Sáng sớm hôm sau, khi Âu Dương Noãn còn chưa tỉnh Tiếu Trọng Hoa đã bị triệu vào cung.
Lát sau Xương Bồ tiến vào hầu hạ Âu Dương Noãn rửa mặt chải đầu, nhưng Âu Dương Noãn lại không nhìn thấy Hồng Ngọc.
“Hồng Ngọc đâu? Không được khỏe sao?” Âu Dương Noãn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Xương Bồ một bên giúp nàng chải vuốt sợi tóc dài, một bên nói: “Nô tỳ không biết, sáng sớm đã không thấy người đâu!”
“Quận vương phi, nô tỳ cảm thấy Hồng Ngọc tỷ tỷ có điểm là lạ!” Bích Dao đột nhiên lên tiếng.
“Là lạ? Lạ làm sao?” Âu Dương Noãn nhướng mày.
“Ngay cả Phương mama cũng nói, Hồng Ngọc tỷ tỷ gần đây rất hay đánh vỡ đồ. Lúc hầu hạ cũng có chút không yên lòng!”
“Ngày hôm qua bảo nàng bưng trà lên cho Quận vương phi, vậy mà ngay cả chén trà cũng lấy sai!” Bích Dao bưng tráp bảo thạch, cười nói.
Xương Bồ hung hăng trừng mắt nhìn Bích Dao, Âu Dương Noãn lại cười nói: “Oh, thật không?”
Bích Dao ban đầu cũng không thèm để ý ánh mắt của Xương Bồ nhưng vừa bị Âu Dương Noãn nhìn, trong lòng lại nhảy dựng lên.
Lúc này mới ý thức được, Xương Bồ nói Hồng Ngọc là quan tâm. Dù sao các nàng cũng là nha đầu mà Quận vương phi mang tới.
Còn nếu bản thân nàng nói thì chính là cáo trạng cùng châm ngòi hiềm nghi. Huống chi nàng vừa mới bán đứng Bích Hà.
Bích Dao lập tức cúi đầu nói: “Nô tỳ lỡ lời! Xin Quận vương phi đừng trách tội!”
Âu Dương Noãn cũng không để ý, chỉ cười cười nói: “Ngoại trừ chuyện đó thì còn có gì khác không?”
Xương Bồ nhăn mày lại: “Những cái khác cũng không có gì!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu: “Ngươi hãy lưu tâm nhiều hơn một chút. Nếu là thân mình không thoải mái thì tìm một đại phu đến xem giúp nàng!”
Hồng Ngọc là nha đầu nàng tin cậy nhất. Nhưng tính tình lại có chút cố chấp. Nếu tự nàng đi hỏi chắc chắn Hồng Ngọc sẽ không nói.
“Quận vương phi, Thế tử phi mời ngài qua bên kia một chút!” Bích Yên từ ngoài cửa tiến vào, hết sức cung kính.
Âu Dương Noãn gật gật đầu, động tác trên tay Xương Bồ cũng nhanh hơn.
Nắng sớm mờ mờ như sương mù, trong không khí mơ hồ có hương hoa cùng hơi nước tươi mát.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây loang lổ chiếu lên người Âu Dương Noãn, mang theo sự mông lung.
Nàng đi xuyên qua đình viện, vào An khang viện.
Tôn Nhu Trữ nhìn nàng liếc mắt một cái, chậm rãi giận tái mặt. Trong giọng nói cũng có nhiều hơn vài phần nghiêm nghị: “Người đâu, mau chuẩn bị chỗ cho Quận vương phi!”
Loại thái độ này, lộ ra một chút bất thường. Âu Dương Noãn chau mày, ngồi xuống ghế hòa nhã cười: “Đại tẩu gọi ta đến sớm như vậy, là có chuyện gì?”
Tôn Nhu Trữ cầm chén trà lên, nhẹ nhàng thổi lớp bọt di động bên trên rồi nhấp một ngụm: “Vốn loại chuyện này ta cũng không nghĩ sẽ kinh động đến ngươi. Ngươi đường đường là Vĩnh An quận chúa, lại gả vào đây cũng chưa được bao lâu, ta cũng không muốn phiền!”
“Nhưng dù sao đây cũng là người trong viện ngươi, không nói trước một tiếng thì cũng không tốt!”
Trong lòng Âu Dương Noãn thập phần nghi hoặc nhưng trên mặt lại thản nhiên: “Đại tẩu, ngươi có ý gì?”
Tôn Nhu Trữ cười cười, lãnh ý tràn đầy: “Yến vương phủ chúng ta là nơi sạch sẽ. Vài thập niên qua chưa từng phát sinh loại chuyện dơ bẩn gì. Hiện tại đệ muội bảo ta nói, ta cũng chưa gặp loại chuyện này bao giờ. Hoắc mama, mang thứ đó ra cho Quận vương phi xem!”
Hoắc mama sớm đã đuổi hết bọn nha đầu ra ngoài. Nghe thấy lời này liền mang một cái hộp lên, mở ra trước mặt Âu Dương Noãn.
Nàng vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong hộp là một cái yếm của nữ tử, màu đỏ thắm, bên trên thêu sen tịnh đế.
Trong lòng Âu Dương Noãn trầm xuống, phút chốc chỉ cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Nàng chậm rãi nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tôn Nhu Trữ: “Đại tẩu, ngươi cuối cùng là muốn làm gì?”
Tôn Nhu Trữ cười lạnh nhưng lại không nói lời nào. Hoắc mama thở dài, ra vẻ tiếc hận: “Đây là của Hồng Ngọc cô nương!”
Sắc mặt Âu Dương Noãn càng tái nhợt. Lát sau nàng mới chậm hãi hỏi: “Oh, thật không?”
Đáy mắt Hoắc mama mỉm cười nói: “Đúng vậy! Vật này đúng là của Hồng Ngọc cô nương!”
“Nói ra thì cũng thật khéo, vốn là trong viện chúng ta đã bị mất một số thứ. Thế tử phi hạ lệnh tìm kiếm mọi người trong viện. Ai ngờ trên người một hộ vệ tên Triệu Lương đã phát hiện thứ này!”
Hộ vệ bình thường tất nhiên không được vào nội viện, nhưng Triệu Lương lại khác.
Có rất nhiều tin tức khẩn cấp từ trong cung hoặc từ quân doanh đưa tới, đều không thể qua người khác. Những tin tức như vậy, Triệu Lương đều tự mình giao cho Tiếu Trọng Hoa.
Hoắc mama cười nói: “Kỳ thật tìm được vật gì cũng không nói lên điều gì. Dù sao Triệu Lương cũng là hộ vệ của Quận vương, là người mà đệ ấy tín nhiệm. Cho nên được tự do ra vào nội viện cũng là bình thường!”
“Ngay cả khi nhặt được thứ gì của bọn nha đầu cũng không kỳ quái. Nếu là một cây quạt, một cái khăn tay thì cũng không tính là bằng chứng gì xác thực!”
“Nhưng cố tình là một cái yếm, yếm của nữ tử cũng không phải thứ có thể tùy tiện hong phơi. Quận vương phi sẽ không thể nói là một cơn gió thổi qua, không cẩn thận cuốn cái yếm của Hồng Ngọc cô nương bay đến tay Triệu Lương!”
“Mà nếu có thật sự là như thế thì cái yếm này từ trên người hắn lục soát được. Thật sự đã là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Chuyện này….thật sự là khiến cho Thế tử phi chúng ta khó xử a!”
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn Tôn Nhu Trữ. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lưu động những cảm xúc phức tạp.
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ cũng không thật sự tốt lắm, giống như vì chuyện này mà rất tức giận.
Nhưng trong ánh mắt lại lóe ra ý cười ẩn ẩn: “Vốn nói đây là chuyện trong viện đệ muội, ta sẽ không xen vào chuyện của người khác. Nhưng nha đầu tư thông với hộ vệ, chuyện này thực sự quá nghiêm trọng!”
“Nếu ta không lên tiếng, tương lai một khi bị người khác biết…..Hồng Ngọc cô nương là nha đầu bên cạnh ngươi, chỉ sợ cũng vì chuyện này mà thanh danh của đệ muội cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
“Haizzzz, ta cũng không muốn trách tội ngươi. Dù sao ngươi cũng còn trẻ, có nhiều chuyện cũng rất không cẩn thận. Làm sao có thể đoán được hạ nhân dám làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này sau lưng mình?”
Nói xong lại làm ra vẻ mặt vô cùng tiếc hận: “Thật sự là không thể tưởng tượng được. Hồng Ngọc nhìn qua là một nha đầu thành thật, làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Khiến ngươi phải nói thế nào mới tốt đây?”
Ngoài mặt Âu Dương Noãn vẫn thực bình tĩnh, thực tế trong lòng lại chưa bao giờ phẫn nộ như thế. Thân thể nàng tựa hồ như vì tức giận mà phát run.
Từ sau khi gả vào đây nàng chưa bao giờ cũng không làm gì bất kính với Tôn Nhu Trữ. Càng đừng nói có hành động gì nguy hại đến đối phương.
Nhưng nàng không hại người nhưng đối phương vẫn từng bước ép sát.
Đúng là ở Trữ quốc am nàng xác thực đã phát hiện được bí mật của Tôn Nhu Trữ, nhưng nàng không phải đã luôn nói qua, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói ra. Lại càng không thể lấy chuyện đó để uy hiếp đối phương.
Tôn Nhu Trữ ngoài mặt thì bất động thanh sắc nhưng thực tế lại như hổ rình mồi. Thế nhưng có thể nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy.
Tôn Nhu Trữ làm vậy, rõ ràng biết Hồng Ngọc là nha đầu mà nàng tin cậy coi trọng nhất, cố ý bắt lỗi Hồng Ngọc để uy hiếp nàng.
Hồng Ngọc phạm vào tội tư thông, truyền ra ngoài, nhẹ thì để cho người khác cảm thấy nàng quản lý không tốt nha đầu bên cạnh. Nặng thì ngay cả danh dự của nàng cũng sẽ bị tổn thất lớn.
Tôn Nhu Trữ, quả nhiên là một kích tất trúng!
Đột nhiên Âu Dương Noãn nghĩ đến chuyện sáng sớm không thấy Hồng Ngọc liền hỏi: “Đại tẩu, Hồng Ngọc đâu?”
“Vừa rồi ta đã truyền nàng đến, tạm thời nhốt lại! Đệ muội, ngươi sẽ không vì nha đầu của mình mà cầu tình chứ?” Tôn Nhu Trữ híp hai mắt lại, tạo thành một đường cong lãnh khốc.
Cảm xúc trong lòng Âu Dương Noãn cuộn trào mãnh liệt nhưng vẫn chỉ trầm tĩnh ngồi đó.
Hoắc mama tự mình dâng trà, Âu Dương Noãn bưng lên, uống một ngụm. Nàng hơi ngừng lại, trong hương trà thơm ngát nghĩ cách ứng đối.
Không đợi nàng nói chuyện, Tôn Nhu Trữ đã nghiêm mặt nói: “Đệ muội, không phải là ta nói ngươi. Nhưng ngay cả nha đầu của chính mình cũng quản không được, cư nhiên để nàng làm ra loại chuyện này!”
“Haizzz, nếu nàng đã đến tuổi, muốn gả ra ngoài cũng nên tìm người hứa gả. Ngươi giữ lại nàng ngược lại lưu một mối họa!”
“Nay chuyện này bị ta biết, thực ra ta cũng không có gì. Nhưng nếu để Vương gia cùng Đổng trắc phi biết, chỉ sợ lại nháo ra chuyện lớn!”
“Nhưng nếu cứ mặc kệ, lại hỏng quy củ của Yến vương phủ. Đệ muội, ngươi nói ta nên làm như thế nào?”
Chuyện Tôn Nhu Trữ cùng Hạ Lan Đồ tư thông, không ai có thể xuất ra chứng cứ xác thực.
Nhưng chuyện của Hồng Ngọc lại là nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Nếu hiện tại nàng mang bí mật của Tôn Nhu Trữ nói ra người khác đều chỉ cảm thấy nàng vì bảo vệ nha đầu mà cố ý vu hãm Thế tử phi.
Người chân chính hồng hạnh vượt tường lại luôn miệng nói người khác phá hỏng quy củ. Đúng là buồn cười đến cực điểm!
Tôn Nhu Trữ dám làm như thế là muốn nắm được nhược điểm của nàng. Để nàng tùy ý bị sai khiến, chỉ đâu đánh đó.
Nếu hôm nay nàng nhượng bộ, như vậy từ nay về sau nàng liền không thể không làm theo đối phương. Âu Dương Noãn tất nhiên rất rõ điểm này.
Còn nếu mặc kệ, thanh danh của nàng bị hao tổn cũng liền thôi. Nhưng Hồng Ngọc nhất định sẽ không thoát khỏi tội chết. Điều này tuyệt đối không thể.
Âu Dương Noãn buông trà, miễn cưỡng ngăn chặn tức giận trong lòng. Nàng nhẹ tươi cười, nụ cười kia hoàn mỹ không một tỳ vết: “Phạt Hồng Ngọc là tất nhiên. Chỉ là nàng là người mà ta mang từ Âu Dương phủ tới, muốn xử phạt thế nào thì phải là do ta quyết định!”
“Huống chi, ta còn chưa nhìn thấy người. Càng chưa để hai người liên quan đối chất với nhau, sao có thể liền như vậy mà đã đưa ra kết luận?”
“Ta thực sự rất hiểu nha đầu của mình, lại cũng rất tin tưởng nhân phẩm của nàng. Chuyện này, ta tin nhất định là có người có ý định vu hãm!”
Tôn Nhu Trữ cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy là đệ muội muốn bao che cho nha đầu của mình?”
Tươi cười của Âu Dương Noãn cũng không hề giảm, trong ánh mắt lại hiện lên lãnh ý: “Đại tẩu, đây không phải là bao che! Ta là chủ tử của nàng, dù sao cũng không thể không hỏi rõ trắng đen đã khiến nàng phải chịu ủy khuất!”
Nháy mắt vẻ mặt Tôn Nhu Trữ như bị băng sương kết tụ: “Được rồi! Nếu đã như vậy, ta cũng không nhọc lòng che dấu cho người nữa. Chúng ta liền tới chỗ Đổng trắc phi đi!”
Âu Dương Noãn cũng giận tái mặt nói: “Nếu đại tẩu đã kiên trì như vậy, ta cũng không còn cách nào khác!”
“Chỉ là Hồng Ngọc là người trong viện ta. Muốn hỏi nàng có phạm tội hay muốn mang nàng tới chỗ Đổng trắc phi thì cũng phải là ta tự mình đến. Cho nên, ta nhất định phải mang người đi!”
Tôn Nhu Trữ nghĩ nghĩ, phất phất tay áo với Hoắc mama: “Hoắc mama, để Quận vương phi mang Hồng Ngọc đi đi! Chỉ là người có thể mang đi nhưng vật chứng phải để lại!”
Âu Dương Noãn cũng không kiên trì, chỉ đứng lên nói: “Một khi đã như vậy, ta đây cáo từ!”
Sau khi Âu Dương Noãn rời đi, Hoắc mama liền nói: “Thế tử phi, không nghĩ rằng vị Quận vương phi này lại cứng miệng như vậy! Sao ngài có thể để nàng mang Hồng Ngọc đi chứ?”
Tôn Nhu Trữ cười cười, nói: “Có Triệu Lương cùng cái yếm kia trong tay, không có Hồng Ngọc cũng không quan trọng. Chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng đều không thể nói được cái yếm kia vì sao mà không cánh mà bay”
“Hừ, Âu Dương Noãn không chịu cầu ta, sẽ có lúc phải khóc. Đi, chúng ta đến Thanh liên cư!”
…..
Hồng Ngọc dường như là bị kinh hách rất lớn, tóc dài tán loạn. Hai tay gắt gao vò lấy quần áo, mặt loang lổ nước.
Xương Bồ mặt trắng bệch nói: “Hồng Ngọc tỷ, sao lại hồ đồ như vậy?”
Hồng Ngọc khóc không ngớt, thân mình gầy yếu hơi run run, cơ hồ nói không ra lời.
Âu Dương Noãn cấp đau công tâm, lại cố bức ra một tầng tức giận: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi thật sự cùng thị vệ kia….”
Thân mình Hồng Ngọc run lên thật mạnh, lệ ý trong mắt lại càng tăng lên, cuồn cuộn rơi xuống, liên thanh nói: “Không có! Nô tỳ tuyệt đối không có! Ngay cả nô tỳ không để ý bản thân nhưng cũng sẽ bận tâm tới thanh danh của tiểu thư! Nô tỳ sao có thể cùng một hộ vệ tư thông?”
Âu Dương Noãn tiến lên, bắt lấy cánh tay Hồng Ngọc: “Ngươi nói thật?”
“Nô tỳ tuyệt không dám nói dối! Tiểu thư, nô tỳ từ nhỏ đã đi theo ngài, chưa từng nói dối ngài một câu!”
Hồng Ngọc lớn tiếng khóc, như một quyền đánh vào ngực Âu Dương Noãn. Trong lòng nàng đau nhức, bất giác mềm lòng, cầm lấy tay Hồng Ngọc, trong mắt cũng tràn đầy lệ ý: “Ta biết! Ta biết ngươi chưa bao giờ làm chuyện gì ảnh hưởng không tốt đến ta!”
Khi tất cả mọi người đều phản bội nàng, chỉ có Hồng Ngọc cùng Phương mama là che chở trước mặt nàng. Kiếp trước là thế, kiếp này cũng vậy.
Hồng Ngọc tuyệt đối không thể làm chuyện phản bội nàng. Là do nàng sơ sót, thế nhưng lại không bảo vệ tốt người bên cạnh, để bị bọn họ tính kế.
Chỉ trong chớp mắt, Âu Dương Noãn chợt ngừng lệ ý, dùng sức cắn môi. Chờ Hồng Ngọc khóc đủ, mới chậm rãi kéo nàng đứng lên, ôn hòa nói: “Không phải sợ! Mau nói hết mọi chuyện cho ta, từ đầu tới cuối, đừng bỏ sót chi tiết nào!”
Hồng Ngọc cắn môi, gằn từng chữ: “Tiểu thư tin nô tỳ?”
Âu Dương Noãn gạt đi nước mắt trên mặt Hồng Ngọc: “Ta tin!”
Hồng Ngọc ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa sự tự trách vô hạn cùng đau xót: “Là do nô tỳ không tốt! Nô tỳ mặc dù không tư thông cùng người khác nhưng nô tỳ thật sự đã bị mất một cái yếm. Là nô tỳ sơ suất….”
Âu Dương Noãn đè đầu vai Hồng Ngọc, trầm giọng nói: “Làm sao lại bị mất?”
Hồng Ngọc lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra sự mơ hồ.
Quần áo của nàng đều ở trong ngăn tủ khóa lại kỹ càng. Vô lý mất một cái yếm nàng cũng hiểu là rất kỳ quái: “Nô tỳ cũng không biết! Chính là năm ngày trước mới phát hiện! Sau đó nô tỳ tìm khắp nơi, cơ hồ muốn điên lên, nhưng lại cũng không dám nói cho người khác!”
Hóa ra là như vậy!
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi. Đây mới chính là lý do mà gần đây Hồng Ngọc luôn không yên.
Một vật liên quan đến danh tiết của nữ tử, nàng sao có thể tùy tiện loạn phóng? Cho nên nhất định không phải là mất mà là có người cố ý trộm.
“Nô tỳ tìm vài ngày không thấy. Sáng sớm hôm nay, Thế tử phi đột nhiên gọi nô tỳ đi!”
“Nô tỳ vốn muốn vào báo với tiểu thư một tiếng, ai ngờ bên kia nói tìm thấy gì đó của nô tỳ, bảo nô tỳ nhanh chóng đi nhận. Cho nên nô tỳ liền đi. Sau khi tới Thế tử phi không nói gì đã bảo người nhốt nô tỳ lại!”
Âu Dương Noãn nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch, từ trên ghế đứng lên.
Lại đột nhiên cảm thấy một trận hoa mắt váng đầu, cả thân mình lảo đảo.
Xương Bồ nhanh chóng đỡ lấy nàng: “Tiểu thư không khỏe sao? Mau vào trong nghỉ một chút!”
Âu Dương Noãn thở dài, lắc lắc đầu: “Không kịp rồi! Ta không có thời gian nghỉ ngơi! Chuyện này không điều tra rõ ngọn ngành, chỉ sợ không thể yên được!”
Hồng Ngọc cắn môi, mặt đầy ưu sắc: “Đều là do nô tỳ không tốt!”
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng: “Ngươi? Người mà bọn họ nhắm vào không phải là ngươi, mà là ta!”
Xương Bồ lo lắng nói: “Tiểu thư! Ngài mau mau nghĩ biện pháp a! Chuyện này một khi nháo lớn lên, Hồng Ngọc tỷ tỷ không ngẩng đầu lên được. Ngay cả danh dự của tiểu thư cũng sẽ….”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, thanh danh của nàng chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là phải bảo trụ được tính mạng của Hồng Ngọc!
Hồng Ngọc giữ chặt tay của Âu Dương Noãn, khóc thút thít: “Tiểu thư, là nô tỳ liên lụy đến ngài!”
Âu Dương Noãn đỡ lấy bả vai của nàng: “Ngươi tất nhiên là có sai, sai ở chỗ là đã giấu diếm ta, lại càng không tinh tế cân nhắc. Nhưng nếu không phải người ta cố ý thiết kế, cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức này!”
Nghĩ đến đây, nàng lại ôn nhu nói: “Biết sai rồi chúng ta phải nhanh chóng tỉnh lại. Để thế này đi đến chỗ Đổng trắc phi, bộ dáng này của ngươi chỉ biết làm người ta nói cho đuối lý!”
Hồng Ngọc nghĩ nghĩ liền nói: “Tiểu thư, ngày đó ở Trữ quốc am nô tỳ tuy rằng chưa đi đến viện môn nhưng tiếng tiêu kia, nô tỳ cũng có nghe thấy!”
Haizzzz, thật sự là nha đầu ngốc!
Âu Dương Noãn cười khổ: “Ngươi nghĩ rằng ta không nghe ra sao?”
“Nhưng thứ nhất, chúng ta không có căn cứ chính xác. Hai là người nọ là ân nhân của chúng ta. Cho dù ta căm hận Thế tử phi thì cũng không thể khai hắn ra!”
“Mà cho dù ta có nói, rơi vào tai người ngoài khó tránh sẽ nghĩ ta vì bị nàng bắt được nhược điểm mà cố ý trả thù. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Tôn Nhu Trữ không sợ!”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong lòng Âu Dương Noãn như có lửa đốt.
Nàng vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài có người đẩy cửa tiến vào.
Nàng không khỏi cả kinh, liền thấy Tiếu Trọng Hoa sải bước từ bên ngoài vào.
Âu Dương Noãn lắp bắp kinh hãi, hắn không phải vào cung rồi sao? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong này?