Hai tháng trôi qua, tại thọ yến của Lý thị.
Âu Dương Noãn mang theo Hồng Ngọc vừa mới tiến vào phòng khách, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười nói. Không biết là có bao nhiêu âm thanh đang ríu rít ở bên trong. Lý di nương đứng ở cửa, nhìn thấy Âu Dương Noãn tiến tới thì mỉm cười hành lễ, nói: “Thân tộc, bạn bè bằng hữu trên quan trường của lão gia cùng các vị phu nhân tiểu thư đều đã chúc thọ lão thái thái. Đại tiểu thư cũng vào đi thôi!”
Trong phòng khách, mực đen được đặt bốn phía. Trên bàn dùng mâm sứ trắng để đựng trái cây cùng các loại điểm tâm. Lý thị mặc phục sức Phúc thọ cát tường, trang sức bằng vàng ròng cùng áo choàng ngắn thêu hoa, đang ngồi trên vị trí chính diện cười khanh khách. Bên cạnh không ít phụ nhân cẩm y hoa lệ ngồi vây quanh. Ở giữa bọn nha hoàn mặc váy đỏ đang đi lại không ngừng, bận rộn dâng điểm tâm hay thay trà nước, không khí thật là náo nhiệt. Lúc này thấy Âu Dương Noãn bước vào, trong phòng liền yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung trên người nàng. Nàng mỉm cười tự nhiên bước lên hành lễ với Lý thị: “Tổ mẫu, Noãn nhi chúc người Phúc thọ an khang, vạn sự như ý!”
“Noãn nhi, mau tới gặp bá mẫu, thím, tẩu tử rồi các tỷ muội của con đi!” Lý thị cười tươi vẫy tay với nàng.
Mọi người nhìn Âu Dương Noãn với ánh mắt kinh ngạc. Vị này là ngoại tôn nữ của Trữ lão thái quân trấn quốc Hầu phủ, là đích trưởng nữ Lại bộ thị lang mà trong ấn tượng của họ vẫn luôn khúm núm đi theo phía sau chủ mẫu Lâm thị. Là người trầm mặc ít nói, trong hình dung là một người khá nhát gan. Lúc trước khi nhìn thấy người lạ vẫn luôn cúi đầu, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ. Còn lần này lại đứng một mình ở trước mặt tất cả để bọn họ đánh giá nàng thì đúng là lần đầu tiên.
Nàng mặc váy áo màu hồng nhạt điểm hoa Vân Tường, trền đầu cài trâm ngọc bích bảy màu lung linh lay động, khuyên tai hình giọt nước xanh biếc. Nhìn rất hài hòa đẹp đẽ, lại rất cao quý không nói nên lời. Từ gương mặt trắng noãn tinh khiết, cho đến cái cằm đầy, mặt hạnh tròn to, mi dài cong vút… Nghe thấy Lý thị kêu mình, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt hướng mọi người chào nhẹ. Tay áo theo động tác đổ xuống, để lộ làn da trắng trẻo tinh tế. Quần áo bên ngoài, nội liễm bên trong càng làm người ta thêm cảm mến. Mọi người đều thầm nghĩ nàng đúng là quá giống đích nữ Hầu phủ đã mất_Lâm Uyển Thanh. Đúng là mỹ nhân trời sinh, kết hợp với phong thái khí độ như vậy, đúng là không giống với trong ký ức của mọi người. Trước sau đều như một mỹ nhân rung động lòng người, ai cũng thầm hô nhỏ một tiếng trước khi rời mắt khỏi nàng.
Lý thị kéo lấy tay Âu Dương Noãn, giới thiệu nàng với vài vị phu nhân: “Không phải là ta khoe khoang, nhưng đứa cháu gái này của ta trạch tâm nhân hậu, lại ôn nhu săn sóc, chỉ là không thường xuất hiện ở chốn đông người nên nét đẹp có chút nội tâm!”
Phu nhân Lại Bộ thượng thư Thạch thị là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, dù vậy cũng còn là một mỹ nhân, bà ấy mặc trang phục lụa hoa thạch anh nhiều màu, cổ áo làm bằng lông chồn trắng, khí chất rất cao nhã. Nghe thấy Lý thị nói vậy thì cười: “Đại tiểu thư bình thường đã như thế, qua vài năm nữa còn không biết xinh đẹp động lòng người biết bao nhiêu, chỉ sợ đến lúc đó lão phu nhân ngài muốn giữ cũng không được nữa!”
Âu Dương Noãn cúi đầu cười, Lý thị thân thiết vỗ vỗ tay nàng: “Đứa nhỏ này lại thẹn thùng rồi!” Mọi người nghe vậy thì cười to, đang ngồi ngoài phu nhân Lại bộ thượng thư Thạch thị, phu nhân Lại bộ tư vụ Văn thị, phu nhân Lại bộ trung nhân Gì thị thì bên ngoài đại đa số đều là người trong gia tộc Âu Dương gia. Đều là những người thân quen, trong một lúc không khí liền náo nhiệt hẳn lên.
Đúng lúc này thì thấy Trương mama tiến vào bẩm báo: “Lão phu nhân, Nhị tiểu thư đến!” Nói xong liền thấy Âu Dương Khả mỉm cười tiến vào rồi hành lễ với mọi người. Hôm nay nàng ta mặc áo dài gấm vóc thêu hoa cỏ màu vàng nhạt, tay áo làm từ lông sóc, phía dưới lộ ra váy đính kim tuyến nguyệt sắc. Trước ngực là một ổ khóa trường mệnh vàng ròng chói mắt, trên đầu là một đôi trâm kim bảo cũng mười phần sáng lạn.
Lý thị khẽ gật đầu nói: “Đến là tốt rồi, ngươi ngồi xuống đi!” Thái độ hoàn toàn không giống khi nhìn Âu Dương Noãn. Các vị phu nhân tiểu thư đều âm thầm đánh giá, phỏng đoán chắc chắn là có nguyên nhân.
Phu nhân Lại bộ tư vụ Văn thị cười nói: “Lão thái thái, sao lại không thấy phu nhân?”
Văn thị cùng Lâm thị vốn có giao hảo, lúc này hỏi thăm cũng không có gì kỳ quái. Trên mặt Lý thị vẫn thản nhiên nói: “Trời trở lạnh, thân thể nàng không được khỏe. Lúc trước còn nói muốn đích thân chuẩn bị thọ yến, nhưng ta sợ nó làm lụng vất vả nên đã bảo đi nghỉ ngơi rồi!”
Văn thị nhíu mày, thầm nghĩ vị chủ mẫu Âu Dương phủ này luôn chăm sóc tốt thân thể, sao mấy ngày không thấy thì xương cốt liền mảnh mai như vậy? Chắc chắn gần đây trong phủ đã xảy ra chuyện gì rồi? Văn thị không tự chủ được liếc mắt nhìn thoáng qua vị Lý di nương đang đứng trong đình viện tiếp đãi khách nhân kia, trong nháy mắt rất nhiều ý niệm thoáng qua trong đầu.
Mọi người ngồi ở thượng đường đều là tinh nhân, nhìn một lát thì đều đã đoán được tình hình. Trên mặt ai cũng hết sức ứng thừa Âu Dương Noãn, còn nàng luôn luôn lẳng lặng ngồi bên người Lý thị, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, ôn nhu dịu dàng. Chỉ khi người khác hỏi đến nàng mới trả lời rất có lễ nghĩa, giọng điệu nhu hòa. Mặc kệ mọi người có đánh giá thế nào, nàng vẫn bất động như núi.
Lúc trước, khi gặp khách, người bên ngoài hỏi nàng ba câu nàng mới trả lời một câu. Thập phần không sánh bằng muội muội Âu Dương Khả tính tình hoạt bát lại thích náo nhiệt. Lúc nào cũng được hưởng sự quan tâm của mọi người, lúc này nhìn thấy ai cũng đối với Âu Dương Noãn thân thiện hơn nhiều, trong lòng lại thập phần oán hận, lại nhớ đến mẫu thân Lâm thị muốn đích thân chuẩn bị thọ yến cho tổ mẫu, lại bị bà lạnh nhạt cự tuyệt, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Âu Dương Khả ẩn ẩn cảm thấy địa vị của mình đã bị uy hiếp, liền nhìn Liệu tam tiểu thư Lại bộ thượng thư đang ngồi một bên thấp giọng nói nhỏ: “Ngươi đừng xem đại tỷ của ta tươi cười như vậy, thực chất là một nhân vật lợi hại. Đừng để vẻ ngoài của tỷ ấy lừa!”
Liệu tam tiểu thư nhìn kỹ gương mặt tươi cười trong suốt của Âu Dương Noãn một cái rồi nhẹ giọng nói: “Nhìn rất thân thiện mà!”
“Hừ, vị tỷ tỷ này của ta đúng là khéo léo, quen làm lung lạc lòng người. Trong phủ ta từ trên xuống dưới ai cũng khen tỷ ấy, chúng ta cũng nên học tập a!” Âu Dương Khả cười lạnh một tiếng.
Âu Dương Noãn liếc mắt chú ý đến bên này đang khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt nàng vẫn ôn hòa nhìn thoáng qua, trên mặt là nụ cười điềm tĩnh. Liệu tam tiểu thư không khỏi ngẩn người, da mặt của nàng ta không được dày như của Âu Dương Khả, nên lập tức cúi đầu đỏ mặt, cũng không hề trả lời.
Đúng lúc này, Trương mama mang sắc mặt vui mừng bước vào: “Lão thái thái, Trữ lão thái quân tự mình qua đây! Đại phu nhân cùng nhị phu nhân Trấn quốc hầu phủ cũng qua!”
Lý thị vừa nghe thì mững rỡ, vội vàng đứng dậy, Âu Dương Noãn nhanh chóng đỡ lấy, các phu nhân khác cũng đều đứng dậy, theo sau Lý thị cùng ra đón.
Lý thị dù sao cũng chỉ là mẫu thân của Lại bộ thị lang, các quan trong lại bộ phái người đến chúc mừng cũng là cùng phẩm cấp. Trấn quốc hầu Trữ lão thái quân là nhất phẩm phu nhân, bao năm qua đều là phái người qua chúc mừng. Năm nay lại đích thân đến Âu Dương phủ cũng là lần đầu tiên, mọi người ai nấy đều kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được đều dừng ở trên người mới tới.
Lý thị kinh hỷ lại nghi hoặc không thôi, cứ suy nghĩ mãi đến khi Trữ lão thái quân nắm lấy tay nói: “Phu nhân thân gia, đại thọ như thế này cũng không mời ta a!” Thì Lý thị mới vội vàng xin lỗi.
Trữ lão thái quân cười vỗ vỗ tay bà, lúc này mới thấy Âu Dương Noãn theo phía sau thì cười nói: “Vẫn là Noãn nhi qua nói riêng cho ta biết, phu nhân thân gia, lễ mừng thọ thì không thể qua loa được!”
Âu Dương Noãn tự nhiên tiến lên hành lễ với trữ lão thái quân: “Ngoại tổ mẫu!”
Mọi người như bừng tỉnh đại ngộ. Như vậy, nói cách khác, Lão thái quân là do đại tiểu thư mời đến. Người ngoài vẫn nghĩ rằng từ sau khi nữ nhi thân sinh của lão thái quân mất đi, Trấn quốc hầu phủ mặc dù gả thứ nữ qua Âu Dương phủ nhưng quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn bất hòa. Không nghĩ rằng hôm nay lão thái quân lại đích thân sang mừng thọ, chuyện này đúng là có ý vị sâu xa.
Trữ lão thái quân cười tủm tỉm gật đầu, phu nhân Trấn quốc hầu phủ Trầm thị cùng phu nhân Bộ binh thượng thư Tương thị cũng cười cười hành lễ với Lý thị. Lý thị lại giới thiệu vài vị phu nhân khác, trong một lúc cả phòng oanh oanh yến yến, thập phần náo nhiệt.
Lý thị đem chỗ đang ngồi nhường cho Lão thái quân, lão thái quân khiêm nhường từ chối một lúc mới ngồi xuống. Âu Dương Noãn nhìn Đại cửu mẫu Trầm thị, trên mặt đã không còn nửa điểm bi thương như lần trước liền biết bà đã vực dậy. Lúc này nàng đang mỉm cười hầu hạ bên cạnh chợt nghe một âm thanh ôn hòa cười nói: “Noãn nhi biểu muội!”
Nàng ghé mắt nhìn, người vừa lên tiếng kêu nàng là mặc một thân váy áo màu tím, bên trên được thêu hoa thược dược đối xứng, mi dài cong vút, da trắng sáng như tuyết đầu mùa. Mái tóc đen nhánh được búi tròn như trăng rằm, được giữ chặt bởi một cây trâm trân châu tinh xảo. Đúng là trưởng nữ của đại cửu mẫu, nhị tiểu thư Trấn quốc hầu phủ Lâm Nguyên Hinh. Âu Dương Noãn cười tiến lên giữ chặt tay nàng ta nói: “Hinh tỷ tỷ, lần trước đến Hầu phủ chưa kịp gặp, hôm nay thật tốt khi gặp được tỷ!”
Lâm Nguyên Hinh cảm nhận được độ ấm từ bàn tay nàng, liền ôn nhu cười nói: “Noãn nhi muội muội, đa tạ muội đã khuyên nhủ mẫu thân nên người mới có thể khang phục nhanh như vậy. Ta chính là phải nói với muội một tiếng cảm ơn!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn về phía phu nhân trấn quốc hầu đang mỉm cười với mình nói: “Đại cửu mẫu suy nghĩ thông suốt mới là điều quan trọng nhất, Hinh tỷ tỷ không cần lo nghĩ nhiều!”
“Hai tỷ đang nói chuyện gì vậy? Thanh âm sao lại nhỏ như vậy, đã thế cũng không chịu gọi ta cùng các tỷ muội khác cùng nghe một chút?” Một đạo âm thanh vang lên mang theo ba phần ghanh ghét.
Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn lại, nhưng nụ cười trên mặt lại thực thân thiết: “Oh, hóa ra là Nhu tỷ tỷ cũng đến. Khả nhi vẫn luôn ngóng chờ tỷ đó! Lần trước ở Hầu phủ vội vàng rời đi, chưa kịp nói mấy câu. Hôm nay chúng ta phải hảo hảo tâm sự mới được!”
“Noãn nhi muội muội sao lại nói vậy? Gặp một lần kia ta thấy muội nói cũng không ít đâu!” Lâm Nguyên Nhu che miệng cười, tư thái tao nhã.
t r u y e n c U a t u i n e t
Âu Dương Noãn hơi hơi mỉm cười, liếc mắt nhìn Lâm Nguyên Hinh, thấy nàng ta không vui mà nhíu mày, nàng liền vỗ vỗ tay Lâm Nguyên Hinh nói: “Hai vị tỷ tỷ đừng đứng đó nữa, chúng ta qua bên kia ngồi xuống rồi nói chuyện!”
Lâm Nguyên Hinh ra ngồi cạnh Âu Dương Noãn, bên kia Âu Dương Khả vừa nhìn thấy Lâm Nguyên Nhu, lập tức bỏ vẻ mặt buồn bực, cười hì hì kéo lấy tay Lâm Nguyên Nhu ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Mọi người cười nói phân chủ yếu và thứ yếu rồi cùng nhau ngồi xuống. Các vị phu nhân tuy rằng ngoài mặt luôn trò chuyện vui vẻ nhưng trên thực tế lại không ngừng đảo mắt quanh lão thái quân cùng hai vị con dâu của bà. Trấn quốc hầu Lâm Văn Long là trưởng tử thân sinh của lão thái quân, đáng tiếc tính tình lại ôn hòa, thân mình vẫn luôn không được khỏe. Ngược lại Bộ binh thượng thư Lâm Văn Uyên bên kia cao điệu cường thế, tiền đồ rộng mở nhưng chỉ là một thứ tử. Âu Dương Trì trước sau đều cưới hai vị thiên kim đích thứ phủ Trấn quốc hầu. Hai người lần lượt sinh hạ hai vị thiên kim tiểu thư là Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Khả, mối quan hệ này vốn dĩ rất là phức tạp. Nhìn thế hệ trước bên này đang mỉm cười đánh Thái cực, lại nhìn đến bọn tiểu bối bên kia cũng thân thiết không rời làm người bên ngoài không thể nhìn ra được hai trận doanh đang kịch liệt đối chọi, chỉ cảm thấy cục diện này đúng là vi diệu không nói nên lời.
Đang nói chuyện, Âu Dương Khả lại đứng lên hướng Lý thị nói: “Tổ mẫu, cháu gái có lễ vật muốn dâng cho người!”, làm mọi người không khỏi ghé mắt vào.
Lý thị hơi hơi mỉm cười nói: “Oh! Khả nhi lấy ra cho ta xem!”
“Vâng!” Âu Dương Khả liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái, rồi đón lấy cái hộp gỗ đỏ thẫm trong cái khay thọ tự nạm vàng. Trước mặt mọi người mở ra, bên trong là một pho tượng Quan Âm làm từ bạch ngọc tự nhiên. Tượng Quan Âm này có hai hàng lông mày như nguyệt, mũi thẳng nhỏ, thần thái trầm tĩnh ôn hòa, ăn mặc đơn giản hiền hòa đang cầm trong tay bảo vật như ý, đoan trang hào phóng ngồi trên hoa sen. Nhìn rất sinh động, khí chất lại nghiêm túc siêu phàm. Âu Dương Khả tươi cười chân thành nói: “Tổ mẫu, đây là cháu gái vì ngày sinh thần của người mà cố ý bỏ ra số tiền lớn đến Vân Châu để mua được tượng Quan Âm bạch ngọc tự nhiên này. Chúc người Phúc như Đông hải, Thọ tựa Nam Sơn!”
Lý thị mỉm cười gật đầu, ra hiệu để Trương mama nhận lấy, phu nhân Bộ binh Thượng thư bên này liền đứng lên đi qua xem xét một phen. Trên mặt Tương thị mang theo sự tán thưởng, cười nói: “Lão thái thái thật là có phúc khí. Tượng Quan âm này tính chất tinh thuần, xanh ngọc ôn nhuận. Bao tượng dày, khoan nói đến khuôn mẫu thanh lịch phiêu dật, chỉ cần nhìn tạo hình kỹ lưỡng này cũng biết được là do thợ điêu khắc chuyên nghiệp, thành thạo đạo công làm ra. Đúng là thượng phẩm thế gian khó có được, chỉ sợ là thiên kim khó cầu a!”
Mọi người nhìn tượng Ngọc Quan Âm kia cảm thấy quả đúng như lời Tương thị nói thì liền gật đầu phụ họa. Nói lão thái thái có phúc khí chẳng qua là muốn khen lấy cháu gái quả thực hiếu thuận mà thôi.
Âu Dương Khả lại nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi nói: “Hôm nay là ngày sinh thần của tổ mẫu, không biết tỷ tỷ đã chuẩn bị lễ vật gì?” Nàng ta từ miệng mẫu thân đã sớm biết được thọ lễ của Âu Dương Noãn là một bức thọ tự được viết bằng tay, lễ vật như vậy thật ra lại thể hiện được ba phần tâm ý. Thế nhưng cũng lại quá mức keo kiệt, làm sao có thể lấy nó ra cho các phu nhân danh môn thưởng thức được chứ. Chỉ sợ làm cho người ta chê cười mà thôi, cười nhạo vị đại tiểu thư này quả là hẹp hòi, cho nên Lâm thị đã vì nàng ta mà bỏ ra một số tiền lớn để mua tượng phật. Lại không tiếc thiên tân vạn khổ cầu được bạch ngọc tự nhiên, dựa theo sở thích của Lý thị mà tinh tế khắc thành. Ngày mai tất cả mọi người trong kinh đô đều sẽ biết Âu Dương Khả hiếu thuận như thế nào, như vậy không phải là có thể hoàn toàn chèn ép Âu Dương Noãn sao!