Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 333: Sóng gió lại nổi lên (1)

Tác giả: Tần Giản
Chọn tập

Âu Dương Tước chạy đến bên cạnh Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, ta muốn ngồi cùng tỷ!”

Âu Dương Noãn nhìn nữ quyến xung quanh cùng khuôn mặt đỏ hồng của Tiếu Nhiên bên cạnh liền cười nói: “Chỗ này không thích hợp!”

Tiếu Trọng Hoa lại đột nhiên vỗ vỗ bả vai Âu Dương Tước: “Ta có lời muốn nói với đệ!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, liếc mắt nhìn Tiếu Trọng Hoa liền thấy hắn mỉm cười gật gật đầu. 

Trong nháy mắt kia đôi mắt hắn so với ánh nến trong đèn lưu ly còn sáng, còn đẹp hơn. Nàng cũng liền hiểu được ý tứ của hắn.

Đúng vậy, có một số việc chung quy vẫn phải để Tước Nhi tự mình quyết định. Hắn đã trưởng thành, không còn là tiểu hài tử mà nàng vẫn bảo hộ phía sau lưng…

Trong lòng nàng hơi trống vắng, Âu Dương Noãn nói không rõ trong lòng mình là vui mừng hay vẫn là thẫn thờ. Hoặc là cả hai loại cảm xúc đều có đủ cả.

Nàng nhìn thoáng qua Tiếu Nhiên bên cạnh, cũng không biết là vui hay buồn. Chung quy chính là thở dài một tiếng, che đi ánh sáng ảm đạm trong đáy mắt.

Âu Dương Noãn uống xong ba ly rượu, lại nghe thấy Tiếu Nhiên bên cạnh kỳ quái nói: “Tỷ tỷ, tỷ cùng Thiên Diệp ca ca rất thân sao?”

Theo bản năng Âu Dương Noãn lắc đầu nói: “Không có!”

Tiếu Nhiên nhìn đàn cổ kia, cười nói: “Thiên Diệp ca ca thế nhưng lại ngàn dặm xa xôi mang hảo cầm đến cho tỷ a!”

Trong thanh âm của Tiếu Nhiên, có nghi hoặc, nhiều hơn là sự ngạc nhiên.

Ánh mắt Âu Dương Noãn dừng trên cây cầm kia, trong đầu không tự chủ mà hiện lên khuôn mặt tái nhợt nhưng lại tuấn mỹ kia.

Tiếu Thiên Diệp! Tiếu Thiên Diệp! Tiếu Thiên Diệp…

Dưới đáy lòng nàng thì thào mặc niệm cái tên này.

Nếu không có Tần vương, không có Thái tử, không có Trấn quốc Hầu phủ. Bọn họ ít nhất cũng không trở thành địch nhân.

Nếu nói trên đời này có người Âu Dương Noãn cảm thấy có lỗi nhất thì người đó chính là Tiếu Thiên Diệp. Bởi vì trên đời này nợ thứ gì cũng có thể trả lại, duy chỉ có nợ ân tình là không thể trả.

Nàng vẫn luôn là bất đắc dĩ mới từng bước đi tới ngày hôm nay. Nhưng người kia, chung quy là vẫn hận nàng. 

Nếu không…..làm sao có thể trước mặt tất cả mọi người tặng nàng phần lễ vật như vậy?

Đúng lúc này Lâm Nguyên Hinh bước tới, ngồi bên cạnh nàng. Trên mặt mang theo tươi cười, thanh âm cũng nhu hòa: “Noãn Nhi, phần lễ vật này….”

Âu Dương Noãn cong môi lên: “Biểu tỷ, đừng hỏi ta. Bởi vì ta cũng không có biện pháp cho tỷ một đáp án vừa lòng!”

Đang nói nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang chiếu lên người mình. Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Diễn.

