Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đế Vương Sủng Ái

Chương 498

Tác giả: Khuyết Danh
Chọn tập

“Các ngươi tới từ đại lục Long Ngâm sao? Tinh binh của Vương tộc Trầm thị?” Lâu Thất thấy đối phương đã kích động đến mức đỏ cả hốc mắt, Trầm Sát lại rất lạnh lùng, dường như chẳng thèm đếm xỉa gì tới vậy, Lâu Thất thấy vậy liền mở lời thay hắn, “Đây là Trầm Sát, Đế Quân của Đại Thịnh.”

Khi nói đến họ Trầm, nàng nhấn rất mạnh.

Đám người kia vừa nghe thấy quả nhiên lại kích động hẳn lên, nam nhân trước đó lại càng lệ nóng quanh tròng.

“Thực ra cho dù không phải họ Trầm, cũng chắc chắn là Thái tử điện hạ của chúng ta, bởi Thái tử điện hạ nom vô cùng giống với bệ hạ!”

Lâu Thất khẽ ngây ra, sau đó nhìn về phía Trầm Sát, lại thấy hắn vẫn giữ vẻ thờ ơ kia. Thế nhưng nàng biết có lẽ không phải vậy, lần đầu tiên khi nghe được về tin tức của phụ thân ruột, hắn dù có lãnh khốc đến thế nào đi chăng nữa cũng phải có chút biến sắc mới phải. Đó là thứ năng lượng chết tiệt gì kia đó đã ảnh hưởng tới hắn.

Nghĩ tới đây nàng cũng chẳng thèm quan tâm xem mấy người đó nói là thân phận gì, vội vàng nói, “Thứ các ngươi làm ra là cái gì vậy?”

Nàng cũng không nói thẳng ra là thứ đồ kia có ảnh hưởng thế nào đối với Trầm Sát, thế nhưng thấy phản ứng của Ẩm Huyết Kiếm, thấy bộ dáng của Trầm Sát, nàng lại rõ rằng nguyên nhân nằm ở cái ao này.

Mà Lâu Thất lại không hề nghĩ rằng, lời này của nàng khiến sắc mặt của mấy nam nhân kia bi phẫn tột cùng.

“Trong đây là các huynh đệ của chúng ta, khi chiến đấu tới phút cuối cùng, dầu xác đã được đun ra.”

“Cái gì?”

Đám Lâu Thất nghe xong câu này đều choáng ngay tại trận.

Sắc mặt của Thu Khánh Tiên và Ấn Dao Phong đại biến, liền lùi về sau vài bước, kinh hoảng nhìn cái ao kia, chỉ cảm thấy cả người đang run rẩy.

Cái ao lớn như vậy lại là do đun người mà thành sao…

Vậy thì có bao nhiêu người đã chết chứ?

Dù đám Hỏa đều là mấy đại nam nhân đều không nhịn được mà lùi hai bước, điều này lại khiến Trầm Sát và Lâu Thất vẫn đứng ở bậc đá cạnh mép ao nom có vẻ khá bình tĩnh. Hỏa không khỏi nghĩ, có phải là vì Đế Phi đã có lòng can đảm ngang với Đế Quân, vì vậy mới có thể thành người trong lòng không ai có thể thay thế được của chủ tử sao?

Thu Khánh Tiên đột nhiên lại nói với Trần Thập, “Thực ra ta sớm đã nghe qua chuyện của Đế Pho, mấy tháng gần đây, ta cũng học được chút ít từ Đế PHI, thế nhưng giờ ta mới biết, những thứ cần học được vẫn còn rất nhiều.”

Câu này được nói rất khẽ, chỉ có Trần Thập nghe thấy. Hắn sửng sốt một chút, khẽ nói, “Cô không cần phải học cô nương.”

Lần này, người sửng sốt lại là Thu Khánh Tiên, cô hồi thần lại, bỗng dưng mỉm cười, mặt có chút nóng, khẽ đáp một câu, “Được.”

Cô không cần học, là bởi cô là chính mình đã rất tốt rồi sao? Có lẽ là ý như vậy nhỉ!

Nếu như Trần Thập biết suy nghĩ của cô ta, phỏng chừng sẽ rất lăn tăn không biết có nên nói thật hay không. Thực ra ý của hắn là: Cô không cần học, không phải ai cũng học theo cô nương được, có học cũng chẳng giỏi bằng cô nương đâu.

Có điều, có những lúc hiểu lầm lại khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn.

Nam nhân đó đã chẳng còn nhiều sức lực để kể một câu chuyện dài, câu chuyện đó do tất cả họ mỗi người góp một câu mà thành.

Vương triều Trầm thị, là vương triều hưng thịnh nhất là đại lục Long Ngâm.

Hoàng đế của họ, tuy đã ngồi lên hoàng vị cao nhất của nước lớn nhất, thế nhưng vẫn đầy ắp sự từ bi, vô cùng độ lượng. Bát đại vương tộc cùng tồn tại, người cũng chẳng định thống nhất thiên hạ bao giờ.

Thế nhưng tự ông tuy chẳng nghĩ vậy, lại có người không tin.

Không biết là từ bao giờ, mấy vương tộc kia đã cấu kết với nhau, từ các loại ngành nghề, từ mọi phương diện, bắt đầu chống lại Trầm thị, ngáng chân bọn họ. Mà ở biên cảnh luôn có du binh phạm tội, tìm đủ mọi lí do để khiêu khích quấy rầy.

Sau này còn có một tin đồn truyền khắp thiên hạ.

Vương triều Hiên Viên, Phượng Hoàng dị tượng, người có Phượng Hoàng là có được thiên hạ.

“Giờ nghĩ lại, đó dường như là một âm mưu, là một âm mưu kinh thiên động địa nhằm vào Trầm thị và Hiên Viên.” Nam nhân ở giữa bi thương thở dài một hơi.

“Có liên quan tới vương triều Hiên Viên sao?”

Lâu Thất nhíu mày, liền cảm thấy tay đã được Trầm Sát nắm chặt hơn, nàng không khỏi nhìn về phía hắn, lại nghe thấy hắn thấp giọng nói, “Vương triều Hiên Viên này có liên quan tới nàng phải không?”

Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt lại sáng vô cùng. Hắn hỏi như vậy, rõ ràng là có rất nhiều chuyện và nhiều thứ bị lãng quên, hắn vẫn nhớ rõ chuyện liên quan tới nàng. Trong lòng Lâu Thất liền mềm nhũn, an ủi vỗ vỗ cánh tay hắn, “Để ta hỏi.”

Trầm Sát cũng không nói chuyện nữa.

Đám Hỏa liền kinh ngạc nhìn hắn, lúc này họ mới phát hiện sự bất thường của hắn.

Nam nhân đó lại nói, “Nói là Phượng Hoàng dị tượng, trên thực tế, hư ảnh Phượng Hoàng đó, chẳng qua chỉ là huyễn trận do người làm mà thôi.”

Thế nhưng, chỉ có rất ít người nhìn ra đó là huyễn trận, người khắp thiên hạ đều tin vào lời đồn đó. Vì vậy, vương triều Hiên Viên liền trở thành tiêu điểm của cả thiên hạ. Tất nhiên, đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì, bởi lúc đó tiểu công chúa kia mới có vài tuổi mà thôi, Hoàng đế của các vương triều đều vẫn còn đang trẻ khỏe, bọn họ cũng không thể nạp tiểu công chúa kia làm phi vào lúc đó, cũng không thể đợi nàng lớn lên lâu tới vậy được. Vì thế, cách tốt nhất chính là…

“Giết nàng đi.”

Sắc mặt của nam nhân đó trầm hẳn khi nói ba chữ đó.

Lâu Thất lại cảm thấy Trầm Sát nắm tay mình chặt hơn.

“Vậy cuối cùng tiểu công chúa kia…”

“Quả thực sau này mới biết rằng, tiểu công chúa bốn tuổi đó, lại không phải là con đẻ của Hiên Viên Hoàng đế, sự tồn tại của nàng chỉ là để bảo vệ tiểu công chúa thực sự, lúc đó, tiểu công chúa thực sự cũng chỉ mới có hai tuổi thôi…”

Chuỗi sự việc xảy ra vào năm đó, Hoàng đế trẻ tuổi của vương triều Hiên Viên vừa đăng cơ, mà trước khi hắn đăng cơ đã mất tích tới mấy năm.

Chuyện cụ thể hơn thì mấy người này cũng không nói rõ, thế nhưng Lâu Thất lại dần dần có chút hiểu ra, năm đó vào khoảng thời gian Hiên Viên Chiến mất tích, có lẽ là đang ở bên Vân U, chuyện đó, nàng có thể có được đáp án từ Vân U, vì vậy cũng chẳng vội. Vì vậy nàng vẫn nên chuyển chủ đề về lại vương triều Trầm thị.

Vào lúc hai mươi mấy người đàn ông kia cùng nhau kể lại sự tình năm đó, nàng cũng vừa nghe vừa quan sát xem cái ao kia rốt cục có gì đặc biệt, những người đó đứng ở trong chắc chắn là không chỉ vì để dằn vặt, bằng không cái ao này cũng chẳng có uy lực mạnh tới vậy, vẫn luôn hấp dẫn Ẩm Huyết Kiếm.

Năm đó, vương triều Hiên Viên và vương triều Trầm thị đều xảy ra chuyện, có người nói, vương triều Trầm thị thề nhất định phải có được tiểu công chúa có mệnh Phượng Hoàng của vương triều Hiên Viên, năm đó, quả thực có ba bốn hoàng thất đều ngỏ ý, muốn kết thân cùng Hiên Viên Chiến, muốn làm thân gia, “Lúc đó, có bốn đại vương triều vừa khéo lại đều có hoàng tử có tuổi tương đương, bệ hạ của chúng ta và hoàng hậu kiếm điệp tình thâm, chỉ có một con nối dõi là Thái tử, khi tròn tuổi liền phong thành Thái tử.” Nam nhân nhìn Trầm Sát nói, ánh mắt mang theo sự hoài niệm điên cuồng.

“Hở, Hoàng đế bệ hạ của vương triều Trầm thị chỉ có một người trong Hậu cúng ao?” Lâu Thất có chút kinh ngạc.

Đối phương lại gật đầu nói, “Không sai, Hoàng hậu nương nương của chúng ta cũng là một kỳ nữ, chỉ có nàng mới xứng với bệ hạ của chúng ta.”

Lâu Thất không khỏi nhìn về phía Trầm Sát, hóa ra, điều này là do di truyền.

Thế nhưng chính vì như vậy, lại khiến nàng có ấn tượng tốt hơn với cha mẹ chồng.

“Khi đó, Hiên Viên Hoàng đế đã từng ngỏ ý của mình, sẽ không kết thông gia từ nhỏ cho tiểu công chúa, thế nhưng, sau khi tiểu công chúa trưởng thành, sẽ giúp đỡ Thái tử điện hạ của chúng ta, điều này cũng là do nhìn thấy sự thâm tình của bệ hạ và nương nương của chúng ta, cảm thấy nếu như tiểu công chúa có thể gả vào một hoàng tộc như vậy sẽ hạnh phúc hơn. Từ đó nương nương của chúng ta liền coi tiểu công chúa là con dâu tương lai của mình. Thế nhưng không lâu sau đó, chẳng biết vì sao, Hách Liên Hoàng đế lại thả tin ra, nói là hắn đã thay hoàng tử của mình định thân cùng tiểu công chúa. Bệ hạ và nương nương không tin, đưa Thái tử điện hạ chuẩn bị đi sứ Hiên Viên…”

Hắn nói tới đây, không nén nổi mà lại thở gấp, một người khác liền tiếp lời, “Ai ngờ rằng đi được nửa đường đã nhận được tin vương triều Hiên Viên xảy ra chuyện, chẳng bao lâu sau, bệ hạ cũng gặp phục kích, không rõ tung tích. Tin truyền về nước, Thái thượng hoàng bi thương vô cùng, hạ lệnh cho Thần Quỷ binh xuất phát tìm kiếm, ai biết rằng vừa tìm đã mất mười mấy năm.”

Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Trầm Sát, đồng thanh hô lên, “Điện hạ!”

“Điện hạ, may sao, cuối cùng cũng gặp được người!” Đã trở thành người trưởng thành, đã trở nên vĩ đại như vậy.

Mười mấy hai mươi gương mặt sầu thương cùng nhìn về phía hắn.

Trầm Sát chấn động trong lòng.

“Các ngươi còn chưa nói, tại sao lại ở đây, tại sao lại đi đến nước này.” Lâu Thất hít một hơi rồi lại hỏi. Từ trong những lời của họ nàng cũng nghe được chuyện có liên quan tới mình. Hóa ra nàng và Trầm Sát vốn đã có sự bắt đầu như vậy. Năm đó, bà người nhà hắn vậy mà lại xảy ra chuyện trên đường tới vương triều Hiên Viên, mà mẫu thân của Trầm Sát, vậy mà lại sớm đã coi nàng là con dâu rồi. Nàng có thể chắc chắn rằng, người định thân với nàng mà Hách Liên Hoàng đế nói chính là Hách Liên Quyết, thế nhưng hôn ước đó là sao chứ?

Chuyện của hai vương triều bọn họ năm đó, có liên quan tới vương triều Hách Liên không?

Trong lòng Lâu Thất không nén nổi mà nhớ tới nam tử sáng sủa mà nguy hiểm kia.

“Chúng ta chính là Thần Quỷ quân, năm đó gian nan vất vả lắm mới tra được, thị vệ và thị nữ thiếp thân của bệ hạ đã cứu điện hạ đi, thế nhưng cả đường đều gặp phải sự truy sát, vì vậy mới tới đại lục Tứ Phương. Thái thượng hoảng nghe được tin này liền phái người tới đại lục Tứ Phương điều tra, thế nhưng những người được phái đi đều chẳng tra được gì, có vài người còn một đi chẳng trở lại. Thái thượng hoàng nghi ngờ rằng có một thế lực lớn nào đó đã cản trở, liền cho đám thuộc hạ cùng tới, sau khi tìm được điện hạ thì hộ tống về nước. Ai biết rằng chúng thuộc hạ vừa tra được Vấn Thiên Sơn đã bị vài tên gian trá lừa gạt, nhốt lại ở nơi đây.”

Sau khi nghe tất cả những lời hắn nói, điều khiến Trầm Sát kinh ngạc là, thực ra năm đó chính vì phát hiện ra đội quân này, Đại trưởng lão mới muốn diệt trừ hắn, không để cho họ tìm thấy Thái tử, lại lợi dụng tin tức liên quan đến hắn để dẫn dụ những người này, chậm rãi để họ ổn định, một mặt khác lại đào núi bày trận, cuối cùng dụ tất cả họ tới đây, nhốt một mạch vài năm liền.

“Thế nhưng sau khi bị nhốt lại chúng ta liền khởi động cấm chế, đây là cấm chế đặc biệt của Thần Quỷ binh vương triều Trầm thị, nếu như không có Thái tử điện hạ, đám người chúng ta sẽ bị đóng băng mà yên giấc ngàn thu! Thế nhưng họ vẫn luôn không chết tâm, muốn dùng đủ mọi cách để làm các binh sĩ chúng ta tỉnh lại, dùng thuốc mạnh ép chúng ta phải tàn sát lẫn nhau, lại đun dầu, định giải lệnh cấm trên người đám tướng lĩnh chúng ta, để lấy được hiệu lệnh chúng quân…”

“Đây là Minh Sát Hộ Trận độc ác nhất của bọn chúng, bởi mỗi Thần Quỷ binh đều dũng mãnh vô cùng, chiến ý lẫm liệt, trên người có cấm pháp đặc biệt của vương triều Trầm thị, cho dù có đun thành dầu, tà khí cũng sẽ tích tụ lại thật lâu mà không thể tan biến, vì vậy…”

Lâu Thất nghe tới đây liền hiểu ra. Tà khí đúc hồn, chiến ý lẫm liêt, đầy là hồn quân, hồn sát, kiên cường không tan, chính là thứ mà Ẩm Huyết Kiếm cần!

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky