Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đế Vương Sủng Ái

Chương 101

Tác giả: Khuyết Danh
Chọn tập

Vai cô ta bị hắn giữ chặt như vậy, nửa người lập tức mất hết sức lực, điều này khiến cô ta vô cùng sợ hãi, lập tức muốn tìm kiếm sự bảo vệ của Đông Thời Văn.

“Nhị điện hạ cứu ta!”

Đông Thời Văn cũng nắm chặt lấy tay trái của cô ta, ánh mắt hằn học nhìn Nguyệt đang giữ vai trái của cô ta: “Ngươi là ai mà dám giành người với bổn hoàng tử?”

“Ta khuyên ngươi tốt hơn hết hãy buông tay ra.” Nguyệt vẫn mỉm cười, hơi dùng lực, suýt chút nữa thì kéo được Thẩm Mộng Quân, Đông Thời Văn cũng giật mạnh, kéo chặt một cánh tay của cô ta.

Thẩm Mộng Quân bị hai người kéo hai bên, nhất thời không thể cử động.

Đúng lúc này, hàn quang lóe lên, một luồng sát khí lạnh thấu xương đánh tới.

Cảnh Dao kêu lên thất thanh.

Máu bắn tung tóe.

Lực kéo trong tay Đông Thời Văn cũng biến mất, hắn mất đà lùi lại sau mấy bước lới mới có thể đứng vững, lúc này mới phát hiện ra trong tay mình vẫn còn giữ chặt cánh tay của Thẩm Mộng Quân nhưng người của cô ta, người của cô ta…

Hắn trợn tròn mắt, kinh hãi quay đầu lại nhìn! Nguyệt vệ giữ Thẩm Mộng Quân đã trở về bên cạnh họ, đầu Thẩm Mộng Quân cũng gục xuống, toàn thân là máu, cô ta đã ngất lịm đi.

Trầm Sát!

Là Trầm Sát!

Đông Thời Văn kinh hãi nhìn Trầm Sát đang đưa kiếm trong tay cho thị vệ ở bên cạnh.

Chém một kiếm! Nhưng trên kiếm không hề có máu, chém đứt cả cánh tay của Thẩm Mộng Quân sao có lại không hề có máu? Lúc này giọng nói của Đông Thời Ngọc cũng vang lên khe khẽ bên tai hắn: “Kiếm khí.”

Kiếm khí, một kiếm vung ra, kiếm khí giống như đao, cách xa như vậy mà kiếm khí của hắn có thể chém đứt một cánh tay của Thẩm Mộng Quân.

Đông Thời Văn kinh hãi bừng tỉnh, lập tức vứt cánh tay trong tay đi. Cánh tay đó vừa hay bay trúng vào lòng Cảnh Dao đang sợ hãi toàn thân mềm nhũn, cô ta liền đón lấy, sững sờ cúi đầu nhìn: “A?”

Sau đó cô ta kêu ré lên một tiếng, cánh tay Thẩm Mộng Quân liền bị cô ta ném đi.

Từ đầu tới cuối, Trầm Sát vẫn ôm chặt Lâu Thất đang quấn trong áo choàng của hắn.

Mọi người đều bị sự tàn bạo và máu me của hắn làm cho khiếp sợ, Lâu Thất ở trong lòng hắn chỉ thò đầu ra thì cười tươi rạng rỡ, nhìn Thẩm Mộng Quân bị Nguyệt vệ bắt được, lúc này nàng ta mới nói: “Chủ tử, Thẩm Mộng Quân cô nương đây là người của Bích Tiên Sơn đấy, người làm vậy sẽ đắc tội với Bích Tiên Sơn.”

Nguyệt và các thị vệ đều cạn lời, nếu thực sự sợ đắc tội với Bích Tiên Sơn, ngươi còn cắt tai người ta làm gì?

Ngươi cắt tai rồi, Đế Quân há lại không biết ả ta đắc tội với ngươi, nếu ả ta đắc tội với ngươi sao lại không giúp người xả giận chứ?

Nói chứ, giúp Lâu Thất xả giận quan trọng hơn bất cứ việc gì khác, đây không chỉ là điều Trầm Sát nhận định mà cũng là điều Nguyệt, Trần Thập và mọi người nhận định.

Ba ngày qua họ vẫn luôn tìm nàng, cũng nghe nói mọi người đang truy sát nàng, nghĩ nàng một mình không có quần áo, không có đồ ăn, lại phải trốn tránh sự truy sát của nhiều người như vậy, trong lòng họ rất đau đớn.

Nếu không phải nàng không muốn họ hi sinh, một mình mạo hiểm đi tìm Băng Bích Hổ, nàng đâu cần phải lâm vào bước đường đó? Dù sao thì đắc tội với nàng cũng chính là đắc tội với toàn bộ bọn họ.

Còn về Bích Tiên Sơn, họ từng không muốn bất hòa, vì với tình hình hiện tại của Phá Vực, kẻ địch có thể bớt đi một người cũng là bớt đi một người, nhưng ai bảo người của Bích Tiên Sơn ức hiếp Lâu cô nương của bọn họ.

Bây giờ kẻ địch vốn dĩ đã nhiều, thêm một Bích Tiên Sơn nữa cũng không sợ.

Trầm Sát liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ai ức hiếp nàng, ai nhục mạ nàng? Bổn Đế Quân sẽ giết kẻ đó.” Bích Tiên Sơn cũng không ngoại lệ.

Từ giờ phút này, Bích Tiên Sơn được liệt vào danh sách hắn cần san bằng! Lúc này môn chủ Mộng Bích Tiên Tử của Nú Bích Tiên còn chưa biết, cháu ngoại của bà ta, đệ tử đắc ý của bà ta đã đắc tội với người thế nào, nhưng lúc này Bích Tiên Môn đương nhiên vẫn không xem sự phá hoại này ra gì.

“Chủ tử thật tốt!” Lâu Thất mỉm cười tươi tắn, lại chỉ về phía nhị hoàng tử của Đông Thanh, nét mặt lập tức lạnh xuống, nhìn như vậy, nàng và Trầm Sát cũng có ba phần giống nhau.

“Còn cả hắn nữa! Đông Thanh, chủ tử có dám diệt không?”

Vừa dứt lời, không khí lạnh lẽo liền ập về phía Đông Thời Ngọc, hắn ta lập tức cười khổ: “Lâu cô nương, những điều hoàng đệ của ta làm không đại diện cho Đông Thanh! Hắn…”

Lâu Thất đang đợi câu nói này của hắn!

Nghe vậy liền ngắt lời hắn định nói tiếp: “Ý của thái tử điện hạ là Đông Thời Văn không thể đại diện cho Đông Thanh, vì thế việc của hắn không liên quan gì tới Đông Thanh?”

Đông Thời Ngọc sững người, hắn dám khẳng định, vậy chẳng phải sẽ tách đệ đệ của mình ra hoàn toàn sao? Nhưng nếu như hắn không khẳng định, Đông Thanh có phải đã định trở mặt cùng Trầm Sát?

Nhất thời, Đông Thời Ngọc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Đông Thời Văn tức giận: “Trầm Sát! Ai cho phép ngươi to gan ngông cuồng như vậy! Ngươi tưởng Phá Vực của ngươi là nơi thế nào chứ? Ngươi tưởng rằng Cửu Tiêu Điện của ngươi đã có thể chống lại Đông Thanh sao? Cửu Tiêu Điện có quân đội không?”

Hai từ quân đội khiến Nguyệt nhíu mày.

Cửu Tiêu Điện đúng là không có quân đội! Quân đội là việc quan trọng nhất những lần nghị sự thời gian gần đây của họ. Nhưng một khi Phá Vực chưa được bình định, chưa thể quy thuận vào Cửu Tiêu Điện, quân đội sẽ vẫn chưa được thành lập, thành Phá Vực không nhiều nhân khẩu, nếu trưng binh thì sẽ phải tính toàn bộ nhân khấu ở Phá Vực Hoang Nguyên vào rồi mới tuyển chọn được. Bây giờ họ mới trưng được một tiểu đội nhỏ, còn chưa chính thức luyện binh.

Lâu Thất nhìn thái độ của Nguyệt, trong đầu ngẫm nghĩ, cũng có thể đoán được vài phần. Trầm Sát không sợ gì cả, hành động theo tâm ý, nhưng Nguyệt giống như tể tướng của một nước, hắn không thể không suy nghĩ nhiều. Trước đây Trầm Sát một mình dẫn thuộc hạ chinh chiến, nếu thực sự xây dựng một quốc gia, hắn sẽ còn phải làm rất nhiều việc.

“Nàng sợ sao?” Trầm Sát lạnh lùng hỏi nàng.

Sợ sao? Sợ hắn không đánh lại được người khác, sợ hắn không bảo vệ được nàng? Sợ hắn không thể chống lưng cho nàng?

Lâu Thất sững người, sau đó lắc đầu: “Không sợ!”

“Vậy là được rồi còn gì, không đánh được thì chỉ có nước chết, nàng chết rồi còn có bổn Đế Quân đi cùng nàng, có gì mà phải suy nghĩ?” Người hắn muốn bảo vệ, không bảo vệ được thì đền mạng cho nàng, đây là một việc rất đơn giản, cần gì phải suy nghĩ.

Lâu Thất lại sững người, sau đó bật cười: “Đúng vậy, không cần phải nghĩ nhiều! Được, chủ tử, hãy đánh Đông Thời Văn cho ta, đánh cho hắn ta không thể tự thân vận động, đánh cho hắn phải bò xuống đất tìm răng!”

Không khí xung quanh lặng như tờ, mọi người đồng loạt vã mồ hôi lạnh.

Gặp người ngông cuồng, nhưng chưa từng gặp ai ngông cuồng thế này, ở trên đất nước nhà người ta, ở trong lều trại của người ta, đứng trong vòng vây của hàng trăm thị vệ nhà người ta, dám chỉ vào hoàng tử của họ nói đánh cho hắn bò xuống đất tìm răng.

Nhưng người đàn ông kia vẫn dung túng, chính là dung túng nàng ta! Nghe câu nói này hắn vẫn không hề tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên: “Đi mặc áo choàng của nàng!”

Sau đó hắn lạnh lùng nhìn về phía Đông Thời Văn.

Đông Thời Văn bất giác lùi lại một bước, nghiến răng nói: “Trầm Sát, người khác sợ ngươi, bổn hoàng tử không sợ ngươi! Bày trận! Giết hắn!” Trầm Sát một năm qua dựa vào thủ đoạn mạnh bạo, võ công xuất thần nhập hóa đã khiến người trong thiên hạ phải kinh hãi, tấn công Phá Vực, trở thành Đế Quân Cửu Tiêu Điện, khiến các nước đều muốn giao hảo, nhưng như vậy thì đã sao, đây là Đông Thanh!

“Hoàng đệ…” Đông Thời Ngọc lo lắng nhìn hắn như thể muốn ngăn cản nhưng Đông Thời Văn có chút coi thường hắn, đường được là thái tử của nước lờn mà lại sợ một kẻ chủ nhân Phá Vực.

Hãy xem hôm nay hắn giết Trầm Sát ở đây thế nào!

Bách Nhân Sát Trận lập tức được bày bố, trong doanh trại lập tức không có một làn gió, tĩnh lặng, tĩnh tưới mức ai nấy cũng giống như tượng tạc. Màn đêm ập xuống, có người đốt lửa, ánh lửa chiếu lên trên mặt Trầm Sát, khiến ngũ quan của hắn càng thêm sắc nét, lạnh lùng như diêm vương.

“Bách Nhân Sát Trận mà sát khí lại yếu thế này sao!” Khi bắt đầu đối đầu, Lâu Thất đã mắc áo choàng mà Trần Thập mang tới bất ngờ bật cười, cho dù đối mặt với Bách Nhân Sát Trận thì nàng vẫn nói với Nguyệt vệ đứng bên ngoài vòng vây: “Đây không gọi là sát trận, nên gọi là hội đồng đánh bạo trận, một người không dám xông lên vì thế gọi thêm vài người để tăng thêm lòng dũng cảm xem có thể lấy đông ức hiếp ít được hay không?”

Nguyệt biết nàng hiểu trận pháp, trận pháp của nhà lao sau khi được nàng chỉ dẫn gia cố, Hoa Vu Tồn đi đường cũng vênh váo, cứ như thể đó là công lao của hắn vậy.

Nhưng Bách Nhân Sát Trận của Đông Thanh bị nàng ta nói tệ hại tới vậy, hắn cũng cảm thấy dở khóc dở cười, sao hắn lại có cảm giác Bách Nhân Sát Trận này uy lực rất mạnh?

Trăm người tấn công, hắn không thể nào cười nổi.

Trầm Sát dẫn theo mười tám thị vệ, đối diện với một trăm thị vệ hoàng thất Đông Thanh nhìn giống như trứng chọi đá. Chỉ có thị vệ trong sát trận đứng hàng trước đối diện với hắn mới biết mình phải chống chọi với áp lực lớn thế nào! Trầm Sát một mình đứng ở đó giống như một đại đao sắc bén mang theo sát khí đằng đằng, xông mạnh tới.

“Giết!”

Đông Thời Văn thét lên một tiếng.

Trầm Sát không hề lên tiếng, chỉ vung một tay lên.

Mười tám thị vệ dưới sự thống lĩnh của hắn, giống như một lưỡi đao, xông vào Bách Nhân Sát Trận.

Đông Thời Văn đứng ở phía xa, sắc mặt lạnh lùng: “Ta phải xem xem, Trầm Sát dẫn theo mấy người như vậy làm thế nào để diệt Bách Nhân Sát Trận của ta.”

Đông Thời Ngọc cũng bình tĩnh quan sát, không trả lời hắn.

Cảnh Dao đã tỉnh lại, vừa mới ngất xỉu, cô ta bị Đông Thời Ngọc đỡ một tay, bây giờ vừa mới tỉnh dậy lại nhìn thấy Trầm Sát sát khí lạnh lùng trong Bách Nhân Sát Trận.

“Sư tỷ của ta đâu?” Vừa nhìn thấy hắn, cô ta lại nhớ tới Thẩm Mộng Quân.

“Cảnh cô nương… ta cho người đưa cô nương về Bích Tiên Sơn nhé.” Thẩm Mộng Quân chắc đã tàn phế rồi, nhưng vị này là cháu ngoại của môn chủ Bích Tiên Môn, vẫn phải bảo vệ tính mạng cho cô ta.

“Sư tỷ của ta, tỷ ấy…”

“Chắc Thẩm cô nương đã lành ít giữ nhiều rồi, Cảnh cô nương, cô nương hãy về Bích Tiên Sơn trước đi, việc của Thẩm cô nương vẫn nên sớm nói rõ với Mộng Bích Tiên Tử.” Đông Thời Ngọc đưa tay ra hiệu, có hai ám vệ lập tức xuất hiện.

“Đưa Cảnh cô nương về Bích Tiên Sơn.” Đông Thời Ngọc nói khẽ: “Nhất định phải bảo vệ cô nương ấy.”

“Tuân lệnh!”

“Ta, thái tử điện hạ, ta…”

“Cả cô nương nếu như thực sự yêu mến thì cũng phải được sự đồng ý của Mộng Bích tiên tử mới được.”

Ánh mắt Cảnh Dao phát sát: “Đa tạ thái tử điện hạ, Cảnh Dao hiểu rồi.”

Nói xong cô lại lại lưu luyến nhìn Trầm Sát, sau đó mới chịu quay người đi theo hai ám vệ, cũng không quan tâm tới sự sống chết của Thẩm Mộng Quân.

Ánh mắt Lâu Thất nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười không mấy rõ rệt, nhưng nàng cũng mặc kệ, sau đó lại nhìn về phía Trầm Sát, Trầm Sát một lẫn ra tay lại có một người ngã xuống, và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Bách Nhân Sát Trận đã ngã xuống hơn hai mươi người.

Chọn tập
Bình luận