Lâu Thất lúc này mới nhớ ra họ phải cứu Thạch Phi, con trai của Thạch Minh Cơ.
Nàng lập tức nhảy lên, suýt chút nữa thì đập vào cằm Trầm Sát. Trầm Sát không nhịn được liền lấy tay búng lên đầu nàng: “Hốt hoảng gì chứ?”
Lo lắng cho một đứa bé không hề thân quen tới vậy đấy.
Lâu Thất lè lưỡi, giơ tay xoa nhẹ lên cằm hắn: “Cằm đẹp quá, ta không nỡ đụng hỏng!” Nói rồi nàng liền chạy về phía Trần Thập.
Trầm Sát sững người cho tới khi nàng chạy ra xa mới sực tỉnh lại, hắn vừa tức vừa buồn cười, xoa cằm hắn? Đây có phải là chọc ghẹo hắn không vậy?
Có điều lẽ nào cằm hắn đẹp vậy sao?
Thời gian Lâu Thất kiểm tra cho đứa bé đó, Trần Thập đã xé được một mảnh vải thấm nước đặt lên trán nó. Vừa hay trong nham động này có một dòng nước nhỏ, chảy ra từ trong kẽ đá, bên dưới tích thành một đầm nước nhỏ.
Vết thương trên vai hắn, hắn đã bôi thuốc và băng bó lại rồi.
“Cô nương, khi trước trong mộ huyệt nó đã sốt cao, bây giờ dùng khăn lạnh đắp nhưng cô nương xem, mặt nó sao vẫn có chút khí đen?” Trần Thập rất sốt ruột. Đứa bé này họ bế ra từ trong mộ huyệt, nếu như cuối cùng không cứu lại được hắn sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Nhìn đứa bé này, Lâu Thất đột nhiên nhớ tới Lâu Hoan Thiên hồi còn nhỏ trong giấc mơ, nàng lại mềm lòng hơn một chút.
Trần Thập cởi áo ngoài trải trên một tảng đá bằng phẳng, để đứa bé nằm ngủ trên đó, người nó hơn run rẩy, sắc mặt quả nhiên hơi đen giống như Trần Thập nói.
Nếu như chỉ là sốt thì mặt phải đỏ bừng lên mới đúng, sao lại có thể đen thế này? Lâu Thất nhíu mày, khẽ vẽ mí mắt nó lên để quan sát, sau đó lại cởi áo nó ra, người nó ngoài dính máu ra thì không có gì bất thường.
“Vết thương của nó như thế nào?”
Trần Thập nói: “Chắc đã bị Giác Điêu Biến Dị cào bị thương, thuộc hạ đã kiểm tra rồi, không có độc, vì thế đã rắc thuốc cầm máu chống viêm cho nó.” Thuốc của hắn là bình thường Lâu Thất cho bọn họ, rất có công hiệu trong điều trị ngoại thương.
“Để ta xem nào.”
Mặc dù Trần Thập nói vết thương không có độc nhưng Lâu Thất vẫn muốn tự mình kiểm tra lại, dù gì Trần Thập cũng không thể nào độc gì cũng nhận ra được.
Nàng cẩn thận cởi vải băng trên vai của nó ra, cho dù là nàng cũng không khỏi hít một hơi thở lạnh. Trần Thập thì kinh hãi lùi ra hai bước, không dám nhìn vào vết thương của nó.
“Sao lại như vậy, đây là thứ gì vậy?”
Chỗ vết thương của Thạch Phi có những cụm gì đó rất nhỏ nhìn như rêu, màu xanh thẫm, dính sát vào nhau, dường như che lấp hết toàn bộ vết thương.
“Thứ này…”
Lâu Thất giật mình, nhưng sau khi nhìn kỹ lại nàng lại nhướng mày, nói: “Hình như là thứ đồ tốt!”
“Cô nương, đây không phải là độc sao?” Trần Thập vẫn còn kinh ngạc sợ hãi. Miệng vết thương mọc ra rêu, thực sự khiến người ta lấy làm lạ.
“Không phải độc, khi nó bị thương có người đã giúp nó bôi thuốc lên vết thương, chắc là kỳ hiệu của loại thuốc này, bây giờ những cây rêu mọc trên miệng vết thương này là do thuốc hút chất độc trong vết thương và trương lên, chỉ giống rêu mà thôi.”
Những người khác cũng vây quanh nhìn đám rêu xanh kia tặc lưỡi ngạc nhiên, đương nhiên đây là vì Lâu Thất nói đó không phải là chất độc.
“Người giúp nó bôi thuốc, rất có thể là cha mẹ nó, có điều bị Giác Điêu cào bị thương rồi sao lại không chú ý để nó lại bị Giác Điêu bắt đi mất?”
“Không đúng.” Lâu Thất lại kiểm tra lại sau đó lắc đầu nói: “Ta biết con Giác Điêu đó tại sao lại bắt nó rồi, trên người nó còn có một thứ khác, xem ra là thứ Giác Điêu cần.”
“Thứ gì?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Ngón tay Lâu Thất kiểm tra cổ họng của nó, từ ngực nhẹ nhàng ấn xuống bụng, cuối cùng ấn kĩ càng ở phần dạ dày.
“Thứ đã ăn vào bụng.” Nàng kết luận.
Không biết Thạch Phi đã ăn gì nhưng chắc chắn họ không thể ngửi được nhưng lại có thể gọi Giác Điêu Biến Dị tới.
“Thứ đó là thứ đồ tốt sao?” Nguyệt hỏi.
Lâu Thất vẫn còn tiếp tục quan sát, lát sau lại lắc đầu nói: “Dược hiệu rất mạnh, nếu như người trưởng thành ăn vào chắc sẽ rất tốt, nhưng nó còn quá nhỏ, không thể chịu đựng được dược hiệu, vì thế khiến nó phát sốt, khí đen có thể là do thứ nó ăn nhầm có mang chút độc tố, nhưng nó rất may mắn, loại thuốc bôi trên miệng vết thương này có thể hấp thụ được độc tố của nó.”
Thực ra đây cũng chỉ là suy đoán của Lâu Thất, có điều nàng sẽ nhanh chóng biết được mọi suy đoán của mình gần như hoàn toàn chính xác.
“Bây giờ nó có sao không?” Trần Thập vẫn quan tâm Thạch Phi.
“Không sao, không cần phải băng bó nữa, dược hiệu ở vết thương của nó chắc vẫn chưa phát huy toàn bộ, đợi hút hết độc tố ra là được.”
Lâu Thất vừa dứt lời thì thấy những cây rêu trên miệng vết thương lớn lên nhanh chóng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, dường như bao phủ toàn bộ cả cánh tay, khí đen trên mặt nó cũng từ từ biến mất.
Nàng lấy vải đắp trên trán của nó ra, chạm nhẹ: “Cũng giảm sốt rồi.”
Trầm Sát giơ tay ra kéo nàng dậy: “Để Trần Thập chăm nó, chúng ta đi xem nham động này.”
“Ta muốn đợi nó tỉnh dậy rồi hỏi xem nó đã ăn thứ gì, vết thương này ai đã bôi thuốc cho nó.” Lâu Thất nói vậy nhưng vẫn đưa tay đặt vào tay hắn, được hắn kéo vào lòng. “Đây chắc chắn là một món đồ tốt, nếu như vẫn còn, không lẽ nào lại bỏ lỡ?”
“Ừ, sẽ có cơ hội.” Trầm Sát nhìn ánh mắt phát sáng của nàng, cảm thấy rất thích, “nhưng bây giờ bổn Đế Quân phát hiện ra một số thứ, nàng có muốn xem không?”
“Xem xem xem!” Lâu Thất lập tức hào hứng ôm chặt lấy cánh tay hắn. Chỉ cần là đồ tốt nàng sẽ muốn xem.
Tới thế giới này đã nửa năm, Lâu Thất biết rõ rằng, đồ tốt không chê nhiều! Hơn nữa đối với nàng, đồ tốt nhất là thảo dược! Thảo dược không chỉ có thể bán lấy tiền còn có thể trị thương chữa bệnh, còn có thể luyện đan dược tăng công lực, những thứ này cũng là món đồ tốt dùng để xã giao.
Vừa rồi khi họ vây quanh Thạch Phi, Trầm Sát đã đại khái quan sát hết nham động này, hơn nữa hắn phát hiện ra một thứ kỳ lạ, hắn không biết đó là thứ gì nhưng Lâu Thất rất lợi hại trong khoản này, có lẽ nàng biết.
Ở sâu trong nham động, trên một vách đá bằng phẳng có một dòng nước nhỏ từ từ chảy qua, ở chính giữa có một cái cây mọc trĩu trịt mười mấy quả đỏ mọng, khi bước lại gần cách cây chừng mười bước có thể ngửi mấy mùi hương thơm mát.
Chính vì hương thơm này nên Trầm Sát đoán rằng chắc đó là một thứ đồ tốt, vì mùi hương này khiến hắn cảm thấy bớt mệt mỏi.
“Diễm Dương Quả!” Lâu Thất vui mừng kêu lên.
Trầm Sát nhướng mày, đợi nàng giải thích.
Vừa nhìn thấy đồ tốt, Lâu Thất liền mặt mày hớn hở: “Theo Kỳ Vật Chí của lão đạo sĩ thối viết, Diễm Dương Quả có thể bổ sung tinh thần và thể lực, hơn nữa ba ngày ba đêm sau khi ăn Diêm Dương Quả sẽ không biết mệt mỏi là gì! Quan trọng nhất là không có tác dụng phụ!”
