Nói xong liền dập đầu thật mạnh xuống đất, bộ dạng không đạt được mục đích nhất quyết không bỏ qua. Lý thị hung tợn nhìn chằm chằm bà ta mà tức giận đến không nói nên lời. Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày, quát lớn: “Còn không mau ngăn phu nhân lại?” Vú già bên cạnh liền vội vàng nâng Lâm thị dậy.
Trong lòng Lý thị cười lạnh, khẩu khí lại phát ra sự tức giận: “Ngươi thật sự là biết tính toán. Biết lão gia không chịu thả nó liền đến đây cầu ta. Còn chưa sinh con ra đã muốn ngỗ nghịch với trưởng bối!”
Lâm thị nghẹn giọng kinh hoảng, lát sau ánh mắt chợt lóe, cúi đầu thê lương bi ai nói: “Lão thái thái, cầu xin người thương xót tha cho Khả nhi! Từ nay về sau ta chắc chắn sẽ cố gắng dạy bảo Khả nhi ngoan ngoãn hiếu thuận với người. Người nói cái gì ta liền nghe cái đó, tuyệt đối không dám nói nửa lời…”
“Mẫu thân nói gì vậy? Từ đường là nơi gia tộc chúng ta vì tổ tiên mà lập nên. Trong miếu thờ cúng bài vị của tổ tiên. Là nơi an bình, tổ mẫu cho muội muội qua đó là muốn muội ấy tu tâm dưỡng tính, không hề có ý gì khác. Nhưng người lại nói như vậy, chẳng phải là hiểu lầm ý tốt của tổ mẫu sao?” Âu Dương Noãn nhẹ giọng khuyên giải.
Lâm thị quay mạnh đầu nhìn Âu Dương Noãn, âm thanh lạnh lùng nói: “Cái gì mà hảo ý? Nếu nơi đó tốt như thế, sao ngươi lại không đi? Vì sao lại khuyên lão gia để cho nha đầu Thu Nguyệt phạm sai lầm kia đến nơi đó?”
Hai mắt Âu Dương Noãn óng ánh nước, giống như ủy khuất mà cố ko thể hiện ra, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân nói phải! Noãn nhi nguyện ý thay muội muội đóng cửa tu tâm, còn muốn cầu tổ mẫu thành toàn!”
Lý thị giận tím mặt, nhìn Lâm thị mắng: “Khá lắm! Đúng là không biết xẩu hổ mà, ở trước mặt ta còn dám làm càn! Trên đời này người hiền lành thì bị ăn hiếp, đêm qua Noãn nhi chịu ủy khất lớn như vậy, trái lại còn toàn tâm toàn ý vì Khả nhi mà cầu tình. Người làm mẫu thân như ngươi đã không biết quản giáo nữ nhi của mình còn quay sang chỉ trích Noãn nhi. Nửa điểm công bằng của chủ mẫu cũng không có, hay là ngươi bị Thiên sát cô tinh trong bụng kia khắc cho đầu óc choáng váng. Có còn biết thân phận của mình là gì nữa không?”
Vừa nghe đến bốn chữ Thiên sát cô tinh thì Lâm thị nhất thời ngây dại. Bà ta không thể tưởng tượng được Lý thị nổi giận lại làm người ta sợ hãi như vậy. Hôm nay phát ra Thiên sát cô tinh cơ hồ là sự bài xích từ trong xương tủy, trong lòng có chút khiếp sợ. Lâm thị quay đầu nhìn mama nha đầu khắp phòng cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, không biết sự tức giận đến từ đâu, cao giọng nói: “Cái gì mà Thiên sát cô tinh? Đứa nhỏ trong bụng ta là cốt nhục Âu Dương gia, là con ruột thịt của Lão gia, làm sao có thể biến thành Thiên sát cô tinh? Lão thái thái không phải là tin tưởng lời nói của bọn tiểu nhân chứ?”
