Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 328: Kỳ hạn của Tiếu Diễn (2)

Tác giả: Tần Giản
Chọn tập

Trong thanh âm của hắn có chút đông cứng: “Giống như ta rất tội nghiệp vậy!”

Hai tay nàng cũng vòng qua người hắn, nàng cũng thở dài: “Ta hiểu được!”

“Nàng hiểu?” Tiếu Trọng Hoa híp mắt.

Âu Dương Noãn lại thản nhiên nói: “Tuy rằng lúc đầu ta rất thích Lâm thị, nhưng khi bà ta gả cho phụ thân trong lòng ta vẫn rất khó chịu. Nhất là lúc nhớ đến lúc mẫu thân chết, trời đầy tiền giấy, vậy mà trong chốc lát lại biến thành đèn đỏ hỉ điệu. Cho nên cảm giác của chàng, ta rất hiểu!”

Tiếu Trọng Hoa ngẩn người, muốn nói nhưng chung quy lại vẫn im lặng. Đem nàng càng ôm chặt hơn.

Cứ ôm chặt như vậy, càng ngày càng chặt. Giống như là sợ hãi mất đi vậy…

Tiếu Trọng Hoa còn chưa dùng bữa tối đã lại bị Hoàng đế triệu kiến vào cung. 

Âu Dương Noãn dùng xong bữa tối liền đến thư phòng luyện chữ. Đúng lúc này Hồng Ngọc bẩm báo, Thế tử phi đến.

Âu Dương Noãn sửng sốt, thong dong hạ bút: “Mời vào đây!”

Tôn Nhu Trữ mang theo nha đầu tiến vào rồi phân phó: “Đem vải dệt để xuống, ngươi lui ra ngoài đi!”

Nói xong liền nâng mắt nhìn chung quanh, thấy trong phòng khắp nơi rộng thoáng, thập phần sạch sẽ. 

Trước cửa sổ hướng nam để đại án gỗ lê, Âu Dương Noãn mặc y phục đoạn chức bích sắc. Trên đầu không có châu ngọc, chỉ có một quản tử ngọc bích đơn giản. 

Nhưng lại càng khiến khuôn mặt thanh lệ, chính là thân hình không biết vì sao thoạt nhìn có chút đan bộ.

Phía trước án là lô đốt hương, hương khí thản nhiên lượn lờ, quanh quẩn.

Âu Dương Noãn nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh.

Nàng nhìn một khay ngũ quang thập sắc, lăng la tơ lụa lưu ly sáng rọi thì cười nói: “Buổi chiều không phải là đã mang y phục mùa thu qua rồi sao?”

Tôn Nhu Trữ chỉ vào vải dệt nói: “Không phải thu y theo phân lệ. Là Triệu quản sự mang từ bên ngoài vào. Nghe hắn nói là thương thêu, so với tương thêu, thục thêu lại càng tinh mịn tao nhã hơn. Bên Đổng trắc phi đã mang qua, còn lại đệ muội chọn trước đi!”

Âu Dương Noãn liền cười: “Xem đại tẩu nói kìa. Muốn lựa chọn thì cũng phải là ngươi lựa chọn trước, nào có đạo lý để ta chọn tam lấy tứ. Ngươi chọn cho ta loại nào thì ta liền lấy loại đó!”

Tôn Nhu Trữ cũng cười: “Được! Những lời này thì giữa ngươi với ta liền miễn đi. Để ta xem, màu ngươi thích nhất không phải là thiên tử cùng lục sắc sao? Ở đây có mang đến hai khối, ngươi giữ lại đi!”

Âu Dương Noãn liền cũng đi theo cười, thời gian gần đây tiếp xúc với Tôn Nhu Trữ nàng mới phát hiện Tôn Nhu Trữ trước đây dường như chỉ là một ảo ảnh. 

Còn hiện tại là một Tôn Nhu Trữ hào phóng sảng khoái, nói chuyện làm việc cũng không ướt át bẩn thỉu. Dường như có chút hương vị của nữ trung hào kiệt, nửa điểm giả dối cũng không có. 

Đây là tính cách mà Âu Dương Noãn không thấy được trên các danh môn khuê tú. 

Hơn nữa mỗi lần nhìn đến cặp mắt như lửa kia, khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy trong lòng nóng lên. 

Nàng nghĩ nàng rốt cục cũng đã hiểu được, vì sao Hạ Lan Đồ lại thích Tôn Nhu Trữ? 

Bởi vì ở trên người Tôn Nhu Trữ có một loại nhiệt tình, khiến người lạnh như băng cũng có thể bốc cháy theo.

Âu Dương Noãn quả thực như lời Tôn Nhu Trữ nói, chọn hai loại thiển tử cùng lục sắc. Tôn Nhu Trữ thừa dịp này liền nhìn chữ vừa rồi nàng viết.

Tôn Nhu Trữ vốn không thích thi thư, nhìn trên giấy kia tràn ngập các chữ viết loằng ngoằng liền cảm thấy đầu choáng váng: “Đã trễ thế này, ngươi còn ngồi đây viết cái gì?”

Âu Dương Noãn cười đáp: “Chỉ là tùy tiện viết mấy chữ thôi!”

Tôn Nhu Trữ gật gật đầu: “Hắn cũng thường xuyên viết mấy thứ này, kỳ thật ta cũng không hiểu!” 

Trong lời nói hơi có chút không vui.

Nữ nhân đối với nam nhân mà mình yêu luôn hy vọng hiểu hết mọi thứ về người đó. 

Hạ Lan Đồ tinh thông cầm kỳ thi họa, Tôn Nhu Trữ lại gần như chỉ biết đánh đàn mà thôi. Những cái khác thật sự là không có hứng thú. 

Nhưng khi nhìn Âu Dương Noãn, đột nhiên lại có chút xấu hổ.

Âu Dương Noãn cười nói: “Nói đến chơi cờ, giỏi nhất là Trần Lan Hinh, Võ quốc công phủ. Nói đến khúc ý, giỏi nhất là Từ Minh Hi, An nam công phủ. Nói đến hội họa, giỏi nhất là Chu Bích Dao, Uy bắc hầu phủ. Nói đến thi văn, giỏi nhất là Thôi U Nhược, Thôi hàn lâm phủ!” 

“Bởi vậy nếu hắn muốn tìm tài nữ, kinh đô này cũng không phải hiếm. Nhưng những điều đó, một người cũng không lọt được vào mắt hắn. Có thể thấy được hắn đối với mấy thứ đó cũng không coi trọng. Thứ hắn chân chính coi trọng là trái tim của ngươi!”

Cả người Tôn Nhu Trữ chấn động, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Hắn nói không sai, ngươi là tri kỷ của hắn!”

Âu Dương Noãn bật cười: “Chẳng qua là ngươi thân ở trong đó, bị che mắt đi thôi!”

Tôn Nhu Trữ gật gật đầu, tâm tình cũng thả lỏng hơn nhiều. 

Bởi vì cùng Âu Dương Noãn đứng rất gần liền ngửi được trên người nàng một loại hương kỳ lạ, sâu kín như có thể nhập vào xương tủy: “Ngươi đốt hương gì vậy? Thật dễ ngửi!”

Âu Dương Noãn tủm tỉm đáp: “Chỉ là hoa sen sao khô rồi đặt vào trong lô hương thôi. Có thể là bỏ hơi nhiều nên trên người cũng có mùi hương!”

Tôn Nhu Trữ gật gật đầu, cười nói: “Bình thường ta dùng cũng không có hương dễ ngửi như này. Có thể cho ta một ít không?”

“Khí chất của đại tẩu rất thích hợp với mẫu đơn. Hồng Ngọc, đem những cánh hoa mẫu đơn năm trước thu được mang ra đây!”

“Dạ!”

Tôn Nhu Trữ nhìn biểu tình ôn hòa trên mặt Âu Dương Noãn, nghĩ nghĩ, chung quy vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Tiếu Trọng Quân không phải dạng người gì tốt đẹp. Người đừng trách ta không nhắc nhở, những lời hắn nói hôm nay ta dù sao vẫn thấy là lạ. Ngươi hãy lưu tâm một chút!”

Lạ? Âu Dương Noãn nhớ lại những lời Tiếu Trọng Quân nói, vẫn không cảm thấy có chỗ nào dị thường. 

Nàng không khỏi hỏi: “Nhìn tình hình, tình cảm giữa Thế tử và Đổng trắc phi rất tốt?”

Tôn Nhu Trữ cười lạnh: “Ai biết được? Có thể đều là dối trá!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu. 

Không phải nàng cho rằng kế mẫu trên đời này đều là người xấu. Chỉ là vị Đổng trắc phi này nhìn thế nào cũng có một loại vị cảm. 

Vốn tưởng rằng vì nàng tiếp xúc với Lâm thị lâu dài nên luôn dễ dàng nghi ngờ người khác. Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên là Tôn Nhu Trữ cũng như vậy.

“Có chỗ nào ngươi cảm thấy kỳ quái sao?”

Tôn Nhu Trữ nhìn Âu Dương Noãn: “Thật ra thì không có. Chỉ là ta cảm thấy có gì đó không đúng thôi!”

Chính là cảm thấy mà thôi, vậy là giống với cảm giác của nàng, không thực chất nắm chắc. 

Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: “Làm phiền ngươi tốn nhiều tâm tư rồi!”

Tôn Nhu Trữ tùy ý khoát tay, đi ra thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, nhân ngày sinh thần của Lâm Uyển Thanh, Âu Dương Noãn báo với Đổng thị rồi cùng mang Hồng Ngọc xuất môn. Xương Bồ vì bị phong hàn mà phải ở lại phủ.

Vừa mới ra cửa liền thấy Tôn Nhu Trữ không được tự nhiên xoay người đi ra. Nói là muốn đi vấn an Tuệ Tĩnh sư thái. 

Âu Dương Noãn chỉ cười nhẹ, cũng không hỏi han nhiều liền cùng lên xe ngựa đến Trữ quốc am.

Đến Trữ quốc am, Âu Dương Noãn biết Tôn Nhu Trữ là muốn mượn cơ hội này cùng Hạ Lan Đồ gặp mặt liền cười cáo biệt rồi mang theo Hồng Ngọc đi thiên điện.

Bởi vì sớm biết rằng có nữ quyến muốn tới nên Huệ An sư thái đã sớm phân phó người đem viện này quét dọn sạch sẽ và đóng cửa lại. Cho nên trên đại điện chỉ có Âu Dương Noãn cùng Hồng Ngọc mà thôi.

Âu Dương Noãn châm một nén nhang, lẳng lặng dập đầu với bài vị của Lâm Uyển Thanh.

Lúc Tiếu Diễn đi tới, ngửi được đàn hương thoang thoảng trong lư hương, dần thấm vào ruột gan. 

Lại nhìn đến nữ tử luôn đắm chìm trong nỗi lòng của mình, y phục màu thiển tử đơn giản trang nhã. 

Khuôn mặt trái xoan trắng hồng, mái tóc dài mượt bối thành búi tóc đơn giản. 

Nàng không chút son phấn, mặt trắng thuần, lại có vẻ thập phần thanh nhã nhàn tĩnh. 

Nha đầu bên cạnh không biết nói gì đó với nàng khiến nàng nhẹ nhàng cười, môi hồng nhuận cong cong, cả người tràn ngập sinh cơ cùng sức sống vô hạn.

Mỗi lần hắn mời nàng đều nói thân thể không khỏe để khước từ. Nhưng nhìn nàng bây giờ, nào có chút ít thần sắc bị bệnh?

Tiếu Diễn yên lặng mở cửa ra rồi đi vào, từ sau lưng ôm lấy nàng….

Âu Dương Noãn bị một đôi tay bất ngờ ôm lấy, cả người chấn động. Hốt hoảng quay đầu lại, đầu liền bị một khuôn cằm cứng rắn giữ lại. Hơi thở nóng rẫy phất qua bên tai, hai gò má nàng: “Noãn Nhi….”

Trong nháy mắt Âu Dương Noãn không thể che dấu sự khiếp sợ tận đáy lòng.

Tiếu Diễn thấy mặt nàng đầy kinh hãi liền nói: “Noãn Nhi, muội cho là có thể trốn được mãi sao?”

Hồng Ngọc cơ hồ sợ hãi suýt kêu thành tiếng. 

Âu Dương Noãn lại nhanh chóng trấn định, đẩy Tiếu Diễn ra rồi hướng Hồng Ngọc phất tay.

Hồng Ngọc liền cúi đầu hành lễ rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Khi Tiếu Diễn nhanh tay muốn chạm vào nàng, Âu Dương Noãn đã hơi lùi về phía sau.

Hắn lại tuyệt không để ý, cười bước lên nắm lấy hai bả vai nàng: “Noãn Nhi, mặc kệ muội có muốn nhìn thấy ta hay không. Nhưng ta vẫn thương muội….”

Đúng là chuyện cười! Thương nàng sao? Hắn nghĩ hắn là ai, sao xứng nhắc tới chữ thương này?

Âu Dương Noãn lạnh lùng cười, cũng không trả lời.

Tiếu Diễn thấy vẻ mặt giễu cợt này của nàng lại lập tức nói: “Hai tháng trước, muội nói thời gian không đúng. Vậy hiện tại….”

Âu Dương Noãn nghiêng người, từ trong lòng hắn giãy ra: “Điện hạ, ngài đây là có ý gì?”

“Vì muốn muội vui, ta có thể khiến Chu Chỉ Quân biến mất. Không chỉ như thế, nếu muội cũng chọc giận ta. Ta cũng có thể khiến người kia ở Duẫn Châu biến mất. Muội phải rõ điểm này!” Tiếu Diễn yên lặng cười cười.

“Điện hạ, thân phận ngài như thế mà lại đi uy hiếp một nữ tử như ta sao?” 

Trên mặt Âu Dương Noãn không hề có chút dấu hiệu tức giận. Chỉ là thanh âm đã lạnh thêm mấy phần.

Tiếu Diễn lại nhìn chằm chằm nàng, thanh âm vẫn nhu hòa: “Noãn Nhi, trên đời này tuyệt đối không có gì là ta không chiếm được. Chỉ cần ta muốn, mặc kệ phải dùng thủ đoạn gì ta cũng sẽ làm bằng được!” 

“Chỉ cần muội thuận theo, ta nhất định sẽ rất sủng ái muội, nhất định sẽ không để muội phải chịu ủy khuất….”

Tiếu Diễn mặc dù nói rất ôn hòa nhỏ nhẹ nhưng trong ánh mắt đã có một loại ngoan độc cùng không kiên nhẫn.

Sắc mặt Âu Dương Noãn vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng thản nhiên. 

Chỉ có mắt hơi hạ xuống, che đi trào phúng trong mắt: “Oh? Ta đây có phải nên hỏi một chút, điện hạ có thể đồng ý với ta cái gì?”

“Vạn nhất có phi tử nào của ngài nhìn ta không vừa mắt, ở nơi nào đó hạ dược hoặc là ngầm đâm dao nhỏ. Vậy ta nên làm gì bây giờ?”

Tiếu Diễn thập phần kinh ngạc nhìn nàng, lại nhớ tới một số việc, trên mặt liền hơi hơi có chút áy náy: “Ta sẽ không để muội phải chịu ủy khuất…..Chuyện Chu Chỉ Quân, tuyệt đối sẽ không lại phát sinh….”

Âu Dương Noãn cong đôi môi xinh đẹp hơi có ý nghiền ngẫm cười: “Thái tử phi chẳng qua cũng chỉ là một vật hy sinh mà thôi. Tùy lúc đều có thể bị điện hạ trừ bỏ, chỉ cần không còn giá trị lợi dụng nữa!”

Sắc mặt Tiếu Diễn hơi biến đổi: “Noãn Nhi, đừng ỷ vào việc ta sủng ái muội liền có thể ăn nói tùy tiện…..”

Cái này dường như có chút thẹn quá hóa giận. 

Âu Dương Noãn lại chỉ tà tà thoáng nhìn, hiển nhiên là một loại phong lưu uyển chuyển: “Xem ra là điện hạ tức giận rồi! Ta chẳng qua chỉ nói hai ba câu thôi, có gì mà phải tức giận chứ?”

Tiếu Diễn tức giận trừng mắt nhìn biểu tình quyến rũ của nàng. Bỗng nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt lại xa lạ như thế. 

Trong lòng nửa tò mò nửa là dục vọng mãnh liệt muốn chinh phục.

Vẻ mặt Tiếu Diễn chung quy cũng dịu xuống, lại tiến lên từng bước, muốn nắm lấy bả vai nàng.

Âu Dương Noãn vừa thấy hắn tiến lên đã liền nhanh chóng lui về phía sau. 

Hắn vươn tay vào không trung, mỗi lần bị cự tuyệt hắn lại bắt đầu hứng thú: “Âu Dương Noãn, ta chỉ cho muội một cơ hội này. Hoặc là theo, hoặc là không theo. Tự muội suy nghĩ mà làm!”

Nam nhân này là muốn Bá Vương ngạnh thượng cung? Thật đúng là không có liêm sỉ.

Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh, đường đường là hoàng tử của Đại Lịch, thế nhưng lại làm ra được chuyện như vậy. Quả nhiên là buồn cười!

“Xem ra giữa giang sơn cùng mỹ nhân, điện hạ lại càng thích mỹ nhân hơn!” 

Tròng mắt như ngọc lưu ly của Âu Dương Noãn nhìn nhìn Tiếu Diễn, phảng phất như có chút giễu cợt.

Tiếu Diễn nghênh thị, đáy mắt u ám như có như không ánh lửa di động, sau cùng lại cong lên chút ý cười: “Không, phải nói là ta muốn cả giang sơn lẫn mỹ nhân!”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lui về phía sau từng bước, chỉ chỉ xung quanh: “Điện hạ cũng thật biết chọn thời gian. Lần trước là trong tang kỳ Thái tử phi, lần này lại là trong phật đường. Điện hạ không sợ trời phạt nhưng ta sợ!”

“Vốn cũng không phải muốn tìm muội khởi binh vấn tội. Nhưng khi thấy thái độ này ta liền không nhịn được mà tức giận…..”

“Được rồi, ta cho muội mười ngày. Mười ngày sau, ta muốn nhìn thấy muội ở Vũ sơn trang ngoại ô kinh đô. Đến lúc đó nếu muội không đến…..”

Tiếu Diễn không nói hết mà chỉ nhìn nàng, ánh mắt vừa nóng rực vừa ngoan độc.

Âu Dương Noãn hướng về hắn mỉm cười, cực diễm lệ, cũng cực tàn khốc. Như là hoa hồng đầy gai, đâm thẳng vào lòng Tiếu Diễn: “Có tới hay không, đều là tự do của ta….”

Hắn nhìn nàng, bất tri bất giác thế nhưng lại có chút si mê không nói nên lời. Nữ nhân sao? Chỉ cần chiếm lấy là được rồi. 

Chỉ cần có được Âu Dương Noãn, ngọn lửa thiêu đốt bấy lâu trong lòng hắn sẽ được dập tắt.

Không có một nữ nhân nào có thể sánh với giang sơn. Âu Dương Noãn chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà hắn không chiếm được thôi.

Tiếu Diễn nghĩ như vậy, chỉ là hắn thật không ngờ, quyết định này lại mang đến hậu quả đáng sợ cỡ nào.

“Ta chờ ngươi!” Giọng Tiếu Diễn vang lên sau lưng nàng.

Âu Dương Noãn che đi tia cười lạnh trong mắt, không chút do dự mở cửa đi ra ngoài.

Âu Dương Noãn không lên xe ngựa trước mà đứng ở bên ngoài viện chờ Tôn Nhu Trữ. 

Đợi ước chừng nửa ngày, Tôn Nhu Trữ mới từ trong viện đi ra.

Ánh mặt trời vốn ảm đạm, như một tạp sa đoạn tơ vàng, ánh lên y phục màu đỏ thẫm của Tôn Nhu Trữ. 

Mà nội cẩm thạch trên trán đều nhộn nhạo, mang theo một loại nhiệt liệt.

Nữ nhân đắm chìm trong lửa tình, quả nhiên là tràn đầy sức sống. Âu Dương Noãn nhìn đối phương, không khỏi cười cười.

“Hắn nói muốn đi xa một chuyến, không biết là đi đâu? Ngươi biết không?” 

Thanh âm có chút buồn bã của Tôn Nhu Trữ chảy vào tai Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn khẽ cười: “Ngươi cũng không biết, ta làm sao có thể biết được!” 

Thực tế, nàng biết hết thảy. Chính là nàng đã mời Hạ Lan Đồ mang một bức thư đến cho Âu Dương Tước.

Tôn Nhu Trữ vốn đang nhìn về phía trong viện. Lúc này mới quay đầu, ánh mắt tinh tế nhìn Âu Dương Noãn, chậm rãi nói: “Ngươi….giống như có tâm sự gì đó?”

Âu Dương Noãn chớp mắt, ánh mắt lập tức trong trẻo: “Đại tẩu lo lắng nhiều rồi! Ta không có tâm sự gì cả!”

Nói xong liền cười khẽ.

Tôn Nhu Trữ nhìn Âu Dương Noãn, lần đầu tiên phát ra từ nội tâm: “Hắn bảo ta giúp ngươi. Cho nên nếu có chuyện gì ta có thể giúp, ngươi cứ nói!”

Âu Dương Noãn nháo ngôn, giật mình, không hề chớp mắt nhìn lại, sau đó chậm rãi vươn tay ra. 

Tôn Nhu Trữ nhất thời sửng sốt, khó hiểu. Sau một lúc lâu mới do dự vươn tay ra cầm lấy tay đối phương.

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười, ý cười hết sức ôn nhu, tay lại hơi siết chặt. 

Tay nàng rất nóng, giống như có hỏa diễm chậm rãi sôi trào khiến Tôn Nhu Trữ có chút co rúm lại. 

Ngón tay chậm rãi tăng thêm lực, mà tươi cười trên mặt Âu Dương Noãn không hề thu liễm nửa phần. Thanh âm thấp như thì thầm, giống như không muốn cho bất luận kẻ nào nghe thấy.

“Vậy đa tạ đại tẩu trước!”

Giờ phút này, trong mắt Âu Dương Noãn lạnh xuống, giống như có đạo hàn quang hiện lên. Trong nháy mắt có thể thấy được rõ ràng.

Nhìn Âu Dương Noãn như vậy,Tôn Nhu Trữ chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng. Mờ mịt dừng một chút, mới nói: “Uh!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky