Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kiều Thiếp

Chương 7: Có người đến cửa xin cưới

Tác giả: Đông Thi Nương
Chọn tập

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Thẩm tỷ tỷ là một người táo bạo, ngày nào cũng đi rình coi Hướng Thanh Sư tắm, đã vậy lại còn thích kể với Chi Chi chuyện ngày thường Hướng Thanh Sư thích mặc kiện áo lót nào.

Mặc dù Chi Chi đã từng được gả đi, nhưng lại chưa hề trải qua chuyện nam nữ, vì thế vô cùng xấu hổ mà bịt lỗ tai.

Thẩm tỷ tỷ hi hi ha ha: “Xấu hổ cái gì, không phải là ngươi thích hắn sao?”

Chi Chi bỏ tay xuống, lần này nàng lại không hề đỏ mặt: “Thật ra thì cũng không phải là thích.”

Bây giờ đến phiên Thẩm tỷ tỷ kinh ngạc: “Ngươi không thích Hướng tiểu tử đó?”

“Chẳng qua ta chỉ cảm thấy nếu như gả cho hắn, thì sẽ có thể có một cuộc sống tốt đẹp.” Chi Chi nhẹ giọng nói: “Ta không thích một cuộc sống quá nghèo, cũng không muốn một cuộc sống quá giàu, không cần phải lo lắng sợ hãi, không cần quá mức thú vị, hắn cũng không cần phải quá yêu ta, chỉ cần tôn trọng ta là đủ rồi.”

Thẩm tỷ tỷ yên lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Không nghĩ tới ngươi còn có ý tưởng như vậy, lúc trước ta không hề nghĩ tới đâu, nếu như có nghĩ tới thì hiện tại ta cũng không trở thành cái dạng này.”

Nàng ta cười một tiếng: “Vậy thì ta cần phải cố gắng nói cho ngươi biết thêm nhiều chuyện của hắn mới được.”

Hướng Thanh Sư thích màu xanh nhất, có lẽ là bởi vì trong tên hắn có một chữ “Xanh” (*)

(*) Xanh = Thanh: .

Bình thường hắn rất thích đọc sách và học hành, ngoài học hành ra thì thi thoảng hắn sẽ đánh cờ một mình.

Nhưng dường như kỳ nghệ của hắn rất dở, bởi khi nhắc tới việc đánh cờ thì Thẩm tỷ tỷ bày ra một dáng vẻ phi thường ghét bỏ.

Khi ra cửa hắn thích đến trà trai uống trà, thích uống nhất là loại trà Đại Hồng Bào (**)

(**) Trà Đại Hồng Bào là loại trà đứng đầu trong số các loại trà ở núi Vũ Di, cây sinh trưởng trong khe Cửu Long phía bắc núi Vũ Di, Phúc Châu, Phúc Kiến, Trung Quốc. Nơi trà Đại Hồng Bào sinh trưởng cao cách mặt nước biển 600m, nước khe luôn tuôn chảy, sương mù vây quanh, thổ nhưỡng rất thích hợp với cây trà. Truyền thuyết cho rằng, giống trà Đại Hồng Bào là do chim hạc tiên ngậm hạt từ đảo Bồng Lai bay qua làm rơi bên vách núi Vũ Di, hạt mọc lên thành cây trà. Hiện nay nơi vách núi này có khắc ba chữ màu đỏ “Đại Hồng Bào“. Sản lượng của loại trà này cực ít, nên được xem là loại trân bảo hiếm có trên thế giới. Hiện tại nó là loại trà đắt hơn vàng 30 lần, là một trong những loại trà đắt nhất thế giới. ~> Bê: ông Hướng Thanh Sư này thư sinh nghèo mà xài sang ghê ha =))

***

Hướng Thanh Sư bước vào trà trai, liền nghe được một giọng nữ vô cùng dễ nghe.

“Ông chủ, xin hỏi có Đại Hồng Bào không?”

“Thật ngại quá, phần của ngày hôm nay đã được đặt mất rồi. Đúng rồi, chính là vị công tử đang vào cửa kia.”

Chi Chi nhìn theo tầm mắt của ông chủ, trong lòng không nhịn được mà thầm khen ngợi Thẩm tỷ tỷ, canh giờ nàng ta nói thật sự rất chính xác, nàng ta nói mỗi ngày Hướng Thanh Sư đều tới vào giờ này.

Đại Hồng Bào có giá không rẻ, mỗi ngày trà trai đều bán với số lượng có hạn, thông thường Hướng Thanh Sư đều phải đặt trước một ngày.

