiểm trở, còn có cả đầm lầy. Nơi nào có bách trùng thì nơi đó sẽ rất ẩm thấp, chứa khí độc, có người đi một chuyến vào trong thì làn da đã không ổn, đến khi đi ra thì nổi mụn nước thâm chí thối rữa, quả thật không phải là nơi dành cho người ở. Bách trùng tề tựu, ai biết được là những loại trùng gì? Ở trong đó, cho dù một con trùng nhỏ bò lên da cũng có thể khiến da bị tổn thương.
Thật ra năm xưa cũng nhờ vào Bách Trùng Cốc, nên Bắc Thương mới cho rằng vùng hoang nguyên Phá Vực sở hữu hoàn cảnh khắc nghiệt, thế là hoàn toàn không có hứng thú gì với một vùng hoang nguyên rộng lớn gì. Tất nhiên, ngoại trừ Bách Trùng Cốc ra, hoang nguyên Phá Vực quả thật cũng rất hoang vắng, dù là có bảo vật cũng đề sẽ cất giấu trong núi sâu, ai có thể biết được chứ.
Sau đó một vài người lung tung đều trốn đến đây, cũng khiến nơi này trở thành một vùng đất bốn không quản, mới hình thành cục diện như ngày hôm nay.
Lâu Thất không hề lề mề, dưới sự giúp đỡ của Thần Y, sau khi chuẩn bị đủ thuốc nàng liền dẫn theo Linh Đội cưỡi ngựa chạy đến Bách Trùng Cốc.
Bách Trùng Cốc rất rộng, đứng từ hướng của họ nhìn đi, cũng phải khoảng hai đỉnh núi, phần ở chính giữa chính là thông đạo, khi đến ngoài cốc đã có thể cảm hận được độ ẩm trong không khí tăng cao. Lúc này đang là mua thu, nếu là những đỉnh núi cốc núi khác, thì lá thu đã giăng đầu, thân cây khô héo, nhưng lá cây ở đây lại đều rất ẩm ướt, nơi mép lá có thể nhìn thấy sương đọng lại rõ ràng, đúng là có thể sánh với mùa xuân.
Thời tiết quá khô hanh khiến người ta không thoải mái, nhưng quá ẩm ướt cũng sẽ làm người ta thấy không dễ chịu chút nào, càng huống hồ gì dường như có không ít vật chất có độc lẫn trong không khí, lúc nãy khi vừa bước vào, họ liền cảm thấy có hơi tức ngực khó thở.
“Đế Phi, thuộc hạ kiến nghị nên bỏ ngựa đi bộ về phía trước.” Lâm Thịnh Uy quan sát xung quanh, rồi chạy ngựa lên, nói khẽ với Lâu Thất.
Nhóm người Hỏa Vệ từ phía Bắc Thương chạy vào cốc, chắc vẫn chưa đến được chỗ này, họ phải đi vào trong sơn cốc, nói không chừng còn phải đi xuyên qua cả một sơn cốc. Họ rất bái phục giải độc đan đặc chế của Lâu Thất, nhưng ngựa thì lại không có, nếu ngựa tiến vào sơn cốc này thì chẳng khác nào hy sinh vô nghĩa.
“Ừ, toàn bộ xuống ngựa, đi bộ về trước.” Lâu Thất nói xong, nhảy xuống khỏi lưng Đạp Tuyết trước tiên.
Đạp Tuyết hoàn toàn có thể dẫn dắt lũ ngựa này, nên nàng không hề thấy lo lắng.
“Trần đại ca, các người không sợ chỗ này sao?” Ấn Dao Phong tiến về trước hai bước, vừa hay có thể đứng sánh vai với Trần Thập.
Trần Thập chưa lên tiếng, thì Lâu Tín đã nhào đến: “Dao Phong cô nương cô sợ à? Ta sẽ bảo vệ cô.”