“Tước nhi, trong này nhiều nữ khách. Đệ ra ngoài hoa viên đi, xong việc tỷ tỷ sẽ tới tìm đệ!” Trải qua chuyện vừa rồi, Âu Dương Noãn đã yên tâm để Tước Nhi ở lại một mình.
Âu Dương Tước gật gật đầu, vẫn có chút không yên lòng. Âu Dương Noãn biết hắn vừa nhìn thấy anh hùng mà mình sùng bái. Chính là không nghĩ tới ngài ấy cư nhiên lại còn trẻ tuổi tuấn mĩ như vậy, nên hắn vẫn còn có chút bần thần. Có lẽ trong lòng đứa nhỏ này, vị Minh quận vương kia nên có ba đầu sáu tay a……Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, khóe miệng không tự chủ được mà hơi hơi nhếch lên.
Nàng chờ Âu Dương Tước cùng tên sai vặt rời đi mới mang theo đám người Hồng Ngọc, Xương Bồ theo nha hoàn dẫn đường tiến vào phòng khách.
Đại công chúa vẫn chưa đến. Các khách nhân cũng vừa mới đến, đang ngồi trong đại sảnh, một phòng oanh yến rực rỡ, mặt mày tú lệ ngồi vây quanh. Tiếng hoan hô nói chuyện, tiếng cười duyên dáng truyền đến. Lúc Âu Dương Noãn bước vào, nhất thời không gian liền tĩnh lặng. Có vài vị phu nhân đã nhìn Âu Dương Noãn, khe khẽ nói nhỏ: “Nữ nhi nhà ai vậy? Thật là xinh đẹp a!”
Âu Dương Noãn nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng người Hầu phủ. Nàng nhìn thấy Trầm thị đang ngồi cùng Lâm Nguyên Hinh và mẹ con Tương thị. Lâm Nguyên Hinh hướng nàng ngoắc ngoắc, mặt tươi cười.
“Đứa nhỏ này….Xinh đẹp thật giống với mẫu thân đã mất…” Trầm thị ngẩn ra rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, phút chốc lại cảm thán.
Lâm Nguyên Hinh mặc váy dài lục sắc kinh diễm, tóc được bối kiểu lăng vân kế. Trên trán điểm một đóa hoa mai, đôi khuyên tai lục bảo lay động phát sáng, khí độ thập phần ung dung trầm tĩnh. Nàng ta đứng lên giữ chặt lấy tay Âu Dương Noãn nói: “Vừa rồi chúng ta còn nói đến, hình như năm nay Đại công chúa cũng đưa bái thiếp đến cho Âu Dương phủ. Nhưng lại không biết Nhị cô có mang muội cùng đến hay không…” Nói xong dừng lại một chút rồi cười: “Cũng may là muội lại đến!”
(Kiểu tóc Lăng vân kế: Hỏi google nha các nàng. Ta không biết cách chèn hình ảnh, nàng nào biết chỉ ta với nha)
Lâm Nguyên Nhu đang ngồi một bên, mặc một thân váy màu hồng nhạt thêu trăm hồ điệp đang múa lượn. Trên đầu cài trâm phỉ thúy hình giọt nước, mỗi lần nàng ta nói chuyện những sợ dây trên trâm cài lại đung đưa. Môi đỏ như hoa anh đào, Lâm Nguyên Hinh vẫn luôn tự cho bản thân tài mạo song toàn, tâm khí vẫn luôn cao ngạo, mắt cao hơn đầu, luôn nghĩ rằng trong yến hội lần này nhất định có thể áp chế tất cả mọi người. Nhưng lúc này lại nhìn thấy Âu Dương Noãn, phút chốc trong ngực cảm thấy như bị ai đó mạnh mẽ đánh một quyền, hết sức khó chịu. Trong nhất thời ngay cả nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng: “Sao không thấy Nhị cô cùng Khả Nhi muội muội?”
Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười, giống như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông. Nắng chiếu vào đại sảnh là bừng lên cả mùa xuân: “Mâu thân đang mang thai, hơn nữa thân thể muội muội vẫn chưa được khỏe hẳn. Trong lòng người không yên nên đã để ta cùng đệ đệ đến đây!”
Ánh mắt Tương thị xẹt qua tia cười lạnh, nhưng miệng lại thản nhiên nói: “Noãn Nhi quả nhiên rất biết suy nghĩ!”
Âu Dương Noãn nâng ánh mắt lên, khiêm tốn nói: “Đa tạ Nhị cửu mẫu quá khen!”
Lâm Nguyên Hinh lôi kéo Âu Dương Noãn ngồi xuống, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Noãn Nhi muội muội, mọi người đều đang nhìn muội đó!”
Âu Dương Noãn khẽ cười nói: “Không phải! Bọn họ đang nhìn các thiên kim xinh đẹp của Hầu Phủ!”
Lâm Nguyên Hinh nở nụ cười nói: “Muội muội không cần khiêm tốn! Những người khác đến đây mục đích là tới tranh kỳ khoe sắc. Trên người muội muội lại không có vàng bạc trân bảo gì hoa lệ nhưng lại có vẻ yểu điệu thục nữ, thanh nhã phiêu dật, giống như tố nữ Thanh Nga. Khó trách làm người khác cứ nhìn muội chằm chằm!”
Âu Dương Noãn nhìn thẳng vào mắt Lâm Nguyên Hinh, chỉ thấy một mảnh thẳng thắn thành khẩn, cũng không hề có một chút ý tứ ghen tị thì không khỏi cười nói: “Muội lại thấy không phải như vậy! Có lẽ bọn họ là nghe thấy những lời đồn đãi, phong thái tiểu thư Hầu phủ từ xưa hiếm gặp. Sợ sau này ít có cơ hội được nhìn thấy nên mới…”
Lâm Nguyên Hinh đỏ mặt lên, dung mạo xinh đẹp lại tăng thêm ba phần diễm lệ, nhẹ giọng nói: “Ngay cả muội cũng chọc ta!”
Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, không khỏi thở dài nói: “Hoàng trưởng tôn cũng rất được, chính là tỷ tỷ cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút…”
Tươi cười của Lâm Nguyên Hinh thoáng chốc ảm đạm xuống, nhưng vẫn bình tĩnh, cố ý hạ thấp giọng chậm rãi nói: “Muội muội, muội muốn nói gì tỷ tỷ đều hiểu được. Kỳ thật……Mẫu thân đối với cửa hôn sự này cũng không có vui mừng!”
“Với dung mạo, nhân phẩm, gia thế như tỷ tỷ, Đại cửu mẫu tất nhiên muốn chọn cho tỷ một đức lang quân tốt nhất!”
Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, mắt không tự chủ được có chút nóng lên. Nàng ta mở to mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Vinh hoa phú quý, hoàng thất tôn vinh, tỷ không cần những cái đó!”
Âu Dương Noãn hiểu được tâm ý đối phương, nàng cũng từng như vậy. Không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần gia tộc cao quý. Chỉ cần có thể được gả cho nam nhân thật lòng với nàng, cùng hắn kết đôi đến răng long đầu bạc. Đó chỉ là một tâm nguyện nhỏ, nhưng mà Tô Ngọc Lâu lại dễ dàng cô phụ nàng như vậy. Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, che dấu ánh sáng lạnh trong mắt. Hoàng trưởng tôn là người thừa kế của Thái tử, tương lai sẽ có khả năng nắm thiên hạ trong tay nhưng chưa chắc lại là nam nhân tốt nhất. Ít nhất hắn không thể chỉ có một nữ nhân. Hinh biểu tỷ lại là nữ tử nhu nhược hiền lành, nếu phải đấu tranh với đám sài lang kia, tương lai không biết sẽ có kết cục gì…
Đúng lúc này một bàn tay trắng nộn bé nhỏ đặt lên vạt váy Âu Dương Noãn, hóa ra là một tiểu nữ oa mới hai tuổi. Đôi tay phấn nộn dùng sức nắm lấy quần áo Âu Dương Noãn, dùng thanh âm non nớt chưa thành thục thân thiết kêu: “Tỷ tỷ!”
Trong lòng Âu Dương Noãn run lên, cúi đầu nhìn tiểu oa nữ trắng trẻo như miếng đậu hủ này, có chút giật mình.
“Đây là Tuyết Nhi!” Lâm Nguyên Hinh cười giải thích, “Mẫu thân đã mang theo bên mình nuôi dưỡng!”
Lâm Nguyên Tuyết, tươi cười trên mặt Âu Dương Noãn càng kinh ngạc hơn, đứa nhỏ này là thứ nữ của Đại cửu cửu. Kiếp trước nàng chưa từng gặp qua, chỉ biết đứa nhỏ này là do tỳ nữ thông phòng của đại cửu cửu sinh ra. Nhưng thật sự không nghĩ tới lại là đứa nhỏ ngọc tuyết đáng yêu như vậy.
Khuôn mặt hồng nhuận, đôi mắt đen láy đáng yêu, đột nhiên tiểu oa nhi mở hai tay nhỏ bé ra, kêu: “Tỷ tỷ, ôm,ôm!”
Mọi người đều ngẩn ra, Âu Dương Noãn cũng ngây ngốc. Bởi vị dự tiệc nên tất cả mọi người ai cũng một thân hoa phục, ngay cả Trầm thị cũng để nhũ mẫu ôm đứa nhỏ. Nếu nàng thật sự ôm đứa nhỏ, quần áo sẽ có nếp uốn, như thế nếu để người khác thấy sẽ không tránh khỏi bị cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn.
Lâm Nguyên Hinh vuốt nhẹ tóc Tuyết Nhi rồi nói: “Không được náo loạn!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền vươn tay ra ôm Lâm Nguyên Tuyết vào trong lòng. Trực giác của đứa nhỏ rất chính xác, nó có thể biết được thái độ mọi người là thật sự thích hay là chán ghét với mình.
Lâm Nguyên Tuyết nằm ở trong lòng Âu Dương Noãn, toàn thân dán lên người thơm ngào ngạt của nàng, hai tay gắt gao ôm lấy cổ nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại thân thiết cọ nhẹ lên hai gò má Âu Dương Noãn.
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại ấm áp nằm trong lòng, hai cánh tay vòng quanh cổ nàng, hé ra khuôn mặt hồng nhuận vẫn còn vương mùi sữa. Tất cả điều này đều tỏ vẻ hết sức tin cậy cùng quyến luyến không muốn xa rời. Trừ bỏ đệ đệ, trên đời này chưa có đứa nhỏ nào không cùng huyết mạch tương liên lại cho nàng cảm giác này. Âu Dương Noãn không khỏi nở nụ cười từ sâu trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tuyết Nhi, dáng vẻ thập phần yêu quý.
Vị Âu Dương tiểu thư này cư nhiên lại thật sự vươn tay ôm lấy đứa nhỏ, cũng không hề úy kỵ quần áo bị nó vò nát….Mọi người mở to hai mắt nhìn bọn họ, kinh ngạc không nói nên lời. Đúng lúc này, Đại công chúa vừa bước vào đại sảnh lại nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt dâng lên một loại thần sắc cực đoan phức tạp.
Mọi người thấy Đại công chúa liền đứng lên hành lễ.
“Đều đến hoa viên đi!” Đại công chúa thản nhiên nói một câu rồi bước nhanh ra ngoài, giống như là phía sau có ai đang đuổi theo vậy. Đào cô cô lo lắng nhìn chủ tử, trong lòng không khỏi dâng lên một loại bi thương. Đại công chúa lại nghĩ tới tiểu quận chúa đã qua đời….Mỗi lần nhìn Âu Dương Noãn, Đại công chúa dường như đều nhớ đến quận chúa, khiến cho bản thân càng thêm thương tâm. Thế nhưng công chúa vẫn đưa bái thiếp cho Âu Dương Noãn, giữa hai người này đến tột cùng là loại duyên phận như thế nào?
Trong hoa viên sớm đã chuẩn bị xong yến hội, Đại công chúa cùng đoàn người tiến vào. Trong vườn trăm hoa đua nở trong nắng sớm sáng ngời, làm người ta có cảm giác như nhìn thấy tiên cảnh. Theo tiếng bước chân, một đám nha hoàn tiến vào hoa viên, vài người làm vườn đang đứng trong biển hoa nhìn thấy liền tự giác lui xuống.
Đại công chúa tổ chức yến hội, bao năm qua ngoại trừ các thế tử quận vương, công thử thiếu gia công hầu còn có các trạng nguyên, hoa thám đương triều cũng được mời. Quả nhiên là phong lưu tề tựu, quyền quý tập hợp, chính là dịp hiếm gặp trong kinh đô, mỗi một người đều thập phần chờ mong.
Yến hội ngắm hoa năm này cũng vậy, trừ Hoàng trưởng tôn có việc bên ngoài không thể tham dự. Minh quận vương Yến vương phủ Tiếu Trọng Hoa, Thái vương Thế tử Tiếu Thiên Diệp, Tần vương Thế tử Tiếu Lăng Phong, Chu vương Thế tử Tiếu Thanh Huyền, Duẫn quận vương Tiếu Thanh Bần, Sở vương Thế tử Tiếu Ngại Sơn, Tề vương Thế tử Tiếu Tử Kỳ, Lỗ vương Thế tử Tiếu Tiệm Cách, Vĩnh quận vương Thục vương phủ Tiếu Minh Nguyệt cũng đều tham dự. Những hoàng tôn hậu duệ quý tộc đều mặc hoa phục, người người trẻ tuổi tuấn mĩ cực điểm, lại có khí độ bất phàm, lúc này đều tề tụ tại đây. Cả sảnh đường nhất thời sáng lên làm người ta không dám nhìn thẳng.
Trong hoa viên, nam khách cùng nữ khách đều đứng cách nhau một khoảng cách hợp lý, không xa không gần. Dựa theo lệ thường cho dù là huynh đệ tỷ muội thì nam nữ cũng phân biệt mà ngồi. Cho nên Âu Dương Tước ngồi ở bàn nam khách bên kia, còn Âu Dương Noãn ngồi cùng đám người Trầm thị.
Hai vị công tử Trấn quốc Hầu phủ đều không đến, Âu Dương Tước liền ngồi một mình. Chỉ cảm thấy ngồi đây đều là những người tôn quý, lại thấy náo nhiệt thú vị, trong lòng không hiểu sao cũng cảm thấy náo nhiệt vui mừng.
Lúc này chợt thấy một thiếu niên hoa phục bước đến, thấp giọng nói với Âu Dương Tước: “Âu Dương công tử, ngồi bên cạnh phu nhân Trấn quốc hầu là tỷ tỷ của ngươi sao?”
Âu Dương Tước nhất thời không rõ lời hắn có ý gì, nhưng thấy hắn ăn mặc y phục đẹp đẽ quý giá, nhất là đôi mắt đang chớp chớp, liền quay đầu hướng nữ khách bên kia nhìn một cái. Nhưng bên cạnh phu nhân Trấn quốc hầu có đến mấy vị tiểu thư, Âu Dương Tước nhất thời hoa cả mắt, không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngài đang nói vị nào?”
Thiếu niên cười nói: “Cô nương mặc váy màu thiên bích trong suốt, trước ngực có một viên bạch ngọc…”
Âu Dương Tước hoảng sợ nói: “A! Đó thật sự là tỷ tỷ của ta, Âu Dương Noãn!”
Thiếu niên vui vẻ ra mặt, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên trên đầu bị đánh một cái: “Thanh Bần, ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì hả? Nếu gây loạn trên yến hội hôm nay thì từ nay về sau ta sẽ không bao giờ mang ngươi đến nữa!”
Tiếu Thanh Bần mất hứng sờ sờ đầu, nhìn thiếu niên nho nhã trông lớn tuổi hơn hắn thầm oán: “Ca, đệ chỉ hỏi một chút thôi. Có gây chuyện gì đâu…”
“Xì, ngươi vừa thấy cô nương xinh đẹp kia thì liền chuyển hướng. Còn không mau trở về chỗ ngồi!”
Âu Dương Tước ngẩn ra, hai vị huynh đệ này không phải chính là Chu vương Thế tử Tiếu Thanh Huyền cùng Duẫn quận vương Tiếu Thanh Bần sao? Vừa nghĩ đến đó liền thấy Tiếu Thanh Huyền hướng hắn cười hối lỗi, sau đó liền mang theo thiếu niên kia rời đi ngồi vào bàn của mình.