Ngoài cửa sổ một chút tiếng gió cũng không có. Trong không gian yên tĩnh, duy chỉ nghe thấy tiếng giọt sương từ lá cây rơi xuống đất, nhẹ nhàng mà lại thanh thúy.
Mồ hôi trên người Âu Dương Noãn vẫn chưa khô hết khiến đáy lòng người ta sinh ra chút khác thường.
Tiếu Trọng Hoa thấy nàng hồi lâu vẫn không ngủ liền phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm.
Một lát sau nha đầu đã chuẩn bị xong, Tiếu Trọng Hoa tự mình ôm lấy Âu Dương Noãn, để nàng vào thùng nước ấm áp.
Âu Dương Noãn không tự chủ được ngã đầu vào khuỷu tay hắn, bị hơi thở nam tử mãnh liệt mà nồng đậm của hắn bao lấy.
Nàng chưa bao giờ biết, hơi thở trên người một nam nhân sẽ như vậy…ấm áp mà tràn ngập từ tính, khiến nàng vô thức nhớ tới dương quang nóng cháy giữa ngọ.
Quý tộc nam tử kinh đô luôn luôn ẩn ẩn hương khí. Càng là nhà quyền quý bên người thường sẽ có người chuyên môn phụ trách điều hương.
Ngay cả Tiếu Thiên Diệp….trên áo hắn cũng có hơi thở hoàng hương.
Duy chỉ có Tiếu Trọng Hoa là không có. Lúc này trên người hắn, nàng không thấy một chút mềm mại nào, hết thảy đều là cường hãn, phong duệ mà nội liễm.
Giờ này khắc này, nàng tựa hồ như nghe thấy nhịp tim chính mình đang đập không ngừng, lại có chút hoảng hốt.
“Để ta tự làm!”
Nàng lấy hết dũng khí mở miệng, muốn từ khuỷu tay hắn giãy ra, che đi nhịp tim đập bối rối.
Tiếu Trọng Hoa cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Âu Dương ngẩn ra, lập tức cắn môi. Trong lòng trăm mối tơ vò, trăm ngàn lời muốn nói, thế nhưng nàng lại không biết phải bắt đầu từ đâu và nói như thế nào?
Nàng sẽ cố gắng làm tốt nghĩa vụ của thê tử, chỉ mong hắn cũng có thể cả đời kính nàng, trọng nàng, có thể cho nàng đãi ngộ của một Vương phi. Nàng không cần cẩm y ngọc thực, chỉ cần hắn có thể giữ lời hứa.
Nhưng khi nàng nhìn vào ánh mắt thâm trầm của hắn, không biết vì sao nàng lại không dám nói? Tựa hồ như nếu nói ra, sẽ phá hỏng bầu không khí này.
Không riêng gì trong lòng Âu Dương Noãn cảm thấy phức tạp, Tiếu trọng Hoa cũng như vậy.
Hắn cưới nàng trừ bỏ không thể khống chế tâm động bên ngoài, còn là vì hắn muốn bảo vệ nàng.
Nhưng khi hắn hôn nàng, hắn lại không thấy rõ được tim mình, hắn không biết chính mình muốn gì?
Ngay một khắc kia, tất cả lý trí của hắn đều tiêu thất, chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ như bắt đầu hưởng thụ cùng nàng giao triền.
Mọi mưu tính, tựa hồ như nháy mắt đã bị tình cảm mãnh liệt đó quét qua. Mãnh liệt khiến hắn không thể cự tuyệt được.
Một khắc kia, hắn thật sự muốn nữ nhân này. Không chỉ là muốn nàng hoàn toàn thuộc về mình, cũng muốn chính mình hoàn toàn thuộc về nàng.
Ngay khi hắn tiến vào, nàng rất đau, nàng đã dùng nước mắt ủy khuất yên lặng chỉ trích hắn.
Nhưng nàng lại không biết, hắn vừa rồi đã chật vật đến cực điểm, hoàn toàn loạn vô kết cấu.
Tiếu Trọng Hoa cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng lướt trên tóc nàng. Bàn tay thật nhẹ thật nhẹ lau qua người nàng.
Con ngươi đen nóng rực, khiêu nhiên cháy diễm, thanh âm cũng dị thường khàn khàn: “Còn đau nữa không?”
Âu Dương Noãn sửng sốt, mới giật mình nghe hắn hỏi thì nhất thời mặt đỏ tai hồng.
Rốt cục cái gì cũng đều không nói, hai tay vòng qua cổ hắn, vãn trụ gáy thon dài ấm áp của hắn, thấp giọng “Uhm! một tiếng.
Đợi khi sương nặng trong đêm dài buông xuống, Tiếu Trọng Hoa mới ôm Âu Dương Noãn từ trong nước ra. Thay nàng mặc y phục, thấy trên tóc nàng vẫn còn chút ướt át, liền mở cửa sổ ra.
Ngân hà xán xán quang huy ở trong đêm tĩnh lặng càng phát sáng rực rỡ. Tiếu Trọng Hoa ôn nhu ôm lấy nàng: “Nghỉ sớm một chút!”
Âu Dương Noãn cũng biết sáng sớm ngày mai còn phải bái kiến trưởng bối. Chính là cũng không thể nào ngủ được, nàng miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Mãi đến khi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn kêu nàng rời giường rửa mặt, nàng mới giật mình mở mắt thấy trời đã sáng.
Hồng Ngọc tiến vào hầu hạ Âu Dương Noãn rửa mặt chải đầu. Tiếu Trọng Hoa lại đứng cách nha đầu rất xa, một bộ dáng lạnh băng.
Cũng không có nha đầu nào dám tiến lại gần hầu hạ Tiếu Trọng Hoa, Xương Bồ kỳ quái hỏi một câu: “Quận vương, có cần bọn nô tỳ hỗ trợ không?”
Tiếu Trọng Hoa thế nhưng đã tự mình chỉnh trang y phục xong, hắn thản nhiên nói: “Không cần!”
Đảo mắt nhìn thấy Âu Dương Noãn cũng đang nhìn mình, hắn liền cười cười nói: “Ở bên ngoài đánh giặc, cũng không thể mang theo nha đầu!”
Đây đã là thói quen tự mình làm, cho nên nha đầu trong phòng mới không dám tiến lên.
Không biết vì sao, Âu Dương Noãn có chút không được tự nhiên hạ mắt xuống. Cách nói vừa rồi, hình như là hắn đang muốn giải thích điều gì đó với nàng.
Kỳ thật chuyện đó cũng không có gì kỳ lạ, nhà bình thường luôn tam thê tứ thiếp.
Huống chi hắn là một quận vương, bên người ngay cả khi có nha đầu phụng dưỡng cũng không có gì kỳ quái.
Cho dù hắn nói với nàng, bên người có thiếp thất hoặc nha đầu thông phòng, nàng cũng sẽ không lấy làm lạ.
Có chăng trong lòng cũng chỉ có chút không thoải mái mà thôi.
Nhưng nàng hiểu được, chuyện đó là không thể tránh được. Cho dù năm đó Tô Ngọc Lâu không nạp thiếp nhưng bên cạnh cũng có hai nha đầu thông phòng.
Nàng ngay cả trong lòng khó chịu, lại cũng chỉ có thể nhịn xuống. Bởi vì đó là những người đã phụng dưỡng Tô Ngọc Lâu nhiều năm trước khi nàng vào cửa. Nàng còn có thể làm gì? Giết? Bán?
Không, năm đó nàng không làm ra loại chuyện như vậy. Hiện tại nàng cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó.
Tiếu Trọng Hoa ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn Hồng Ngọc đang chải đầu cho Âu Dương Noãn.
Hồng Ngọc bị ánh mắt kia khiến tay chân đều run lên, chỉ có thể nhịn xuống dùng sừng tê giác ngọc bích đem những đoạn tóc đen như mực chậm rãi sơ thông, tay còn lại tinh tế vãn kế.
Sau đó ở phát gian đeo nhất chi ngọc bích lăng hoa song hợp dài tạm, phảng phất như một đôi hồ điệp vờn quanh, thập phần linh động.
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên đứng lên tiến vào nội thất. Trong chốc lát liền mang đến một cái tráp đặt lên bàn trang điểm.
Âu Dương Noãn sửng sốt, thấy hắn cũng nhìn mình liền vươn tay mở ra. Vừa thấy liền nhất thời kinh ngạc.
Bên trong là một cái trâm cài phượng hoàng giương cánh, hai mắt khảm ngọc thất bảo. Đầu phượng dùng kim diệp chế thành, các bộ phận còn lại toàn dùng kim tuyến nhỏ như sợi tóc chế thành hình lông chim.
Thượng chuế bảo thạch các màu. Trong miệng phượng hoàng ngậm một chuỗi dây kết thù ngọc thật dài, cuối dây kết là một viên hải châu rất tròn, phát sáng và
“Mẫu phi từng nói, cái này muốn tặng cho thê tử của ta!” Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Âu Dương Noãn khẽ cười, đây là thứ mà Yến vương phi để lại cho con dâu. Nàng tự tay cầm lấy cài vào tóc mình.
Hải châu kia vừa vặn rũ xuống theo mái tóc nàng, ẩn ẩn quang hoa dao động, lưu chuyển rạng rỡ, trên búi tóc đen nhánh giống như những giọt nước đọng lại.
Ngày hôm nay như vậy đối với Âu Dương Noãn là đã quá nhiều trang dung. Trên mặt chấm một lớp phấn hồng nhẹ, gương mặt lập tức lệ hồng.
Nàng nghiêng đầu chợt thấy Tiếu Trọng Hoa đang chờ đợi liền nhẹ giọng nói: “Quận vương có thể ra phòng ngoài ngồi dùng trà!”
Tiếu Trọng Hoa vẫn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có tia hờn giận.
Âu Dương Noãn nhìn ra cảm xúc biến hóa của hắn, không khỏi âm thầm phỏng đoán mình nói câu nào không đúng. Lại nghe hắn nói: “Không phải nên gọi là phu quân sao?”
Hồng Ngọc che miệng cười trộm. Âu Dương Noãn không tự chủ được mở to hai mắt. Nàng không nghĩ tới, Tiếu Trọng Hoa thế nhưng lại để ý điểm này.
Nàng nhẹ giọng ho khan một tiếng rồi cười nói: “Đúng vậy, phu quân!”
Lúc này Tương mama của Yến vương phủ từ nội thất bước ra, tươi cười dạt dào nơi khóe mắt.
Bà ta đem miếng vải trắng tối hôm qua để trên giường đặt vào tráp, quỳ gối hành lễ: “Chúc mừng Quận vương, Quận vương phi!”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu, Âu Dương Noãn lại mặt đỏ tai hồng.
Đêm hôm qua tuy rằng đã thành thân nhưng nếu không có tấm khăn trắng này, nàng sẽ không được xem như danh chính ngôn thuận là quận vương phi.
Trang điểm xong, dùng đồ ăn sáng đơn giản. Tương mama cười nói: “Quận vương, đã đến lúc nên đi vấn an Vương gia cùng Đổng trắc phi rồi!”
Sắc mặt Âu Dương Noãn vẫn như thường, nhưng trong lòng đã càng thêm tò mò.
Vị Đổng thị này chỉ là một trắc phi, nói ra thì thân phận còn kém xa Yến vương phi đã mất.
Nhưng nhìn cách Tương mama xưng hô, lại giống như thập phần kính trọng.
Ra sân, Âu Dương Noãn đi cùng Tiếu Trọng Hoa. Sau nàng lại cố ý đi chậm một bước, Tiếu Trọng Hoa đi được vài bước đột nhiên dừng lại nhìn nàng.
Âu Dương Noãn sửng sốt, không biết vì sao hắn lại đột nhiên dừng lại?
Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại kéo lấy tay nàng: “Đi thôi!”
Đây là hắn đang muốn sóng vai nàng cùng đi sao? Âu Dương Noãn chấn động không nói.
Một đường đi tới, tất cả mama nha đầu đều cúi đầu, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
Toàn bộ hành lang dài gấp khúc tĩnh lặng, dường như ngay cả một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Vừa mới đến đại sảnh, liền có một nữ tử tươi cười chào đón, hì hì đứng trước mặt Âu Dương Noãn, còn kéo lấy tay nàng: “Đây chính là đệ muội a! Hôm qua ta cũng muốn đến tân phòng nhìn muội, nhưng ai ngờ Thế tử thân mình khó chịu nên ta không tới được. Còn phải thỉnh đệ muội chớ trách ta chậm trễ mới phải!”
Âu Dương Noãn ngẩng đầu, thấy trước mắt là một nữ tử có đôi mắt hơi xếch, lời nói ra quyến rũ nhưng cũng vô cùng sắc bén.
Thân thể tiêm y hợp, da thịt tinh tế, trên đầu bối kiểu tóc hoa lệ phức tạp, chuế mãn châu ngọc. Quả nhiên là đoan trang thiên thành, minh diễm chói mắt.
Sắc mặt Tiếu Trọng Hoa bình thản: “Noãn Nhi, đây là Thế tử phi!”
“Cái gì mà Thế tử phi nha? Gọi ta một tiếng đại tẩu có phải thân thiết hơn không?” Nữ tử kia sẳng giọng cười.
Xem ra vị nữ tử mỹ mạo trước mặt này chính là đích trưởng nữ Hoài trữ Hầu gia Tôn Nhu Trữ, cũng chính là thê tử của Yến vương Thế tử.
Tiếu Trọng Hoa không nói gì, chỉ nhìn Âu Dương Noãn. Nàng liền hành lễ với Tôn Nhu Trữ: “Dạ, đại tẩu!”
“Tốt lắm, tốt lắm! Như vậy mới đúng a! Mau qua vấn an phụ vương cùng Đổng trắc phi đi!” Tôn Nhu Trữ tươi cười, lôi kéo Âu Dương Noãn đi lên phía trước.
Thân thể Yến vương tựa hồ như vẫn chưa khỏe hẳn, đang ngồi trên ghế, hơi hơi lộ vẻ mệt mỏi.
Ông vừa nhìn thấy Âu Dương Noãn liền sửng sốt, rất nhanh lại nhìn Tiếu Trọng Hoa.
Tầm mắt phụ tử hai người chạm nhau trong không trung, ánh mắt Yến vương nhanh chóng hiện lên vẻ bi thương. Nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát.
“Làm sao có thể…..” Ông cúi đầu thì thào tự hỏi, chớp mắt kia đáy lòng dường như rất mâu thuẫn.
Đổng thị một bên như bất giác bừng tỉnh, cười dài nhìn Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn cũng không kìm hãm được mà đặc biệt chú ý Đổng thị. Nhìn thấy bà ung dung đẹp đẽ quý giá, tự nhiên hào phóng, mắt ngọc mày ngài, mặt mày như họa.
Nàng không khỏi kinh ngạc cho sự xinh đẹp cùng tuổi trẻ của bà, làm sao cũng nhìn không ra đối phương đã vào Yến vương phủ hơn hai mươi năm.
Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Noãn cùng tiến lên vấn an. Hai người cung kính dập đầu lạy Yến vương ba lạy.
Yến vương gật gật đầu, tựa hồ như muốn nói gì nhưng rốt cuộc lại không nói.
Đổng thị một bên mỉm cười nâng Âu Dương Noãn dậy. Sau đó cầm một túi gấm hoa điểu tơ vàng tặng cho Âu Dương Noãn làm lễ gặp mặt.
Vị Đổng thị khiến cho người ta có cảm giác thực thân thiết cũng thực hiền hòa: “Không phải là thứ gì quý giá nhưng đây là tâm ý của ta!”