“Tiểu nhân?” Lý thị giống như là nghe được chuyện cười hay nhất thiên hạ, lạnh lùng nói: “Huệ An sư thái là người như thế nào? Người ta thì có thù oán gì với ngươi, vì sao tự nhiên lại muốn oan uổng ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta cũng hồ đồ giống ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, trọng bụng ngươi là thứ gì không thể gạt được ta! Từ khi ngươi bắt đầu mang thai, nhà chúng ta chưa từng được yên ổn. Ngươi còn mặt dày nói cái gì mà oan uổng, ngươi muốn ép người trong nhà này thành cái dạng gì nữa? Chu di nương đang yên yên ổn ổn lại tự nhiên chết đi, trong bụng nàng còn có tôn tử của ta, sao ngươi không nghĩ đến thủ hạ lưu tình? Khả nhi vốn là một đứa nhỏ nhu thuận, lại bị ngươi làm cho hư hỏng, cả ngày không có việc gì lại đi khắp nơi trêu chọc nam nhân. Ngày hôm qua vừa mới đi từ trong viện ngươi ra thì bỗng dưng phát điên chạy đến viện tỷ tỷ cãi lộn, ta đến nó còn dám lớn tiếng nói với ta. Đây không phải là nó bị Thiên sát cô tinh khắc thì là cái gì? Ta nói cho ngươi hay, vốn ta chỉ định nhốt nó vài ngày thì sẽ thả ra. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi lại chạy đến đây làm ầm ĩ một hồi, đã thế từ hôm nay trở đi để nó ở trong từ đường hối lỗi đi! Khi nào biết sai, dập đầu nhận lỗi với Noãn nhi thì mới được thả! Nếu ngày nào chưa biết sai, thì cả đời cứ ngây ngốc mà ở trong đó đi!”
Lâm thị vừa nghe thì giống như sấm giữa trời quang, sắc mặt trắng bệch, Vương mama chạy nhanh dìu lấy bà ta. Lâm thị lại vùng thoát ra, ánh mắt lạnh lùng nói: “Lão thái thái, người vừa nói đứa nhỏ trong bụng ta là thiên sát cô tinh, Khả nhi là bị đứa nhỏ này khắc. Người nói như vậy là muốn ép con dâu cùng đứa nhỏ trong bụng này chết tại Thọ an đường này sao?”
Lý thị sửng sốt, Lâm thị lạnh lùng cười, xoay người hướng ra cửa. Âu Dương Noãn nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức có mama nha hoàn ngăn lại. Vương mama quát lớn: “Còn không buông phu nhân ra?” Thế nhưng mọi người đều nhìn Lý thị, không có sự phân phó của lão thái thái, ai cũng không chịu buông tay.
Lâm thị cười lạnh, trong mắt mang theo tia trào phúng nói: “Sao? Lão thái thái đã thay đổi chủ ý rồi sao?”
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn bà ta, thanh âm trong trẻo lại thong thả: “Mẫu thân, có chút chuyện vốn Noãn nhi là vãn bối nên không tiện nói nhiều. Nhưng tổ mẫu tuổi đã lớn, người hôm nay ở đây sở tác sở vi như vậy là đã vượt quá giới hạn. Noãn nhi không muốn người phải gánh tội danh bất hiếu nên muốn nói vài câu. Mẫu thân hôm nay là vì Khả nhi mà đến đây, vốn là vì tình thương của người làm mẹ. Nhưng người biết rõ Khả nhi bị nhốt là do lệnh của phụ thân vậy mà vẫn đến chỗ của tổ mẫu náo loạn. Tổ mẫu không chịu tha thứ người lại lấy cái chết ra ép buộc. Người cứ mở miệng là nói tổ mẫu ép người chết. Mẫu thân hãy suy nghĩ một chút, từ khi người bước vào cửa tổ mẫu đã từng nói qua là muốn người đi chết sao? Người là mẫu thân của Khả nhi, thương xót muội ấy là điều không thể tránh khỏi, nhưng chẳng lẽ Khả nhi không phải là cháu gái của Tổ mẫu? Chẳng lẽ nửa điểm yêu thương Khả nhi tổ mẫu cũng không có? Tổ mẫu làm như vậy tất cả cũng là vì suy nghĩ cho muội muội thôi, nhưng người lại nói như vậy không phải tổ mẫu sẽ thấy rất thương tâm sao? Mẫu thân đã không thông cảm cho nỗi khổ của tổ mẫu thì thôi, đằng này còn chạy đến Thọ an đường khóc lớn đòi sống đòi chết. Người làm như vậy không phải muốn hại tổ mẫu thành người bất nhân hay sao? Người không đi cầu phụ thân tha thứ cho muội muội lại chạy đến đây, chọc giận tổ mẫu. Mặt khác người cũng hại chính mình thành kẻ bất nghĩa, người cứ mở miệng là trách Noãn nhi không cầu xin cho muội muội, bức Noãn nhi không thể giải thích được câu nào làm ta thành người bất hiếu. Mẫu thân, rốt cuộc người muốn thế nào? Có phải Noãn nhi nên ở đây dập đầu trước người mới bằng lòng buông tha cho Tổ mẫu tuổi đã lớn hay không?”
