Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đế Vương Sủng Ái

Chương 246

Tác giả: Khuyết Danh
Chọn tập

“Không sai, chính là Hắc Kim Đằng Vương.” Lâu Thất lạnh nhạt nói.

Tiêu Kình nhìn thấy Hắc Kim Đằng Vương liền khen ngợi: “Trước đây cha nói với chúng con rằng Băng Huyền Thiết Ngàn Năm mới là nguyên liệu tốt nhất để rèn bảo kiếm, còn nếu như muốn rèn roi thần đệ nhất thiên hạ thì cần phải có Hắc Kim Đằng Vương.”

Tiêu Hỏa vô cùng kích động, lại vội vàng mở ra một tờ giấy, nhìn vào tờ giấy, ông ta không khỏi hít một hơi thở lạnh, vội quay đầu lại nhìn Lâu Thất: “Đây là…”

“Đây chính là hình thiết kế roi do ta tận tay vẽ, Tiêu gia chủ thấy ta vẽ thế nào?”

Nàng liếc nhìn nét bút chì vót nhọn, có thể vẽ từng linh kiện giống hệt như thật, độ dài của roi, cơ quan bên trong, nút nhấn cơ quan trên chuôi roi đều được vẽ rất rõ ràng dễ hiểu.

Tiêu Hỏa thất thần: “Có hình vẽ như vậy, Tiêu Vọng đương nhiên có thể rèn ra roi này, và roi rèn ra nhất định có thể được coi là roi thần trong bảng binh khí.”

“Cái gì?” Tiêu Dung kinh hãi.

Tiêu Hỏa lại nói: “Không, không chỉ là Tiêu Vọng, chỉ cần tay nghề không tồi, nghiêm túc một chút là có thể rèn ra được chiếc roi này.”

Lâu Thất nói tiếp: “Không sai, ta có thể nói thế này, nếu như là thợ rèn mà ta ưng ý, dùng Hắc Kim Đằng Vương và hình vẽ này sẽ có thể đưa hắn lên địa vị đại sư.” Vì thế hậu thế mới có nhiều người nổi tiếng vì chỉ đóng một bộ phim hoặc chỉ hát một ca khúc, Hắc Kim Đằng Vương và hình thiết kế này có thể khiến một thợ rèn nổi danh thiên hạ.

“Nếu như ta để Tiêu Vọng giúp ta rèn roi này, cho dù các ngươi rèn được Băng Huyền Bảo Kiếm, Tiêu Vọng vẫn có thể dựa vào chiếc roi này để tề danh với các ngươi.”

Giọng Lâu Thất rất bình thản, Trần Thập và Lâu Tín liếc mắt nhìn Tiêu Dung, ánh mắt khinh miệt.

Cô nương nhà họ đâu phải người cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi và bị nhục mạ, từ trước tới giờ những người đắc tối với nàng không có kẻ nào có thể yên ổn. Phạm Trường Tử chắc đã tức hộc máu, Nạp Lan Họa Tâm tát hắn một cái, nàng lập tức giết ưng của người ta, Nạp Lan Họa Tâm muốn giết họ, nàng có thể giết bốn thị vệ họ Vấn của đối phương, bằng mọi giá không để đối phương lấy được Tam Hàn Thu Giao. Nạp Lan Họa Tâm tùy chưa chết nhưng họ tin rằng, thời gian này tâm trạng của ả ta chắc vô cùng suy sụp.

Tiêu ngũ tiểu thư Tiêu Dung không nhìn rõ thực tại, cô nương nhà họ không phải là người có thể nhẫn nhịn cho qua chuyện. Nhìn xem, đang tát mặt rồi kìa.

Trần Thập và lâu Tín thực sự rất thích nhìn Lâu Thất tát mặt người khác, vì thế lúc này họ đang chiêm ngưỡng gương mặt gần như tái mét của Tiêu Dung.

