Ngọc phi đi vào ngự thư phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng đế. Hắn cũng đang nhìn nàng nhưng vẻ mặt không còn là sự ôn nhu như ngày xưa. Hắn đột nhiên cầm một quyển tấu chương, hung hăng ném xuống chân nàng.
Hoàng đế vẻ mặt tức giận nói: “Tào gia thật sự là dám cả gan làm loạn!”
Ngọc phi giật mình, phịch một tiếng quỳ mạnh xuống: “Bệ hạ?”
Hoàng đế trừng mắt nhìn Ngọc phi, hừ lạnh nói: “Tào gia các ngươi dạy con thật tốt a! Cư nhiên dám chạy đến phủ Thái tử dâm nhục nha hoàn, đây là đang coi rẻ uy nghiêm của hoàng gia sao?”
Ngọc phi khó tin mở to hai mắt, vừa quỳ vừa lết lên mấy bước đến chân hoàng đế cầu xin: “Đều là phụ mẫu thần thiếp dạy con không tốt, khiến Vinh Nhi phạm vào tội lớn. Xin bệ hạ hãy trị tội thần thiếp, tha cho hắn đi! Van cầu bệ hạ!”
Hoàng đế cũng không thèm nhìn, hạ lệnh với thái giám: “Truyền chỉ!”
Ngọc phi quỳ bên cạnh hắn khóc hô: “Van cầu ngài, Bệ hạ! Xin hãy trị tội thần thiếp, tha cho Tào Vinh….”
Ngọc phi sớm đã nhận được tin tức, muốn cầu xin Hoàng đế tha thứ cho Tào Vinh. Nhưng hành động của Thái tử còn nhanh hơn, đã sớm viết một bức tấu chương dâng lên. Cứ như vậy, tội của Tào Vinh sẽ rất lớn.
“Truyền chỉ!” Thanh âm của Thái giám có chút chói tai bỗng chốc vang lên, cắt ngang lời nói của Ngọc phi: “Mang Tào Vinh giao cho từ tam tư hội thẩm, nghiêm trị không tha!”
Tam tư hội thẩm? Trời ạ, đó là những người phạm trọng tội mới bị như vậy. Đa số không phán tử hình thì cũng là lưu đày.
Ngọc phi nghe vậy thì gắt gao bắn lấy long bào của Hoàng đế, gương mặt xinh đẹp cũng đã hoàn toàn vặn vẹo. Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn đại thái giám Đại Đức mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Bình thường Đại Đức nhận được không ít từ chỗ Ngọc phi nên cũng không thể làm như không nhìn thấy: “Bệ hạ, Tào công tử tuy rằng có chút phong lưu nhưng tuyệt đối không dám miệt thị thiên gia. Chuyện này chắc là có hiểu lầm gì đó!”
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ Thái tử lại đi oan uổng hắn sao?” Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.
Đại Đức nhìn Ngọc phi, thấy đối phương đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình. Nghĩ đến khối ngọc vô giá mà đối phương đưa cho mình thì đành kiên trì nói tiếp: “Lúc chuyện xảy ra thì Thái tử đang ở trong cung. Lúc trở về mới nghe bẩm báo lại chuyện này. Nói vậy cũng chưa chắc là đã tra rõ hay chưa?”
“Đúng vậy, Bệ hạ! Đệ đệ thiếp tuy rằng lớn gan nhưng tuyệt đối sẽ không dám mạo phạm uy nghiêm thiên gia a!” Ngọc phi bi thương nói.
“Nghe nói lúc ấy là Hoàng trưởng tôn chủ trì yến hội. Nhiều người đến như vậy, ai biết có phải có người vu oan cho Tào công tử….”
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế đã quay mạnh người lại, ‘bốp’ một tiếng thật lớn, Hoàng đế đã cho Đại Đức một cái tát thật mạnh.
Đại Đức bị đánh một cái lảo đảo cả người rồi lui về sau vài bước, phịch một tiếng nhanh chóng quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Đại Đức luôn được Hoàng đến coi trọng, ở trong cung là người có địa vị. Cho nên nhất thời thái giám cung nữ, cũng bao gồm cả Ngọc phi đều cả kinh trừng mắt, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
“Vô liêm sỉ! Ngươi nói Hoàng trưởng tôn vu oan cho hắn sao? Tào gia là cái gì? Đáng giá để Hoàng trưởng tôn phải vu oan cho hắn sao?”
“Vâng, vâng! Là nô tài vô liêm sỉ! Xin bệ hạ thứ tội!”
Mặt Đại Đức đã sưng đỏ lên, cả người run run: “Nô tài đáng chết! Xin bệ hạ thứ tội!”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi nói không sai. Vốn là trên yến hội, trước mặt bao nhiêu người như vậy bắt được Tào Vinh, bằng chứng như núi. Trẫm đã hạ thánh chỉ lệnh tam tư hội thẩm, nghiêm trị không tha! Ngươi lại còn dám nói này nói nọ, cái này gọi là nội giám thảo luận chính sự, vu tội hoàng tộc! Thái tử cùng Hoàng trưởng tôn có thân phận gì mà một tên cẩu nô tài như ngươi cũng dám phỉ báng? Phản nghịch!”
