Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đế Vương Sủng Ái

Chương 166

Tác giả: Khuyết Danh
Chọn tập

Bột màu đỏ giống như cây huyết san hô mà ông yêu quý, bột lấp lánh màu xanh lục nhìn rất giống với bức tượng phật phỉ thúy.

“Phụt!”

Hòa Khánh Vương không thể nhịn nổi cuối cùng phun ra một ngụm máu, bay đầy trời bụi máu.

“A… là kẻ nào? Là kẻ nào? Bổn vương nhất định sẽ băm vằm hắn ra thành muôn ngàn mảnh! Băm vằm!” Ông ta ngẩng đầu gào thét, cuối cùng lại phun ra một ngụm máu.

Lâu Thất hơi dừng lại, hỏi Trầm Sát: “Chàng có nghe thấy tiếng ai đang gầm gào không?”

Trầm Sát thần sắc không đổi: “Không có.”

Lâu Thất ngoảnh đầu lại nhìn Hòa Khánh Vương phủ, trong lòng nghĩ thầm, hãy cứ giả vờ đi. Lúc này nàng có chút đồng cảm với Hòa Khánh Vương, một phòng trân bảo không biết ông ta đã phải thu thập trong bao lâu, tốn biết bao công sức mới có thể cất giữ đi, vậy mà đã bị nghiền hết thành bột.

Tới nàng cũng thấy xót ruột, đáng tiếc họ không thể khuân hết đi, nếu không khuân hết đi thì tốt biết bao.

Tống trắc phi phái một cao thủ dẫn họ đi tới một căn nhà bên cạnh vương phủ, đợi tới tới khi Lâu Thất bước vào mật đạo bên dưới hòn giả sơn trong khu nhà nàng lại một lần nữa đồng cảm với Hòa Khánh Vương. Vợ của ông ta mua ngồi nhà bên cạnh, lại còn xây dựng mật đạo dưới lòng đất nối liền với vương phủ và ngoài thành, vậy mà ông ta vẫn không hề biết gì.

Họ cần xe ngựa nhưng không thể chuẩn bị được ở trong thành Kim Châu, Tống trắc phi đồng ý giúp họ chuẩn bị, nhưng chỉ có thể để xe ngựa ở ngoài thành cho họ.

Mật đạo rất dài, đợi khi họ chui ra khỏi cửa ra đã thấy mình ở ngoài thành Kim Châu. Ba chiếc xe ngựa đang đứng đợi ở bên cạnh.

“Mọi người đi mau đi, Hòa Khánh Vương không hề ngốc nghếch như các người tưởng tượng đâu, không bao lâu nữa ông ta điều động quân đội tới các người sẽ không đi được nữa đâu.” Cao thủ dẫn đường nói xong liền chui về lại mật đạo.

Đợi hắn ta đi rồi Lâu Thất mới bật cười nói: “Điều này ta tin, trước đây nếu như Hòa Khánh Vương dùng bảy phần tâm trí vào việc truy đuổi chúng ta, đợi ông ta nhìn thấy mật thất xong chắc chắn sẽ dùng mười hai phần tinh lực để truy sát… chàng!.”

Trầm Sát liếc nhìn nàng: “Bổn Đế Quân nếu như bị giết, nàng đừng quên nàng sẽ phải bồi táng. Còn cười vui vẻ như vậy nữa chứ.”

Lâu Thất lập tức rầu rĩ.

Có cần phải nhắc tới chuyện muốn nàng bồi táng như vậy không? Nàng có thể kháng nghị không? Ai thích bồi táng chứ, thế giới bao la thế này, nàng còn chưa đi ngắm hết.

Xe ngựa nhìn bề ngoài rất bình thường, nhưng vào trong rồi mới phát hiện xe ngựa được bài trí rất dễ chịu.

“Không biết bà họ Tống đó có ý định gì, nhưng bây giờ chúng ta vẫn phải nhận ân tình của bà ta.” Lâu Thất lên xe, ngồi dựa vào lòng hắn, thoải mái thở dài: “Lúc trước bảo Trần Thập đi mua đồ ăn, bây giờ có thể lấy ra để an ủi sâu đói của ta rồi.”