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lâm thị. Mặt Lâm thị lúc trắng lúc xanh, vốn bà ta muốn dùng cái chết để uy hiếp Lý thị. Nhưng lại bị Âu Dương Noãn nói thành tự bản thân bà ta tìm đến cái chết. Hành động này tương đương nói bà ta là kẻ bất nghĩa. Còn chưa đợi bà ta mở miệng, Âu Dương Noãn đã nói: “Mẫu thân, Noãn nhi khuyên người đừng náo loạn nữa. Phụ thân vẫn còn chưa đến thỉnh an lão thái thái, nếu phụ thân bây giờ đến lại thấy bộ dạng này của mẫu thân thì sẽ tức giận. Nói không chừng còn tưởng muội muội xúi giục. Vốn tổ mẫu chỉ để cho muội muội đến từ đường tu tâm, nhưng nếu phụ thân thực sự tức giận, người nghĩ tương lai của muội muội sẽ ra sao?”
Lâm thị sửng sốt, lập tức ý thức được sự tình đã trở nên nghiêm trọng. Trên mặt biến đổi một vài sắc thái, chung quy vẫn hạ giọng điệu, quay đầu nhìn Lý thị: “Lão thái thái! Con không có ý này!”
Lý thị lạnh lùng nói: “Mặc kệ là ngươi có ý gì, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Mau ra ngoài đi!”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Mẫu thân, người về trước nghỉ ngơi đi!”
Lâm thị nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, ánh mắt tràn ngập oán độc. Âu Dương Noãn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh nhìn Lâm thị, nửa điểm phẫn nộ bất bình cũng không có, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau. Sau cùng Lâm thị cảm thấy suy sụp vô lực, cả người như nhũn ra, tùy ý Vương mama đỡ ra ngoài.
Âu Dương Noãn quay đầu, thấy Lý thị lại ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt uể oải, tựa hồ như rất mệt mỏi. Nàng nhẹ nhàng đi qua nói: “Tổ mẫu, người hãy nghỉ ngơi một chút!”
Lý thị lắc lắc đầu, thần sắc lại càng không vui. Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm thị, rồi nói với Âu Dương Noãn: “Việc đã đến nước này, ta chỉ có thể đi Trữ quốc am một chuyến. Noãn nhi, con và Tước nhi cũng cùng đi với ta!”
“Dạ!” Âu Dương Noãn mềm mại gật đầu đáp ứng.
Một lần nữa giỗ cho Lý thị ngủ, Trương mama tiễn Âu Dương Noãn ra khỏi Thọ an đường. Âu Dương Noãn nhìn Trương mama, mặt sầu lo nói: “Tinh thần tổ mẫu không được tốt lắm…”
“Đúng vậy, đại tiểu thư.Từ sau khi Huệ an sư thái nói chuyện kia…Mỗi ngày lão thái thái đều không thể ngu ngon giấc. Mỗi đêm đều nói mơ thấy hồng thủy mênh mông. Nhất là đêm qua nhìn thấy bộ dạng nhị tiểu thư như vậy, lão thái thái đã bị kinh hách quá độ!” Trương mama thở dài, nhìn thần sắc đoan trang của Âu Dương Noãn, nói thật cẩn thận.
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chỉ mong Huệ an sư thái có thể thay tổ mẫu hóa giải khúc mắc!”
Khúc mắc này là do một tay nàng tạo nên, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc hóa giải. Trừ khi đứa nhỏ này vĩnh viễn biến mất. Âu Dương Noãn vừa nghĩ vừa chầm chậm bước xuống cầu thang.
…..
Lý thị nói được làm được, quả nhiên đã bắt Âu Dương Khả nhốt vào từ đường. Nghe nói ngày bị nhốt Lâm thị khóc như đứt từng khúc ruột, Âu Dương Trì nhìn thấy lại chỉ khinh khỉnh bỏ lại một câu ‘Khi nào qua tuổi không hiểu chuyện thì mới được thả’. Lâm thị vừa nghe liền hôn mê bất tỉnh.
Khi nghe được tin tức này, Lý thị cảm thấy mẫu tử bà đúng là một lòng, tâm tình liền thoải mái rất nhiều. Bà phân phó Lý di nương chuẩn bị cho việc dâng hương, tự mình chọn ngày lành đi Trữ quốc am.
Tỷ đệ Âu Dương Noãn cùng Lý thị cùng ngồi trên một xe ngựa hướng thẳng ra cửa đi trên đường cái. Vừa ra liền thấy trên đường người chật như nêm. Mỗi người đều ngoái cổ lên nhìn, Lý thị phân phó dừng xe ngựa trong một hẻm nhỏ, rồi sai người lên trước hỏi thăm.
Chỉ chốc lát sau tên nô tài trở lại truyền lời. Trương mama nghe tiểu nha đầu bẩm báo xong liền kể chi tiết: “Lão thái thái! Nam cương xảy ra đại loạn. Thánh thượng hạ chỉ lệnh cho Minh quận vương đi dẹp loạn! Hôm nay là ngày đại quân ra khỏi thành, trên đường rất nhiều dân chúng muốn nhìn thấy phong thái của quận vương nên mới tập trung đông như vậy!”
Âu Dương Tước lộ ra biểu tình tò mò. Lý thị lại nhíu mày nói: “Còn bao lâu nữa?”
Trương mama khó xử nói: “Chắc phải đợi một lúc nữa, chỉ sợ xe ngựa của chúng ta không thể đi ngay được! Theo nô tỳ thấy, chúng ta tìm một trà lâu nào đó để lão thái thái cùng đại tiểu thư, đại thiếu gia nghỉ ngơi. Chờ một lát chúng ta xuất phát!”
Lý thị gật gật đầu, nhìn Âu Dương Noãn nói: “Con xem, xuất môn cũng không được thuận lợi!”
Âu Dương Noãn có chút suy nghĩ rồi gật gật đầu. Minh quận vương không phải là người lần trước đã đưa lễ vật sao? Trong lòng Lý thị tựa hồ như có cảm giác, đột nhiên thở dài một hơi rồi nói: “Vị Minh quận vương này nghe nói trước đó đã được định hôn. Nhưng một tháng trước Yến vương phi đột nhiên băng thệ, hắn vì túc trực bên linh cửu, thực hiện hiếu đạo mà làm chậm trễ ba năm. Nay lại bị phái đi dẹp loạn, thật sự là trăm cái bất lợi a!”
Nghe nói vị quận vương này năm mười lăm tuổi đã được hoàng đế hạ ý chỉ tứ hôn. Nhưng các thế lực trong triều đều nhìn chằm chằm vào cửa hôn sự này. Lão thái hậu lại quá mức yêu thích chắt tử này mà ngàn chọn vạn tuyển vẫn luôn trì hoãn cho tới bây giờ. Hiện tại hôn sự cũng lại trễ nải. Chỉ là Âu Dương Noãn nhìn Lý thị cái gì cũng đều nghĩ có liên quan đến phong thủy, không khỏi ngầm lắc đầu. Cũng may Lý thị mê tín như vậy nên mới có thể tin tưởng lời Huệ An sư thái.
Thân thể Lý thị mệt nhọc, khó chịu khi nghe tiếng ồn ào tranh cãi ầm ĩ bên ngoài nên sai người chuẩn bị phòng tốt, rồi đi ra giường lớn sau bình phong nghỉ ngơi. Âu Dương Noãn mang theo Âu Dương Tước đứng ở trên lầu, lẳng lặng nhìn cảnh tượng phía dưới.
Trong thành hơn một ngàn dân chúng đều tụ họp hai bên đường chật như nêm cối. Phàm là lầu các có thể nhìn xuống đường đều đã sớm chật ních người. Cũng may, những người vây quanh xem phần lớn là dân chúng bình dân nên mới có thể thuê được lầu các này. Âu Dương Noãn đứng từ trên nhìn xuống, thấy rõ ràng một đại quân rầm rộ rời khỏi thành.
Khi nghe tiếng kèn trầm thấp vang lên, đám người xôn xao lập tức yên tĩnh lại. Không khí đang nhiệt liệt bỗng trở nên nghiêm trang. Âu Dương Noãn nhìn đoàn người áo giáp như thủy triều xuất hiện. Dưới ánh mặt trời chói lên ánh sáng lạnh như hàn băng.
Một soái kỳ màu đen viền vàng nổi lên, tung bay phần phật trong gió. Trên mặt là một chữ “Yến” như rồng bay phượng múa. Đó là cờ hiệu của Yến vương phủ.
Âu Dương Noãn nhìn cờ hiệu kia, hơi hơi xuất thần. Thái tử nay bệnh nặng, Hoàng thái tôn theo lệnh Hoàng đế chấp chưởng chức quý thái tử, khiến cho Tần Vương bất mãn, sớm đã nghị luận cao thấp nhiều lần. Lần này bình định Nam Ly, chọn người chủ soái cũng đã tranh đoạt hồi lâu. Hoàng đế không dùng Tần Vương chủ động thỉnh chiến, cũng không giao cho Yến vương thiện chiến. Ngược lại đem vị trí chủ soái này giao cho vị quận vương trẻ tuổi này. Ý đồ trong đó đúng là làm người ta phải cân nhắc một chút, chính là vị Minh quận vương này thật sự có thể đảm đương được trọng trách này sao?
Hướng phượng trên lầu đột nhiên vang lên, tuyên bố sứ giả hoàng thất đã đến. Dưới lầu lập tức ngưng trọng, yên tĩnh. Chỉ còn thanh âm của tư lễ quan, chỉ huy mọi người hướng phía sứ giả hành lễ bái triều.
Một vị tướng quân đang cưỡi hắc mã, đột nhiên ghim mạnh dây cương, tuấn mã liền dừng lại trước đội quân. Người ta chỉ thấy một thân hình thẳng tắp, cao lớn khỏe khoắn, cả người như một cây tùng hiên ngang. Người kia ở cách xa Âu Dương Noãn, không thẩy rõ mặt. Nhưng đứng từ xa nhìn lại không ngờ lại sinh ra một loại áp bức khiến người ta hít thở không thông.
Thanh âm Âu Dương Tước ở phía sau vang lên, mang theo tia khẩn trương: “Tỷ tỷ, đó là Minh quận vương sao?”
Lần trước có dịp gặp gỡ thì Minh quận vương ngồi trong xe ngựa, bọn họ căn bản không nhìn rõ mặt. Lúc này Minh quận vương đang ở trên ngựa, bọn họ lại ở trên lầu cao cao, chỉ có thể nhìn thấy người phía dưới một thân thiết giáp đen tuyền. Dưới ánh mặt trời lại càng rạng rỡ hơn, nhưng cũng đầy mũi nhọn làm người ta cảm thấy trên người hắn có một loại ánh sáng mãnh liệt mà sắc bén, vô hình chung khiến cho mọi người sợ hãi không cách nào che dấu được.
Sứ giả cao giọng đọc chiếu thư của Thánh thượng, Minh quận vương hai tay tiếp nhận chiếu thư vàng óng. Nâng tay giơ cao lên, xung quanh giống như thủy triều đồng loạt hô lên ba tiếng vạn tuế, vang vọng khắp chân trời, chấn động toàn kinh đô.
“Ngô hoàng vạn tuế!”
“Đại quân nhất định chiến thắng trở về!”
“Đại Lịch vạn tuế!”
Tiếng hô uy nghiêm như thế, Âu Dương Tước như quên hô hấp, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Âu Dương Noãn lại chỉ lẳng lặng nhìn, trầm ngâm dị thường…