Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 154: Mỹ nhân tính kế (3)

Tác giả: Tần Giản
Chọn tập

Khóe miệng Tiếu Trọng Hoa vẫn mỉm cười: “Nếu thành công thì ngươi có thể đứng chỗ này nói chuyện với ta sao?”

Tiếu Diễn nhìn hắn, thở dài nói: “Đúng vậy, nhưng tình huống hôm nay cũng thực nguy hiểm. Ta đã sai người lục soát toàn thành, người trong đạo quán cũng đã thẩm vấn qua. Thích khách kia mấy ngày trước đến kinh đô, tự tới cửa tiến cử. Chủ gánh hát thấy hắn tài nghệ cao siêu nên liền giữ lại. Nhưng ta là cũng đêm qua mới quyết định đến đó, ngươi nói xem không phải rất kỳ quái sao?”

Tiếu Trọng Hoa uống một ngụm trà nói: “Nếu người đã ở sẵn đó chờ ngươi, tự nhiên biết mục đích ngươi đến rạp hát, cũng rất rõ hành tung của ngươi. Ngươi hẳn là nên cẩn thận người bên cạnh một chút!”

Tiếu Diễn cười cười: “Người bên cạnh ta đều được lựa chọn kiểm tra kỹ càng, đáng lẽ không có vẫn đề gì. Nhưng chung quy cẩn thận mấy vẫn có sai sót a. Bất quá thích khách này cũng không phải hạng người tầm thường, dám động thủ ở trước mặt nhiều người như vậy. Nếu không phải có người giúp ta cản một chút, chỉ sợ ta không chết cũng bị thương!”

Tiếu Trọng Hoa giương mắt nhìn nhìn hắn, nói: “Người nào?”

Tiếu Diễn mỉm cười: “Trấn quốc hầu phủ!”

“Trấn quốc hầu phủ?” Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng nhếch môi, tiếp tục nói: “Lâm Chi Nhiễm?”

Tiếu Diễn cười nói: “Không! Là một vị công tử trẻ tuổi, chỉ là đi chung với huynh muội Lâm Chi Nhiễm thôi!”

“Hóa ra là vị trắc phi tương lai của ngươi!” Tiếu Trọng Hoa dừng một chút, lại nói: “Còn vị tiểu công tử kia là người ở đâu?”

Ánh mắt Tiếu Diễn mang ý cười nói: “Cái này ta cũng không rõ. Sao? Ngươi nghĩ đến cái gì sao?”

Tiếu Trọng Hoa rũ mắt xuống, không biết sao khi Tiếu Diễn nhắc đến một vị công tử trẻ tuổi đi cùng huynh muội Lâm gia……điều đầu tiên hắn nghĩ đó chính là Âu Dương Noãn. Khi ngẩng đầu thì thấy ánh mắt hứng thú của Tiếu Diễn thì lại thản nhiên cười nói: “Không có!”

Tiếu Diễn hơi hơi lộ ra biểu tình thất vọng, ngón tay hắn giơ lên: “Ta vẫn cảm thấy hắn đáng để chú ý!”

“Oh!” Tiếu Trọng Hoa nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên tia khác thường: “Sắp tới đại hôn của Điện hạ rồi, chắc hẳn ngươi phải rất bề bộn nhiều việc chứ? Sao còn rảnh rỗi cân nhắc người khác vậy?”

Tiếu Diễn nghe vậy thì trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: “Hôn nhân của ta bất quá là chỉ theo ý chỉ mà thôi!” 

Sinh ra ở hoàng gia, hắn chưa bao giờ mong đợi Vương phi là nữ tử mà mình chọn, chỉ cần gia tộc đối phương có lợi cho hắn là có thể, về điểm này hắn chắc chắn. Nghĩ đến đây Tiếu Diễn nhìn Tiếu Trọng Hoa, nói: “Vì sao ngươi lại cự tuyệt đề nghị của Thái hậu? Dung quận chúa khuynh quốc khuynh thành như vậy, ngươi cũng không vui sao?”

Tiếu Trọng Hoa thản nhiên thở dài: “Mỹ nhân như vậy, thứ ta vô phúc được hưởng!”

Đáy mắt Tiếu Diễn ánh lên ý cười doanh mãn, hắn nói: “Thái hậu vì Yến vương phi qua đời nên mới không trách cứ quá đáng, nhưng ba năm sau nếu ngươi còn cố chấp như vậy…”

Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng cười: “Ta không muốn, ai có thể miễn cưỡng?”