Cho nên bây giờ Chi Chi tới hỏi, hơn phân nửa là hỏi không công, thế nên nàng cũng không cần phải thực sự bỏ tiền ra mua, mà lại có cơ hội trò chuyện với Hướng Thanh Sư.

Chi Chi đảo mắt nhìn sang Hướng Thanh Sư, trên mặt lộ ra biểu tình mừng rỡ: “Là Hướng công tử sao, thật trùng hợp.”

Ông chủ nhìn hai người bọn họ: “Hai vị quen biết nhau thì chuyện này cũng dễ giải quyết thôi.”

Hướng Thanh Sư đi tới, lạnh nhạt thờ ơ nói: “Lâm cô nương.”

Lại quay đầu sang nói với ông chủ: “Đem phần của ta nhường cho Lâm cô nương đi, tiền vẫn tính vào của ta.”

Chi Chi vội vàng nói: “Không cần, nếu như Hướng công tử đã mua rồi, vậy ta không thể đoạt đi sở thích của người khác.”

Hướng Thanh Sư nhìn nàng, khuôn mặt tuấn lãng vẫn mang theo vẻ lễ phép xa cách mà hời hợt: “Không có gì, dù sao ngày thường ta cũng đã uống nhiều rồi.”

Ông chủ quán trà trai cười ha hả: “Thật ra cô nương tới đây lần đầu, rất ít khi có người vừa tới lần đầu đã gọi Đại Hồng Bào.”

Chi Chi cười lúng túng, thật may vì Hướng Thanh Sư vẫn không có biểu tình gì đặc biệt, dường như hắn không nhìn ra là Chi Chi đang cố tình.

Hắn đổi sang bình trà Vân Vụ, sau đó chuẩn bị bước lên lầu hai.

Đi được một nửa thì lại dừng lại giữa chừng, xoay người nhìn Chi Chi.

Chi Chi đang nghĩ hôm nay lại không đưa hà bao được rồi, lúc này đang cúi đầu ủ rũ thì bất ngờ Hướng Thanh Sư gọi nàng: “Lâm cô nương.”

Chi Chi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hướng Thanh Sư bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

“Lầu một nhiều người nhiều miệng, Lâm cô nương mang trà trở về đi.” Hướng Thanh Sư cất tiếng lạnh như băng.

Chi Chi xiết chặt hà bao trong tay áo, một lần nữa cúi đầu xuống, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.

Ánh mắt Hướng Thanh Sư thoáng lướt qua ống tay áo nàng, sau đó xoay người tiếp tục đi.

Ông chủ đứng bên cạnh cười: “Đây là lần đầu tiên ta thấy Hướng công tử dữ như vậy đó. Ngày xưa các cô nương đến trà trai này không ít, lúc các nàng ấy nói chuyện với Hướng công tử cũng không thấy hắn dữ như lần này.”

Chi Chi nhìn ông chủ khó hiểu.

Nhưng ông chủ cũng không tiếp tục nói về Hướng Thanh Sư nữa, chỉ là sai người mau chóng gói Đại Hồng Bào lại rồi đưa cho Chi Chi: “Cô nương mau trở về đi thôi.”

***

Ban đêm, Thẩm tỷ tỷ vòng tới vòng lui quanh gói trà trên mặt bàn: “Trên đời này thật sự có nam nhân không động tâm với sắc đẹp sao?”

Nàng ta ngước mắt nhìn lên Chi Chi đang nằm ở trên giường.

Chi Chi chỉ mặc áo lót, mái tóc đen bóng tán loạn ra xung quanh.

Tóc của nàng không quá thẳng, mà phần đuôi hơi gợn sóng, mái tóc gợn sóng này càng tăng thêm sự quyến rũ của Chi Chi.

Một khuôn mặt mềm mại non nớt, giống như nụ hoa đang đợi ngày bung nở.

Nhưng đây lại không phải loại hoa bình thường, không phải hạnh hoa, hoa lê thanh tao, mà lại là loại hoa mỹ miều đến tận cùng giống như hải đường, cúc bách nhật, hồng mai.

Nàng không hề chú ý khi Thẩm tỷ tỷ nhìn nàng, nàng chỉ đang lấy tay chống cằm ngẩn người mà thôi.

Thẩm tỷ tỷ bay tới bên cạnh Chi Chi.

“Chi Chi.”

Chi Chi quay lại, một đôi mắt phượng tràn đầy ngây thơ: “Hả?”

“Nếu như ta nói với ngươi, thật ra ta là quỷ nam, ngươi sẽ làm gì?” Thẩm tỷ tỷ nói xong lời này, không hiểu sao mặt đỏ lên.

Chi Chi chớp mắt: “Quỷ nam?”

“Đúng, chính là nếu như ta nói thật ra khi còn sống ta là nam nhân, ngươi sẽ làm gì?”