“Nô tài không dám, nô tài có tội! Nô tài có tội a!”
Đại Đức ý thức được, Hoàng đế tuy rằng rất đa nghi nhưng ở trước mặt mọi người cũng sẽ không tùy tiện nghi ngờ Thái tử.
Hơn nữa hoàng đế đặc biệt sủng ái Hoàng trưởng tôn. Bản thân hắn vốn là chỉ cầu tình cho Tào Vinh nhưng lại vô tình phạm vào đại sai!
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Người đâu! Kéo hắn ra ngoài, đánh một trăm trượng. Xem sau này hắn còn dám nói năng bậy bạ nữa hay không?”
Thị vệ canh cửa cùng bọn Thái giám đều không dám chậm trễ, nhanh chóng tha Đại Đức ra ngoài.
Sắc mặt Ngọc phi thoáng cái trắng bệch, chuyện xảy ra như vậy khiến nàng đột nhiên ý thức được mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.
Nhưng lời còn chưa kịp nói đã nghe hoàng đế lạnh lùng nói: “Hậu cung không thể tham gia vào chính sự. Ngày thường cho ngươi chút mặt mũi ngươi liền không thấy rõ mình là ai, cư nhiên càng ngày càng làm càn. Dám ở trước mặt trẫm liền dám vọng nghị triều chính! Người đâu, mau truyền chỉ xuống, phàm là hậu cung can dự triều chính, bài tử dựng ở các cửa cung. Dám vọng nghị triều chính, lập tức xử trảm!”
Từ ngự thư phòng trở về, sắc mặt Ngọc phi đã xanh mét, toàn thân run lẩy bẩy. Cung nữ lo lắng đến gần, muốn đỡ lấy liền bị đẩy mạnh, cơ hồ ngã ngửa ra.
Ngọc phi bước nhanh vào trong, dùng sức ném mạnh chậu hoa cúc, chậu hoa lập tức bay đi đập mạnh vào cột trụ son đỏ trong điện. Nhất thời mảnh sứ vỡ, đất, hoa, lá trở thành đống hỗn độn.
Các cung nữ nhìn thấy một Ngọc phi ngày thường hỷ nộ không đổi sắc nay lại phát cuồng như vậy thì mồ hôi chảy ra như suối. Tất cả đều quỳ rạp xuống đất không dám thở mạnh, trong điện bỗng chốc tĩnh mịch.
“Tiểu súc sinh!” Ngọc phi thật sự là đã tức giận đến cực điểm, đột nhiên thấy trước mắt đen lại rồi ngã quỵ về phía sau.
May mà cung nữ nhanh chóng đỡ lấy mới không có thương tổn gì nghiêm trọng. Có cung nữ nhanh chóng lấy hương an thần, Ngọc phi hít sâu một hơi, đầu óc tức giận mới dần thanh tỉnh.
“Nương nương…..”
Cung nữ nhẹ nhàng vuốt ngực rồi dìu Ngọc phi ngồi xuống ghế, từ từ khuyên nhủ: “Thân thể ngài là quan trọng nhất, xin nương nương hãy bảo trọng!”
Người bên cạnh vội vàng lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt cho Ngọc phi. Cả người Ngọc phi dựa vào ghế, thở dốc. Qua một lúc lâu tức giận tràn ngập lồng ngực mới dần tiêu, cuối cùng đọng lại là một mảnh hoảng loạn.
“Tiểu Thanh…..Sau lưng ta không có gia tộc chống lưng, ở trong cung vốn từng bước rất khó khăn. Bọn họ thân là người nhà của ta, đã không trù tính cho ta thì thôi, hiện tại lại còn chọc vào tai họa như vậy. Ngươi cũng biết, tiểu súc sinh kia thế nhưng lại dám đi dâm nhục nha đầu phủ Thái tử, kết oán với Đông cung, ở trước mặt Bệ hạ giáng một đòn thật mạnh vào Tào gia….Phụ thân thế nhưng còn cầu ta ra mặt, bọn họ thật sự nghĩ ta cái gì cũng có thể làm được sao?”
Tiểu Thanh bị Ngọc phi hỏi cho sững sờ, nhất thời không biết trả lời sao cho phải.
Nàng đến hầu hạ Ngọc phi đã ba năm, thời gian cũng không tính là lâu nhưng trong ba năm đó, nàng chỉ thấy vị sủng phi này vì lấy lòng Bệ hạ mà thủ đoạn trăm biến.
Vĩnh viễn đều là thiên kiều bá mị, vui vẻ hoạt bát. Bao năm qua nàng chưa từng thấy qua Ngọc phi tiều tụy cảm khái, yếu đuối thương tâm như vậy. Nhìn thấy Ngọc phi lúc này, Tiểu Thanh không khỏi hoảng hốt giật mình, cảm giác cực kỳ xa lạ.
“Nương nương, người tính….” Tiểu Thanh hỏi nửa câu, lại thấy không ổn nên liền nuốt trở về.
Ngọc phi cắn răng suy nghĩ nửa ngày, sắc mặt do dự không chừng, cũng không có người dám thúc dục dò hỏi.
Thời gian ước chừng một ly trà qua đi, Ngọc phi mới phân phó: “Đem mọi thứ trong điện thu dọn sạch sẽ. Việc ngày hôm nay, nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài!”
Trầm ngâm một lát rồi lại bổ sung: “Từ hôm nay trở đi, lệnh cho tất cả phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng không thể tùy ý xuất nhập. Người ngoài cung tới, cáo bệnh không gặp!”
Tiểu Thanh chần chờ hỏi: “Còn phía lão gia bên kia?”
“Bao gồm cả phụ thân ta!” Ngọc phi đau đớn nhưng cũng rất kiên quyết: “Phụ thân cũng là người ngoài, không có chỉ thì không gặp!”
Tiểu Thanh nhẹ giọng nói: “Nương nương, nhưng Tào thiếu gia….”
Ngọc phi nhìn Tiểu Thanh, đang muốn nói chuyện thì một cung nữ chạy vào nói: “Nương nương, vừa rồi có người bẩm báo Tào phu nhân quỳ gối ngoài cửa cung. Ngài có muốn gặp hay không?”
“….Bảo người trở về đi. Ta hiện tại…..không muốn gặp ai….” Ngọc phi nhắm mắt, thanh âm mệt mỏi.
Tào phu nhân là mẫu thân thân sinh của Ngọc phi, bà đến nhất định là vì chuyện của Tào Vinh.
Bọn họ nghĩ nàng là sủng phi nhưng lại không biết trong cung bao nhiêu ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm. Lần này đắc tội không phải ai khác mà lại là Thái tử! Sau lưng Thái tử chính là Hoàng hậu!
Mà Từ quý phi cũng rất mong nắm được nhược điểm của nàng. Nàng nay chỉ cần nói một câu thôi cũng có thể lâm vào cục diện vạn kiếp bất phục!
Ngọc phi thở dài, ngửa đầu nhìn hoa sen được điêu khắc tinh tế trên tường, thở dài một hơi thật sâu.
……
Tào gia sớm đã loạn thành một đoàn, Lâm Nguyên Nhu lạnh mặt ngồi một bên. Tám thiếp của Tào Vinh cùng hơn mười nha đầu thông phòng ngồi cùng một chỗ, khóc khóc nháo nháo, loạn hết cả lên.
Tào Vừa giống như kiến bò trên chảo nóng đi tới đi lui trong đại sảnh. Một chút chủ ý cũng không nghĩ ra được, lại thấy mấy người đang khóc lóc ồn ào thì trong lòng phát hỏa.
Hắn tức giận quát: “Đều câm miệng hết cho ta. Khóc cái gì mà khóc, người còn chưa chết đâu!”
Mắng xong hắn thở dốc ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìn Lâm Nguyên Nhu. Thầm nghĩ từ ngày đầu tiên nữ nhân này vào cửa, Tào Vinh đã liền nháo muốn hưu thê.
Sau này hai người suốt ngày vì chuyện tranh giành giữa thê thiếp mà huyên náo đến gà bay chó sủa. Đi dự tiệc trong phủ Thái tử Tào Vinh lại mạo phạm hoàng quyền, nữ nhân này thế nhưng lại không ở bên cạnh mà tự mình trở về. Lâm Nguyên Nhu thật sự là sao chổi mà!
“Phu nhân đã về!” Lúc này một nha đầu tiến vào hồi bẩm.
Mọi người vừa nghe đều tràn ngập chờ mong nhìn hướng cửa. Tào phu nhân vội vàng đi vào, Tào Vừa lập tức tới đón: “Sao rồi!”
Tào phu nhân nản lòng lắc đầu: “Ngọc Nhi không chịu gặp! Nó nói, từ nay về sau nó không có người đệ đệ này nữa!”
Mặt Tào Vừa nhất tời đỏ lên, trong lòng lộp bộp. Lòng bàn tay cũng rịn đầy mồ hôi. Nhất thời nhịn không được, nổi giận nhảy dựng lên: “Đồ nữ nhi bất hiếu! Đồ vô dụng! Ngay cả đệ đệ ruột cũng đều thấy chết mà không cứu!”
Tào Vừa liên tục mắng, càng mắng càng không chịu nổi. Cơ hồ muốn đem Tào Ngọc mắng đến cẩu huyết phún đầu. Lúc này hắn đã hoàn toàn quên rằng cả nhà họ nhờ phúc của Tào Ngọc mới có được vinh hoa phú quý của ngày hôm nay.
(Cẩu huyết phún đầu: mắng té tát, mắng xối xả)
Đến cuối cùng hắn hung tợn phun một bãi nước miếng vào người Lâm Nguyên Nhu: “Ngươi là đồ sao chổi! Chính vì ngươi vào cửa, nhà chúng ta mới gặp nạn thế này!”