Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 332: Lễ vật bất ngờ (2)

Tác giả: Tần Giản
Chọn tập

Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô, trên mặt Tiếu Nhiên hiện lên vẻ khiếp sợ. 

Khi Âu Dương Noãn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì không khỏi đau đầu. 

Ông trời ạ, đứa nhỏ này trở về lúc nào cũng được. Sao cố tình lại chọn lúc này mà trở lại? 

Quả nhiên, liền nàng liền thấy ánh mắt cầu xin của Tiếu Nhiên đang nhìn mình.

Âu Dương Noãn thở dài, vén rèm lên rồi đi ra ngoài: “Tước Nhi!”

Bên kia đang vỗ tay hoan hô, không nghĩ tới phía sau mành thế nhưng lại có một nữ tử trẻ tuổi thanh lệ tuyệt tục đi đến. Nhất thời có không ít người câm như hến, tựa hồ nhìn đến ngây người.

Mà nam tử tuổi mặc lam bào kia vừa nhìn thấy người liền lộ ra biểu tình kinh hỉ, chạy nhanh tới quỳ rạp dưới chân nàng: “Tỷ tỷ!”

Nhìn thấy đệ đệ nhiều ngày không gặp mặt, trong mắt Âu Dương Noãn ẩn ẩn có lệ quang. 

Nhưng rất nhanh nàng lại kiệt lực nhịn xuống, miễn cưỡng quay đầu lại nói: “Vì sao không nói cho ta biết?”

Tiếu Trọng Hoa mỉm cười: “Muốn cho nàng kinh hỉ!”

Kinh hỉ? Là kinh hách thì có. 

Âu Dương Noãn trách móc lườm hắn một cái. Mặt mày trong lúc đó đều có phong thị vô hạn.

Không chỉ những người đối diện chưa từng được nhìn thấy nàng sợ hãi than lên. Mà ngay cả Tiếu Diễn cũng nhìn đến ngây ngốc.

Âu Dương Noãn hôm nay mặc y phục phỉ thúy ngân bạch, là kiểu dáng mà nữ tử quý tộc đương thời thích nhất. Bên ngoài là lớp sa mỏng màu vàng nhạt, mặt trên khi di động ẩn ẩn hiện lên hoa văn mơ hồ.

Bởi vì tham gia yến hội nên không thể không mặc phục sức hoa lệ. Nhưng trên người nàng cơ hồ không có mấy trang sức, trên tóc là một đóa hải đường bốn cánh đỏ thắm, lấy cửu phiến bạch ngọc nối liền. 

Cùng với kiểu trang điểm hôm nay rất phù hợp, trắng trong thuần khiết lại xinh đẹp độc đáo khiến người ta không thể rời mắt.

Tiếu Diễn muốn dời ánh mắt nhưng hắn lại phát hiện cố gắng này thực phí công. Hơn nữa cũng không cần phải làm thế, bởi vì từ khi nàng xuất hiện liền không ai có thể dời mắt được.

Thậm chí cả khi nàng ngồi phía sau mành, Tiếu Diễn cũng có thể rõ ràng biết được nàng đang ngồi chỗ nào. Hắn không biết đây là vì sao? 

Mỗi một nữ tử đều mặc phục sức diễm lệ như nhau, khi đại đa số nam nhân đều đắm chìm trong vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của Dung quận chúa thì chỉ có hắn lại không tự chủ được mà dõi mắt nhìn nàng.

Đây không phải là một điều tốt. Tiếu Diễn biết, một khi đã chiếm được nữ nhân, vốn không nên lại chú ý đến. 

Thực tế trong khoảng thời gian này hắn cũng làm như vậy. Ngay khi hắn nghĩ bản thân đã sắp quên được nàng thì lại nhìn thấy nàng. Khi đó hắn mới phát hiện bản thân không có một khắc nào quên đi nàng.

Âu Dương Noãn lúc này đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi được gặp Âu Dương Tước. Chỉ lo nhìn đệ đệ mặt thon dài, mũi cao thẳng, lông mi dài đậm cùng ánh mắt lóe lóe tỏa sáng cảm xúc.

Nàng nhìn đệ đệ, bất tri bất giác thở dài. Quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tiếu Nhiên quận chúa đang đỏ mặt trốn sau mành.

Tiếu Nhiên cơ hồ nói không ra lời. Chỉ nhìn xuống đất, không biết là đang nghiên cứu đôi giày thêu tinh xảo dưới chân hay vẫn là nhìn xem bên trên có bao nhiêu viên ngọc.

Âu Dương Tước cười cười, nói với Âu Dương Noãn: “Nàng là ai?”

Hiển nhiên, hắn căn bản không nhớ được cô nương đối với hắn nảy sinh tâm tình.

Âu Dương Noãn bật cười: “Là Tiếu Nhiên quận chúa!”

Âu Dương Tước nhìn nhìn tiểu cô nương kia, thấy đối phương y phục nguyệt hoa, phiếm trân chấu sáng bóng lớp lớp quang hoa lưu động. 

Váy nguyệt sắc rất phù hợp làn da phấn điêu ngọc mài, bên ngoài khoác cung sa màu tím. Trên cổ đeo vòng khảm bảo kim, bên trên có hồng, ngọc bích, trân châu phỉ thúy lục sắc. 

Đối xứng là đôi khuyên tai, trên đầu cũng là một thức mười sáu kiện khảm kim bảo, vây xung quanh một viên ngọc bích phượng hoàng, thập phần xinh đẹp.

Hắn đột nhiên mỉm cười, nói nhỏ vào tai Âu Dương Noãn: “Thoạt nhìn như một cái đèn lồng nhiều màu sắc!”

Không biết Tiếu Nhiên khi nghe được những lời này thì như thế nào?

Không khí có chút xấu hổ. Âu Dương Noãn thấy hai người như thế, rõ ràng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thì không khỏi trừng mắt: “Sao lại đột nhiên trở về?”

Sắc mặt Âu Dương Tước liền nghiêm túc: “Tỷ tỷ, ta còn có chính sự phải làm. Xong việc sẽ tới Yến vương phủ giải thích với tỷ!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn hắn bước nhanh đến trước ngự tiền quỳ xuống: “Bệ hạ, Tân đế Nam Chiếu phái sứ giả mang thư tới. Thỉnh cầu hai phương ngưng chiến, giao hảo!”

Tân đế Nam Chiếu? 

Âu Dương Noãn sửng sốt, trong lòng lập tức nổi lên một trận gợn sóng. 

Là Tiếu Thiên Diệp!

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không nói rõ được tư vị trong lòng đến tột cùng là gì. 

Bởi vì đã thật lâu rồi nàng không nghe đến cái tên này. Lâu đến mức ngay cả bản thân nàng cũng nghĩ không ra.

Nhưng không biết vì sao, nàng cũng không hoàn toàn quên đi người này. Hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ mỗi một câu hắn nói.

“Quay lại trước đi!” 

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên vỗ vỗ bả vai nàng. Âu Dương Noãn ngẩn ra, thế này mới lôi kéo Tiếu Nhiên trở lại chỗ ngồi.

Trên mặt Tiếu Khâm Võ lộ ra biểu tình cao hứng: “Triệu sứ giả vào!”

Không biết vì sao, trong lòng Âu Dương Noãn giờ phút này có một thoáng tâm thần không yên, giống như có chuyện gì lớn sắp phát sinh vậy.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa đã thấy sứ giả Nam Chiếu phái tới đi lên đại điện.

Vị sứ giả Nam Chiếu này tên là Đổng Phong, dáng người cao lớn, ngũ quan đoan chính, mi bình mũi thẳng miệng chính. Nhìn qua rất trung hậu nhưng thực chất lại thập phần khôn khéo.

Hắn xuất thân từ gia đình quan lại, tổ phụ từng nhậm chức nội các đại học sĩ. Thuở nhỏ cùng hoàng thất lui tới chặt chẽ, lại là thân tín của Tần vương, rất quen thuộc quan hệ chư vương cùng hoàng thất.

Tần vương vừa chết, hắn nhìn đúng thời cơ, cùng Tấn vương Thế tử Tiếu Lăng Phong tìm nơi nương tựa bên Tiếu Thiên Diệp. Một năm chinh chiến, hắn ở biên cảnh lập không ít chiến tích. 

Sau khi Tiếu Thiên Diệp ở Nam Chiếu đăng cơ ngôi vị Hoàng đế, hắn liền được thăng lên hai bậc quân công thế chức, là trung dũng đại tướng quân.

Chỉ là một người thế này, đối với Tiếu Thiên Diệp thì là trung thần. Nhưng đối với Đại Lịch mà nói thì là một tên phản tặc. 

Hiện tại xuất hiện với thân phận trung dũng đại tướng quân, thật sự là có ý tứ châm chọc không nói nên lời.

Đối với Tiếu Thiên Diệp thì cảm xúc trong lòng Tiếu Khâm Võ khá phức tạp. 

Nói thật ra thì ông hận Tần vương nhưng lại không hận người cháu này. Hiện ông đã đăng cơ, những tinh phong huyết vũ trước kia đều đã qua. 

Thực ra ông cũng biết, hiện Đại Lịch cần quốc thái dân an, cần thời gian nghỉ ngơi sau cuộc chiến. 

Bởi vì không riêng gì Tần vương mưu nghịch, trong khoảng thời gian này các nơi hoặc ít hoặc nhiều đều có giặc cỏ phản tướng nhân cơ hội làm loạn.

Hiện tại Tiếu Thiên Diệp đưa ra thỉnh cầu như vậy, đối với ông mà nói thì chính là điều không thể tốt hơn. 

Nhưng ông lại có băn khoăn, Tiếu Diễn sẽ không đáp ứng. Bởi vì đứa con này của ông, dã tâm quá lớn, tuyệt đối không có ý định bỏ qua cho Nam Chiếu.

Đổng Phong tươi cười đầy mặt hành lễ trình thư lên cho Hoàng đế. 

Hoàng đế sai người nhận lấy, đang muốn ban thưởng tọa lại đột nhiên thấy Đổng Phong từ vị trí bước ra, hướng phía đối diện bước đến.

Trong đại điện mọi người đều mở to hai mắt nhìn hắn, không biết hắn định làm gì.

Đổng Phong trầm ổn bước đi không nhanh không chậm về phía nơi Âu Dương Noãn ngồi. 

Hắn đứng cách Âu Dương Noãn hai thước thì dừng lại, hơi hơi cúi người, tay phải đặt lên ngực. 

Mọi người đều biết đây là một loại lễ nghi của Nam Chiếu, dùng để biểu đạt sự chân thành kính ý.

Đổng Phong dùng một loại giọng điệu chân thành tha thiết nói: “Vĩnh An quận chúa, Nam Chiếu Hoàng đế chúng ta có một phần lễ vật muốn tặng cho ngài!”

Nói xong hắn vẫy vẫy tay, tùy tùng lập tức mang ra một cây cầm.

Đàn cổ này là đồng mộc thai, nước sơn đen chu tông, cả vật thể đoạn văn. Thân cầm có long quỹ, quy sách, lưu thủy, xà dẫn giao nhau, đẹp không sao tả xiết.

Đổng Phong tùy tay gảy một cái, thanh âm lập tức vang lên. 

Mọi người nhất thời ghé mắt, âm cao cổ tùng thấu, réo rắt mà nhiều linh vận. Thật sự là một cây đàn cổ khó có được.

“Đây là thánh cầm của Nam Chiếu, xin Vĩnh An quận chúa nhận lấy!” Đổng Phong một mực cung kính.

Hắn luôn miệng gọi là Vĩnh An quận chúa, một chữ cũng không đề cập đến thân phận Minh quận vương phi của nàng. Quý tộc Đại Lịch nghe vào, thực sự có chút chói tai.

Ánh mắt mọi người trong đại điện đều tập trung lên hai người bọn họ, trong ánh mắt đều mang theo một loại khó có thể tin. 

Tiếu Thiên Diệp đúng là có từng cầu thân Âu Dương Noãn. 

Nhưng hiện tại nàng đã là Minh quận vương phi, hắn thế nhưng lại có thể không kiêng nể gì như vậy. Ngang nhiên tặng nàng lễ vật trước mặt bao nhiêu người. 

Đây quả thực chính là một loại khiêu khích công khai.

Âu Dương Tước nắm chặt quyền, hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ phát sinh một màn này. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Đổng Phong, như là muốn chém đối phương một nhát chết bất đắc kỳ tử.

Âu Dương Noãn nhìn vẻ mặt chân thành của nam tử trước mặt, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Tiếu Thiên Diệp.

Hắn muốn nói với nàng, hắn vẫn còn tồn tại.

Âu Dương Noãn chậm rãi đứng lên, đáp lễ với Đổng Phong: “Mời chuyển cáo đến Hoàng đế của các ngài, vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận lễ vật quý như vậy!”

Đổng Phong nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn duy trì tư thế hành lễ tiếp tục nói: “Cây cầm này sớm đã lưu lạc chốn nhân gian, Hoàng đế Nam Chiếu ta đã phải hao phí rất nhiều tâm tư mới có thể tìm được. Ngài ấy nói, nếu Vĩnh An quận chúa không chịu nhận lấy, vậy cây cầm này cũng không cần mang về, ngay lúc này sẽ hủy đi!”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ quan viên, thậm chí là trên mặt Hoàng đế cũng lộ vẻ khiếp sợ.

Âu Dương Noãn không nói gì, quan viên phía dưới có người đã bắt đầu nhíu mày. Tiếu Nhiên bên cạnh cơ hồ cả người đều cứng ngắc. 

Mà Tiếu Diễn ngồi trên cao kia nhẹ hừ một tiếng. Một tiếng hừ nhẹ này phảng phất như đại thạch ngàn cân, nặng nề đè nặng trong lòng mọi người.

“Đây thật sự là một cây cầm tốt!”

Nháy mắt hơi thở Âu Dương Noãn thoáng ngưng trệ, bởi vì hôm nay có đánh chút phấn nên hai gò má hơi hồng nhuận. 

Tiếu Trọng Hoa đi tới, ý cười nhẹ nhàng mang theo mấy phần nhạt nhẽo. Môi khẽ cong lên, lời nói cũng rất bình thản: “Thịnh tình như vậy, chúng ta cũng không nên cự tuyệt. Noãn Nhi, nàng hãy nhận lấy đi!”

Tiếu Trọng Hoa nói như vậy không nghi ngờ gì cho Âu Dương Noãn một loại sức mạnh, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại liền hơi hơi hé miệng cười. 

Nụ cười này giống như hoa lan chậm rãi nở rộ dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm, tươi mát thanh nhã khiến người ta hoa mắt mê thần. 

Nàng trấn định nói: “Nếu đã như vậy, liền đa tạ!”

Sắc mặt mọi người lúc này mới hòa hoãn xuống. Nếu Âu Dương Noãn tự mình nhận lấy thì đối với mọi người mà nói thì là chuyện vô cùng thất lễ. Thậm chí sẽ có người cho rằng nàng cùng Tiếu Thiên Diệp có tư tình.

Còn nếu nàng kiên trì không nhận, Đổng Phong hủy cây cầm này trước mặt mọi người. Vậy buổi yến hội này nhật định sẽ trở nên rất gượng gạo, ảnh hưởng trực tiếp đến tình ‘hữu nghị’ giữa hai nước. Trách nhiệm này, ai gánh nổi?

Nhưng nếu Tiếu Trọng Hoa ra mặt sẽ khác. Đây là trượng phu thay thê tử nhận lấy lễ vật, tất nhiên không có gì là không thể.

Không khí lại khôi phục sự thoải mái như trước. Âu Dương Noãn mỉm cười với Tiếu Trọng Hoa, trong tươi cười ẩn ẩn có một loại tình ý.

Bỗng nhiên, trên đại điện đối diện ‘xoảng’ một tiếng thanh thúy. 

Mọi người từ phương hướng phát ra âm thanh nhìn lại. Liền thấy một cung nữ tay cầm khay đứng bên cạnh Tiếu Diễn. Mà bầu rượu trên khay rơi trên đất, vỡ nát. 

Thanh âm vừa rồi chính là tiếng bầu rượu rơi xuống. Cung nữ sợ tới mức ngây dại, khi phục hồi tinh thần liền quỳ mạnh xuống liên tục dập đầu xin tha mạng.

Sắc mặt Tiếu Diễn âm trầm đến dọa người, bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại, như là đang thực sự phẫn nộ.

Thạch quý phi ngồi phía trên nhíu mày nói: “Đúng là không có quy củ! Mau đem cung nữ này lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng!”

Phạt trượng là có nhẹ có nặng. Trên yến hội thất nghi, nhất định sẽ bị đánh chết. 

Nhưng chỉ đánh rơi một bầu rượu mà phải đền một mạng….Trong lòng Âu Dương Noãn tràn đầy sự không đành lòng cùng đồng ý. 

Nhưng nàng cũng biết, bản thân cũng không tiện để mở miệng cứu người.

Sắc mặt cung nữ trắng bệch, sợ tới mức lạnh run. 

Tiếu Nhiên nhìn cung nữ đang khóc không ngừng, lại nhìn bầu rượu bị đánh vỡ kia liền đứng lên hướng Thái tử nói: “Thái tử ca ca, nàng cũng không phải cố ý. Huynh đừng so đo với nàng!”

Sắc mặt Thái tử hơi dịu xuống, nhìn cung nữ đang không ngừng dập đầu trên đất nói: “Nếu quận chúa đã mở lời vì ngươi cầu tình, ta cũng không so đo. Đi xuống lãnh mười đại bản đi!”

Mười đại bản còn chưa chết được. Trên mặt cũng nữ thoáng buông lỏng, liên tục dập đầu tạ ơn. Lại quay sang Tiếu Nhiên dập đầu mấy cái rồi đứng lên lui xuống.

Một trận phong ba cứ như vậy được bình ổn lại.

Nhưng không biết vì sao, Tiếu Diễn lại không vui nhíu mày.

Ánh mát hắn hướng phía đối diện nhìn lại, thấy Tiếu Trọng Hoa đã thuận thế đứng bên cạnh Âu Dương Noãn. 

Chuyện không vui phát sinh vừa rồi, Tiếu Trọng Hoa căn bản không để trong lòng. Hắn một bên cười, một bên cùng Âu Dương Noãn nói chuyện. 

Âu Dương Noãn cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm. Sau đó mỉm cười, quay đầu nói với Tiếu Trọng Hoa điều gì đó. Ý cười trên mặt Tiếu Trọng Hoa càng sâu, đôi mắt cũng sáng lên. 

Đều là nam nhân, Tiếu Diễn tất nhiên nhìn ra được giữa hai người ẩn ẩn có một loại không khí hòa hợp. Khiến người ta cảm thấy không thể nào xen vào giữa.

Một bên sớm đã có người thân thiết hỏi: “Điện hạ có chỗ nào không thoải mái sao?”

Vui thế nào được? Vừa rồi hắn vì nhìn thấy phu thê người ta đồng tâm nên trong lòng dâng lên một cỗ lửa nóng. 

Đố kỵ mãnh liệt cũng phẫn nộ cắn xé tâm tư hắn, hủy đi lý trí hắn. Tiếu Diễn thiếu chút nữa là đã đứng lên. 

Nếu không phải cung nữ kia đang rót rượu vừa vặn đụng vào, lúc này có khả năng hắn đã đứng trước mặt Âu Dương Noãn, tạo thành cục diện khó có thể tưởng tượng được.

Hắn không chỉ nói với bản thân một lần, nàng chính là thê tử của người khác, không cần để ý cũng không được phép để ý.

Nhưng khi nhìn nàng mỉm cười với nam nhân khác, nhìn nam nhân khác cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng. Hắn thực sự chịu không nổi, hắn lại muốn tức giận.

Tiếu Diễn quay đầu, nhìn người bên cạnh miễn cưỡng cười nói: “Không có gì!”

Ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn phương hướng kia. Giống như là bị niêm trụ, không cách nào dời đi được.

Chọn tập
Bình luận