Nàng nằm mơ gặp lão đạo sĩ thối mặc hoàng bào màu vàng, đầu đội kim quan, râu cạo sạch sẽ, dáng người uy nghiêm, khí độ bất phàm, nhưng không phải ngồi trên điện kim loan mà là đứng trên một đỉnh núi, gió thổi áo bào phần phật, ông quay người lại nói gì đó với nàng.
Nhưng bất luận nàng lắng nghe thế nào đi nữa cũng không nghe thấy ông ta nói gì, khiến nàng tức muốn nổ phổi, gọi đạo sĩ thối, đạo sĩ thối, ông bị câm rồi sao.
Đạo sĩ thối bình thường mặc đạo bào màu xám, râu tóc xồm xoàm, đâu có uy nghiêm như bây giờ.
Phải chăng nàng quá nhớ lão đạo sĩ thối nên bây giờ mới nằm mơ thấy lão.
Có điều, lão đạo sĩ thối đó thì có gì đ nhớ chứ, cả ngày chỉ biết bố trí các thể loại nhiệm vụ cho nàng, đáng ghét chết đi được.
”Nghĩ gì mà vẫn còn chưa chịu xuống, lẽ nào ngươi muốn để chủ tử cõng ngươi vào thành.” Ưng gầm lên bên tai, Lâu Thất giơ tay tát một cái theo bản năng. Chết tiệt, nàng ghét nhất là khi chưa tỉnh hẳn lại có người ồn ào bên tai.
Đúng lúc tay nàng tát đi, Trầm Sát đặt nàng xuống, vì thế người đi tới không nhìn thấy vừa nãy nàng được Trầm Sát cõng.
Nhưng bàn tay nàng vẫn tát mạnh về phía Ưng, người vừa tới đều nhìn thấy.
”Phụt” một tiếng, có người cười nhạo: “Ha ha, Ưng, ra ngoài có một chuyến mà ngươi đã kiếm được một mụ vợ đanh đá rồi sao?”
Giọng nói rất trong trẻo, dứt khoát, lập tức khiến Lâu Thất bừng tỉnh hẳn, quay đầu về phía tiếng nói, vừa nhìn cằm nàng liền muốn rớt xuống đất. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là tám con hãn huyết mã khỏe mạnh trên đầu có đeo trang sức vàng lấp lánh, kéo một cô xe ngựa màu đỏ mạ vàng vô cùng xa xỉ, khoang xe rất lớn, trên đỉnh nhọn có một viên dạ minh châu cực lớn, cửa sổ có rèm cửa màu đen thêu rồng đỏ, đúng là vô cùng xa hoa.
Nhìn xong mọi thứ nàng mới nhìn tới nam tử ngồi ở vị trí phu xe. Đó là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, gương mặt trái xoan, da trắng như ngưng chi, nét mặt như tranh vẽ, mặc một chiếc áo bào màu trắng có thêu chỉ bạc, cánh tay cầm roi ngựa cũng thon dài, trắng ngần rất bắt mắt. Đây là một mĩ nam khác hoàn toàn với Trầm Sát và Ưng, nếu như Trầm Sát là đế quân bá khí, Ưng vệ tuấn tú như ánh sáng mặt trời, vậy thì vị này sẽ là thanh phong minh nguyệt.
Trần Thập xoa mạnh cánh tay, chỉ cảm thấy khí áp xung quanh bỗng nhiên giảm xuống, bắt đầu lạnh toát. Quan sát kỹ thì thấy khí lạnh này tỏa ra từ người chủ tử, ừm, nguyên nhân sao…
”Khụ khụ, Lâu cô nương.” Đừng nên nhìn Nguyệt vệ si mê như vậy nữa.
Lâu Thất bừng tỉnh khỏi sắc đẹp, ngẩng đầu đưa mắt nhìn đế quân nọ, lại buột miệng nói: “Trầm Sát, ngươi đẹp trai nhất.”
”Phụt…”
Nguyệt vệ không khống chế được bật cười, nhưng lại bị nước miếng của mình làm cho sặc sụa: “Khụ, khụ, khụ… Ưng, mụ vợ đanh đá của ngươi to gan gớm, dám gọi thẳng tên của chủ tử.” Lại còn rất biết nịnh bợ, kẻ to gan, biết pha trò này ở đâu ra vậy, ăn mặc kiểu gì thế kia, sao lại dựa chủ tử gần vậy.
”Ta làm gì có mụ vợ đanh đá nào. Nguyệt, ngươi đừng ăn nói linh tinh. Đây là thị nữ chủ tử mới nhận, tên là Lâu Thất.” Ưng vừa mới giữ tay Lâu Thất tát tới, lúc này đang trừng mắt nhìn nàng, hất tay ra: “Đây là Nguyệt vệ đại nhân, ta cảnh cáo ngươi, đừng dở trò dại trai với Nguyệt.”
”Ngươi mới dại trai, ta là chiêm ngưỡng, chiêm ngưỡng ngươi hiểu không.” Lâu Thất trợn mắt, thấy Trầm Sát đã đi vào trong xe ngựa nàng vội vàng bước theo. Đang định lên xe thì Ưng vệ túm lấy áo nàng từ sau lưng: “Chúng ta đã tới địa phận Phá Vực rồi, tốt nhất ngươi nên ghi nhớ bổn phận thị nữ của mình, xe này là xe riêng của chủ tử, ngươi không có phần.”
Khốn kiếp, còn có nhân quyền nữa hay không, nàng không thể lên xe, lẽ nào phải đi bộ tới cái nơi gọi là Phá Vực sao? Quả nhiên tồn tàn, nhìn ra xa toàn là đồng hoang, phía xa xa có một ngọn núi hùng vĩ, làm gì có bóng dáng thành trì nào, muốn nàng đi kiểu gì?
Đang oán thán trong lòng thì Ưng và Trần Thập đều huýt gió, tiếp theo đó nàng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, trong tầm mắt nàng có bốn con tuấn mã đang phi tới.
Là hãn huyết bảo mã! Không phải giống ngựa này rất khó tìm sao, tại sao ở đây nhiều như rau cải vậy, không xa xỉ vậy chứ?
Mấy con ngựa phi tới, Trần Thập bước về phía một con trong số đó, xoa nhẹ rồi dứt khoát nhảy lên lưng ngựa, cưỡi ngựa đi tới sau xe ngựa.
”Ta đưa ngươi đi!” Ưng kéo Thất Sát định đi về phía một con ngựa cao lớn, hắn cho rằng nàng không biết cưỡi ngựa. Mặc dù hắn dẫn theo một cô gái, lại là một cô gái ăn vận kì lạ thế này vào thành sẽ làm tan nát trái tim của vô số các cô gái, nhưng vì chủ tử, hắn nhịn.
Trầm Sát đã bước lên xe ngựa xa hoa rồi bỗng dừng lại, không quay đầu, giọng trầm truyền lại: “Để nàng ta tự cưỡi ngựa.”
Ưng sững người, sau đó nhìn Lâu Thất cười nhạo: “Ta không giúp được ngươi rồi.”
Lời của chủ tử chính là thánh chỉ.
Sau đó hắn bỏ mặc Lâu Thất, quay người nhảy lên ngựa, phóng ngựa tới phía trước xe ngựa, Ưng ngồi trên lưng hãn huyết bảo mã nhìn rất hiên ngang, dáng vẻ đó tin rằng có thể khiến vô số các cô gái đổ rạp. Nhưng Lâu Thất chỉ trợn ngược mắt, mấy ngày chung sống cùng nhau, nàng cảm thấy mình xung khắc với Ưng, tha lỗi cho nàng không muốn chiêm ngưỡng vẻ tuấn tú của hắn ta.
Nguyệt vệ đại nhân mỉm cười nhìn nàng không nói gì, chỉ khẽ vung roi, chiếc roi không hề đánh xuống người ngựa, tám con bảo mã lập tức tung vó bước đi sau lưng Ưng tiến về dãy núi nguy nga kia, xe ngựa chạy qua trước mắt nàng, Trầm Sát ngồi thẳng lưng trong xe ngựa, không hề quay đầu nhìn nàng qua cửa sổ.
Trần Thập đi sau, quay đầu lo lắng nhìn nàng, nhưng cũng không hề dừng lại.
Lần này coi như nàng lại được chứng kiến tính tình bất định của Trầm Sát.
Vốn dĩ đang yên đang lành, đột nhiên như thể ai nợ hắn bảy tám trăm vạn vậy, lập tức trở mặt như không quen biết. Vốn dĩ còn đồng ý cõng nàng, bây giờ còn không cho nàng ngồi chung xe ngựa.
Chà chà, gã đàn ông này đúng là khiến người khác muốn đánh cho một trận.
Nhìn người và xe ngựa đã đi xa, dường như muốn bỏ nàng một mình ở lại, Lâu Thất bĩu môi, mấy ngày qua nàng cũng đã hiểu phần nào con người của Trầm Sát, nếu như lúc này nàng thực sự bỏ trốn, chắc tương lai sẽ ăn đủ.
Hơn nữa nơi này trước sau không một bóng người, nàng đi đâu được?
Chẳng qua chỉ là muốn thăm dò nàng thôi mà!
Cho dù hắn biết nàng biết cưỡi ngựa thì đã sao?
Lâu Thất nhướng mày, vận động xương cốt, quan sát mấy con hãn huyết bảo mã nhìn như ngựa không chủ nhưng rất có thể là thú cưỡi của mấy người Phá Vực này, nàng chọn một con dã tính mạnh nhất trong số đó.
Nàng móc ngón trỏ về phía con ngựa đó nói: “Ngựa ơi, lại đây, chính là ngươi đó.”
Con ngựa đó lập tức hí lên một tiếng, nhưng vẫn chạy về phía nàng. Lâu Thất nhón chân, người bay lên như chim én, ngồi vững trên yên ngựa, tay kéo cương, cúi người thì thầm mấy câu bên tai ngựa, ngón tay bắt quyết, ngựa liền hí lên vang dội, lao đi như mũi tên bay ra khỏi dây cung.