Trong ánh mắt hắn mang theo một tia khinh thường, một tia trào phúng, thậm chí còn có tức giận. Lòng Âu Dương Noãn cũng trầm xuống.

Thấy Âu Dương Noãn nhìn qua, Tiếu Diễn liền nhẹ nhàng di dời ánh mắt. Tay cầm lấy ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch. 

Sau đó ánh mắt liền lạc tới ca múa dưới đài, không còn nhìn qua nàng nữa. Giống như một cái liếc mắt vừa rồi chỉ là lơ đãng thoáng qua.

Tiếu Trọng Hoa nói chuyện của Tiếu Nhiên cho Âu Dương Tước, hắn liền cúi đầu, có vẻ rất do dự.

Tiếu Trọng Hoa lại thản nhiên nói: “Cửa hôn sự này, cơ hồ trở thành một khối tâm bệnh của tỷ tỷ đệ!”

Âu Dương Tước sửng sốt: “Ý của tỷ tỷ là?”

“Đây là cuộc đời của đệ, phải để cho đệ tự quyết định. Mặc kệ lựa chọn như thế nào cũng không được hối hận!” 

Tiếu Trọng Hoa cười cười, nhưng đáy mắt lại không có quá nhiều cảm xúc.

Trong lòng Âu Dương Tước sáng tỏ. Âu Dương Noãn đây là đang muốn tự hắn đi đo lường cửa hôn sự này.

Hắn đối với Tiếu Nhiên cũng không có gì ấn tượng. Thê tử trong lòng hắn, phải giống như tỷ tỷ vậy. Kiên cường, tự tin, xinh đẹp, có đủ năng lực tự bảo vệ mình.

Nhưng Tiếu Nhiên, rõ ràng không phải người như vậy. Nàng là một đứa nhỏ được bao bọc rất tốt….

Nhưng cửa hôn sự này cũng là một lợi ích, mặc kệ là đối với hắn hay đối với tỷ tỷ đều là một loại duy trì. 

Bởi vì sau lưng Tiếu Nhiên chính là Sở vương đa mưu túc trí. Chỉ cần nhìn bất luận là Tần vương lúc trước hay là Hoàng đế Tiếu Khâm Võ hiện nay đều đối với người này lễ ngộ có thừa, nóng lòng muốn mượn sức liền có thể thấy tầm quan trọng của ông.

Âu Dương Tước nhìn về phía sa liêm, lâm vào trầm mặc.

Tiếu Trọng Hoa không thúc giục hắn đưa ra quyết định, chỉ nhàn nhã bưng ly rượu lên, tự châm tự ẩm.

Mà bên kia, ánh mắt Tiếu Diễn đảo qua nhóm ca cơ, cuối cùng lấy một loại tư thái phức tạp dừng trên người Tiếu Trọng Hoa.

Tiếu Trọng Hoa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Tiếu Diễn như lợi khắc bắn về phía hắn. Trong ánh mắt có đố kỵ cùng phẫn nộ, sao hắn có thể không nhìn ra?

Hắn nhìn Tiếu Diễn nhẹ nhàng cười, giơ ly rượu lên hướng đối diện hơi hơi cúi xuống, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Động tác thoải mái tự nhiên, biểu tình vân đạm phong khinh. Nhưng trong mắt Tiếu Diễn lại là một loại khiêu khích. Ánh mắt Tiếu Diễn càng thêm âm trầm.

Âu Dương Tước vừa vặn chú ý tới một màn này, không khỏi cười nói: “Tỷ phu, cưới tỷ tỷ ta, cơ hồ mang đến cho huynh không ít phiền toái a!”

Tiếu Trọng Hoa cười cười, cũng không trả lời. Loại phiền toái này, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.

Âu Dương Tước nghĩ nghĩ, nhìn Âu Dương Noãn sau rèm một cái, cuối cùng hạ quyết tâm. 

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn cầu xin!”

Nhất thời ca múa trong đại điện liền ngừng lại. Tất cả mọi người đều vị thiếu tướng quân này. 

Chén rượu trong tay Âu Dương Noãn cũng không tự chủ được mà siết chặt.

Nàng đột nhiên ý thức được Âu Dương Tước muốn nói gì. Nàng theo bản năng muốn đứng lên nhưng lại bị Lâm Nguyên Hinh cầm chặt lấy cổ tay. Nàng quay đầu, lại thấy đối phương lặng lẽ lắc đầu.

Âu Dương Noãn một lần nữa ngồi xuống, nháy mắt trong lòng mờ mịt. Chẳng lẽ Tước Nhi đã có quyết định, ngay vừa rồi sao?

Đại điện yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm kiên định của Âu Dương Tước. Giống như thanh âm của dây đàn bị đứt, trảm đinh tiệt thiết: “Bệ hạ, vi thần muốn cầu hôn Tiếu Nhiên quận chúa!”

‘Ba’ một tiếng, ly rượu trong tay Tiếu Nhiên rơi xuống đất, nhất thời khiến mọi người ghé mắt. Trên mặt Tiếu Nhiên ửng hồng, giống như là say rượu vậy.

Hoàng đế cũng thoáng ngẩn người, nhưng lại lập tức mỉm cười nói: “Tiếu Nhiên ôn nhu đáng yêu, Âu Dương thiếu tướng quân cũng là tuổi trẻ oai hùng. Hai người rất xứng đôi!”

Lời này thốt ra, ý tứ đã rất rõ ràng. Nhất thời những thiếu niên tham gia buổi tiệc này đều lộ ra sự thất vọng. 

Vốn tưởng rằng có thể cưới được kim chi ngọc diệp, ai biết Âu Dương Tước này lại đột nhiên xuất hiện. 

Nhưng ngẫm lại thân phận cùng công tích của hắn, mọi người liền cảm thấy hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là người xứng đôi với quận chúa nhất.

Tiếu Diễn tựa tiếu phi tiếu nhìn Âu Dương Tước, nhưng đối phương lại không chút do dự đối diện thẳng với ánh mắt hắn. 

Trong ánh mắt kia thế nhưng lại có mũi nhọn sắc bén khiến người ta không thể xem thường thiếu niên này được.

Sở vương liếc mắt nhìn Âu Dương Tước một cái, lại nhăn mày lại, đứng dậy nói: “Âu Dương thiếu tướng quân là tài tuấn trong triều. Cũng là người mà Hoàng thượng tự mình lựa chọn ra, nhân phẩm cùng tài năng tự nhiên không phải bàn cãi!” 

“Chỉ là Nhiên Nhi là hòn ngọc quý trên tay ta, ta muốn biết, Âu Dương thiếu tướng quân có toàn tâm toàn ý trân trọng nó hay không?”

Âu Dương Tước hít sâu một hơi, chắp tay cúi chào Sở vương: “Ta nguyện đem hết khả năng trân trọng quận chúa, nhất định không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng cùng Vương gia!”

Hắn trả lời rất thành khẩn, Sở vương phi nghe xong liền vừa lòng gật đầu. 

Âu Dương Noãn lại có chút giật mình, thật lâu sau mới thở nhẹ một hơi.

Đây là quyết định của Tước Nhi, bất luận kẻ nào cũng đều không can thiệp được.

Vì thế quan chủ trì trên đại điện vui sướng báo: “Bệ hạ có chỉ, tứ hôn cho Âu Dương thiếu tướng quân cùng Tiếu Nhiên quận chúa….”

Thanh âm vừa cao lại vang xa, kinh động toàn bộ thâm cung yên tĩnh. Biểu tình trên mặt mọi người đều khác nhau, có vui mừng, có hâm mộ, có đố kỵ, còn có sự phức tạp không nói rõ được.

Âu Dương Noãn lại hơi hơi nâng mắt lên nhìn khoảng không ngoài thiên điện. 

Đúng lúc này tiếng đàn nhạc lại vang lên, mang đến từng đợt cảm xúc phức tạp.

Từ trong cung đi ra, Âu Dương Noãn một đường lưu luyến hỏi rất nhiều chuyện ở tiền phương. Cuối cùng mới nói: “Lúc này Bệ hạ mệnh cho đệ sau khi thành thân lại đi. Cho nên đệ cũng nên về nói với tổ mẫu cùng phụ thân một tiếng!”

Âu Dương Tước nhíu mày: “Được, ta sẽ đi. Tỷ không cần lo lắng!”

Âu Dương Tước ra chiến trường không bao lâu thì Lý Nguyệt Nga liền hạ sinh một nữ nhi. 

Cứ như vậy tâm nguyện của tổ mẫu Lý thị cũng thành bọt biển. Cho nên đối với Âu Dương Tước cũng liền có chờ mong lớn hơn.

Nhìn lại thì cảm tình của Âu Dương Noãn đối với tổ mẫu Lý thị này cũng rất phức tạp. Đối phương vì tư lợi mà tình cảm đối với tôn nữ không chút nào yêu thương. 

Nhưng Lão thái thái này đối với Tước Nhi lại thập phần trân trọng, thậm chí còn không tiếc xuất hết thảy thủ đoạn để đả kích Lâm thị. 

Cho nên Âu Dương Noãn đối với bà thủy chung vẫn còn lưu lại chút tình cảm.

Âu Dương Tước biết tâm tư của tỷ tỷ, cũng vốn không có ý từ chối. Hắn cưỡi ngựa đưa Âu Dương Noãn trở về Yến vương phủ rồi mới rời đi.

Trở lại Hạ tâm đường, Tiếu Trọng Hoa thấy Âu Dương Noãn ngồi dưới ánh nến. Hắn vừa cởi ngoại bào vừa nói: “Noãn Nhi, còn không tắm rửa nghỉ ngơi?”

“Nước đã chuẩn bị rồi! Nếu chàng mệt mỏi hãy tắm rửa nghỉ ngơi trước đi!”

Âu Dương Noãn thấp giọng nói, tiện thể cầm lấy một cuốn sách, đến tháp mỹ nhân ngồi dưới ánh nến đọc sách.

“Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi sao?” 

Tiếu Trọng Hoa đi tới, ánh nến bị chặn lại sau lưng hắn, một bóng dáng cao lớn bao trùm lên thân thể nàng. 

Âu Dương Noãn bất đắc dĩ đành phải ngẩng đầu lên liền thấy Tiếu Trọng Hoa chỉ mặc nội sam, đôi mắt sáng ngời đang nhìn nàng.

Âu Dương Noãn ngẩn ra, hai gò má cũng dần ửng đỏ. Tiếu Trọng Hoa cười khẽ, vươn tay kéo nàng vào lòng. 

Thanh âm trầm thấp mà dồn dập: “Noãn Nhi, không cần phải nghĩ nhiều như vậy….”

Lời còn chưa dứt, đôi môi ấm đã hạ xuống. Một nụ hôn vội vàng nhưng cũng thật lâu lại rất ôn nhu.

Tiếu Trọng Hoa áp nàng nằm xuống tháp mỹ nhân, cúi người xuống. Bàn tay to lớn do dự vuốt ve hai má, búi tóc cùng vành tai. Sau đó những nụ hôn như mưa lại rơi xuống khắp mặt nàng. 

Âu Dương Noãn giãy dụa lui về phía sau, Tiếu Trọng Hoa dùng khóe môi nhẹ nhàng ma sát cổ nàng: “Noãn Nhi, đừng cử động!”

Đêm nay, hắn tựa hồ như có chỗ nào đó không đúng.

Môi hắn nhẹ nhàng phất qua môi nàng, lần này là hôn sâu triền miên.

Đến khi Âu Dương Noãn hít thở không thông hắn mới rời đi, nhưng lại vẫn lưu luyến trên mặt nàng. Vừa ôn nhu lại vừa thâm tình khiến cả người Âu Dương Noãn run lên.

“Chàng…..”

Vừa định đẩy ra hắn lại cuồng nhiệt hôn. Vừa bá đạo lại vừa nhu tình, khiến Âu Dương Noãn ý loạn thần mê. 

Nàng ngọt ngào tuyệt vời như vậy, hắn một khắc cũng không muốn rời đi.

Âu Dương Noãn tham lam hít thở, đôi mắt hắn gần đến như thế, rõ ràng đến như thế. 

Nàng có thể nhìn thấy được bóng dáng của mình trong mắt hắn, như nhược như vậy, mềm yếu như vậy khiến nàng ngẩn ra. 

Âu Dương Noãn không tự chủ được mà muốn lui về sau. Nhưng toàn bộ đường lui đều đã bị hắn phong kín, cơ hồ không thể né tránh. Nàng bối rối quay mặt đi.

“Xem ra hôm nay nàng không có tâm tình tự mình tắm rửa. Cũng tốt….”

Tiếu Trọng Hoa cúi đầu nỉ non, vừa nâng người lên liền thuận tay ôm lấy nàng.

Âu Dương Noãn giãy dụa, nhưng cũng chỉ như gãi ngứa. Tiếu Trọng Hoa trầm ổn ôm nàng bước ra sau bình phong. Một bên thay nàng trút bỏ y phục, một bên lại thử thử độ nóng của nước.

Hai gò má Âu Dương Noãn đều đỏ lên, ánh mắt không giấu được vẻ chật vật. Tiếu Trọng Hoa buồn thanh cười nhẹ.

Nhưng rất nhanh, trong đầu hắn lại hiện ra một màn trên đại điện. Hắn cũng không thèm để ý ánh mắt của Tiếu Diễn nhìn Âu Dương Noãn. 

Nhưng hắn lại để ý ánh mắt nàng khi nhìn cây đàn cổ kia…..Trong đó, rõ ràng là có gì đó…

Tiếu Trọng Hoa thì thào nói nhỏ: “Noãn Nhi, tâm tình của ta hôm nay không tốt lắm!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, hắn đã giữ chặt cổ tay nàng liền hướng vào trong bồn tắm. 

Âu Dương Noãn bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời bị mất cân bằng, không thể không xoay người đỡ lấy thành gỗ bên cạnh. 

Hai người bốn mắt chạm nhau, liền cứ như vậy không rời đi.

Trong lòng Âu Dương Noãn trầm xuống, bối rối nói: “Ta vẫn còn mặc nội sam….”

Không đợi nàng nói xong, Tiếu Trọng Hoa liền cười, hai tay ôm cuốn lấy nàng.

“Chàng đến tột cùng là không tốt chỗ nào? Sao lại hồ nháo như vậy….” Âu Dương Noãn thấp giọng nói.

“Gọi tên của ta!” 

Hắn cũng tiến vào, chờ Âu Dương Noãn thở hổn hển lau nước trên mặt thì Tiếu Trọng Hoa đã cởi bỏ cái yếm của nàng.

“Đừng náo loạn!” Âu Dương Noãn híp mắt lại nhìn hắn.

Tiếu Trọng Hoa khóe miệng hơi hơi cong lên. Đáy mắt đã có một loại cảm xúc xa lạ không rõ.

“Noãn Nhi!”

Tiếu Trọng Hoa không để ý đến lời nói của Âu Dương Noãn. Thấy nàng đang nhìn mình liền lại cầm lấy tay nàng, ôm lại thật chặt. Nhưng hôn lại triền miên mềm nhẹ, mang chút cảm xúc khác thường.

Tiếu Trọng Hoa cực kiên nhẫn khẽ hôn, ngọt ngào tra tấn lý trí nàng, khơi mào dục vọng của nàng. 

Dần dần Âu Dương Noãn không tự chủ được mà buông lỏng.

Nhìn thấy được sự biến hóa của Âu Dương Noãn, Tiếu Trọng Hoa liền đẩy nhanh tốc độ. 

Hô hấp của nàng trầm thấp mà thong thả, cả người run run thoáng chốc liền uyển chuyển mềm mại. Cứ đơn thuần như thế đáp lại khiến Tiếu Trọng Hoa mê muội.

Bàn tay hắn tự do di chuyển trên da thịt nàng, mềm nhẹ tắm rửa cho nàng. 

Hô hấp của Âu Dương Noãn càng thêm dồn dập, da thịt trắng nõn nà cũng vì xấu hổ quẫn bách mà ửng đỏ. 

Nàng chỉ có thể khép hờ mắt, khẽ cắn môi. Tim đập kịch liệt, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Tay hắn theo dòng nước trượt xuống phía dưới, Âu Dương Noãn liền có chút quẫn bách. 

Muốn giãy dụa nhưng cả người lại trở nên vô lực. Cả người lại run lên nhè nhẹ, trong lòng kinh ngạc cũng xấu hổ liên tiếp ùa đến. 

Vì thế Tiếu Trọng Hoa càng thêm dùng lực, đốt cháy nhiệt hỏa của nàng. 

Vì sự ngây ngô nhu thuận này của nàng mà sự ghen tị không rõ trong lòng cũng phai nhạt không ít.

“Được rồi!”

Tiếu Trọng Hoa cười nhẹ, nhanh chóng lấy sa y một bên bao lấy hai người. Sau đó ôm nàng ra khỏi nước.

“Ta….”

Âu Dương Noãn ẩn ẩn nhận thấy được hắn hôm nay rất khác thường. Nghĩ đến chuyện trên yến hội, nàng muốn mở miệng giải thích. 

Nhưng nàng cảm thấy Tiếu Trọng Hoa không phải là người keo kiệt, càng không phải là người không hiểu lý lẽ. 

Nếu nàng giải thích, ngược lại có vẻ như là thực sự có điều gì đó. 

Nhưng nếu không giải thích….

Tiếu Trọng Hoa đặt nàng xuống giường mềm mại, lại cầm lấy tay nàng, phủ phục thân mình xuống. 

Âu Dương Noãn cảm giác chính mình cái gì cũng không thấy, trừ bỏ bàn tay như nhiệt hỏa kia đang không ngừng khơi lên dục vọng của nàng.

Ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ của nàng. Nhu hòa như thế, xinh đẹp như thế. 

Gió đêm nổi lên, thổi đập lên cửa sổ. Bên ngoài có thanh âm hoa rơi nhè nhẹ, tay Âu Dương Noãn vô lực từ trên vai Tiếu Trọng Hoa rơi xuống.

“Noãn Nhi, nhìn ta!”

Nghe được lời nói trầm thấp của Tiếu Trọng Hoa, Âu Dương Noãn cũng đã nói không ra lời. 

Trong ánh mắt mê ly, cặp mắt đen bóng kia nhiễm chút bí ẩn. Bạc môi khẽ nhếch mới vừa rồi khiến nàng trầm mê không còn nhìn thấy chính mình, giờ phút này lại chuyển hóa thành một nụ cười thản nhiên thỏa mãn.

Cơ hồ như muốn còn chưa đủ, Tiếu Trọng Hoa lại lần nữa hạ thân mình xuống. 

Âu Dương Noãn không còn khí lực, cũng không muốn phản kháng. Hôm nay nàng muốn buông thả bản thân, cũng là muốn xoa dịu đi nỗi bất mãn sâu kín trong lòng Tiếu Trọng Hoa.

Hắn lại lần nữa đưa nàng lâm vào trầm mê hỗn loạn.

……

Chọn tập
Bình luận