Khi Lâu Thất mở hình thức ác độc sẽ không vì đối phương tái mặt sẽ tốt bụng dừng lại. Nàng nhìn Tiêu Dung, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Tiêu ngũ tiểu thư nếu thấy rằng mua bán hoặc giao dịch mới dễ dàng chấp nhận được, vậy cũng được thôi, chiếc roi này ta cũng không làm phiền tới Tiêu gia nữa, ta tìm người khác rèn là được. Còn về máu Tử Vân Hồ, cũng có thể bán, Tiêu gia cần ba giọt đúng không?” Nàng ngừng lại nói: “Vốn dĩ, ta sẽ không dùng Tử Vân Hồ để buôn bán kiếm tiền, nhưng nể mặt thái độ thành khẩn của Tiêu đại thiếu gia ngày hôm qua, chỉ một lần này thôi. Tiêu đại thiếu gia, thông thường trên thị trường, máu của Tử Vân Hồ có giá cả thế nào nhỉ?”

Tiêu Kình mặt đỏ bừng, thở dài nói: “Máu của Tử Vân Hồ… vô giá.”

Từ trước tới giờ không ai có được Tử Vân Hồ, làm gì có định giá? Có rất nhiều người muốn có máu của Tử Vân Hồ, nhưng từ trước tới nay không có ai có máu Tử Vân Hồ để bán.

Tiêu Dung mặt đỏ bừng lại tái nhợt, tái nhợt lại đỏ bừng.

Cô ta nói rằng, không phải chỉ là ba giọt máu Tử Vân Hồ thôi sao? Không phải chỉ ba giọt thôi sao? Sao có thể sánh bằng một binh khí do Tiêu gia nhà họ dày công rèn?

Bây giờ binh khí của người ta không cần Tiêu gia rèn, họ lại không thể ra giá mua ba giọt máu Tử Vân Hồ.

Hơn nữa họ còn sợ nàng ta mang Hắc Kim Đằng Vương giao cho Tiêu Vọng rèn! Nếu vậy, Tiêu Vọng sẽ càng có khả năng đối kháng với họ.

“Thất công tử, tiểu nữ vô tri, mong công tử tha tội.” Tiêu Hỏa lúc này trong lòng vô cùng giận Tiêu Dung, ông ta trừng mắt nhìn cô ta, vội vàng tạ tội với Lâu Thất.

Lâu Thất vẫn cho rằng mình rất biết đối nhân xử thế, tính tình cũng rất tốt, nhưng đây không phải là lí do khiến nàng đồng ý nhẫn nhịn người khác dùng lời lẽ kích bác. Nếu như nàng vẫn sống ở Tiêu gia, nàng không hi vọng Tiêu Dung ảnh hưởng tới mình.

Tiêu Dung nghiến răng, lúc này cô ta cũng biết mình đã khiến Lâu Thất tức giận, tầm nhìn của cô ta hạn hẹp, xem thường Lâu Thất, làm mất mặt Tiêu gia. Vốn dĩ muốn nâng cao địa vị của Tiêu gia nhưng bây giờ lại khiến cho phụ thân và các em trai cô ta càng phải hạ mình.

Cô ta đứng dậy, mặt cứng đơ nói với Lâu Thất: “Mong Thất công tử tha lỗi, Tiêu Dung đi ngay bây giờ, cha mẹ và hai em trai của ta từ đầu tới cuối đều rất lễ độ với Thất công tử, mong Thất công tử đừng giận lây sang họ.” Nói xong cô ta cúi người, dẫn theo tì nữ của mình vội vàng rời đi.

Tiêu lục tiểu thư thấy cô ta bỏ đi cũng cúi người chào Lâu Thất sau đó đi theo.

Lâu Thất nhướng mày, hỏi thẳng: “Tiêu ngũ tiểu thư tuổi không còn nhỏ? Sao vẫn không về nhà chồng?”

Tiêu Hỏa nghe vậy có chút lúng túng: “Đều là Tiêu mỗ đã quá nuông chiều hai chị em nó.”

Thì ra, Tiêu ngũ tiểu thư yêu cầu quá cao, trước đây hoàng thất Bắc Thương thậm chí có ý muốn cô ta vào cung nhưng Tiêu ngũ tiểu thư nói hoàng đế Bắc Thương tuổi đã cao, mặc dù là hoàng đế nhưng Tiêu ngũ tiểu thư không muốn gả cho người đàn ông lớn tuổi tới vậy, khi đó Tiêu Hỏa còn rèn cho công chúa Bắc Phù Dung hai thanh bảo kiếm cực tốt, như vậy mới có thể giúp cô ta thoái thác được việc này.”

Còn Tiêu lục Tiểu thư thì vô cùng sùng bái tỉ tỉ này, việc gì cũng học theo cô ta, Tiêu ngũ còn không gả, Tiêu lục cũng không chịu gả.

Người đầu tiên Tiêu ngũ tiểu thư muốn gả là Đông Thanh Ngọc thái tử, nhưng gần đây họ nghe nói, Ngọc thái tử và đại công chúa có tình có nghĩa, chắc hai nước sẽ liên hôn.

Tiêu ngũ tiểu thư mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng cho rằng mình không thể tranh sủng với công chúa Bắc Phù Dung, bởi Bắc Phù Dung chính là thần tượng mà cô ta sùng bái từ nhỏ.

“Nói ra cũng không sợ Thất công tử chê cười, liệt nữ nhà ta bây giờ một lòng nghĩ tới một vị khác, trong lòng Tiêu mỗ cũng rất rầu rĩ.” Tiểu Hỏa rất sợ Lâu Thất sẽ giận Tiêu Dung mà quay người bỏ đi, quyết định nói ra những việc đáng mất mặt của cô ta, nói không chừng Thất công tử nghe xong thấy cô ta không biết trời cao đất dày sẽ không so đo với cô ta nữa.

Hắc Kim Đằng Vương, đây là món đồ có thể sánh với Bằng Huyền Thiết ngàn năm! Còn cả tấm hình thiết kế kia nữa, đó là thiết kế mà ông ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, chỉ mới nhìn qua ông ta đã biết món đồ đó tinh diệu tới nhường nào! Có một số chi tiết vô cùng độc đáo, ông ta cho rằng cả đời mình cũng không thể nghĩ ra được.

Đương nhiên là không nghĩ ra được, bởi thiết kế đó tập trung lĩnh ngộ tinh túy nhất của binh khi Trung Hoa mấy nghìn năm. Trước đây khi Lâu Thất nhận nhiệm vụ cũng khó tránh sẽ phải tiếp xúc với những cao thủ giỏi dùng binh khí lạnh, còn có cả một nhóm người, họ không thích sử dụng súng ống đạn dược, không thích máy bay xe tăng, thích nghiên cứu binh khí lạnh, binh khí cổ, họ lục tìm vô số sách cổ, làm qua vô số thí nghiệm, cuối cùng tập trung sở trưởng của mọi người lại mới thiết kế ra mấy bảo bối được gọi là tuyệt thế binh khí.

Lâu Thất vốn biết dùng roi,khi xưa nàng cũng bị bản thiết kế này làm cho vô cùng kinh ngạc, còn từng mượn bản thiết kế đó nghiên cứu rất lâu, vì thế nàng không tin bản thiết kế này không khuất phục được Tiêu Hỏa.

Tiêu Hỏa nói tới tâm sự của Tiêu Ngũ tiểu thư, Lâu Thất không hề có chút hứng thú, Tiêu ngũ tiểu thư trong lòng thích ai, Tiêu Thất cũng không muốn biết, nhưng lời tiếp tới của Tiêu Hỏa khiến nàng lập tức sầm mặt.

