Âu Dương Noãn ngủ trưa dậy không thấy Tiếu Trọng Hoa. Nàng biết hắn nhất định đang bận rộn bên ngoài, trong lòng lo lắng liền cũng không thể ở mãi trong phòng. Nàng dứt khoát trang điểm lại một lần rồi đi ra gặp khách.
Đại công chúa chỉ sai người tới đưa tang nghi, cũng không tự mình tới. Ngược lại Trấn quốc hầu tự mình đến.
Âu Dương Noãn cùng vị biểu ca này, đã lâu chưa gặp mặt.
Âu Dương Noãn đến linh đường, đập vào mắt nàng đều là màu trắng, thập phần lạnh lẽo. Quan tài màu đen ở giữa, quan thượng khắc chữ Phúc.
Âu Dương Noãn nhìn lướt qua đám người trùng trùng, nhìn thấy Lâm Chi Nhiễm. Lâm Chi Nhiễm đứng một bên linh đường, biểu cảm so với bình thường càng thêm thanh lãnh vài phần. Ánh sáng trong nội đường khá u ám, ánh nến giữ bài vị lay động trong mắt hắn, trừ bỏ lặng im thì chính là hờ hững.
Âu Dương Noãn nhìn mọi nơi, Tiếu Trọng Hoa không ở đây. Nàng nghĩ nghĩ liền bảo người mời Lâm Chi Nhiễm đến ra ngoài nói chuyện.
“Noãn Nhi, đã lâu không gặp!”
Đến phòng nhỏ, Lâm Chi Nhiễm mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn.
“Đúng vậy! Biểu ca vẫn luôn bận rộn sự vụ!” Âu Dương Noãn cũng mỉm cười đúng mực.
Lâm Chi Nhiễm lại lần nữa lộ ra vẻ mặt thần thờ. Không phải là sự vụ bận rộn, mà là hắn cố tình tránh những trường hợp nhìn thấy nàng.
Có lẽ từ đáy lòng, hắn chưa từng buông bỏ phần tình cảm này. Mặc dù có kiều thê ái tử, chung quy vẫn khó lặng yên.
Chỉ là hắn khác với Tiếu Diễn, hắn có thể đem phần tình cảm này chôn chặt dưới đáy lòng, yên lặng chúc phúc cho nàng.
“Không biết hôm nay biểu ca đến, là vì chuyện gì?”
Lâm Chi Nhiễm cùng Tiếu Trọng Quân luôn không kết giao, hắn không thể đến vì Tiếu Trọng Quân.
Lâm Chi Nhiễm chỉ nhìn nàng, thật lâu sau cũng không mở miệng.
Âu Dương Noãn có chút run rẩy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có điều ngộ đạo: “Biểu ca có gì cứ nói thẳng!”
Im lặng nhìn nàng, Lâm Chi Nhiễm chật vật thu hồi tình cảm, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Ngoại có Nam Chiếu giương giương mắt hổ, biên cảnh không thể một ngày được thả lỏng. Nội có Yến vương Thế tử ủng binh tự trọng, triều đình khó có thể quản chế. Nội bộ nha môn triều đình chỉ có một nửa là nghe lệnh Thái tử, còn tướng lãnh trong triều đều nghe lệnh Tiếu Trọng Hoa!”
“Triều đình quân thần bất hòa, quyền thế tất phân liệt, cao thấp không thể đồng tâm chính là đại kỵ của quốc gia. Cục diện bế tắc như thế, nếu duy trì lâu dài thì sẽ bất lợi cho quốc gia. Muội…về sau phải làm thế nào?”
Nghe xong những lời này Âu Dương Noãn hơi có chút thất thần.
Thế cục trong triều nàng cũng không phải không rõ, Tiếu Diễn ghen ghét Tiếu Trọng Hoa nhưng lại chậm chạp không động thủ là vì hắn cố kỵ quyền lực trong tay Tiếu Trọng Hoa.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ như dòng chảy dưới nước, không ai đề cập với nàng. Trong triều đình không có hòa, cuối cùng chỉ có thể phân thắng bại.
Kẻ thua là ai? Người thắng là ai? Thế cờ này, đánh đến nước này, nên làm sao tiếp tục? Quan trọng nhất là hiện tại không chỉ có nghêu sò tranh chấp, bên ngoài còn có một ngư ông ngồi chờ.
Mà Lâm Chi Nhiễm, Âu Dương Noãn lần đầu tiên phát hiện hắn luôn im lặng không nói gì, chỉ lạnh mắt nhìn Tiếu Trọng Hoa cùng Tiếu Diễn tranh đấu. Hắn đối với chuyện này không có nửa điểm phản ứng, nhưng hiện tại lại nói ra những lời này, là vì sao?
“Lời này của Biểu ca ý là muốn đứng về bên Thái tử?” Âu Dương Noãn không tự chủ mà hỏi.
“Không! Ta sẽ không đứng về bên bất luận kẻ nào!” Lâm Chi Nhiễm trả lời không chút do dự.
Âu Dương Noãn chậm rãi nở nụ cười: “Ta cho rằng, biểu tỷ đứng về bên ta, cho nên biểu ca cũng sẽ như thế!”
“Ý tưởng của Hinh Nhi quá mức mạo hiểm, căn bản không nắm chắc phần thắng. Ta không thể chỉ nghe muội ấy nói mà tùy hứng làm bậy!”
Hắn tiếp tục: “Noãn Nhi, ta biết muội khó xử nhưng muội là một nữ tữ thông minh. Đặc biệt muội có vị trí rất quan trọng trong lòng Tiếu Trọng Hoa. Thậm chí ta còn tin tưởng chỉ cần muội mở miệng ngay cả Thái tử cũng sẽ nghe ý kiến của muội. Hy vọng muội lo lắng cho dân chúng, lo lắng cho triều đình mà giảm bớt tranh đấu giữa bọn họ!”
Tiếu Trọng Hoa là Yến vương Thế tử quyền thế hàm thiên, mà Thái tử cũng là huyết mạch chính thống. Lâm Nguyên Hinh dám phản kháng sau lưng Thái tử, Lâm Chi Nhiễm lại không đồng ý.
Lâm gia trăm năm đều là thế gia trung thần, gặp bất cứ tình huống gì hắn cũng không thể đứng bên phía đối lập với hoàng thất. Giống như chuyện Thái vương mưu phản lúc trước, hắn nguyện chết cũng không tuân theo. Cho dù nội tâm hắn không muốn thì trách nhiệm và nghĩa vụ của Trấn quốc hầu đều khiến hắn không thể lui bước.
Triều đình phân tranh càng khốc liệt hắn liền cũng phải lựa chọn. Đương kim Thái tử tuy rằng đối với Âu Dương Noãn như hổ rình mồi nhưng người này xử lý chính sự lại rất rõ ràng khôn ngoan. Cho nên hai chữ trung nghĩa này, Trấn quốc Hầu hắn quyết không thể vứt bỏ, cũng càng không thể đứng về bên Tiếu Trọng Hoa.
Không nói gì chống đỡ, Âu Dương Noãn cảm thấy trong nháy mắt hít thở không thông. Nàng nhẹ day mi mắt, tránh đi ánh sáng. Lát sau nàng mở mắt, bên trong lại là một mảnh minh thanh.
“Biểu ca quá coi trọng Noãn Nhi rồi! Ta không có năng lực lớn như vậy!”
Âu Dương Noãn hơi cười khổ: “Trọng Hoa là người cố chấp, Thái tử lại khí thế bức người, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay quyền lực thúc thủ chịu trói?”
Trong mắt Âu Dương Noãn, Trấn quốc hầu phủ quá mức ngu trung. Nếu biểu tỷ gặp nạn biểu ca sẽ lựa chọn làm hậu thuẫn của nàng. Nhưng trong triều đình, Trấn quốc hầu phủ sẽ lựa chọn đứng bên Thái tử. Âu Dương Noãn đối với lựa chọn như vậy không nói gì mà chống đỡ.
“Không cần tự coi nhẹ mình, chỉ cần muội gật đầu ta nghĩ Tiếu Trọng Hoa sẽ đáp ứng! Đến lúc đó ta nhất định sẽ làm mọi cách bảo vệ các ngươi an toàn!”
Chỉ sợ đến lúc đó mọi chuyện không thể theo ý ngươi!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng nàng lại bình thản nói: “Chuyện này không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết. Biểu ca, hãy cho ta chút thời gian đi!”
Lâm Chi Nhiễm nghĩ nghĩ, sắc mặt cũng dịu đi nhưng cũng lại mang theo chút lo lắng.
Chuyện đã xong, Âu Dương Noãn đứng dậy hướng hắn hành lễ: “Hãy thay ta vấn an Lão thái quân!”
Nói xong liền xoay người muốn rời đi.
“Noãn Nhi…”
Một tiếng gọi trầm thấp khiến nàng dừng lại, âm điệu này nhu hòa hơn vừa rồi rất nhiều. Nhất thời nàng cũng không biết có nên quay đầu lại hay không!
“Nếu muội có gì khó khăn, lúc nào cũng có thể đến tìm ta!”
Nghe xong nàng liền bước nhanh ra ngoài.
Con người a, ngôn ngữ chí hướng bất đồng thì cho dù là người thân cũng sẽ trở nên xa lạ. Âu Dương Noãn ngàn vạn lần không nghĩ tới Trấn quốc hầu thế nhưng lại lựa chọn đứng về bên Thái tử.
Nghĩ cũng phải, ai cũng không hy vọng gió tanh mưa máu lại tái khởi. Nếu lựa chọn Tiếu Trọng Hoa, đoạt vị tất danh bất chính ngôn bất thuận.
Chỉ là Âu Dương Noãn biết rõ hơn ai hết, Tiếu Trọng Hoa không hề có ý đoạt vị, chính Tiếu Diễn đã từng bước ép sát. Bọn họ chẳng qua chỉ là đang tự bảo vệ lấy mình mà thôi.
“Thế tử đâu?”
Trở lại linh đường Âu Dương Noãn vẫn không thấy bóng dáng Tiếu Trọng Hoa đâu.
Hạ nhân nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm Thế tử phi, vừa rồi Thế tử thấy Trấn quốc hầu liền quay về thư phòng!”
Nghĩ cũng biết, những lời Lâm Chi Nhiễm nói với nàng thực khách khí nhưng đối với Tiếu Trọng Hoa, chỉ sợ là uy hiếp. Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, chậm rãi đi vào thư phòng.
Kim Lương đang đứng trước cửa thư phòng, trong tay cầm một tấu sớ, lại chậm chạp không dám tiến vào.
“Thế tử phi….”
Kim Lương nhìn thấy Âu Dương Noãn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếu Trọng Quân vừa mới qua đời, tâm tình Thế tử không được tốt. Hắn đứng ở cửa bẩm báo nhưng trong phòng lại không hề có phản ứng.
Hắn không dám mạo muội đi vào nhưng tấu sớ này lại rất quan trọng, hắn cũng không dám rời đi. Chính trong thời điểm khó xử lại nhìn thấy Âu Dương Noãn, hắn như nhìn thấy cứu tinh.
“Đưa cho ta đi!”
Âu Dương Noãn hướng Kim Lương gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa nhưng bên trong không có phản ứng. Nàng phân phó Xương Bồ và Hồng Ngọc đứng bên ngoài, nàng tự mình vào trong.
Tiếu Trọng Hoa nằm trên án kỷ, tựa hồ như đang ngủ. Sách trên bàn mở tung, lúc gió thổi qua những trang sách cũng phần phật nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ.
Âu Dương Noãn bước đi thật nhẹ. Tiếu Trọng Hoa quả nhiên là đang ngủ, tuấn dật lạnh lùng, trong dung sắc ẩn chứa vẻ mệt mỏi.
Nàng buông sớ trên tay xuống, nhìn thấy hắn nằm ngủ còn nhíu chặt mày thì âm thầm lắc đầu. Bất tri bất giác nàng vươn tay nhẹ mớn trớn mi tâm hắn.
Một đêm không ngủ, chung quy cũng quá mệt mỏi.
Sau khi biết hắn, nàng luôn cho rằng hắn không gì địch nổi, cái gì cũng đều không e ngại, cũng không có khả năng bị đả đảo. Giống như Tiếu Trọng Quân từng nói, là một người không có nhược điểm.
Nhưng sau hơn nửa năm thành thân nàng từ từ phát hiện hắn không phải như thế. Hắn bề ngoài kiên cường nhưng thực tế hắn có người để ý, có chuyện để ý. Hắn cũng sẽ thương tâm, tuyệt vọng, cũng sẽ mệt mỏi.
Ngón tay vuốt phẳng mi tâm hắn lại thuận thế vuốt ngang lông mày. Thấy hắn nằm ngủ cũng thể hiện vẻ mệt mỏi, trong lòng Âu Dương Noãn khẽ đau đớn.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy lấy áo choàng cẩn thận khoác lên vai Tiếu Trọng Hoa. Vừa mới động liền bị tay người vốn đang ngủ say kia giữ lấy. Hai mắt mở ra, con ngươi thâm trầm nhìn nàng hàm chứa tình ý vô hạn.
“Nàng đã đến rồi….” Thanh âm hắn có chút khàn khàn.
Thanh âm Âu Dương Noãn rất dịu dàng giống như ngọn gió nhẹ thổi mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
“Chàng quá mệt mỏi rồi, sao không về phòng nghỉ ngơi?”
“Còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết!”
Tiếu Trọng Hoa ngồi thẳng dậy, ôm lấy thắt lưng nàng kéo nàng vào lòng, vô cùng thân thiết ôm nàng ngồi trên đùi mình.
“Sao nàng lại tới đây?”
“Trọng Hoa!”
Tựa vào trong ngực hắn, nàng nhẹ nhàng thở dài.
“Uh!”
“Biểu ca đến tìm chàng rồi sao?”
Tiếu Trọng Hoa bình tĩnh nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu: “Xem ra hắn không nghe lời cảnh cáo của ta, vẫn tới phiền nhiễu nàng!”
Lời còn chưa dứt, Âu Dương Noãn đã mỉm cười. Nàng giống như không dùng tâm địa để nói: “Ý tứ của hắn tựa hồ như là hy vọng chàng cùng Thái tử từ bỏ ân cừu. Về sau mọi người thông suốt phóng khoáng qua ngày, là muốn chàng từ bỏ quyền lực!”
Mâu quang Tiếu Trọng Hoa trở nên sâu thẳm, trên tay gia tăng lực đạo, ôm chặt người trong lòng: “Noãn Nhi, nàng thấy sao?”
Âu Dương Noãn khẽ cười, trong vẻ đẹp ẩn giấu sự kiều mị. Trong lòng Tiếu Trọng Hoa hơi động, đồng sắc hơi tối nhìn nàng không chuyển mắt, cơ hồ là thất thần.
Có lẽ chính Âu Dương Noãn cũng không phát hiện, bao nhiêu lần hắn vì một nụ cười của nàng mà liên tiếp thất hồn.
“Tên đã lên dây, không thể không bắn. Nếu chàng buông bỏ quyền lực, không quá ba ngày….”
Âu Dương Noãn vươn ba ngón tay quơ quơ trước mặt hắn: “Hắn sẽ cắn nuốt chàng không còn mảnh xương!”
Tiếu Diễn sẽ không dễ dàng dừng tay như Lâm Chi Nhiễm nói, hắn sẽ một lưới bắt hết, nửa điểm tình cảm cũng không lưu.
Còn nữa, cho dù Tiếu Trọng Hoa buông bỏ quyền lực Yến vương sẽ thấy thế nào? Tùy tùng thuộc cấp của hắn nhiều năm thì sao? Cũng để bọn họ khoanh tay chịu chết sao? Loại ý nghĩ này cũng có chút quá ngây thơ rồi!
Biểu ca bị Tiếu Diễn mê hoặc mới mất đi năng lực phán đoán chuẩn xác. Hoặc nói trong lòng biểu ca cũng có một loại địch ý với Tiếu Trọng Hoa mà chính hắn còn chưa nhận thấy được, cho nên hắn mới không chút do dự lựa chọn đứng về bên Thái tử. Âu Dương Noãn biết rõ điểm này nên mới có thể nói cho có lệ để hắn rời đi.
Âu Dương Noãn vuốt phẳng vạt áo trước ngực Tiếu Trọng Hoa: “Từ quan, nhàn vân dã hạc sống qua mỗi ngày là nguyện ý của mỗi người. Nhưng vạn nhất có người không muốn nhìn chúng ta tiêu dao khoái hoạt, phu thê vui vẻ hòa thuận thì sao? Vậy sẽ rất khó a!”
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, đầu Tiếu Trọng Hoa khẽ dựa vào cần cổ Âu Dương Noãn, môi hắn di chuyển theo đường cong duyên dáng.
“Đáng tiếc điểm này biểu ca nàng nhìn không thấy, hoặc nói hắn lựa chọn xem nhẹ. Ta cuối cùng cảm thấy hắn tựa hồ như không thực thích ta!”
Khụ khụ. Âu Dương Noãn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
“Nàng nói rất đúng, Tiếu Diễn sẽ không bỏ qua, Tiếu Thiên Diệp cũng vậy! Nếu ta buông quyền lực trong tay, thì ngay cả nàng cũng không thể bảo vệ tốt được….”
Âu Dương Noãn sửng sốt một lúc lâu, thanh âm bên tai rất bình tĩnh giống như chỉ đang nói đến một chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng vì sao nàng nghe lại cảm thấy đau lòng?
Hắn sống trong quan trường chìm nổi để đổi lấy quyền thế ngày hôm nay. Nhưng hắn không thèm để ý những quyền thế, địa vị, phú quý này. Điều hắn lo lắng chính là không thể bảo vệ được nàng.
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ: “Ta từng thề phải bảo vệ nàng, sẽ không để bất luận kẻ nào được tổn thương nàng. Như vậy ta sao có thể buông tay chịu trói?”
Âu Dương Noãn trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi nhỏ, âm điệu có chút run run: “Vậy nếu phải cùng Trấn quốc Hầu phủ đối địch?”
Điều này như một cây châm trong lòng nàng, nàng bỏ qua nhưng lại vẫn không thể không chú ý tới. Nàng không có cách nào bỏ lại lão thái quân cùng mấy người biểu ca. Nàng tin nàng không thể, biểu tỷ lại càng không thể…
“Ta sẽ không giết hắn!” Đây là sự cam đoan lớn nhất hắn có thể làm được.
Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Chàng thật đúng là tự đại!”
Thế nhưng không chút do dự, cứ như vậy lập tức khẳng định mình sẽ thắng.
Nhìn biểu cảm của nàng, Tiếu Trọng Hoa đầu tiên là không nói, chỉ cười cười. Sau đó cười càng lúc càng thoải mái, hắn nâng tay đỡ lấy gáy nàng ôn nhu chạm vào môi nàng.
Từ thân thể nàng truyền đến mùi hương nhàn nhạt làm hắn say mê, thậm chí là tê dại như có dòng điện lưu chạy qua, lại như rượu ngon mê người khiến hắn bất tri bất giác mà mê muội. Môi lưỡi giao triền khiến hắn như người say càng muốn xâm nhập sâu hơn, ý tình chưa hết.
Đem nàng ôm chặt hơn, ái thê trong ngực khiến đáy lòng Tiếu Trọng Hoa cảm thấy kiên định an tâm hơn.
Nhớ lại hai năm trước hắn mới quen biết nàng, nàng dè dặt thận trọng ra sao. So với những danh môn khuê tú thường thấy thì hoàn toàn khác nhau, điều này làm hắn bao nhiêu lần nghi hoặc cùng ngạc nhiên.
Dần dần không tự chủ được mà quan sát nàng, liền ngay cả hắn cũng không phát hiện hắn bắt đầu chuyển trọng tâm chú ý vào nàng. Hắn biết nàng thích cái gì, ghét cái gì, chú ý nhất tới cái gì?
Từng thứ từng thứ một khiến tâm lý thay mẫu phi bồi thường cho nàng mà dần dần thay đổi….thành yêu thương nàng. Hắn tiếp cận nàng, sủng ái nàng, trân trọng giống như trân bảo.
“Thê tử kết tóc, đầu bạc răng long. Phàm là những thứ nàng muốn ta làm, ta đều sẽ làm được!”
Thanh âm Tiếu Trọng Hoa âm trầm thêm vài phần, trong đó mang theo sự đè nén, tình cảm khó diễn tả thành lời.
Nàng hiểu được hắn, nàng tiếp cận hắn. Nàng biết lúc nào hắn cần nhất là điều gì, như vậy sao hắn không yêu thương nàng đến tận xương tủy được?
Âu Dương Noãn cầm tấu sớ đưa cho hắn.
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười tiếp nhận, sau khi xem xong sắc mặt liền ngưng trọng.
Trong lòng bất an, sự mong mỏi của Âu Dương Noãn thu hết vào mắt Tiếu Trọng Hoa: “Viết cái gì vậy?”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng nói: “Tiếu Thiên Diệp liên tiếp điều động quân đội, khoảng trăm vạn quân!”
Cơ hồ muốn kinh hô ra tiếng, Âu Dương Noãn biết rất rõ điều này có ý nghĩa gì, bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Noãn Nhi!”
Cảm thấy người trong lòng bất an, Tiếu Trọng Hoa càng ôm nàng chặt hơn: “Không sao!”
Trăm vạn đại quân tiếp cận, làm sao có thể không có chuyện?
Tay Âu Dương Noãn vòng qua gáy Tiếu Trọng Hoa, vô cùng thân thiết tựa vào bả vai hắn, cố gắng lưu giữ khoảnh khắc yên tĩnh này.
Lát sau nàng mới nói: “Thế cục đã như thế thì chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn. Hiện tại chúng ta cần tranh thủ thời gian!”
Tiếu Trọng Hoa cũng không nói tiếp, tay vẫn ôn nhu như cũ. Không khí lại yên tĩnh lại, không ôn không lạnh. Âu Dương Noãn thầm than, giọng nói vừa chuyển: “Ta cảm thấy, chúng ta nên gặp Hương Tuyết công chúa một lần!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, sau khi trầm mặc thật lâu, chung quy vẫn gật đầu.
Phủ Thái tử.
“Điện hạ…”
Người hầu thân cận của Thái tử tất cung tất kính nhìn về phía bóng dáng kia, thấp giọng nói nhỏ.
Không chút để ý liếc mắt nhìn người hầu đang nơm nớp lo sợ, Tiếu Diễn nhếch miệng bước vào sân.
Trong viện có mấy nha đầu đang quét dọn, nhìn thấy người tới liền lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, không dám có chút buông lỏng.
Nhìn không tới biểu cảm của Thái tử nhưng trong lòng mọi người đều có nghi hoặc. Nơi này là nơi ở lúc trước của Thái tử phi, cũng chính là chỗ ở cũ của mẫu thân hắn.
Hắn bình thường đều không chịu vào, hôm nay sao lại đột nhiên tới đây? Cũng không hề có báo trước. Mọi người cũng chỉ dám âm thầm quan sát ngôn sắc, lặng lẽ phỏng đoán, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Tiếu Diễn tùy ý khoát tay: “Toàn bộ lui xuống đi!”
Nhìn cũng không nhìn bọn nha đầu, hắn bước thẳng vào phòng. Đi đến cửa phòng chính, ngẩng đầu nhìn lên hai chữ ‘Tàng phòng’ đoan chính thanh nhã. Hắn hơi trầm ngâm, liễm mi không nói.
Ninh Bảo thấy vẻ mặt Tiếu Diễn, âm thầm rùng mình, lại mở miệng nói: “Thái tử, hôm nay Tương trắc phi sinh. Lâm trắc phi phái nô tỳ đến mời ngài….”
Dường như không để lời Ninh Bảo nói vào tai, Tiếu Diễn không hề quay đầu lại hỏi: “Ngươi nói hai chữ Tàng phong này có phải có chút lạnh lẽo hay không?”
“A! Nô tài không dám nói. Đây là văn chương của Bệ hạ!”
Bị hỏi một câu bất ngờ, Ninh Bảo có chút không kịp phản ứng. Trả lời một tiếng lại lập tức ngậm miệng, mắt cũng không tự chủ mà nhìn bảng hiệu kia. Trong lòng ám đào quay cuồng, đánh giá bóng lưng đăm chiêu của Tiếu Diễn. Thái tử lúc này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
“Ngài xem, có phải nên đến chỗ Tương trắc phi trước?”
Tiếu Diễn quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Bảo. Hắn chưa từng thấy vẻ mặt âm lãnh như vậy của Thái tử, liền e ngại không dám bước lên khuyên can.
Đúng lúc này, đột nhiên có một nha đầu chạy nhanh tới bẩm báo.
“Điện hạ, Tương trắc phi sinh cho ngài một tiểu công tử. Chúc mừng điện hạ!”
Nha đầu kia ngẩng đầu, nhìn Thái tử lịch sự nho nhã hàm chứa tươi cười lạnh nhạt, cũng không thấy vẻ gì là đặc biệt yêu thích. Tựa hồ như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Nàng nuốt nuốt nước miếng, do dự không biết có nên đem tin tức này lặp lại một lần nữa không. Nhưng nhìn lại sắc mặt Thái tử, nàng theo bản năng ngậm miệng lại.
“Noãn Nguyệt!”
Hai người đồng thời nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu Thái tử đang nói gì. Tiếu Diễn bổ sung một câu: “Phòng này, đổi thành Noãn nguyệt!”
Sắc mặt Ninh Bảo bỗng chốc thay đổi, hắn vẫn luôn biết người trong lòng Thái tử là ai. Nhưng Thái tử vẫn luôn không nói hắn liền cũng làm bộ không biết như những người khác.
Nhưng Thái tử nay lại muốn sửa tên viện này thành Noãn nguyệt các. Đây không phải là ý nữa mà rõ ràng Thái tử đang chỉ điểm cho mọi người thấy tâm ý của mình? Điều này sao có thể?
Người nọ là Yến vương Thế tử phi a! Thân phận như vậy, Thái tử nếu cương ngạnh đoạt lấy, còn không biết sẽ tạo ra bao nhiêu tai họa? Trong tay Tiếu Trọng Hoa có hơn ba mươi vạn đại quân, Thái tử đang muốn cứng đối cứng sao?
Tiểu nha đầu kia nghe không rõ là thế nào nên đành trầm tĩnh đứng lui sang một bên, không hé răng.
Tầm mắt Tiếu Diễn dừng lên người Ninh Bảo: “Không nghe thấy sao?”
“Dạ!”
Ninh Bảo lên tiếng đáp vâng, điềm xấu trong lòng càng nặng. Vì sao vừa rồi nghe mệnh lệnh kia, hắn lại cảm thấy Thái tử dường như đã có quyết định? Trong lòng hắn nhất thời trầm xuống.
“Thế nào? Muốn báo cáo với Lâm trắc phi sao?”
Tiếu Diễn nhếch miệng, ánh mắt lạnh như băng vô tình lướt qua Ninh Bảo: “Theo ta đã hai mươi năm, ngươi thế nhưng lại dễ dàng bị một nữ nhân thu mua. Thật sự là tự tìm đường chết, ngươi nói phải không?”
Bị lãnh mâu kia xẹt qua, Ninh Bảo cúi đầu, phịch một tiếng quỳ xuống đất. Trong lòng run sợ: “Điện hạ, nô tài không dám!”
“Không dám? Không chỉ có ngươi, bao gồm cả tám hộ vệ cùng hai mưu sĩ bên cạnh ta đều đã trở thành người của Lâm trắc phi, không phải sao? Nàng thật đúng là giỏi thu phục lòng người!” Tiếu Diễn mỉm cười.
Ninh Bảo vừa nghe, trái tim liền trầm xuống. Tính tình Thái tử, hắn rất hiểu Tiếu Diễn nhưng vì Lâm trắc phi từng cứu hắn một mạng nên hắn bất đắc dĩ phải lựa chọn phản bội Thái tử.
Còn tưởng rằng bản thân có thể dựa vào sự hiểu biết về Thái tử có thể miễn cưỡng tránh khỏi tầm mắt nhưng hắn sao lại quên mất, Tiếu Diễn có thủ đoạn quyết đoán đủ để khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vị Thái tử này chẳng những thông minh quyết đoán, âm hiểm độc ác mà còn thập phần đa nghi. Hiện tại như vậy chỉ sợ đã sớm nổi lên nghi ngờ, chỉ là ẩn nhẫn không phát chờ đợi thời cơ. Mà hiện tại thời cơ này rốt cục cũng đã đến.
Tiếu Diễn cười lạnh một tiếng, phất phất tay. Từ bốn phía trào ra vô số thị vệ, Tiếu Diễn bình thản nói: “Đem phản đồ này lăng trì xử tử!”
Ninh Bảo không hề phản kháng cứ thế bị kéo xuống. Trước khi đi hắn hướng Tiếu Diễn dập đầu: “Điện hạ, nô tài biết tâm tư ngài, Lâm trắc phi cũng biết. Nô tài chẳng phải muốn phản bội ngài mà là vì sợ tâm tư ngài một ngày nào đó sẽ tạo ra một náo động lớn. Nếu ép Yến vương Thế tử làm phản, chỉ sợ người chịu khổ sẽ lại là dân chúng. Điện hạ, nô tài cầu ngài hãy bỏ đi suy nghĩ hoang đường đó!”
Tiếu Diễn cười lạnh, hắn sớm đã điều tra, nếu Tiếu Trọng Hoa bị buộc làm phản có thể điều động bao nhiêu binh mã? Đầu tiên sẽ là ba mươi vạn binh lực cách kinh đô vài trăm dặm.
Nhưng Tiếu Diễn đã điều tra thế lực trong tay Tiếu Trọng Hoa không chỉ có như vậy, người này còn nắm chặt chẽ Kim ngô vệ trong tay. Hơn nữa trong triều có vô số môn sinh, bằng hữu của Yến vương phủ. Cho dù là Thái tử, cũng không hề cố kỵ.
Nhưng cho dù Tiếu Trọng Hoa có năng lực thì tội danh tạo phản mưu nghịch đại nghịch bất đạo, trọng tội tru di cửu tộc này, hắn có thể kham nổi sao?
Nghĩ như thế Tiếu Diễn liền thấy khả năng tạo phản của Tiếu Trọng Hoa nhỏ đi rất nhiều.
Còn nữa, nếu Tiếu Trọng Hoa thực sự tạo phản chỉ sợ cũng không dễ dàng. Không nói đến trong kinh đô chính tay hắn bố phòng, con người Tiếu Trọng Hoa chưa chắc động được.
Chỉ cần thân tín lưu dương của hắn nếu kinh đô xảy ra chút biến cố nào, bốn mươi vạn binh mã ngoài kinh sẽ lập tức dẫn đầu vào kinh, các đội quân trên đường cũng sẽ hưởng ứng.
Bất luận thế nào, Tiếu Diễn hắn cũng không thua! Vậy, vì sao không đoạt lấy Âu Dương Noãn?
Tiếu Diễn đăm chiêu. Thật lâu sau nội tâm kích động mới từ từ bình tĩnh.
Không còn bàng hoàng thần sắc của hắn dần dần lạnh lẽo, hắn chậm rãi mở miệng: “Truyền ý chỉ của ta, từ ngày hôm nay giảm lỏng Lâm trắc phi tại Mặc hà trai!”