Tươi cười của Tiếu Diễn dần dần ảm đạm: “Con người trên đời này không thể tuỳ tâm sở dục. Sinh ra trong hoàng gia, chân tình nam nữ sớm đã bị chôn vùi. Bất quá cũng là thuận nước đẩy thuyền, làm gì còn thật lòng? Huống hồ cho dù ngươi phải cưới nữ nhân không thích làm chính phi thì vẫn có thể nạp nữ nhân vừa ý làm trắc phi. Sao lại không chịu?”

Tiếu Trọng Hoa bỗng nở nụ cười, trong mắt ẩn ẩn có quang hoa lưu động: “Nếu ta thật lòng yêu một người, sao lại để nàng phải cúi đầu đứng dưới người khác?”

Lời này nói ra quả nhiên ngoài dự liệu của Tiếu Diễn, hắn hừ nhẹ rồi nói: “Những lời ngươi nói cũng thật tiêu sái. Vậy thế lực trong triều thì phải làm sao? Ngươi vẫn phải vì ta gánh vác chia sẻ!”

Tiếu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: “Cái này cũng không khó, chỉ cần Hoàng trưởng tôn ngươi nạp thêm nhiều trắc phi là được rồi!”

“Ngươi…” Nếu như là người khác nói những lời này, Tiếu Diễn nhất định sẽ tức giận, nhưng đổi lại là Tiếu Trọng Hoa hắn lại cảm thấy đặc biệt có ý tứ. Nghĩ lại xác thực như thế thì không khỏi cười ha hả.

….

Trấn quốc Hầu phủ.

Từ sau khi biết được chuyện Lâm Nguyên Hinh sẽ gả vào phủ Thái tử, sắc mặt phu nhân Bộ binh Thượng thư Tương thị vẫn luôn âm trầm. Nhưng không biết vì sao hai ngày này tâm tình bà ta lại giống như tốt lên, chẳng những luôn ôn hoà với hạ nhân, càng hứng trí mời người đến may cho Lâm Nguyên Nhu y phục mới.

Lâm Nguyên Nhu nhìn sắc mặt vui mừng của Tương thị, nhịn không được mà nói: “Mẫu thân, người không phải vẫn vì chuyện kia mà mất hứng sao? Như thế nào hai ngày nay lại thay đổi…”

“Nha đầu ngốc!” Tương thị cầm một xấp vải thêu hoa hải đường đỏ rực ướm tới ướm lui trên người Lâm Nguyên Nhu, nhẹ giọng nói: “Bọn họ có thể lên cao, bất quá cũng chỉ là dựa vào Trấn quốc Hầu phủ này mà thôi. Chờ Đại bá phụ con chết, Trấn quốc hầu này còn không phải là của phụ thân con sao? Đến lúc đó thân phận của con tự nhiên cũng không giống bây giờ, muốn loại hôn sự nào mà không được. Mẫu thân đã sớm thay con trù tính, tuyệt đối không thua kém vị Hoàng trưởng tôn kia!”

“Mẫu thân không phải đang nói đến Minh quận vương chứ?” Trong ánh mắt Lâm Nguyên Nhu lập tức tràn đầy kinh hỷ.

“Cái gì mà Minh quận vương?” Tương thị trầm mặt xuống, “Hắn bất quá chỉ là quận vương, tương lai vị trí Yến vương còn chưa đến lượt hắn ngồi! Mẫu thân làm sao có thể mang con gả cho hắn? Huống chi Lâm Nguyên Hinh đã gả cho Hoàng trưởng tôn, con chẳng lẽ lại muốn đi cùng một đường với nó?”

Lâm Nguyên Nhu sửng sốt, chớp chớp lông mi xinh đẹp, trong ánh mắt nhất thời hồ nghi: “Nay trong kinh đô người có thể so sánh với địa vị thân phận của Hoàng trưởng tôn ngoại trừ Minh quận vương thì còn có ai? Mẫu thân không phải là đang đánh đố nữ nhi chứ?”

Tương thị âu yếm nhìn Lâm Nguyên Hinh, ngón tay chỉ chỉ trán nàng ta: “Hài tử ngốc, con chỉ thấy Minh quận vương thôi sao? Còn có Tần vương thế tử, một khi con gả qua thì chính là Thế tử phi…”

“Cái gì mà Thế tử phi chứ? Còn không phải vẫn thấp hơn Lâm Nguyên Hinh sao?” Lâm Nguyên Nhu bất mãn nhìn Tương thị.

“Theo ta vào đây!” Tương thị nhìn thoáng qua chung quanh, đem nữ nhi kéo vào nội thất, lúc này mới hạ giọng, đi thẳng vào vấn đề: “Con tương lai không muốn làm Hoàng hậu sao?”

Lâm Nguyên Nhu lập tức ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn chằm chằm Tương thị, như là đang nghe chuyện trên trời.

“Ngây ngốc cái gì?” Tương thị cười rộ lên, “Hiện nay tuy nói người kế thừ ngôi vị Hoàng đế vẫn là Thái tử nhưng thân thể Thái tử luôn không tốt, cũng sẽ đoản mệnh giống như bá phu kia của con thôi. Ngôi vị hoàng đế tương lai nhất định rơi vào tay Tần vương! Nếu con gả vào Tần vương phủ làm Thế tử phi, tương lai đó chính là Thái tử phi, mười năm sau càng có thể là hoàng hậu. Con suy nghĩ một chút, đến lúc đó Lâm Nguyên Hinh thì tính là gì, Trấn quốc Hầu phủ thì tính là gì? Chúng ta cũng không phải sợ…”

“Nhưng Tiếu Thiên Diệp kia âm ngoan thủ lạt, hỉ nộ vô thường. Con thực sự thấy sợ hắn…” Lâm Nguyên Nhu không tự chủ được mà nói. Trong lòng nàng ta sức quyến rũ của Minh quận vương tuấn mĩ tiêu sái vượt xa Tần vương Thế tử âm lãnh đáng sợ. Huống chi Tiếu Thiên Diệp ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn mình, hết thảy này bất quá cũng chỉ là bản thân tự tưởng tượng mà thôi. “Hơn nữa…hắn chưa chắc đã thích con…”

Tương thị ngây người, sau một lúc lâu mới tươi cười nói: “Nói con ngốc quả không sai! Con cho người của Tần vương phủ là dạng gì, nữ nhi nhà bình thường muốn gả qua đương nhiên là nằm mơ rồi. Nhưng phụ thân con nguyện trung thành với Tần vương đã lâu, muốn mang con gả qua thì có gì là không được? Huống hồ tướng mạo con như vậy, ai lại không thích chứ?”

Thấy Lâm Nguyên Nhu vẫn còn do dự, Tương thị nắm tay nàng ta nói: “Nhu nhi, con là nữ nhi thân sinh của ta, những chuyện ta làm hết thảy là muốn tốt cho con. Tuy nói lần này Đại phòng trù tính được mối hôn sự tốt nhưng dù sao cũng chỉ là trắc phi, tương lai còn chưa nói chắc được điều gì, sao phải lo lắng? Thái vương thực lực hùng hậu, Thế tử lại tuấn tú, đây là mối hôn sự tốt. Phụ mẫu đã thay con trù tính tốt rồi…”

Tương thị còn muốn nói nhưng nha đầu đã ở bên ngoài hồi bẩm nói phủ Thái tử tặng lễ vật qua, mời bà ta cùng đến phòng khách. Tương thị hừ lạnh: “Hừ, đây là muốn khoe khoang với ta đây mà. Con đi cùng ta, không thể thua bọn họ được!”

Nghĩ nghĩ lại thấp giọng nói: “Còn chuyện này, nghe nói sau chuyện của Vương mama, Nhị cô con bị cấm túc. Ta ngày đó qua thăm, Âu Dương gia thế nhưng lại cũng không cho nhìn thấy người. Nay phụ thân con đang suy nghĩ biện pháp chu toàn, con cũng nên để ý nha đầu kia mới phải!”

Lâm Nguyên Nhu sửng sốt, sắc mặt dẫn theo chút nghi hoặc: “Ý của mẫu thân là…”

“Hừ, con đừng khinh thường. Nha đầu kia tuổi còn nhỏ nhưng lại rất lợi hại, Nhị cô con chính là bị nó hại!”

Lâm Nguyên Như nghe nhưng trong lòng lại không cho là đúng, thầm nghĩ Âu Dương Noãn bất quá cũng chỉ là nhà đầu trong khuê phòng, mọi thứ cầm kỳ thư họa tinh thông cũng liền thôi, tâm cơ cùng lắm cũng chỉ có chút thâm trầm, có năng lực lợi hại làm được điều gì? Nhưng nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Tương thị, lời này Lâm Nguyên Nhu cũng không nói ra miệng.

……

Trầm thị ngồi trong phòng khách, nghe quản gia đọc danh mục lễ vật thật dài: Hồng ngọc năm mươi khối, ngọc bích năm mươi khối, kim phượng mười chỉ, kim địch điểu mười chỉ, đông châu một trăm tám mươi khỏa, một pho tượng mạo tiền kim phật, kim tương san hô đỉnh vòng mười vây, san hô trụy giác mười cái, kim thủ trạc hai mươi đối, một đôi kim hà, hồ châu hai trăm khỏa, thước châu bốn trăm khỏa, kế châu một trăm tám mươi khỏa, trâm hoa kim liên một đôi, một đôi chúc thọ kim tùng linh, thanh kim phật đầu tháp, kim tương lục bích nha lưng vân….Còn có da tụy, hải cát quý báu, chương sa, nhuyễn la…nhiều không đếm được, khiến người ta hoa cả mắt.

Trầm thị luôn mỉm cười liên tục gật gật đầu. Trong lòng Âu Dương Noãn cũng vô cùng kinh ngạc. Lễ vật này, đừng nói chỉ là trắc phi, ngay cả chính phi cũng không hơn thế này. Có thể thấy được Thái tử rất coi trọng Trấn quốc Hầu phủ.

“Ai nha, Đại tẩu thật có phúc khí a! Lễ vật này ta nghe được cũng đều choáng váng!” Tương thị mỉm cười bước vào, liếc mắt liền thấy Âu Dương Noãn ngồi ở một bên, tươi cười trên mặt lập tức thâm hơn rất nhiều, “Noãn Nhi cũng ở đây sao?”

“Nhị cửu mẫu!” Âu Dương Noãn mỉm cười đứng dậy hành lễ. Tươi cười trên mặt cung kính mà khiêm tốn.

“Thân thể vừa mới khỏe, sao lại chạy đến đây? Đại tẩu sẽ đau lòng a!” Tương thị ngồi xuống ghế, tiếp nhận ly trà, ung dung nói.

“Nhị cửu mẫu nói quá rồi. Noãn Nhi luôn phải nằm trên giường, có chút khó chịu nên mới cầu Đại cửu mẫu cho phép qua đây, cơ hội như vậy rất hiếm có a!” Trên mặt Âu Dương Noãn cố ý lộ ra biểu tình yêu thích cùng ngưỡng mộ.

Tương thị nhìn đại lễ vật kia, ánh mắt càng hung hiểm hơn, tươi cười trên mặt lại tỏ vẻ thân thiết: “Nói cũng đúng. Không phải ai cũng có thể gả vào hoàng gia, cũng chỉ có công hầu như nhà chúng ta mới có được phúc khí này…” 

Nói xong lại thâm ý liếc nhìn Âu Dương Noãn. Ý tứ kia rõ ràng muốn nói chỉ có nữ nhi nhà chúng ta mới có thể xứng đôi với hoàng thất, ngươi như vậy có muốn cũng không được a!

Âu Dương Noãn rũ mắt xuống khẽ cười, như là không hề nghe ra ý tứ trong đó. Trầm thị nhẹ nhàng nâng ly trà lên nói: “Nhà công hầu cũng không phải ai cũng đều có vận khí như vậy. Đâu phải ai ông trời cùng ban cho cơ hội đó đâu!”

Tương thị nghe vậy thì càng thêm buồn bực, Trầm thị đây là đang nói nữ nhi của mình cũng không có vận khí như vậy. Trong lòng Tương thị cười lạnh, nói: “Đại tẩu nói có lý!” Cứ chờ mà xem đi, chờ tương lai Tần vương kế thừa vương vị, đó chính là lúc các ngươi phải khóc.

Không muốn cùng hai vị cửu mẫu khẩu chiến, Âu Dương Noãn lấy lý do muốn đi xem Lâm Nguyên Hinh để rời đi. Từ phòng khách đi ra, xuyên qua hành lang, bọn nha đầu đều nín thở cúi đầu hành lễ. Ai cũng đều biết vị biểu tiểu thư trước mặt này không phải khách nhân bình thường mà là trái tim của Lão thái quân, là Âu Dương Đại tiểu thư tài mạo danh chấn kinh đô, người nào dám vô lễ?

Lúc Âu Dương Noãn bước xuống bậc thang, trong lúc vô tình hướng xa xa nhìn thoáng qua, đột nhiên dừng bước. Hồng Ngọc thấp giọng nói: “Tiểu thư, người làm sao vậy?””

Ánh mắt Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn một người đang cúi xuống cắt cỏ phía trước, nhìn thật lâu, trên mặt chậm rãi lộ ra tươi cười thâm ý.

Hồng Ngọc càng cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm phó dịch kia nửa ngày, cũng không hiểu người như vậy có gì đáng giá khiến tiểu thư đặc biệt chú ý…

Chọn tập
Bình luận