“Bây giờ nó cho rằng, Đế Quân Phá Vực thích hợp với nó nhất, nó mong muốn vào Cửu Tiêu Điện làm phi. Nhưng Đế Quân Phá Vực lại ra một bản khế ước, tuyên cáo thiên hạ đã sắc phong Lâu Thất cô nương làm phi, và nói rõ ràng từ này về sau chỉ cần một phi, không có người khác. Liệt nữ nhà ta sau khi đọc được bản khế ước đó nhất quyết nói rằng vì Lâu đế phi hay đố kỵ, còn không biết nghe tin ở đâu nói rằng Lâu đế phi hiện không có ở Phá Vực, còn muốn đi thuê người của Câu Hồn Điện giết Lâu đế phi. Công tử thấy nó có phải là tính khí trẻ con không? Người như chúng ta tới Câu Hồn ĐIện ở đâu còn không biết, hơn nữa Đế Quân Phá Vực tới Tiêu Dung là ai còn chả biết, ngươi dám làm gì đế phi nương nương của người ta, Đế Quân Phá Vực không giết ngươi mới lạ?”

Tiêu Hỏa còn đang nói, như thể nói những điều này với nàng, quan hệ của họ sẽ thân thiết như bạn bè, Lâu Thất sẽ giao Hắc Kim Đằng Vương và hình thiết kế đó cho ông ta rèn.

Lâu Thất và Trần Thập, Lâu Tín đều sững người.

Tiêu Dung dám định thuê người của Câu Hồn Điện tới giết nàng. Trầm Sát giỏi thật, như vậy cũng có thể thu hút ong bướm, như vậy cũng có thể tăng điểm thù hận cho nàng. Lâu đế phi…

Nàng đã đồng ý hay chưa?

Cổ nhân chết tiệt, bà quyền chết tiệt, nàng là một người tự do tự tại, không thể nào chỉ vì sự sắc phong đơn phương của Trầm Sát mà trở thành phi tử của hắn ta được.

Đợi sau này hỏi Trần Thập, Lâu Tín, hai người họ liền đồng thanh trả lời:

“Cô nương vốn dĩ chẳng phải thị nữ của Đế Quân đó sao? Mặc dù không có khế ước bán thân nhưng Đế Quân chính là chủ tử của cô nương, chủ tử phong phi cho thị nữ còn cần đồng ý sao, hạ chỉ là xong, thông thường thân là thị nữ có được tạo hóa như vậy cần phải đội ơn, không mừng phát điên ấy chứ.” Lâu Tín nhìn nàng, cười hì hì: “Đương nhiên, cô nương không phải người thường, không phải người thường.”

Lâu Thất cảm thấy Lâu Tín nói chuyện đúng là khó ưa! Nàng trừng mắt nhìn hắn, quay đầu sang Trần Thập: “Trần Thập, ngươi nói xem.”

“Thuộc hạ cho rằng, cô nương nếu như không đồng ý làm đế phi, sau này hãy về Cửu Tiêu Điện nói rõ ràng với Đế Quân, chí ít cũng phải thuyết phục Đế Quân hạ chỉ phế phi, nếu không sau này cô nương dùng lại thân phận của mình, ai cũng sẽ coi cô nương là đế phi Phá Vực.”

Vì thế đây chính là điều chết tiệt của cái thời đại này? Nàng đang sống yên ổn, người ta có thể không hỏi ý kiến của nàng, mở miệng ra là cho nàng một thân phận, nếu nàng không cần thân phận này còn phải chủ động làm phế phi, đúng là vô duyên vô cơ có một thân phận ly kỳ.

Lâu Thất cảm thấy nếu như mình có râu, lúc này chắc chắn nàng sẽ mắt trợn trừng râu dựng ngược vì tức giận.

“Cô nương, cô nương nói thử xem nếu như Nạp Lan Họa Tâm và Lưu Tố Vân nhìn thấy khế ước này có phát điên lên không?” Lâu Tín gật đầu hào hứng: “Đừng nói chứ, bản khế ước này của Đế Quân nếu như có thể khiến hai ả đó tức điên vậy thì cũng đáng.”

Cốc.

Lâu Thất gõ lên đầu hắn một cái.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng người vụt lướt qua, Lâu Thất nhướng mày nhìn về phía một góc của khu vườn: “Các ngươi đứng đây, ta đi xem sao?”

Là ai dẫn dụ nàng tới góc đó?

Chọn tập
Bình luận