Vẻ mặt của Chi Chi trở nên không dám tin, sau đó liền vội vàng chui vào trong chăn, tìm kim thêu ở đầu giường đâm vào Thẩm tỷ tỷ.

“Không không không, ta đùa ngươi thôi.” Dù không thể đâm tới Thẩm tỷ tỷ, nhưng Thẩm tỷ tỷ vẫn tránh ra theo bản năng.

“Đồ quỷ sứ!” Chi Chi thầm mắng Thẩm tỷ tỷ.

Thẩm tỷ tỷ cười bất đắc dĩ: “Được rồi Chi Chi, chỉ đùa ngươi thôi mà, không thì ngươi thử nhìn ngực ta một chút xem sao?”

“Không biết xấu hổ!”

“Rồi rồi, vậy có còn muốn gả cho Hướng tiểu tử nữa hay không?” Thẩm tỷ tỷ lôi ra đòn sát thủ, quả nhiên Chi Chi lập tức an tĩnh lại.

Thẩm tỷ tỷ ho nhẹ hai tiếng: “Chúng ta nên suy nghĩ bước tiếp theo, con đường trà trai này không qua được rồi.”

***

Nhưng mà hai nàng còn chưa kịp nghĩ ra chủ ý tốt nào thì đã có người đến cửa xin cưới.

“Cha, con không gả chồng đâu.”

Chi Chi nghe nói người đến cửa cầu hôn là La Phóng, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

Lâm phụ nhìn nàng: “Chi Chi, La Phóng làm người đôn hậu thành thật, thật ra cũng không tồi, gia cảnh nhà hắn cũng không tệ.”

Chi Chi gần như phát khóc, nàng lại không thể nói thẳng là sau này La Phóng còn đem bán hết cả gia sản đi.

Nàng vốn cho là lần trước nàng cố ý ăn mặc quá mức quyến rũ đã doạ chạy mẫu thân của La Phóng rồi.

Nhưng nàng không ngờ là thật ra hôm đó La Phóng len lén nấp ở ngoài cửa.

Từ trước đến nay con mắt khi nam nhân nhìn nữ nhân và khi nữ nhân nhìn nữ nhân luôn luôn bất đồng.

Lối ăn mặc hôm đó của Chi Chi đã trực tiếp khiến La Phóng thất điên bát đảo, trở về kêu khóc nhất định phải cưới cho bằng được Chi Chi.

Phụ mẫu hắn không sao lay chuyển được, nên chỉ có thể chấp thuận cho hắn đến cửa cầu hôn.

“Chi Chi, đại hôn của Công Chúa chỉ còn ba tháng nữa là diễn ra. Theo truyền thống thì trong vòng nửa năm sau đại hôn của Công Chúa sẽ không được lập gia đình. Nếu bây giờ con không thành thân, sẽ phải đợi thêm gần một năm nữa… Khi đó mà nói đến chuyện hôn sự thì, tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa rồi.” Lâm phụ thở dài.

“Cha.” Chi Chi rất sợ Lâm phụ đáp ứng mối hôn sự này, gấp đến độ muốn khóc.

Lâm phụ nhìn nàng, phất tay: “Con trở về phòng đi, chuyện này để cha suy nghĩ thêm một chút.”

Chi Chi bị đuổi trở về, nàng ngàn vạn lần chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.

Thẩm tỷ tỷ nhìn dáng vẻ của Chi Chi: “Ngươi sao vậy?”

“Cha ta muốn gả ta cho La Phóng ở phố bên cạnh.”

“La Phóng? Là ai vậy?” Thẩm tỷ tỷ bay tới bên cạnh nàng: “Ngươi không muốn gả cho hắn?”

“Ừ.” Chi Chi không dám đem chuyện mình trùng sinh nói thật với Thẩm tỷ tỷ, nàng cảm thấy chuyện này nàng không thể nói cho bất cứ ai, nếu như nói ra, nàng sẽ gặp phải vô số tai hoạ.

“Cha ngươi đồng ý rồi sao?”

“Ông muốn đồng ý.” Chi Chi thở dài.

Thẩm tỷ tỷ suy nghĩ một lát: “Nếu không thì như vậy đi, tối nay ngươi đi tìm Hướng tiểu tử, nhìn trộm hắn tắm. Như vậy thì hắn không thể không chịu trách nhiệm với ngươi.”

Chi Chi: “Hả?”

Hết chương 7.

Lời của Bê Ba: Thẩm tỷ tỷ à, tỷ còn việc gì khác ngoài việc nhìn trộm Hướng Thanh Sư tắm không vậy? =)))))))

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky