Âu Dương Noãn đổi ngân phiếu thành mấy lượng bạc cùng mấy ngân phiếu có giá trị nhỏ hơn, cẩn thận cất đi. Trừ bỏ phí dùng trên đường đi, tất cả đều được cất cẩn thận.
Suốt đường đi màn trời chiếu đất, sắc mặt Lâm Nguyên Hinh lại càng tái nhợt.
Âu Dương Noãn nhìn trong mắt gấp trong lòng. Mỗi lần đi ngang qua thôn trấn liền dùng tiền mua một con gà của thôn dân hầm canh tẩm bổ cho Lâm Nguyên Hinh.
Như vậy qua vài ngày, bọn họ đi qua một thôn trấn, đi qua một tòa miếu đổ nát. Nơi đó tụ tập không ít lưu dân, tất cả đều quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt. Mỗi lần có chiếc xe nào đi qua, bọn họ sẽ lại lao đến xin ăn.
Lâm Nguyên Hinh nhìn tình hình này, trong lòng thật sự không đành liền bảo Hồng Ngọc lấy một ít lương khô phân phát cho bọn họ.
Hồng Ngọc vừa mới với tay lấy hành lý lại bị một bàn tay vươn đến đè lại: “Không được!”
Lâm Nguyên Hinh kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn: “Sao vậy Noãn Nhi?”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua bên ngoài, thấp giọng nói: “Tước Nhi, mau rời khỏi đây!”
Âu Dương Tước tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức vung roi, vó ngựa nhanh chóng vọt lên phía trước, xuyên qua căn miếu đổ nát, bỏ lại những ánh mắt đói cơ hồ đỏ máu ở phía sau.
“Noãn Nhi, chỉ là một ít lương khô thôi mà!” Trong ánh mắt Lâm Nguyên Hinh đều là vẻ không đành lòng.
“Vấn đề không phải là lương khô!” Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Vừa rồi nếu bọn họ dừng lại bố thí, sẽ có khả năng càng nhiều nạn dân chạy đến.
Người đói khát, nhân cách hay đạo nghĩa gì cũng không còn quan trọng. Trên xe có thai phụ, vạn nhất bọn họ tranh cướp nhau, nàng biết phải ứng phó thế nào?
Cho nên phải cứng rắn mặc kệ những người này mới là an toàn nhất. Cho dù Lâm Nguyên Hinh nói nàng vô tâm, nàng cũng không thể không làm như vậy.
Xe ngựa đi không bao lâu thì đột nhiên lại có người chắn phía trước.
Âu Dương Tước lắp bắp kinh hãi, vội vàng ghim dây cương liền thấy một nam tử trung niên đứng giữa đường, người đây tro bụi. Vẻ mặt hết sức chật vật, xiêm y đẹp đẽ quý giá đều bị xé rách, tóc tai rối loạn như vừa bị gió thổi qua.
Hắn vừa kêu vừa vươn tay: “Ai, ai, đừng hiểu lầm! Chúng ta không phải đạo tặc. Cầu công tử ban chút thiện tâm, cho lão thái thái nhà ta quá giang một đoạn đường!”
Âu Dương Noãn xốc màn xe lên, quả nhiên nhìn thấy một lão thái thái ngồi ven đường. Đế giày màu nâu nhạt, mặt váy ô kim sắc mã, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, tóc tai quần áo tán loạn nhưng ẩn ẩn có một loại phú quý. Bà đang vừa thở vừa dùng hai tay đấm bóp chân, bộ dáng rất mệt.
“Tước Nhi! Hỏi một chút, lão phu nhân làm sao vậy?” Âu Dương Noãn hỏi.
Âu Dương Tước nhảy xuống xe, bước lên hỏi. Nam tử trung niên bộ dáng như quản gia chạy nhanh lên nói rõ ràng.
Lát sau Âu Dương Tước quay lại nói: “Tỷ tỷ, người nọ tên là Hạ Lương, là người làm cho một thương gia ở Bình Thành, cùng lão thái thái đang trên đường về nhà thì không khéo gặp loạn binh. Xe ngựa cùng của cải của bọn họ đều bị cướp, nha hoàn mama đi theo hầu hạ cũng bỏ chạy tứ phía. Hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ. Hắn đỡ lão thái thái đi được một đoạn khá xa, hiện tại không thể đi nổi nữa liền ngồi trên đường xin quá giang!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua lão thái thái kia. Bà đã lớn tuổi, thân thể cũng không còn khỏe….
Nàng lại nhìn chằm chằm nam tử thấp bé dáng vẻ quản gia trong chốc lát, trong lòng cân nhắc rồi mới gật gật đầu, nói: “Được rồi, mời lão phu nhân lên xe đi!”
Lúc đầu Lâm Nguyên Hinh còn lo lắng Âu Dương Noãn sẽ không đáp ứng, lúc này mới yên lòng.
Âu Dương Noãn nhìn biểu tình của đối phương, không khỏi mỉm cười. Ai cũng có lúc khó khăn, có thể giúp được nàng nhất định sẽ giúp. Chỉ có lúc uy hiếp đến sự an toàn của Lâm Nguyên Hinh, nàng mới phải suy nghĩ.
Hạ quản gia đỡ lão thái thái nhà mình lên xe ngựa.
Hạ lão thái thái không nghĩ tới trên chiếc xe ngựa trông tồi tàn này lại có hai tiểu thư xinh đẹp. Hơn nữa trong đó còn có một người đang mang thai, nhất thời có chút giật mình.
Âu Dương Noãn cười giải thích nói: “Tỷ muội chúng ta đang đến nương nhờ nhà họ hàng ở Bình Thành!”
Hạ lão thái thái gật gật đầu, gần đây tình hình không ổn định, nơi nơi đều có lưu dân. Thế cục ở Bình Thành tương đối an ổn, không ít người tìm đến nương tựa nên chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là vị tiểu thư mới nói chuyện này cũng quá mức mỹ mạo a.
Hạ quản gia cùng Âu Dương Tước ngồi ở bên ngoài, một đường nói chuyện không ngừng. Oán giận bọn binh lính càn quấy, ngay cả xe của lão nhân gia cũng cướp, trong chốc lát lại nói nha đầu mama không có lương tâm, cư nhiên bỏ lại lão thái thái một mình bỏ chạy.
Âu Dương Noãn nghe, ánh mắt không tự chủ nhìn lão thái thái kia.
Dọc đường đi bà đều trầm mặc, vừa không oán giận lại cũng không mắng chửi người, tâm tình rất vững vàng. Âu Dương Noãn không khỏi cảm thấy bội phục.
Không chỉ có Âu Dương Noãn đánh giá vị lão thái thái này mà đối phương cũng lặng lẽ đánh giá các nàng.
Trong lòng Hạ lão thái thái cảm thấy kỳ quái, mặc dù Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh đều cải trang thành thường dân nhưng bà vẫn cảm thấy khí chất trên người hai vị nữ tử này không phải bình thường.
“Các ngươi đi Bình Thành, là muốn nương nhờ nhà người thân nào?” Hạ lão thái thái hỏi.
“Chúng ta có một cô cô gả đến Bình Thành….” Âu Dương Noãn mỉm cười, chỉ nói đơn giản.
“Các ngươi đến từ kinh đô sao?” Ánh mắt Hạ lão thái thái thực khôn khéo.
Lời này vừa ra Lâm Nguyên Hinh đã liền hoảng, cuống quýt biện giải: “Không phải, không phải….”
“Không phải?” Trên mặt Hạ lão thái thái lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Nguyên Hinh có điểm chột dạ, hai mắt không tự chủ mà nhìn Âu Dương Noãn, ý tứ rõ ràng muốn hỏi phải làm sao bây giờ?
Âu Dương Noãn tuy rằng rất ít nói chuyện, nhưng vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Hạ lão thái thái.
Nàng nghe đến đó, bình tâm tĩnh khí nói: “Đúng vậy, chúng ta đến từ kinh đô. Chính là dọc đường đi có chút bị dọa sợ nên biểu tỷ ta mới nói không phải!”
“Uh, ta cũng nhìn các ngươi không giống người bình thường!” Hai mắt Hạ lão thái thái nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh vừa nghe Hạ lão thái thái nói vậy, trong lòng không khỏi âm thầm giật mình. Hiển nhiên người này cũng rất có hiểu biết, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra Lâm Nguyên Hinh nói dối.
“Biểu tỷ, chuyện đã đến nước này chúng ta cũng liền ăn ngay nói thật. Huống chi vị lão phu nhân này vừa nhìn liền biết là người tốt, sẽ không nói lung tung đâu!”
Trấn an Lâm Nguyên Hinh xong lại quay sang nói với Hạ lão thái thái: “Hạ lão phu nhân, ta là tiểu thư quan gia trong kinh đô. Nay trong thành rối loạn, nơi nơi đều không an toàn. Phụ thân ta sợ xảy ra chuyện không hay nên bảo ta cùng biểu tỷ đến Bình Thành tìm cô cô tránh một thời gian!”
Hạ lão thái thái chỉ cười, không nói.
“Sao vậy? Ngài không tin?” Lâm Nguyên Hinh sốt ruột.
“Nếu hai vị đã là tiểu thư quan gia, sao lại không đi cùng gia nhân?” Hạ lão thái thái hỏi.
Âu Dương Noãn thở dài: “Ban đầu vốn có nhiều hạ nhân đi cùng nhưng vừa ra thành liền rối loạn. Mấy chiếc xe rời đi không nói, xe chúng ta cũng bị bọn loạn binh cướp đi rồi. Cho nên mới phải mướn tạm chiếc xe này!”
Hạ lão thái thái nghe xong, không khỏi gật đầu. Lát sau nhịn không được liền hỏi: “Nếu hai vị đã đến từ kinh đô, vậy ta muốn hỏi thăm một người?”
“Người nào?” Âu Dương Noãn hỏi lại, một mặt cân nhắc tâm tư đối phương.
“Người đó họ Trầm. Hắn vốn là Lệ bộ Thượng Thư, sau lại cáo lão hồi hương. Chỉ có một nữ tử, được gả đến Trấn quốc Hầu phủ làm phu nhân!”
Trong lòng Lâm Nguyên Hinh cả kinh, nếu không phải thấy Âu Dương Noãn xẹt qua ám chỉ bằng ánh mắt thì thiếu chút nữa là nói ra Trấm thị chính là mẫu thân của mình.
Âu Dương Noãn đương nhiên cũng thập phần kinh ngạc. Chính là nàng nhanh chóng ngăn lại khiếp sợ trong lòng, ổn định tinh thần, không nhanh không chậm nói: “Vị Lễ bộ Thượng Thư đó tên là gì?”
“Hắn là Trầm Thương!” Hạ lão thái thái chi tiết trả lời.
“Trầm đại nhân là như thế nào với ngài?” Âu Dương Noãn truy vấn, muốn từ trong lời nói tìm được chút manh mối hữu dụng.
“Phu nhân của hắn là muội muội ta!” Hạ lão thái thái thổn thức nói.
“Muội muội?” Lâm Nguyên Hinh có chút kích động.
“Đúng vậy!” Hạ lão thái thái gật đầu.
“Ngài….ngài có phải họ Trương không?” Lâm Nguyên Hinh rốt cuộc cũng không che dấu được kinh ngạc, bật thốt lên.
Lời vừa ra Âu Dương Noãn liền biết hỏng rồi. Biểu tỷ tâm địa rất lương thiện, đối với người khác không có phòng bị.
Mặc kệ vị lão thái thái này có phải là người thân thật hay không, trước hết bại lộ thân phận luôn không có lợi.
“Sao ngươi biết?” Đối phương đột nhiên hỏi, Hạ lão thái thái nhất thời sửng sốt.
“Ngài có phải hay không?”
“Đúng vậy, ta họ Trương, xuất thân từ Trương gia Tích Tây. Nói như vậy các vị biết sao?” Hạ lão thái thái không kịp nghĩ nhiều, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hỉ.
“Trầm lão phu nhân là ngoại tổ mẫu của ta!”
Lâm Nguyên Hinh cười rộ lên, không nhịn được mà nói với Âu Dương Noãn: “Muội nói xem, chuyện này đúng là quá khéo mà!”
“A! Chuyện này sao có thể?”
Hạ lão thái thái nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Hinh. Nghĩ rằng trách không được lại thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt.
Mọi người thường nói ngoại tôn nữ sẽ giống ngoại tổ mẫu, đứa nhỏ này nhìn qua quả thực có chút giống muội muội bà. Bộ dáng thật xinh đẹp, cặp mắt to trắng đen rõ ràng cực giống muội muội khi còn trẻ, khi cười rộ lên thật khiến người khác yêu thích.
“Ngoại tổ mẫu ngươi vẫn khỏe chứ?” Hạ lão thái thái kích động.
“Vẫn tốt, ngoại tổ mẫu vẫn khỏe!” Lâm Nguyên Hinh cao hứng nói.
Hạ lão thái thái vui mừng bắt lấy tay Lâm Nguyên Hinh, nhìn từ trên xuống dưới, mặt mày đều kích động, tay cơ hồ cao hứng mà run run.