Gió thổi vù vù bên tai, cả người như đang bay.
Lâu Thất vô cùng vui vẻ.
Lâu lắm rồi chưa phi ngựa nước đại, hơn nữa nàng cũng chưa từng được cưỡi hãn huyết bảo mã huyết thống thuần chủng, dũng mãnh như tương truyền. Hãn huyết ở hiện đại cũng có, nhưng chỉ là tốt hơn ngựa thường một chút, không thể truyền kì giống thế này được.
Những con hãn huyết bảo mã ở đây thực sự khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Cạch, cạch, cạch… tiếng vó ngựa đuổi ở phía sau đan xen với tiếng cười phóng khoáng giòn tan của thiếu nữ: “Ha ha, ngựa tốt.”
Trầm Sát trong xe ngựa quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâu Thất đang cưỡi ngựa đi ngang qua xe, quay đầu nhìn vào, gương mặt đó rạng rỡ hơn hẳn trong ánh nắng ban mai, dường như có thể khiến hắn lóa mắt.
”Ngươi biết cưỡi ngựa.” Hắn nói, hơn nữa kĩ năng rất tốt, quan trọng hơn cả là nàng chọn thú cưỡi dự bị của hắn, con ngựa đó lại còn rất nghe lời.
Lâu Thất không biết mình bị thăm dò ra nhiều hơn, không chỉ đơn thuần để lộ việc mình biết cưỡi ngựa.
Lúc này tâm trạng nàng rất tốt, nàng nhướng mày nhìn hắn nói: “Ta biết cưỡi ngựa nhưng kĩ thuật cưỡi ngựa thì rất bình thường.”
Rất bình thường.
Trầm Sát cúi đầu không để nàng nhìn thấy nụ cười trên khóe môi hắn.
”Ngươi tới phía sau đi cùng Trần Thập.” Nguyệt vệ đại nhân nhìn nàng, nói: “Không ai được đi song song với xe ngựa của chủ tử, ngươi chỉ là tì nữ, đây là Phá Vực, phải ghi nhớ thân phận của ngươi.”
Nguyệt vệ đại nhân lên tiếng, nội dung thực ra cũng không khác là mấy so với điều Ưng nói. Lâu Thất không muốn tranh cãi với họ về vấn đề này, chẳng qua chỉ là ra phía sau mà thôi, không vấn đề gì cả.
Nàng lùi lại, nhường cho xe ngựa đi trước, mình thì đi song song với Trần Thập.
Trần Thập nhìn nàng định nói gì song lại thôi.
”Sao vậy, có gì cứ nói.”
”Lâu cô nương, cô thật lợi hại.”
Lâu Thất giật mình, vã mồ hôi, sao nàng lại lợi hại rồi: “Là sao? Ta đâu có lợi hại gì.”
”Con ngựa này là Đạp Tuyết, rất khó tính, hơn nữa từng một mình chống lại bốn con sói hoang, bốn con sói hoang chết hết, Đạp Tuyết không hề có một vết thương nào. Ngay cả tứ vệ cũng không thể thuần phục, chỉ chủ tử có thể. Đạp Tuyết có chung huyết mạch với ngựa yêu Phi Ngân của chủ tử, có điều chủ tử vì đã có Phi Ngân nên mới để Đạp Tuyết tiếp tục ở lại trên đồng hoang này. Ngươi vừa tới đã thuần phục được Đạp Tuyết, ngươi còn nói ngươi không lợi hại.”
Chết tiệt.
Lâu Thất muốn chửi thề.
Thì ra gã Trầm Sát đó bắt nàng cưỡi ngựa là còn có một một hố này ở đây. Nàng đâu biết được Đạp Tuyết có thân phận và chiến tích lẫy lừng tới vậy.
Lừa đảo quá, chơi khăm nhau quá, không thể phòng bị, hay là nên nói rằng nàng vốn dĩ quá xuất sắc, khó thể che lấp được hào quang của bản thân.
Lâu Thật muốn bật khóc, tâm trạng vui vẻ lập tức trở nên ủ đột.
”Lâu cô nương, sao cô làm được vậy?” Ánh mắt Trần Thập nhìn cô vô cùng sùng bái.
Lâu Thất thở dài trong lòng, nàng không cần được sùng bái, được sùng bái không phải việc gì tốt, điều đó có nghĩa là nàng sẽ phải làm nhiều hơn, mệt hơn, đó không phải là điều nàng muốn.
”Trần Thập, hay là ngươi nói với ta Phá Vực này thế nào đi?” Lâu Thất quyết định nói sang chuyện khác.
Nhưng cũng chính vấn đề này khiến Trần Thập thao thao bất tuyệt, còn có cả sự sùng bái như nước sông cuồn cuộn của hắn đối với Trầm Sát, Lâu Thất cũng nghe những gì hắn kể, nàng cũng khá bội phục Trầm Sát.