Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đế Vương Sủng Ái

Chương 226

Tác giả: Khuyết Danh
Chọn tập

“Nhìn là biết các người mới tới thành Lạc Dương này đúng không. thành Lạc Dương không thiếu người giàu có, lúc nào cũng cõ. Hơn nữa nghe nói tối qua họ đã ngấm ngầm gửi thư bồ câu báo chuyện này rồi. Những người giàu có trong thành sẽ nhanh chóng tới. Ngoài ra, người cho rằng bây giờ đi vào là có thể bán được hay sao? Phát mãi vào buổi tối, bây giờ cứ tạo thanh thế đã. ”

Lâu Thất từ trong đám người rút ra, Trần Thập thầm nói: “Công từ, con Tử Vân Hồ này không lẽ chính là con đó sao?”

Lâu Thất lắc đầu, “Tối nay tới xem”. Bây giờ họ không dám khẳng định. Nếu Tử Vân Hồ bị Thịnh Dược Hàng bắt được, như vậy chẳng phải Kim Lão đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?

“Lâu Tín, ngươi đi đặt trước một chỗ cho quý nhân.” Chỗ cho quý nhân đó phải là cho người giàu có ngồi. Thịnh Dược Hàng đó quả thật rất bận, việc Hàn phủ ủy thác cộng với việc bắt được Tử Vân Hồ khiến uy danh của Thịnh Dược Hàng lớn hơn muôn phần

Lâu Thất tiến vào trong Thịnh Dược Hàng giơ lệnh bài, nói mình muốn bán thuốc. Một người tiếp đón nhìn với ánh mắt sáng: “Vị công từ này đã tìm được một trong ngũ vị dược liệu rồi hay sao?”

“Đúng thế” Lâu Thất vốn định bán cả ba loại dược liệu. Thế nhưng sau khi biết ba loại dược liệu này rất khó kiếm liền thay đổi chủ ý. Cô quyết định chỉ bán một loại, đó là Thiên Cơ Thảo.

Còn linh chi ngàn năm cô cho rằng nếu có người quả thật vào trong khu rừng chưa có người qua lại cũng có thể sẽ tìm thấy. Thế nhưng giống như Thiên Cơ Thảo, ngoài sơn động như Thần Ma Cốc mà Tử Vân Hồ ở đó thì không có nơi nào có.

Ở đó cô còn để lại một chút, hy vọng sau này sẽ có cây mới mọc lên. Nếu cô thực sự cần có thế vào đó để lấy. Nói chung Thần Ma Cốc mặc dù nguy hiểm vạn phần thế nưng cô không hề sợ

“Không biết vị công tử tìm thấy loại dược liệu nào?”

“Thiên cơ thảo.”

” Thiên Cơ Thảo? Quả thật là Thiên Cơ Thảo ” Người đó kinh ngạc.

Lâu Thất cảm thấy hơi kỳ là, chẳng lẽ họ nghĩ rằng không ai có thể lấy được loại dược liều này hay sao? Chẳng lẽ không chờ đợi để thu mua được loại này hay sao?

Xem ra, mấy thứ thảo dược này khó kiếm hơn tưởng tượng. Thế nhưng đã nói rồi thì cô sẽ bán để lấy một chút ngân lượng, không thể rút lại lời nói.

“Đúng thế, chính là Thiên Cơ Thảo/”

Người mua thuốc run rẩy: “Vậy, công tử có mang tới không?”

“Đương nhiên là có. Thế nhưng ta đâu có nói là chỉ có một cây?” Lâu Thất nói bình thản

“Cái… Cái gì?” Người kia loạng choạng không dám tin: “Có… Có hai cây?”

Trần Thập và Lâu Tín đứng ở phía sau cười thầm, mới có hai cây mà đã khiến hắn kinh ngạc như vậy, nếu mà nói cho hắn biết họ có tới 16 cây thì không biết sẽ thế nào?

Vì lo cho tính mạng của tên này nên họ đành không nói.

Đúng vì cái gì hiếm thì đều quý. Lâu Thất biết điều đó. Cô cũng không có ý định bán toàn bộ 16 cây Thiên Cơ Thảo này: “Trên thực tế, ta có 3 cây.”

“Uỳnh”

Tên đó quả thật ngất đi, giơ tay lên họi học đồ tới, “Mau, mau tới đây, mởi đại quản sự tới.”

Thật, thật là kích thích quá!

Đại quản sự để râu dê, từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy đám người Lâu Thất thì giật mình, nhìn hỏi: “Vị tiểu công tử này nói là có 3 cây Thiên Cơ Thảo hay sao?”

Lâu Thất không hề thấp, nhưng giả nam thì lại hơi thấp, người lại hơi gầy nên vị đại quản sự gọi cô là tiểu công tử.

“Không sai”

“Bổn nhân là đại quản sự của Thịnh Dược Hàng thành Lạc Dương này. Họ Chu, không biết tiểu công tử xung hô ra sao?”

Trần Thập nói: “Đây là Thất công tử,”

Nghe câu nói này, vị đại quản sự biết ngày Lâu Thất không muốn tiết lộ thân phận nên không hỏi thêm rồi mờ họ vào trong phòng, bảo thị nữ mời họ Bích Là Xuân.

“Thất công tử có thể cho ta xem Thiên Cơ Thảo hay không?”

“Đương nhiên là được”

Lâu Thất gật đầu, Trần Thập lấy từ trong túi ra một hộp dài, đưa tới trước mắt Chu quản sự. Chu quản sự lúc đầu khá điềm tĩnh, sau khi nhận hộp thì bắt đầu run rẩy. Ông mở hộp ra, đôi mắt sáng lên, nhãn cầu thu lại, đôi môi run rẩy.

Thiên Cơ Thảo đó có màu tím nhạt, lại hơi xanh non. Mặc dù đã bị ngắt từ khá lâu thế nhưng trông vãn còn khá tươi non. Hít một hơi sâu, mùi thơm sộc vào mũi cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Thiên Cơ Thảo không phải vì khó kiếm mà quý hiểm, mà vì dược tính của nó vô cùng tốt, là loại dược liều nhiều người muốn sở hữu. Thiên Cơ Thảo khi mài thành bọt dùng bên ngoài có thể làm lành các vết thương, cầm máu vết thương. Còn khi chế thành dược hoàn thì có công hiệu trị nội thương.

Trước đây loaij Ngưng Công Đan mà Độc Nhãn sử dụng bên trong đó có một thành phần Thiên Cơ Thảo. Nghe nói, một cây Thiên Cơ Thảo có thể chế thành 10 việc Ngưng Công Đan. Chỉ nghĩ đã thấy 3 cây Thiên Cơ Thảo của Lâu Thất quý giá biết nhường nào.

Thế nhưng dù phải thêm một chút lượng bạc thì cũng không phải vấn đề với Hàn Phủ. Nếu không thì còn gọi gì là nhà phú gia nữa? Hơn nữa, họ còn muốn mua thêm 4 loại dược liệu nữa.

“Chu đại quản sự đã xem xét xong chưa? Thiên Cơ Thảo của tại họ có phải là thật hay không?” Lâu Thất hỏi với bộ dạng hững hờ.

Cô càng như vậy, vị Chu đại quản sự càng không dám xem thường. Có lẽ đây là một vị tiểu công tử của một gia tộc nào đó? Nếu không, người bịnh thường sao có thể lấy được Thiên Cơ Thảo, lại còn có tới 3 cây.

Chu đại quản sự bây giờ tỏ ra cung kính với Lâu Thất: “Thất công tử, bỉ nhân đã xem qua, Thiên Cơ Thảo không những là thật mà còn thực sự quý giá, là hàng thượng đẳng.”

Đương nhiên là hàng thượng đẳng, lớn lên ở một nơi linh khí như vậy mà còn kém được sao? Cô nghi ngờ Thiên Cơ Thảo chính là thức ăn của con Tử Vân Hồ đó. Khi khong ăn thịt, thì con Tử Vân Hồ ăn cái đó. Vì thế, con Tử Vân Hồ đó quả thật là độc nhất vô nhìn, linh khí dầy đủ, tốc độ cũng rất nhanh, tinh hiểu tính người. Nếu cô nhìn thấy Tử Vân Hồ thì nhất định có thể nhận ra đó có phải là con mà cô đã thuần phục hay không.

“Chu đại quản sự quả nhiên biết nhận đồ. Vậy Chu đại quản sự nhìn dược liệu này, liệu chúng ta có nên nói về giá cả trước hay không?” Lâu Thất ra hiệu cho Trần Thập cầm hai túi nhỏ đưa cho họ

“Thất công tử còn có dược liệu khác ư? Đương nhiên bổn tiệm sẽ mua thứ này.” Chu đại quản sự nghĩ rằng hai túi kia chứa dược liệu bình thường, thế nhưng sau khi mở túi ra, lấy thứ trong túi ra thì vị này lại hoa mắt.

Bách niên linh chi! Bách niên nhân sâm! Bách niên Hà Thủ ô?

Toàn những thứ thượng đặng!

Trời ạ, hắn có phải đang làm mơ hay không?

Trần Thập lấy hết nhưng thứ trong đó ra, nói: “Hết rồi, chỉ có máy thứ này.”

Cũng chí có những thứ này.

Ôi trời, những loại thảo dược này chỉ cần 10-20 năm tuổi cũng đủ quý hiếm rồi. Tới trên 40-50 năm tuổi đã là hàng tinh phẩm!

Bây giờ thứ đó lại có tuổi đời hàng trăm năm.

Chu đại quản sự suýt ngất đi!

Nếu ông ta biết những thứ này chỉ là nhưng thứ mà Lâu Thất cho rằng kém giá trị nhất thì hẳn là hắn sẽ hộc máu mồm vì ngạc nhiên./

Cần biết, bên ngoài Thần Ma Cốcc thi thoảng còn có người đi hái thuốc, còn bên trong thì tuyệt nhiên không ai dám vào. Vì thế những thảo dược bên trong đều có tuổi đời hàng trăm, hàng nghìn năm. Nếu như không phải vì đã đựng đầy mấy túi mang theo và cả những lọ nhỏ, thì cô còn lấy được nhiều hơn.

Muốn bán những thứ này cũng chỉ vì cô không thể cứ mang đi theo được, đổi thành ngân lượng thì tốt hơn,

“Chu đại quản sự sao không nói gì thế? Bổn tiệm không muốn những thứ này sao?” Lâu Thất nháy mắt.

Chu đại quản sự nói không lên lời, mãi mới bình tâm trở lại, cười khổ sở: “Thất công tử đừng đùa, đây đều là thảo dược quý, bỉ nhân sao có thể không muốn. Chỉ là những thứ này có giá không hề thấp, nếu mua tất với giá gấp 3 ban đầu thì cũng không phải là một khoản tiền nhỏ. Bỉ nhân cần phải hỏi quản sự ngân khố.”

Lâu Thất hiểu liền gật đầu và chờ đợi.

Chu đại quản sự mời thêm mấy vị quản sự và dược sư khác ra. Những người này cũng đang ở ngay gần đó.

Lâu Thất quả thật khá ấn tượng với Thịnh Dược Hàng này. Mặc dù trước đó người tiếp đón và vị Chu địa quản sự đều đã kinh ngạc, thế nhưng không hề có ý tham lam gì, hành sự bình thản, hẳn không phải là gian thương.

“Thất công tử, Thiên Cơ Thảo này là những thứ Hàn Phủ cần, khi nãy bỉ nhân đã sai người tới Hàn Gia Trang, Thất công tử có thể nói giá với người nhà họ. Thế nhưng bỉ nhân có một thỉnh cầu, không biết Thất công tử có thể nhận lời không?”

“Chu đại quản sự cứ nói.”

“Nếu người của Hàn Phủ chỉ cần 1 hoặc hai cây Thiên Cơ Thảo, thì cây còn lại có thể bán cho bổn tiệm không?”

Lâu Thất cười, thì ra là chuyện này, “Đương nhiên là được.”

Chu đại quản sự vui mừng, gật đầu cảm ơn lia lịa: “Không dám giấu Thất công tư, nếu chỉ cần tìm thấy một cây Thiên Cơ Thảo, bổn tiệm này đã may mắn lắm rồi. Điều đó cũng rất có lợi cho bỉ nhân.”

Chu đại quản sự cũng thật là thành thật. Lâu Thất thấy người này hành sự quyết đoán, lại phóng khoáng, quả đúng là nhân tài: “Ồ! Chu đại quản sự sẽ được thăng lên chức gì?”

“Nếu đại quản sự của các phân tiệm được thăng chức thì sẽ thành chủ sự, một vị chủ sự sẽ cai quản năm phân tiệm. Ở phía trên chỉ còn đại chủ sự. Sau khi thành chủ sự, thì sẽ định kỳ tới giám sát 5 phân tiệm. Không giấu gì công từ, bỉ nhân muốn được đi lại khắp nơi, không muốn cả đời này ở trong thành Lạc Dương.”

Không chỉ có thể đi lại khắp nơi, mà quyền lực càng lớn thì bổng lộc càng cao. Ai mà chẳng muốn.

Chọn tập
Bình luận