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Lâu Thất nghe xong không hài lòng: “Cái gì mà chỉ có như vậy? Cơ thể mệt mỏi có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng nếu như tinh thần tổn thương sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể. Khi đó có một chút Diễm Dương Quả, lập tức khỏe mạnh, dược hiệu mạnh thế còn gì? Hơn nữa, nếu như đang giao đấu một mất một còn với kẻ địch, đối phương đang mệt như chó, chàng lập tức có thể hồi phục trạng thái tốt nhất, chàng nói xem có phải sẽ có thể đánh cho đối thủ một trận tơi bời không?”
Ánh mắt Trầm Sát thoáng nụ cười.
“Được rồi, chàng cố tình chọc ghẹo ta phải không?” Lúc này Lâu Thất mới phản ứng kịp, nàng nói đây là loại quả bổ sung tinh thần và thể lực, hắn chắc cũng đã nghĩ ra tác dụng của nó rồi, nhưng giả vờ không biết để nàng bật lại.
Trầm Sát không nhịn được liền ôm lấy mặt nàng, cúi đầu cắn một cái lên môi hồng của nàng, sao hắn lại thích tới vậy? Sao khi nhìn thấy nàng hào hứng vui vẻ hắn lại thích như vậy?
Từ trước tới giờ hắn chưa từng có cảm giác trái tim được lấp đầy chỉ vì một người.
Lâu Thất đỏ mặt, nhịp tim tăng nhanh. Hơi thở của Trầm Sát càng thêm mạnh mẽ, nàng cảm nhận được hắn dường như muốn xâm nhập vào tận linh hồn của nàng.
“Ta đi hái quả.”
Sao nàng lại có cảm giác mình hoảng sợ bỏ chạy chứ?
Diễm Dương Quả tổng cộng có mười ba trái, Lâu Thất hái hết xuống cất đi, trong lòng vô cùng hài lòng. Lần này tới đây có được Diễm Dương Quả đúng là không uổng công, huống hồ nàng còn lấy được trâm phượng hoàng có lẽ của người nghi là mẹ nàng, chí ít tìm được Thạch Phi.
“Đế phi, đứa bé đó tỉnh lại rồi.”
“Đi, mau đi hỏi xem nó ăn gì.”
Trầm Sát thấy nàng chạy vội đi chỉ biết lắc đầu và chậm rãi đi theo.
Lâu Thất vừa mới lại gần tảng đá của Trần Phập và Thạch Phi, đột nhiên nàng dừng chân lại, đồng thời ngón trỏ đặt lên miệng, “suỵt!”
Mọi người sững người, tới Trầm Sát đi sau lưng nàng cũng dừng bước.
Lâu Thất bất ngờ tim đập mạnh một cái, nếu không phải hướng nàng đi vừa hay là hướng này, có lẽ sẽ khó mà nhìn được thứ đó.
Nhưng bây giờ nàng đã nhìn thấy.
“Trần Thập.” Nàng khẽ gọi Trần Thập, “Ôm đứa bé lên, động tác phải nhẹ nhàng.”
Trần Thập thấy hành động của nàng lập tức trâm trạng căng thẳng, hắn tuyệt đối làm theo mệnh lệnh của nàng, nghe xong liền bế Thạch Phi lên, cũng may Thạch Phi vừa mới tỉnh lại cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc này vẫn còn đang mơ màng.
“Sau khi ôm lên liền nhẹ nhàng đứng dậy, nhớ nhé, động tác phải thật nhẹ.” Lâu Thất thực sự không muốn làm kinh động đến thứ đó. Nàng đã quên mất trong Kỳ Vật Chí của lão đạo sĩ thối có nói nơi có Diễm Dương Quả thông thường sẽ có loại vật này bảo vệ Diễm Dương Quả.
Nhưng tại sao nó không ở bên cạnh Diễm Dương Quả mà chạy ra xa tới tận đây, Lâu Thất đoán rằng có lẽ có liên quan tới đầm nước nhỏ, dù sao thì bên Diễm Dương Quả có quá ít nước, chỉ một tầng mỏng có thể thấm ướt vách đá mà thôi.
Trầm Sát đã bước tới bên Lâu Thất, nhìn theo ánh mắt nàng, hắn cũng nhìn thấy thứ đó, lông mày càng nhíu chặt lại.
Hắn nói với Trần Thập: “Bịt mũi đứa bé lại, nín thở.”
Lâu Thất ngạc nhiên nhìn hắn: “Chàng cũng biết thứ này?”
“Ừ.” Trầm Sát không nói gì nhiều chỉ nói với những người khác: “Các người ra trước đi.”
“Chủ tử…” Nguyệt do dự, hiếm khi thấy được cả hai người bọn họ đều căng thẳng như vậy. Hắn không yên tâm, không yên tâm.