Lâm Nguyên Hinh thật không nghĩ đối phương thế nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời tức giận đến không nói nên lời. Đột nhiên lại nghe Âu Dương Noãn cười lạnh: “Nhu tỷ tỷ vẫn là không cần lo lắng cho người khác. Loại nữ tử dung túng nha đầu mama hành hung đả thương người xong còn mặt dày không chịu thừa nhận như ngươi, cho dù có gả vào đâu cũng sẽ không làm cho mọi người yêu thích được nha!”
“Ngươi nói cái gì?” Một Lâm Nguyên Nhu vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, mắt luôn cao hơn đầu thành thói quen. Âu Dương Noãn từ khi vào Trấn quốc Hầu phủ, cho tới giờ vẫn luôn tươi cười khép nép, chưa bao giờ nói châm chọc khắc nghiệt như vậy, khiến Lâm Nguyên Nhu lập tức cảm thấy bị mạo phạm thật lớn, nhất thời lạnh mặt nói: “Ta không được cũng không tới phiên ngươi quản. Một kẻ ăn nhờ ở đậu như ngươi, dựa vào cái gì mà ở đây khoa chân múa tay?”
Âu Dương Noãn lạnh lùng, u quang trong mắt chợt lóe: “Lời Nhu tỷ tỷ nói, mọi người đều nghe rõ chưa? Nhu tỷ tỷ nói ta là người ăn nhờ ở đậu. Rất tốt, những lời này cũng không phải là do nha đầu hiểu lầm a! Nhiều người ở đây đều nghe rất rõ ràng, chúng ta cùng đi hỏi Lão thái quân một chút, là người muốn giữ ta lại dưỡng thương hay là ta đến chết vẫn không chịu đi? Sau đó lại hỏi một chút, cơm mà ta ăn, đồ mà ta dùng có phải là của Nhu tỷ tỷ đây hay không?” Nói xong nàng tiến lên muốn giữ chặt tay áo Lâm Nguyên Nhu, một bộ giằng co muốn kéo người đi.
Vừa rồi đi tìm Lâm Nguyên Nhu, Âu Dương Noãn bước đi quá nhanh, suốt đường đi tóc cũng đều đã ướt hết. Mái tóc dài đen nhánh phát tán rơi xuống, có vài sợi dính lên gò má, sắc mặt tuyết trắng, trong ánh mắt đều là áp lực phẫn nộ.
Lâm Nguyên Nhu không nghĩ đối phương lần này lại cường ngạnh như vậy, trong lòng cả kinh, đột nhiên có vài phần sợ hãi, giằng khỏi tay Âu Dương Noãn nói: “Ta không đi!”
Âu Dương Noãn cũng chưa bao giờ kiên trì đến thế, chỉ nghe ‘xoạt’ một tiếng, nửa tay áo của Lâm Nguyên Nhu đã bị nàng kéo rách. Lâm Nguyên Nhu cả kinh kêu một tiếng, không dám tin lạnh lùng nói: “Âu Dương Noãn! Ngươi điên rồi sao? Vì một nha đầu mà muốn đối đầu với ta?”
Thanh âm chói tai kia giống như búa tạ giáng vào lòng Lâm Nguyên Hinh. Nàng nhìn Âu Dương Noãn cả người cơ hồ ướt đẫm, chỉ cảm thấy trong ngực bỗng nhiên có thứ gì đó không ngừng chùng xuống. Nàng tiến lên bắt lấy tay Âu Dương Noãn, thất thanh nói: “Noãn Nhi! Coi như chưa có gì, chúng ta quay về trước được không? Thân mình muội còn chưa khỏe hẳn, vạn nhất lại ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
Âu Dương Noãn trong tay nắm nửa tay áo, xiêm y ướt gần hết. Khóe miệng nàng đột nhiên dâng lên chút ý cười, thanh âm vốn ôn nhu nay lại bị sự lãnh khốc thay thế, nàng chậm rãi nói: “Cái gì ta đều có thể nhẫn nại. Nhưng nếu nàng nhục mạ mẫu thân ta, ta tuyệt đối không bỏ qua!”
Một câu này, như một đạo kinh lôi, khiến huyết sắc trên mặt Lâm Nguyên Nhu đều rút hết. Nàng ta kịch liệt khắc chế bản thân, nhưng kinh hoảng trong lòng vẫn không dứt. Lúc này Lâm Nguyên Nhu đột nhiên ý thức được, Âu Dương Noãn đang nói thật.
Nhưng sao có thể, chính mình trong phủ vẫn luôn khi dễ, nha đầu bên cạnh cũng không phải lần đầu nói những lời như vậy. Ngày thường Âu Dương Noãn nghe thấy, không phải đều nhẫn xuống hay sao? Như thế nào hôm nay lại tính tình lại bộc phát như vậy?
Lúc này, hồ sen bên cạnh lương đình bị hạt mưa rơi xuống tạo vô số gợn sóng, liễu rũ theo gió ánh xuống mặt hồ như một điệu vũ. Tiếng gió càng lớn, tiếng mưa rơi lại càng lớn hơn nữa. Lâm Nguyên Hinh cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Âu Dương Noãn cố chấp như vậy, còn muốn khuyên nữa, lại nghe thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Noãn vang lên lần nữa: “Nhu biểu tỷ, dưới chân ngươi đi giày ta thêu, lại còn nhục mạ mẫu thân ta như vậy, là cố ý giẫm đạp lên tâm ý của ta sao? Hay là ngươi đã quên mẫu thân ta cũng là đại cô của ngươi? Nhục nhã người đã qua đời như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh sao? Mời ngươi cởi giày ra trả lại cho ta!”
Ngay lúc đó một tiếng sấm đột nhiên giáng xuống, Lâm Nguyên Nhu hoảng sợ vội vàng xoay người rời đi. Âu Dương Noãn từ phía sau đuổi theo, Lâm Nguyên Nhu sợ tới mức đi nhanh liền ngã xuống bậc thang.
“Hoa Lan! Hoa Lan!” Nàng ta lớn tiếng kêu nha đầu của mình, không quan tâm bàn chân lộ ra một nửa, mặt dính nước bùn, kêu lên: “Âu Dương Noãn, ngươi đừng tới đây!”
Âu Dương Noãn đột nhiên đứng lại, đứng ở bậc thang lạnh lùng nhìn xuống. Trong lòng Lâm Nguyên Nhu bị ánh mắt đáng sợ kia dọa cho sợ hãi, đem giầy cởi ra, cắn răng ném đôi giầy về phía xa xa.
“Trả lại cho ngươi! Ta không cần! Như vậy được rồi chứ?” Lâm Nguyên Nhu tức giận nói. Xiêm y bị mưa làm ướt hết khiến nàng ta thoạt nhìn chật vật nói không nên lời.
Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, giày thêu xinh đẹp bị ném đi, dạ minh châu bên trên dưới tia chớp lại càng chói lọi. Đôi giày bay một đường hình vòng cung rồi đáp xuống hồ sen. Nước phút chốc lại gợn sóng, lát sau chìm xuống, tất cả lại khôi phục như cũ.
Lâm Nguyên Nhu tóc tai bù xù ngồi dưới đất, giương mắt lạnh run nhìn nha đầu phía bên kia, lập tức sắc mặt dữ tợn, lạnh lùng nói: “Tiện tỳ, còn không mau lại đây dìu ta lên!”
Hương Tú cùng Hoa Lan liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy đến đỡ lấy chủ tử. Tay Hoa Lan vừa mới đụng tới cánh tay đã bị Lâm Nguyên Nhu kéo lại đánh một phát ngã xuống đất nhưng cũng không dám lên tiếng.
“Đều là do ngươi gây chuyện!” Lâm Nguyên Nhu lúc này căn bản mặc kệ những gì Hoa Lan nói đều do chính mình bày ra mà chỉ lo tìm người phát tiết tức giận.
Đánh xong Hoa Lan lại hung hăng trừng mắt với Hương Tú. Hương Tú vội vàng cởi giầy của mình cho Lâm Nguyên Nhu. Hoa Lan lúc này cũng đã đứng lên, bất chấp người đầy nước bùn, cầm ô trúc vội vàng che cho Lâm Nguyên Nhu.
Lâm Nguyên Nhu oán hận nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn rồi được hai người dìu đi. Vớ trắng của Hương Tú rơi trên đất, dính đầy nước bùn, thoạt nhìn càng thêm ghê người.
Lâm Nguyên Hinh ngây ngốc nhìn một màn này, kinh ngạc hơn là lúc này Âu Dương Noãn đã bình tĩnh lại. Lâm Nguyên Hinh lập tức bổ nhào vào người nàng, lớn tiếng khóc: “Noãn Nhi! Muội làm ta sợ muốn chết!”
Cảm giác ấm áp bất chợt ùa đến, tay chân Âu Dương Noãn có chút luống cuống. Qua lát sau mới nắm lấy tay đối phương nói: “Hinh biểu tỷ, không có việc gì! Hôm nay đều là lỗi của ta, là ta đã quá mức xúc động. Dọa đến tỷ rồi!”
Trong mắt Âu Dương Noãn như có lửa thiêu đốt, phát ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi. Nhưng thanh âm lại vô cùng ôn nhu, Lâm Nguyên Hinh bị giọng điệu của nàng dọa, không tự chủ được mà gật gật đầu.
Hồng Ngọc lúc này mới đi tới, cười nói: “Hinh tiểu thư, đừng để bị phong hàn, mau về thôi!”
Nhìn thấy Lâm Nguyên Hinh nước mắt dàn dụa, thật sự đã bị dọa. Trong lòng Âu Dương Noãn không tự chủ được mà dâng lên áy náy, nàng ôn nhu nói: “Biểu tỷ, mau trở về thay quần áo đi!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn thoáng qua nha đầu vẫn còn vẻ mặt kinh sợ của mình, thấp giọng nói: “Noãn Nhi! Muội cũng mau trở về đi!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, lại an ủi vài câu rồi nhìn Lâm Nguyên Hinh rời đi. Thẳng đến khi không nhìn rõ bóng dáng Lâm Nguyên Hinh nữa mới quay đầu nhìn về hồ sen.
“Lê Hương, ủy khuất cho ngươi rồi! Mau về bôi thuốc đi!” Âu Dương Noãn thản nhiên nói với Lê Hương phía sau.
Lê Hương cúi đầu: “Đại tiểu thư phân phó, Lê Hương chết vạn lần cũng không chối từ!”
Chuyện này Âu Dương Noãn giao cho Lê Hương đi làm chính là vì không hoàn toàn tín nhiệm nàng. Điểm này, Lê Hương rõ hơn ai hết, cho nên so với những người khác nàng sẽ liều mạng để hoàn thành tốt, để chứng minh với Âu Dương Noãn nàng rất hữu dụng….rất hữu dụng.
Âu Dương Noãn nhìn hồ sen đã khôi phục lại trạng thái bình thường trong chốc lát rồi xoay người về Mộng vũ lâu. Bước đi của nàng thong thả mà nhẹ nhàng, nhìn không ra chút dấu vết nào.
……
Mưa nhỏ dần. Vinh hi đường im ắng, chỉ nghe thấy tiếng nước trên mái ngói tí tách nhỏ xuống.
Thắp nến xong, các nha đầu khác mang bữa tối bày biện thật cẩn thận lên bàn rồi liền lui xuống. Lão thái quân ngồi trước bàn, im lặng nghe Đỗ mama hồi bẩm, thật lâu vẫn chưa lên tiếng.
“Ngươi nói bọn nha đầu gây chuyện?” Lão thái quân nhíu mày.
“Dạ, vừa rồi Nhị tiểu thư phái người qua bẩm, nói đã xảy ra chuyện!”
Lão thái quân lập tức đứng lên: “Ngươi theo ta đi xem.”
Đỗ mama do dự nhìn bữa tối trên bàn: “Lão thái quân, dùng cơm xong rồi hãy đi!”
Lão thái quân lắc lắc đầu, đi đến cửa rồi lại đột nhiên dừng lại. Lúc Đỗ mama hồi phục lại tinh thần thì đã nghe bà thở dài nói: “Noãn Nhi làm việc gì cũng có nguyên nhân. Ta già rồi, việc này….cứ để bọn nhỏ tự mình xử lý!”
Đỗ mama nhìn thoáng qua Lão thái quân, trong lòng nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi ra tiếng.
….
Mộng vũ lâu.
Trên bàn bày đầy thức ăn tinh mỹ, Âu Dương Noãn lại một chút cũng không động qua. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi nhìn ra cửa, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Thời gian trôi qua thật lâu, mây đen ngoài cửa sổ cũng đã hoàn toàn tán đi, mưa dần ngừng. Sương mù tràn ngập cửa sổ khắc hoa, mang đến một chút cảm giác mờ ảo.
“Tiểu thư, người rất nhanh sẽ trở về thôi. Tiểu thư không cần lo lắng!” Hồng Ngọc thấp giọng nói.
Âu Dương Noãn cụp mắt xuống, môi mím lại nhưng không nói ra một chữ. Chuyện hôm nay đúng là rất mạo hiểm. Về sau Lâm Nguyên Nhu biết được chân tướng cũng nhất định không bỏ qua cho nàng.
Nhưng chuyện đó thì có sao đâu, nàng cùng Nhị phòng Hầu phủ sớm đã kết thù, thêm nữa cũng như vậy mà thôi. Dù sao, khi nàng đối đầu với Lâm thị thì cũng đã thành cái gai trong mắt Lâm Văn Uyên rồi. Hiện tại hắn ẩn nhẫn không phát bất quá là vì cố kỵ nàng đang ở Hầu phủ, nếu có gì vạn nhất hắn liền không thoát khỏi can hệ mà thôi.
Trong ánh mắt Âu Dương Noãn bốc cháy một hỏa diễm kỳ dị. So với ngồi chờ chết, không bằng cấp thêm một phen sài cho chuôi hỏa này, làm cho nó cháy lại càng vượng.
Đúng lúc này, Xương Bồ cười khanh khách từ ngoài cửa bước vào. Đôi mắt sáng trong suốt, cả người đều là nước, rất giống như vừa rơi xuống nước lên. Nhưng nàng ta lại không chút để ý, tùy ý vắt vắt vạt áo rồi từ trong lòng lấy ra một vật, là đôi giày thêu khảm minh châu. Hồng Ngọc nhận lấy rồi nói: “Nhanh đi lau khô người đi. Cẩn thận đừng để cảm lạnh!”
Xương Bồ cao hứng hành lễ với Âu Dương Noãn rồi xoay người rời đi. Hồng Ngọc mang giày lên, đôi giày này hoa văn tinh tế tỉ mỉ, viên dạ minh châu lại thấm nước lạnh lẽo. Âu Dương Noãn chậm rãi vuốt ve, trên môi hiện lên nụ cười lạnh.