Nàng vừa dứt lời Nguyệt liền vén rèm đưa một túi vải vào trong: “Đều là đồ ăn vặt cả đấy, cho ngươi!”

Lâu Thất vui mừng đón lấy, mở ra nhìn, quả nhiên đều là những món ăn ngon, nàng hồ hời: “Nguyệt vệ đại nhân thật lợi hại!”

Trầm Sát hừ một tiếng.

Hắn thực sự chưa gặp nữ nhân nào như Lâu Thất, nàng ta có rất nhiều mặt, có lúc ngông cuồng, lúc lạnh lùng, lúc ngốc nghếch, có lúc còn giả tạo, có lúc giống như ngây thơ không biết gì cả, có lúc lại như rất am hiểu, nàng nhìn có vẻ rất hám của nhưng khi hắn hủy hoại những món trân bảo có giá trị liên thành nàng thậm chí còn ra tay giúp đỡ. Bây giờ thì tốt rồi, một chút đồ ăn vặt cũng khiến nàng ta vui mừng tới như vậy.

Nàng khác hoàn toàn những nữ nhân mà hắn từng gặp, mỗi ngày đều phát hiện ra một mặt khác lạ của nàng.

“Chàng ăn không?” Lâu Thất lấy một miếng bánh ngọt ra hỏi hắn.

Vốn dĩ Trầm Sát không hề thích ăn những thứ đồ này nhưng nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần của nàng cầm miếng bánh ngọt hắn lại đổi ý: “Đút cho bổn đế quân.”

Lâu Thất cũng không từ chối, nàng ngửa đầu cầm miếng bánh ngọt đặt tới sát miệng hắn. Trầm Sát cúi đầu ngậm cả ngón tay của nàng vào miệng, liếm nhẹ.

Đầu ngón tay truyền tới cảm giác tê tê, mặt Lâu Thất nóng ran. Ơ kìa, ăn miếng bánh ngọt thôi mà cũng có cảm giác sắc tình!

Đã nói là lạnh lùng kiêu ngạo kia mà!

“Không đút nữa!”

“Vậy bổn để quân đút cho nàng ăn!” Ánh mắt hắn thoáng qua nụ cười, hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng, cắn miếng bánh ngọt ra làm đôi, một nửa đút vào miệng nàng.

“Ứ, không…” Lâu Thất trợn tròn mắt, nàng định nói là không cần nhưng Trầm Sát bá đạo như vậy sao có thể nàng nói không cần là không cần.

Lần đút thức ăn này cuối cùng đã diễn biến thành một bữa thịnh yến, đương nhiên, đối với Trầm Sát thì là thịnh yến còn đối với Lâu Thất thì…

Đổi lại chẳng qua là môi nàng lại sưng lên không thể ra ngoài gặp người.

“Lâu Tín đại ca, từ đây tới Phá Vực phải đi bao nhiêu ngày?”

Trên một chiếc xe ngựa khác, Phố Ngọc Hà mở rèm cửa, hỏi Lâu Tín đang đánh xe ngựa. Bọn họ không tìm người đánh xe, Nguyệt vệ đích thân đánh xe cho Trầm Sát, Trần Thập thì phụ trách chiếc xe chở Mộc Lan, Lâu Tín đánh chiếc xe chở Phố Ngọc Hà và thị nữ Hỉ Nhi của cô ta.

Thím Hoa đã ở lại Hòa Khánh Vương phủ, tới khi rời đi, Phố Ngọc Hà cũng không nhìn thấy bà ta, không biết là Tống trắc phi giữ bà ta ở lại hay là bà ta không muốn cùng cô ta rời đi. Mặc dù Phố Ngọc Hà đối xử không tốt với người hầu của mình, nhưng Thím Hoa và Hỉ Nhi đều đã đi theo cô ta mấy năm rồi, bây giờ đột nhiên rời xa, cô ta có chút không quen.

Nhưng chuyến đi tới Hòa Khánh Vương phủ lần này đã giảng dạy cho cô nương ngây thơ một bài học đen tối, bây giờ ánh mắt cô ta đã có chút ít thay đổi, cất giấu tâm tư, bắt đầu suy nghĩ tới con đường sau này phải đi, bước đầu tiên cô ta chí ít phải có được mối quan hệ tốt đẹp với thị vệ đánh xe.

“Tới Cửu Tiêu Điện, mất chừng hơn nửa tháng.”

Sau khi vào Phá Vực, Phá Vực Hoang Nguyên vẫn còn rất rộng.

Lâu Tín trả lời cô ta, Phố Ngọc Hà lại có chút không vui. Cô ta gọi hắn là đại ca, hắn cũng dám nhận, tới Cửu Tiêu Điện, cô ta chí ít cũng phải là tì thiếp, tì thiếp của hoàng đế thì địa vị cũng phải cao hơn thị vệ mà? Hơn nữa với nhan sắc của cô ta, nói không chừng không chỉ là tì thiếp, nghe dì nói, hiện tại Cửu Tiêu Điện chưa có phi tử, nói không chừng cô ta sẽ là phi tử đầu tiên! Để cô ta gọi hắn là đại ca hắn cũng không sợ tổn thọ sao.

Nếu như trước đây, Phố Ngọc Hà nhất định sẽ nổi giận nhưng bây giờ cô ta kìm nén được, cố gắng ở một nụ cười, lại hỏi tiếp: “Cửu Tiêu Điện có phải rất đẹp không?”

Cửu Tiêu Điện đương nhiên là đẹp rồi, hơn nữa lại mới xây dựng xong chưa được bao lâu, gạch ngói đều sáng lấp lánh. Trong lòng Lâu Tín nghĩ như vậy nhưng lại nói: “Tới rồi cô sẽ biết.”

Sau đó hắn không nói thêm gì nữa khiến Phố Ngọc Hà tức gần chết, quay đầu lại nhìn Hỉ Nhi thần sắc đờ đẫn ngồi ở trong góc, cô ta bực bội buông rèm xe xuống, giơ chân đạp cho Hỉ Nhi một cái.

“Có phải định cho ta nhìn thấy cái mặt bị xị của ngươi cả đường đi hả?”

Hỉ Nhi co người lại: “Tiểu thư…”

“Gọi gì mà gọi! Giọng như mèo kêu vậy! Nhìn cái bộ dạng của ngươi ta lại tức điên lên!”

Hỉ Nhi sắp bật khóc, mặc dù cô ta sống trong trạch viện lớn, nhưng vẫn muốn đi theo Phố Ngọc Hà, sau này Phố Ngọc Hà thành thân cô ta cũng có thể gả cho thị vệ trung thực đáng tin cậy ở nhà cô gia, sống cuộc đời bình an là tốt nhất, không muốn trèo lên giường của ai. Nhưng bây giờ lại bị Phố Ngọc Hà kéo lên giường của Hòa Khánh Vương, bị ông ta cướp đi trinh tiết, lại còn không được ở lại Hòa Khánh Vương phủ, phải đi theo những người này tới Phá Vực, nghe tên thôi cô ta đã thấy sợ hãi. Nếu như Phố Ngọc Hà sau này trở thành tì thiếp của vị gia gia kia, cô ta thì sao?

Cô ta đã là tàn hoa bại liễu, lại chỉ là một thị nữ, vị gia gia kia có cần cô ta nữa không?

Trong lòng Hỉ Nhi vô cùng kinh hoàng sợ hãi, đâu có thể nói gì nhiều với Phố Ngọc Hà.

Phố Ngọc Hà lại giơ chân lên định đạp Hỉ Nhi, xe bỗng rung chuyển kịch liệt, sau đó bị kéo dừng lại gấp. Cô ta không đứng vững ngã nhào ra theo quán tính. Nếu như không có Lâu Tín kịp thời giữ lại, cô ta chắc chắn sẽ ngã xuống gầm xe. Phố Ngọc Hà vốn dĩ vẫn định kiểm soát tính khí của mình, nhưng bị hoảng sợ như vậy, hai chữ kiểm soát đã bị cô ta vất tới chín tầng mây rồi, sau khi bò dậy cô ta liền chỉ vào Lâu Tín quát mắt: “Rốt cuộc ngươi đánh xe thế nào vậy! Nếu như bổn tiểu thư ngã bị thương, đầu trên cổ ngươi khỏi cần nữa nhé!”

Lâu Tín một tay đẩy cô ta vào trong xe ngựa: “Ở yên trong đó đừng động đậy!”

Phố Ngọc Hà vén rèm lên định mắng tiếp nhưng một bóng người bay qua đỉnh đầu xe họ, mũi chân đạp lên đầu cô ta để tiếp lực, tiếng gió và áp lực mang tới khiến mắt cô ta tái mét, bất giác kêu ré lên.

Kẻ đó cũng không quan tâm tới cô ta, người bay về phía trước sau đó dừng xuống trên xe ngựa của Trầm Sát, kiếm quang trong tay lóe lên, thanh kiếm đó đâm thẳng vào trong xe.

“Chủ tử cẩn thận!”

Vừa dứt lời, một bóng người bay từ trong xe ra, đứng trên lưng ngựa kéo xe, tóc đen tung bay, ánh mắt sắc lạnh, nữ tử trong lòng tay vẫn còn cầm một nắm hạt dưa, đồng thời cũng không ngừng cắn hạt dưa.

Hắn rút trường kiếm ra, chỉ thấy rằng Lâu Thất như vậy thực sự ức hiếp người quá đáng, nàng ta đang khinh nhờn hắn sao? Đều biết rằng cao thủ giao đấu tới chớp mắt cũng sẽ ảnh hưởng tới việc xuất chiêu, nàng ta lại nằm trong lòng Trầm Sát cắn hạt dưa?

Hắn chỉ thấy lồng ngực sục sôi, suýt chút nữa hộc máu.

Lâu Thất quan sát hắn, y bào màu xám, tay áo rộng thùng thình, hứng gió căng phồng lên, cằm để râu sơn dương.

Nàng liếc nhìn đỉnh xe bị đâm vỡ, nhả vài vỏ hạt dưa, không vui nói: “Này, lão sơn dương kia, ngươi làm hỏng xe ngựa của ta thì phải đền đấy nhé!”

Nguyệt và các thị vệ vốn dĩ bị hành vi cắn hạt dưa của nàng làm cho quên mất phải ra tay, bây giờ nghe nàng nói vậy, khóe miệng không khỏi co giật – lão sơn dương?

Nguyệt hắng giọng, nói: “Lâu Thất, vị này là kiếm khách nổi tiếng Đông Thanh, Cát Anh.”

Hoàng đế Đông Thanh nàng còn không biết, làm sao biết được kiếm khách nào. Lâu Thất tiếp tục cắn hạt dưa, lưu manh nói: “Gọi lão sơn dương hình tượng hơn, cho dù là kiếm khách, làm hỏng xe cửa người khác thì cũng phải bồi thường.”

Ánh mắt Cát Anh sắc lạnh, vốn chỉ nhìn Trầm Sát, bây giờ sức chú ý dồn hết lên người Lâu Thất, hắn ta lạnh lùng nói: “Miệng của cô nương đúng là quá thừa thãi.” Vừa dứt lời, hắn nhìn từ trên cao xuống, bay về phía bọn họ, kiếm trong tay vung thành hoa kiếm, định đâm về phía miệng của Lâu Thất.

“Đúng là một lão sơn dương mặt dày, lại còn cao thủ kiếm khách cái cóc khô gì chứ, dám đánh lén! Xem chiêu!” Lâu Thất cầm một nắm hạt dưa ném về phía mặt hắn ta.

Chọn tập
Bình luận